Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Hôm đó, Triệu Hùng đã đến tòa nhà văn phòng kinh doanh CBD của Tập đoàn Hùng Quang tìm Cố Minh Tuyết.
Nhìn thấy Triệu Hùng, cô ta liền lao vào lòng anh.
“Cuối tuần mà anh cũng không đến tìm em, người ta nhớ anh muốn chết.”
Cảm thấy lồng ngực truyền đến giọng nói lả lướt, Triệu Hùng nhẹ nhàng đẩy Cố Minh Tuyết ra, nhìn vào trước ngực cô ta, trêu chọc nói: “Mấy năm rồi không gặp, em cũng lớn nhanh đấy chứ.”
Khuôn mặt xinh đẹp bỗng ửng hồng, hờn dỗi nói: “Hừ! Anh vừa tới đã chọc người ta rồi.”
Từ khi còn nhỏ, Cố Minh Tuyết đã thích lẽo đẽo theo anh, nhưng trước giờ anh chỉ coi cô ta như đứa em gái hàng xóm, chưa từng có bất kỳ suy nghĩ nào khác quá giới hạn.
Không ngờ con gái dậy thì thay đổi nhiều như vậy, mới mấy năm không gặp, Cố Minh Tuyết đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp dễ thương.
Mấy năm nay, cô ta đang phát triển ở Wall Stress và là người phụ trách của đội ngũ một trong top 10 Công ty quỹ phòng hộ lớn nhất thế giới Motu.
Cố Minh Tuyết vốn rất nhạy cảm với các con số và luôn có thể tìm thấy cơ hội thị trường từ trong các bài báo đầu mối và giá thị trường.
Quỹ phòng hộ Motu ban đầu ở Wall Stress chỉ là một công ty nhỏ không có tiếng tăm gì. Kể từ khi cô ta vào đầu quân, thành lập một đội ngũ ở đó, chỉ mất chưa đầy hai năm đã làm cho Motu vươn lên trở thành một trong mười công ty tài chính lớn nhất tại Wall Stress. Có thể nói rằng cô gái đến từ phương Đông này đã tạo ra một kỳ tích.
Trước đó Triệu Hùng cũng đã biết rằng Cố Minh Tuyết có năng khiếu trong lĩnh vực này. Lúc đó, cô ta còn được mọi người trong giới mệnh danh là “Nữ hoàng cổ phiếu”.
Triệu Hùng đem được Cố Minh Tuyết từ nước ngoài trở về cảm thấy vô cùng yên tâm khi giao tập đoàn Đông Thăng của mình cho cô ta quản lý.
Anh hỏi Cố Minh Tuyết: “Em có biết việc Tập đoàn Khải Thời xảy ra chuyện không?”
“Em biết chứ.” Cô ta gật đầu.
Triệu Hùng kéo lấy tay Cố Minh Tuyết ngồi xuống cạnh chiếc bàn tròn. Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, cô ta không khỏi cau mày hỏi: “Anh Hùng, anh không phải luôn trách móc bố anh sao? Bây giờ công ty của bố anh đang gặp khó khăn, theo lý mà nói anh nên vui mừng mới đúng chứ, sao giờ lại mặt mày ủ rũ vậy?”
Triệu Hùng lắc đầu nói: “Anh cũng không biết nữa.”
Anh lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm một điếu rồi hút, vừa hít một hơi đã ho sặc sụa.
Anh nói: “Khi nghe được tin này thì không thể vui nổi, không biết là tại sao.”
“Anh Hùng, dù sao thì chú Khải Thời với anh cũng là bố con, trong người chảy chung một dòng máu, có thể coi là có sự đồng cảm. Nếu như anh muốn đích thân đánh bại chú ấy thì cũng để chứng minh điều gì chứ? Vì thế, khi nghe tin Khải Thời xảy ra chuyện anh mới có phản ứng như vậy.”
Theo như phân tích của Cố Minh Tuyết, Triệu Hùng cũng cảm thấy có lý.
