Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91
Khách sạn Xuân Nghĩa là một khách sạn nhỏ nổi tiếng ở thành phố Hải Phòng.
Ông chủ ở đó tên là Nghê Triệu Hành và ông có tài sản lên đến hàng chục triệu USD. Con trai của Nghê Triệu Hành, là Nghê Quần, anh ta luôn đi chơi với bọn xã hội đen.
Nghê Quần, cái thằng này, dựa vào một ít tiền ở nhà làm việc bên ngoài mà luôn kiêu ngạo hốch hách. Bố của anh ta, Nghê Triệu Hành, luôn nhắm mắt mở một mắt trước hành vi của con trai mình. Dù sao, số tài sản riêng của ông sớm muộn gì cũng sẽ được giao cho con trai ông là Nghê Quần.
Khi Triệu Hùng lái xe đến “khách sạn Xuân Nghĩa”, anh giao tài liệu cho quản lý cửa hàng và chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!” Quản lý cửa hàng gọi Triệu Hùng đang chuẩn bị rời đi.
Triệu Hùng dừng chân, nhìn quản lý cửa hàng hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Người quản lý cửa hàng mở tờ giấy mà anh gửi. Sau khi đọc nó, anh ta ném nó xuống đất rồi dùng chân giẫm mạnh lên nó.
Quản lý cửa hàng lạnh lùng nói với Triệu Hùng: “Xưởng in của anh làm ăn kiểu gì vậy! Độ phân giải quá thấp. Sao anh có thể bán cho tôi một sản phẩm cấp thấp như vậy?”
Triệu Hùng nhìn những tấm áp phích ở trêи mặt đất, từ chỗ này, không có vấn đề gì cả. Người này chỉ là đang bới móc tìm chuyện.
“Này! Anh bị cận à? Bản in này bị mờ? Nhà máy của chúng tôi sử dụng máy in Beiren tiên tiến nhất của Trung Quốc.”
“Tôi không quan tâm bạn là Beiren hay Heidelberg. Tóm lại, nếu khách hàng không hài lòng, cậu phải in lại cho chúng tôi.”
Triệu Hùng nhíu mày, anh không muốn gây chuyện. Nhưng thái độ này của quản lý cửa hàng rõ ràng là đang trêu đùa với anh.
Anh gọi cho Nông Tuyền, “Nông Tuyền, mau đến khách sạn Xuân Nghĩa.”
“Sao, gọi cho ai đó?” Quản lý cửa hàng lớn tiếng gọi Nghê Quần: “Cậu chủ, có người tới làm phiền trong tiệm!”
Trong vòng chưa đầy ba phút, Nghê Quần đã lao vào với năm sáu người đàn ông cùng với cái gậy của mình trong tay.
Đây vốn là kế hoạch do Nghê Quần đề ra, anh ta muốn đánh hai chị em Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh. Đúng lúc một nhân viên bán hàng của Lý Thanh Tịnh đến để nói về công việc kinh doanh, Nghê Quần có thể tương kế tựu kế, liền đặt đơn hàng với công ty “Thiết kế bao bì Dao Châu”.
Nghê Quần cho rằng đó là nhân viên bán hàng của công ty “Thiết kế bao bì Dao Châu”, định đánh người để trả thù cho lần bị Triệu Hùng sỉ nhục tại “Câu lạc bộ thể hình Hàn Mai”. Khi Nghê Quần thấy Triệu Hùng đến giao hàng, anh ta rất vui mừng.
Vì thế, anh ta nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, đường lên thiên đàng mày không đi, toàn đâm đầu vào địa ngục thế.”
“Nghê Quần, cậu là con của chủ tiệm sao?” Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta.
Nghê Quần cười đắc chí nói: “Lúc đầu, tao chỉ muốn cho Lý Thanh Thanh một cái tát vào mặt. Nhưng mày đã ở đây, vậy thì khoản nợ của chúng ta nên được giải quyết.”
Triệu Hùng nhướng mày nói: “Được thôi! Vì cậu muốn thanh toán nợ thì nợ mới và nợ cũ cùng nhau giải quyết.”
Nghê Quần nháy mắt, mấy người xung quanh nhanh chóng vây lấy Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhìn thấy một cây chổi trong góc nhà, anh nhảy lên và lật người khỏi bàn.
Người của Nghê Quần bao vây Triệu Hùng. Khi anh lấy được cây chổi thì quay người lại, xoay cây chổi trong tay đánh vào tay Nghê Quần.
Những người hỗ trợ Nghê Quần chỉ là những tay xã hội đen nhỏ ở khu Golden Horn. Lúc bình thường bắt nạt người lương thiện thì không sao, gặp phải người khó giải quyết thì đồng loạt rút lui nhưng vẫn bị Triệu Hùng đánh cho tơi bời.
Sau khi Triệu Hùng giải quyết mấy thằng tép riu này xong, anh đi đến trước mặt Nghê Quần.
Nghê Quần sợ tới mức lắp bắp nói với Triệu Hùng: “Mày… mày muốn làm gì? Nói cho mày biết, anh Duy sắp tới rồi.”
“Trịnh Duy?” Triệu Hùng hỏi.
“Đúng!” Nghê Quần gật đầu.
Triệu Hùng kéo ghế ngồi xuống, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, châm một điếu rồi bắt đầu rít. Nói với Nghê Quần: “Tôi muốn xem anh Duy của cậu tốt đến đâu?”
Nghê Quần không ngờ Triệu Hùng lại bạo gan đến vậy. Biết rõ Trinh Duy sẽ đến đây, lại dám tự phụ như thế, quả thật là không để Trịnh Duy ở trong mắt.
Nghê Quần gọi cho Trịnh Duy và giải thích tình hình hiện tại. Cúp điện thoại, anh ta nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, mày có gan thì đừng rời đi!”
“Nghê Quần, đi gọi bố của cậu ra đây!” Triệu Hùng đột nhiên nói.
Nghê Quần khó hiểu hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Tôi muốn nói chuyện với bố của cậu. Nếu cuộc trò chuyện tốt thì tôi sẽ giữ lại cái khách sạn này. Nếu cuộc nói chuyện không tốt, tôi sẽ đổi tên cái khách sạn này. ”
“Cái gì! Tao không tin mày có năng lực đổi tên khách sạn Xuân Nghĩa thành họ Triệu?”
Triệu Hùng thấy Nghê Quần không biết hối lỗi, đứa nhỏ này thật bướng bỉnh. Anh gửi tin nhắn cho Hồ Dân: “Hồ Dân, cho dù cậu dùng cách gì, trong vòng bảy ngày, phải đổi khách sạn Xuân Nghĩa thành họ Triệu.”
Hồ Dân nghe vậy thì sửng sốt, nhưng không dám làm trái ý Triệu Hùng, nói với Triệu Hùng: “Anh đừng lo lắng! Chuyện này tôi lo được.”
Sau khi gửi tin nhắn, Triệu Hùng nhìn Nghê Quần vẫn đang nhảy trước mặt mình như một chú hề. Anh không thèm quan tâm, anh còn muốn xem Trịnh Duy có năng lực gì?
Mười phút sau, Nông Tuyền đến trước. Thấy cảnh tượng trong khách sạn đang rất lộn xộn. Triệu Hùng thì giẫm chân trêи cây chổi, dưới chân có hai mảnh vỡ. Nhìn sơ qua đã biết anh vừa mới đánh nhau.
“Cậu chủ, cậu vừa đánh nhau sao?” Nông Tuyền trầm giọng hỏi.
“Ừ!”
“Tại sao không gọi tôi?”
Triệu Hùng nói với Nông Tuyền: “Một lát nữa sẽ gặp người khó chơi. Lúc đó tôi sẽ giao cho cậu.”
Khi Nghê Quần nhìn thấy Triệu Hùng chỉ có một người trợ giúp, anh ta gần như phá lên cười. Bộ dạng của Nông Tuyền trông có vẻ ngốc nghếch, trong lòng cảm thấy không được khôn ngoan.
“Triệu Hùng, mày thật có dũng khí! Chỉ gọi một người trợ giúp.”
Triệu Hùng giẫm lên tàn thuốc, cảm thấy Nghê Quần hơi ồn ào, mệt mỏi nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, làm cho cậu ta câm miệng!”
Nông Tuyền tiến lên tát cho Nghê Quần một cái. Cái tát này trực tiếp đánh gãy hàm răng của anh ta.