Anh rít vài hơi, thấy cô ta có vẻ không thích mình hút thuốc liền nhíu mày, dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong tay.
Anh nhìn Cố Minh Tuyết hỏi: “Thế em có biết toàn bộ câu chuyện là như thế nào không?”
“Biết chứ. Đó là do Công ty quỹ phòng hộ lượng tử AQM hàng đầu ở nước M liên kết với Quỹ phòng hộ Thần Nạ ở nước Anh bán khống Tập đoàn Khải Thời.”
Cố Minh Tuyết tiếp tục giải thích: “Hai công ty tài chính này đều là hai ông lớn đầu ngành, cùng nhau đối phó với Tập đoàn Khải Thời, chẳng tránh mà chú ấy không chống đỡ lại nổi.”
Nghe xong, Triệu Hùng im lặng hồi lâu. Sau đó nói với cô: “Minh Tuyết, em lập tức đi điều tra tất cả các thông tin của hai công ty này cho anh.”
Cố Minh Tuyết sửng sốt: “Anh Hùng, không phải anh…”
“Trước mắt em cứ giúp anh tìm tài liệu của hai công ty này, sau này anh sẽ cần dùng đến.”
Trong lòng anh luôn nặng trĩu, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện của Tập đoàn Khải Thời.
Tập đoàn Khải Thời vừa được đánh giá là một trong 500 công ty trong nước có tiềm năng phát triển nhất, làm sao mà nguồn vốn có thể bị phá vỡ đồng thời bị các nhà đầu tư quốc tế bán khống chứ?
Đúng lúc này, Trần Thiên Trung gọi điện tới.
“Cậu chủ, cậu đang ở đâu vậy?” Ông hỏi.
“Cháu vừa ra khỏi tòa văn phòng kinh doanh CBD.”
“Vậy thì cậu đến chỗ tôi một chuyến đi. Tôi giới thiệu cho cậu một người.”
“Được.”
Sau khi cúp máy, Triệu Hùng liền lái xe đến thẳng biệt thự của Trần Thiên Trung.
Vừa đến nơi thì thấy ông đang ngồi uống trà với một thanh niên trong phòng.
Triệu Hùng liếc mắt nhìn người thanh niên, thấy cậu ta khá là khôi ngô tuấn tú tuấn tú, ngoại hình xuất chúng, có điều nhìn hơi lạnh lùng, cảm giác vô cùng xa cách với người khác.
Trần Thiên Trung giới thiệu với anh rằng người thanh niên này chính là thám tử tư hàng đầu, Trần Văn Sơn, cũng là người tìm ra công ty Lý Thanh Tịnh gặp chuyện.
Ông nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, sau này con sẽ đi theo giúp đỡ cậu Hùng đây.”
“Vâng.” Trần Văn Sơn cung kính đáp.
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Triệu Hùng, Trần Thiên Trung giải thích: “Cậu chủ, nói thật với cậu đây là con nuôi của tôi.”
“Con nuôi?”
Triệu Hùng nghe xong sửng sốt, như thể vừa biết được một bí mật kinh thiên động địa.
Trần Thiên Trung gật đầu nói tiếp: “Cậu chủ, võ công của Văn Sơn không hề thua kém Nông Ngọc chút nào. Nếu cậu gặp phải chuyện nguy hiểm mà Nông Ngọc không giải quyết được thì có thể tìm Văn Sơn.”
Lần này, Triệu Hùng thực sự bị sốc. Không ngờ thám tử tư hàng đầu này lại lợi hại như vậy.
Người này vừa giỏi điều tra, lại là thiện xạ, võ công cũng đỉnh, còn tuấn tú khôi ngô, đúng là một người đàn ông hoàn hảo. Tuy nhiên, khuôn mặt lại quá lạnh lùng, trông như bị liệt cơ mặt vậy.
Trần Văn Sơn cung kính nói với Triệu Hùng: “Cuối cùng tôi cũng được gặp cậu chủ.”