Quản lý cửa hàng chạy tới quát lớn: “Mày dám đánh cậu chủ của tao!”
Lại nghe thấy Triệu Hùng nói: “Nông Tuyền, tên này cũng cho im nốt đi!”
Nông Tuyền móc mắt cá chân mình vào mắt cá chân của quản lý cửa hàng
Rồi vật quản lý cửa hàng ngã xuống đất một cái. Cậu ấy còn cố ý đạp vào người quản lý cửa hàng và tát gã vài cái, cuối cùng người này đã bị đánh thành cái đầu lợn.
Đúng lúc này, một người đàn ông trạc 50 tuổi hói đầu xông vào. Người này là Nghê Triệu Hành, chủ sở hữu “Khách sạn Xuân Nghĩa”, tức là bố của Nghê Quần.
Khi Nghê Quần nhìn thấy bố mình, anh ta đã vội vã kêu cứu: “Bố, giúp con!”
Ngay khi Triệu Hùng nghe Nghê Quần gọi người đàn ông năm mươi tuổi này là bố thì anh biết ông ta là chủ của “Khách sạn Xuân Nghĩa”.
Khách sạn Xuân Nghĩa” của Nghê Triệu Hành có thể mở lâu như vậy ở thành phố Hải Phòng, ngoài vị trí khách sạn tốt, ông ta còn có nhiều mối quan hệ trong xã hội.
Nghê Triệu Hành thấy con trai Nghê Quần và quản lý cửa hàng bị đánh cho bầm dập, rồi lại nhìn Triệu Hùng bình thản ngồi ở đó.
Ông ta có thể đạt được vị trí ngày hôm nay là nhờ bản lĩnh, nhưng ông ta không liều lĩnh như con trai mình. Sợ bản thân gặp rắc rối, ông ta cố ý lễ phép hỏi Triệu Hùng: “Cậu là ai? Cậu cũng có thể nói cho tôi biết bố của cậu tên gì? Nếu như là bạn bè thì chúng ta không nên đánh nhau.”
“Nghê Triệu Hành, ông không cần giả bộ thân thiết với tôi! Bố tôi chắc chắn là ông không biết. Ông ấy cũng không phải là bạn của ông.Nếu như có thời gian, ông hãy đi chăm sóc đứa con không đàng hoàng của ngươi, đừng để cậu ta phá hỏng cái nhà này nữa.”
Nghê Triệu Hành cau mày, không ngờ Triệu Hùng còn trẻ như vậy mà giọng điệu lại kiêu ngạo như thế. Xin ủng hộ chúng tôi tại # TRÙMT RUYỆN. O RG #
Nghê Triệu Hành khịt mũi lạnh lùng nói: “Hừ! Mày không biết lễ phép thì đừng trách tao.” Nói rồi ông ta nhìn về phía Nông Tuyền bên cạnh Triệu Hùng, vừa nhìn là biết một người lão luyện, để giữ an toàn cho mình, ông ta gọi điện thoại cho bạn, kể chuyện xảy ra trong khách sạn, bảo bọn họ nhanh chóng tới đây.
Thấy Nghê Triệu Hành và con trai của ông ta đang phát run, Triệu Hùng nhếch lên khóe miệng, nói: “Hay!” Sau đó, anh gửi tin nhắn báo cho Trần Hiểu Dao và Ôn Bảo bảo bọn họ cũng tới. Nội dung tin nhắn là: “Hãy đến khách sạn Xuân Nghĩa.”
Sau khi Triệu Hùng gửi tin nhắn, anh nói với Nghê Triệu Hành: “Nghê Triệu Hành, tôi khuyên ông nên bình tĩnh. Tốt nhất là nghĩ về tương lai của con trai mình! Khách sạn này sẽ không còn thuộc về nhà họ Nghê của ông sáu bảy ngày nữa, mà sẽ đổi thành họ Triệu.”
“Thằng nhãi, mày nói vậy là có ý gì?” Nghê Triệu Hành cau mày.
Triệu Hùng chế giễu nói: “Lúc đầu tôi tới đây gửi áp phích cho khách sạn của ông. Nhưng thằng con trai của ông lại cố ý muốn lừa gạt tôi, cho nên hôm nay chúng ta sẽ giải quyết nợ mới!”