“Văn Sơn, đừng khách sáo với tôi như vậy, sau này chúng ta coi như làm việc cùng nhau rồi.”
Triệu Hùng đưa mắt nhìn Trần Thiên Trung hỏi: “Chú Trung, cháu phải trả thù lao bao nhiêu cho Văn Sơn mới hợp lý đây?”
Trần Thiên Trung cười nói: “Cậu chủ, cậu không cần bỏ lương ra cho Văn Sơn, sẽ có người khác phụ trách.”
Triệu Hùng cho rằng Trần Thiên Trung chịu trách nhiệm về thù lao cho Trần Văn Sơn, nên cũng không quá quan tâm. Tự nhiên lại có được một thám tử tư số một trong nước, lại còn là một cao thủ đắc lực khiến Triệu Hùng vui mừng khôn xiết.
Trần Thiên Trung nói thêm: “Hai ngày nữa tôi sẽ giới thiệu một người nữa cho cậu.”
“Lại là con nuôi của chú ư?”
“Không, là bạn của Văn Sơn.”
Triệu Hùng cảm thấy rất kỳ lạ khi một người lạnh lùng như Trần Văn Sơn lại có bạn bè. Cứ tưởng anh ta là ‘hiệp khách độc hành’ chứ.
Anh liền hỏi Văn Sơn: “Bạn của cậu là ai?”
“Là một cao thủ hacker.”
“Hacker?”
Hai mắt anh sáng lên, đúng là chỉ thiếu mỗi một chuyên gia máy tính nữa thôi. Cao thủ máy tính này xuất hiện thì Tập đoàn Đông Thăng có thể được hình thành bước đầu rồi.
Triệu Hùng cảm thấy chuyến đi đến nhà Trần Thiên Trung lầy này rất đáng. Trong phút chốc đã có thêm được hai người mạnh một văn một võ.
Để có thể nhanh chóng làm quen với Trần Văn Sơn, Triệu Hùng liền trò chuyện thêm một lúc với Trần Thiên Trung, sau đó mới cùng Văn Sơn rời đi. Cứ tưởng một mình có thể làm thân, hiểu anh ta nhiều hơn một chút, không ngờ thằng nhóc này lại là “một bình hồ lô”, cả ngày không nói được câu nào.
Triệu Hùng cũng cảm thấy bó tay! Nông Ngọc là tên “đại ngốc” với chỉ số IQ thấp hơn người thường, còn Trần Văn Sơn này lại càng lợi hại hơn, nếu như không ai hỏi thì anh ta sẽ không nói bất cứ lời nào. Anh ta và Nông Ngọc đích thị là một cặp đôi hoàn hảo.
Tuy nhiên, có Trần Văn Sơn ở đây, Triệu Hùng muốn giải phóng bản thân để anh ta lái xe, anh ta liền rất phóng khoáng tự tại.
Triệu Hùng đang tính gọi điện cho Nông Ngọc giới thiệu Văn Sơn cho anh ta để buổi trưa ba người cùng đến nhà hàng ăn một bữa. Không ngờ, Lý Thanh Tịnh cũng cùng lúc gọi điện tới.
“Triệu Hùng, anh mau tới đây đi. Có người đến đập phá công ty của em. Em đã khóa cửa công ty rồi, nhưng những người này còn đập vỡ cả cửa kính, có thể sẽ xông vào bất cứ lúc nào.”
Triệu Hùng nghe được, anh nói với cô: “Thanh Tịnh, em mau báo cảnh sát đi.”
“Em đã gọi rồi, nhưng đến giờ cảnh sát vẫn chưa tới.”
“Em đừng hoảng sợ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ mình cho tốt, anh lập tức qua ngay.”
Triệu Hùng cúp điện thoại, gọi cho Nông Ngọc để anh ta mau chóng đến Công ty Thiết kế bao bì Dao Châu càng nhanh càng tốt.
Triệu Hùng thấy trình độ lái xe của Trần Văn Sơn còn kém hơn mình liền yêu cầu anh ta dừng xe đổi lái. Anh lao thẳng một mạch về phía Công ty của Thanh Tịnh.
Nhìn thấy Triệu Hùng, cô ta liền lao vào lòng anh.
“Cuối tuần mà anh cũng không đến tìm em, người ta nhớ anh muốn chết.”
Cảm thấy lồng ngực truyền đến giọng nói lả lướt, Triệu Hùng nhẹ nhàng đẩy Cố Minh Tuyết ra, nhìn vào trước ngực cô ta, trêu chọc nói: “Mấy năm rồi không gặp, em cũng lớn nhanh đấy chứ.”
Khuôn mặt xinh đẹp bỗng ửng hồng, hờn dỗi nói: “Hừ! Anh vừa tới đã chọc người ta rồi.”
Từ khi còn nhỏ, Cố Minh Tuyết đã thích lẽo đẽo theo anh, nhưng trước giờ anh chỉ coi cô ta như đứa em gái hàng xóm, chưa từng có bất kỳ suy nghĩ nào khác quá giới hạn.
Không ngờ con gái dậy thì thay đổi nhiều như vậy, mới mấy năm không gặp, Cố Minh Tuyết đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp dễ thương.
Mấy năm nay, cô ta đang phát triển ở Wall Stress và là người phụ trách của đội ngũ một trong top 10 Công ty quỹ phòng hộ lớn nhất thế giới Motu.
Cố Minh Tuyết vốn rất nhạy cảm với các con số và luôn có thể tìm thấy cơ hội thị trường từ trong các bài báo đầu mối và giá thị trường.
Quỹ phòng hộ Motu ban đầu ở Wall Stress chỉ là một công ty nhỏ không có tiếng tăm gì. Kể từ khi cô ta vào đầu quân, thành lập một đội ngũ ở đó, chỉ mất chưa đầy hai năm đã làm cho Motu vươn lên trở thành một trong mười công ty tài chính lớn nhất tại Wall Stress. Có thể nói rằng cô gái đến từ phương Đông này đã tạo ra một kỳ tích.
Trước đó Triệu Hùng cũng đã biết rằng Cố Minh Tuyết có năng khiếu trong lĩnh vực này. Lúc đó, cô ta còn được mọi người trong giới mệnh danh là “Nữ hoàng cổ phiếu”.
Triệu Hùng đem được Cố Minh Tuyết từ nước ngoài trở về cảm thấy vô cùng yên tâm khi giao tập đoàn Đông Thăng của mình cho cô ta quản lý.
Anh hỏi Cố Minh Tuyết: “Em có biết việc Tập đoàn Khải Thời xảy ra chuyện không?”
“Em biết chứ.” Cô ta gật đầu.
Triệu Hùng kéo lấy tay Cố Minh Tuyết ngồi xuống cạnh chiếc bàn tròn. Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, cô ta không khỏi cau mày hỏi: “Anh Hùng, anh không phải luôn trách móc bố anh sao? Bây giờ công ty của bố anh đang gặp khó khăn, theo lý mà nói anh nên vui mừng mới đúng chứ, sao giờ lại mặt mày ủ rũ vậy?”
Triệu Hùng lắc đầu nói: “Anh cũng không biết nữa.”
Anh lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm một điếu rồi hút, vừa hít một hơi đã ho sặc sụa.
Anh nói: “Khi nghe được tin này thì không thể vui nổi, không biết là tại sao.”
“Anh Hùng, dù sao thì chú Khải Thời với anh cũng là bố con, trong người chảy chung một dòng máu, có thể coi là có sự đồng cảm. Nếu như anh muốn đích thân đánh bại chú ấy thì cũng để chứng minh điều gì chứ? Vì thế, khi nghe tin Khải Thời xảy ra chuyện anh mới có phản ứng như vậy.”
Theo như phân tích của Cố Minh Tuyết, Triệu Hùng cũng cảm thấy có lý.
Anh rít vài hơi, thấy cô ta có vẻ không thích mình hút thuốc liền nhíu mày, dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trong tay.