Ông chủ ở đó tên là Nghê Triệu Hành và ông có tài sản lên đến hàng chục triệu USD. Con trai của Nghê Triệu Hành, là Nghê Quần, anh ta luôn đi chơi với bọn xã hội đen.
Nghê Quần, cái thằng này, dựa vào một ít tiền ở nhà làm việc bên ngoài mà luôn kiêu ngạo hốch hách. Bố của anh ta, Nghê Triệu Hành, luôn nhắm mắt mở một mắt trước hành vi của con trai mình. Dù sao, số tài sản riêng của ông sớm muộn gì cũng sẽ được giao cho con trai ông là Nghê Quần.
Khi Triệu Hùng lái xe đến “khách sạn Xuân Nghĩa”, anh giao tài liệu cho quản lý cửa hàng và chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!” Quản lý cửa hàng gọi Triệu Hùng đang chuẩn bị rời đi.
Triệu Hùng dừng chân, nhìn quản lý cửa hàng hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Người quản lý cửa hàng mở tờ giấy mà anh gửi. Sau khi đọc nó, anh ta ném nó xuống đất rồi dùng chân giẫm mạnh lên nó.
Quản lý cửa hàng lạnh lùng nói với Triệu Hùng: “Xưởng in của anh làm ăn kiểu gì vậy! Độ phân giải quá thấp. Sao anh có thể bán cho tôi một sản phẩm cấp thấp như vậy?”
Triệu Hùng nhìn những tấm áp phích ở trêи mặt đất, từ chỗ này, không có vấn đề gì cả. Người này chỉ là đang bới móc tìm chuyện.
“Này! Anh bị cận à? Bản in này bị mờ? Nhà máy của chúng tôi sử dụng máy in Beiren tiên tiến nhất của Trung Quốc.”
“Tôi không quan tâm bạn là Beiren hay Heidelberg. Tóm lại, nếu khách hàng không hài lòng, cậu phải in lại cho chúng tôi.”
Triệu Hùng nhíu mày, anh không muốn gây chuyện. Nhưng thái độ này của quản lý cửa hàng rõ ràng là đang trêu đùa với anh.
Anh gọi cho Nông Tuyền, “Nông Tuyền, mau đến khách sạn Xuân Nghĩa.”
“Sao, gọi cho ai đó?” Quản lý cửa hàng lớn tiếng gọi Nghê Quần: “Cậu chủ, có người tới làm phiền trong tiệm!”
Trong vòng chưa đầy ba phút, Nghê Quần đã lao vào với năm sáu người đàn ông cùng với cái gậy của mình trong tay.
Đây vốn là kế hoạch do Nghê Quần đề ra, anh ta muốn đánh hai chị em Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh. Đúng lúc một nhân viên bán hàng của Lý Thanh Tịnh đến để nói về công việc kinh doanh, Nghê Quần có thể tương kế tựu kế, liền đặt đơn hàng với công ty “Thiết kế bao bì Dao Châu”.
Nghê Quần cho rằng đó là nhân viên bán hàng của công ty “Thiết kế bao bì Dao Châu”, định đánh người để trả thù cho lần bị Triệu Hùng sỉ nhục tại “Câu lạc bộ thể hình Hàn Mai”. Khi Nghê Quần thấy Triệu Hùng đến giao hàng, anh ta rất vui mừng.
Vì thế, anh ta nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, đường lên thiên đàng mày không đi, toàn đâm đầu vào địa ngục thế.”
“Nghê Quần, cậu là con của chủ tiệm sao?” Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta.
Nghê Quần cười đắc chí nói: “Lúc đầu, tao chỉ muốn cho Lý Thanh Thanh một cái tát vào mặt. Nhưng mày đã ở đây, vậy thì khoản nợ của chúng ta nên được giải quyết.”
Triệu Hùng nhướng mày nói: “Được thôi! Vì cậu muốn thanh toán nợ thì nợ mới và nợ cũ cùng nhau giải quyết.”
Nghê Quần nháy mắt, mấy người xung quanh nhanh chóng vây lấy Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhìn thấy một cây chổi trong góc nhà, anh nhảy lên và lật người khỏi bàn.
Người của Nghê Quần bao vây Triệu Hùng. Khi anh lấy được cây chổi thì quay người lại, xoay cây chổi trong tay đánh vào tay Nghê Quần.
Những người hỗ trợ Nghê Quần chỉ là những tay xã hội đen nhỏ ở khu Golden Horn. Lúc bình thường bắt nạt người lương thiện thì không sao, gặp phải người khó giải quyết thì đồng loạt rút lui nhưng vẫn bị Triệu Hùng đánh cho tơi bời.
Sau khi Triệu Hùng giải quyết mấy thằng tép riu này xong, anh đi đến trước mặt Nghê Quần.
Nghê Quần sợ tới mức lắp bắp nói với Triệu Hùng: “Mày… mày muốn làm gì? Nói cho mày biết, anh Duy sắp tới rồi.”
“Trịnh Duy?” Triệu Hùng hỏi.
“Đúng!” Nghê Quần gật đầu.
Triệu Hùng kéo ghế ngồi xuống, từ trong túi móc ra một điếu thuốc, châm một điếu rồi bắt đầu rít. Nói với Nghê Quần: “Tôi muốn xem anh Duy của cậu tốt đến đâu?”
Nghê Quần không ngờ Triệu Hùng lại bạo gan đến vậy. Biết rõ Trinh Duy sẽ đến đây, lại dám tự phụ như thế, quả thật là không để Trịnh Duy ở trong mắt.
Nghê Quần gọi cho Trịnh Duy và giải thích tình hình hiện tại. Cúp điện thoại, anh ta nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, mày có gan thì đừng rời đi!”
“Nghê Quần, đi gọi bố của cậu ra đây!” Triệu Hùng đột nhiên nói.
Nghê Quần khó hiểu hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Tôi muốn nói chuyện với bố của cậu. Nếu cuộc trò chuyện tốt thì tôi sẽ giữ lại cái khách sạn này. Nếu cuộc nói chuyện không tốt, tôi sẽ đổi tên cái khách sạn này. ”
“Cái gì! Tao không tin mày có năng lực đổi tên khách sạn Xuân Nghĩa thành họ Triệu?”
Triệu Hùng thấy Nghê Quần không biết hối lỗi, đứa nhỏ này thật bướng bỉnh. Anh gửi tin nhắn cho Hồ Dân: “Hồ Dân, cho dù cậu dùng cách gì, trong vòng bảy ngày, phải đổi khách sạn Xuân Nghĩa thành họ Triệu.”
Hồ Dân nghe vậy thì sửng sốt, nhưng không dám làm trái ý Triệu Hùng, nói với Triệu Hùng: “Anh đừng lo lắng! Chuyện này tôi lo được.”
Sau khi gửi tin nhắn, Triệu Hùng nhìn Nghê Quần vẫn đang nhảy trước mặt mình như một chú hề. Anh không thèm quan tâm, anh còn muốn xem Trịnh Duy có năng lực gì?
Mười phút sau, Nông Tuyền đến trước. Thấy cảnh tượng trong khách sạn đang rất lộn xộn. Triệu Hùng thì giẫm chân trêи cây chổi, dưới chân có hai mảnh vỡ. Nhìn sơ qua đã biết anh vừa mới đánh nhau.
“Cậu chủ, cậu vừa đánh nhau sao?” Nông Tuyền trầm giọng hỏi.
“Ừ!”
“Tại sao không gọi tôi?”
Triệu Hùng nói với Nông Tuyền: “Một lát nữa sẽ gặp người khó chơi. Lúc đó tôi sẽ giao cho cậu.”
Khi Nghê Quần nhìn thấy Triệu Hùng chỉ có một người trợ giúp, anh ta gần như phá lên cười. Bộ dạng của Nông Tuyền trông có vẻ ngốc nghếch, trong lòng cảm thấy không được khôn ngoan.
“Triệu Hùng, mày thật có dũng khí! Chỉ gọi một người trợ giúp.”
Triệu Hùng giẫm lên tàn thuốc, cảm thấy Nghê Quần hơi ồn ào, mệt mỏi nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, làm cho cậu ta câm miệng!”
Nông Tuyền tiến lên tát cho Nghê Quần một cái. Cái tát này trực tiếp đánh gãy hàm răng của anh ta.
Quản lý cửa hàng chạy tới quát lớn: “Mày dám đánh cậu chủ của tao!”
Lại nghe thấy Triệu Hùng nói: “Nông Tuyền, tên này cũng cho im nốt đi!”
Nông Tuyền móc mắt cá chân mình vào mắt cá chân của quản lý cửa hàng
Rồi vật quản lý cửa hàng ngã xuống đất một cái. Cậu ấy còn cố ý đạp vào người quản lý cửa hàng và tát gã vài cái, cuối cùng người này đã bị đánh thành cái đầu lợn.
Đúng lúc này, một người đàn ông trạc 50 tuổi hói đầu xông vào. Người này là Nghê Triệu Hành, chủ sở hữu “Khách sạn Xuân Nghĩa”, tức là bố của Nghê Quần.
Khi Nghê Quần nhìn thấy bố mình, anh ta đã vội vã kêu cứu: “Bố, giúp con!”
Ngay khi Triệu Hùng nghe Nghê Quần gọi người đàn ông năm mươi tuổi này là bố thì anh biết ông ta là chủ của “Khách sạn Xuân Nghĩa”.
Khách sạn Xuân Nghĩa” của Nghê Triệu Hành có thể mở lâu như vậy ở thành phố Hải Phòng, ngoài vị trí khách sạn tốt, ông ta còn có nhiều mối quan hệ trong xã hội.
Nghê Triệu Hành thấy con trai Nghê Quần và quản lý cửa hàng bị đánh cho bầm dập, rồi lại nhìn Triệu Hùng bình thản ngồi ở đó.
Ông ta có thể đạt được vị trí ngày hôm nay là nhờ bản lĩnh, nhưng ông ta không liều lĩnh như con trai mình. Sợ bản thân gặp rắc rối, ông ta cố ý lễ phép hỏi Triệu Hùng: “Cậu là ai? Cậu cũng có thể nói cho tôi biết bố của cậu tên gì? Nếu như là bạn bè thì chúng ta không nên đánh nhau.”
“Nghê Triệu Hành, ông không cần giả bộ thân thiết với tôi! Bố tôi chắc chắn là ông không biết. Ông ấy cũng không phải là bạn của ông.Nếu như có thời gian, ông hãy đi chăm sóc đứa con không đàng hoàng của ngươi, đừng để cậu ta phá hỏng cái nhà này nữa.”
Nghê Triệu Hành cau mày, không ngờ Triệu Hùng còn trẻ như vậy mà giọng điệu lại kiêu ngạo như thế. Xin ủng hộ chúng tôi tại # TRÙMT RUYỆN. O RG #
Nghê Triệu Hành khịt mũi lạnh lùng nói: “Hừ! Mày không biết lễ phép thì đừng trách tao.” Nói rồi ông ta nhìn về phía Nông Tuyền bên cạnh Triệu Hùng, vừa nhìn là biết một người lão luyện, để giữ an toàn cho mình, ông ta gọi điện thoại cho bạn, kể chuyện xảy ra trong khách sạn, bảo bọn họ nhanh chóng tới đây.
Thấy Nghê Triệu Hành và con trai của ông ta đang phát run, Triệu Hùng nhếch lên khóe miệng, nói: “Hay!” Sau đó, anh gửi tin nhắn báo cho Trần Hiểu Dao và Ôn Bảo bảo bọn họ cũng tới. Nội dung tin nhắn là: “Hãy đến khách sạn Xuân Nghĩa.”
Sau khi Triệu Hùng gửi tin nhắn, anh nói với Nghê Triệu Hành: “Nghê Triệu Hành, tôi khuyên ông nên bình tĩnh. Tốt nhất là nghĩ về tương lai của con trai mình! Khách sạn này sẽ không còn thuộc về nhà họ Nghê của ông sáu bảy ngày nữa, mà sẽ đổi thành họ Triệu.”
“Thằng nhãi, mày nói vậy là có ý gì?” Nghê Triệu Hành cau mày.
Triệu Hùng chế giễu nói: “Lúc đầu tôi tới đây gửi áp phích cho khách sạn của ông. Nhưng thằng con trai của ông lại cố ý muốn lừa gạt tôi, cho nên hôm nay chúng ta sẽ giải quyết nợ mới!”