Anh nhìn Cố Minh Tuyết hỏi: “Thế em có biết toàn bộ câu chuyện là như thế nào không?”
“Biết chứ. Đó là do Công ty quỹ phòng hộ lượng tử AQM hàng đầu ở nước M liên kết với Quỹ phòng hộ Thần Nạ ở nước Anh bán khống Tập đoàn Khải Thời.”
Cố Minh Tuyết tiếp tục giải thích: “Hai công ty tài chính này đều là hai ông lớn đầu ngành, cùng nhau đối phó với Tập đoàn Khải Thời, chẳng tránh mà chú ấy không chống đỡ lại nổi.”
Nghe xong, Triệu Hùng im lặng hồi lâu. Sau đó nói với cô: “Minh Tuyết, em lập tức đi điều tra tất cả các thông tin của hai công ty này cho anh.”
Cố Minh Tuyết sửng sốt: “Anh Hùng, không phải anh…”
“Trước mắt em cứ giúp anh tìm tài liệu của hai công ty này, sau này anh sẽ cần dùng đến.”
Trong lòng anh luôn nặng trĩu, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện của Tập đoàn Khải Thời.
Tập đoàn Khải Thời vừa được đánh giá là một trong 500 công ty trong nước có tiềm năng phát triển nhất, làm sao mà nguồn vốn có thể bị phá vỡ đồng thời bị các nhà đầu tư quốc tế bán khống chứ?
Đúng lúc này, Trần Thiên Trung gọi điện tới.
“Cậu chủ, cậu đang ở đâu vậy?” Ông hỏi.
“Cháu vừa ra khỏi tòa văn phòng kinh doanh CBD.”
“Vậy thì cậu đến chỗ tôi một chuyến đi. Tôi giới thiệu cho cậu một người.”
“Được.”
Sau khi cúp máy, Triệu Hùng liền lái xe đến thẳng biệt thự của Trần Thiên Trung.
Vừa đến nơi thì thấy ông đang ngồi uống trà với một thanh niên trong phòng.
Triệu Hùng liếc mắt nhìn người thanh niên, thấy cậu ta khá là khôi ngô tuấn tú tuấn tú, ngoại hình xuất chúng, có điều nhìn hơi lạnh lùng, cảm giác vô cùng xa cách với người khác.
Trần Thiên Trung giới thiệu với anh rằng người thanh niên này chính là thám tử tư hàng đầu, Trần Văn Sơn, cũng là người tìm ra công ty Lý Thanh Tịnh gặp chuyện.
Ông nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, sau này con sẽ đi theo giúp đỡ cậu Hùng đây.”
“Vâng.” Trần Văn Sơn cung kính đáp.
Nhìn vẻ mặt mơ hồ của Triệu Hùng, Trần Thiên Trung giải thích: “Cậu chủ, nói thật với cậu đây là con nuôi của tôi.”
“Con nuôi?”
Triệu Hùng nghe xong sửng sốt, như thể vừa biết được một bí mật kinh thiên động địa.
Trần Thiên Trung gật đầu nói tiếp: “Cậu chủ, võ công của Văn Sơn không hề thua kém Nông Ngọc chút nào. Nếu cậu gặp phải chuyện nguy hiểm mà Nông Ngọc không giải quyết được thì có thể tìm Văn Sơn.”
Lần này, Triệu Hùng thực sự bị sốc. Không ngờ thám tử tư hàng đầu này lại lợi hại như vậy.
Người này vừa giỏi điều tra, lại là thiện xạ, võ công cũng đỉnh, còn tuấn tú khôi ngô, đúng là một người đàn ông hoàn hảo. Tuy nhiên, khuôn mặt lại quá lạnh lùng, trông như bị liệt cơ mặt vậy.
Trần Văn Sơn cung kính nói với Triệu Hùng: “Cuối cùng tôi cũng được gặp cậu chủ.”
“Văn Sơn, đừng khách sáo với tôi như vậy, sau này chúng ta coi như làm việc cùng nhau rồi.”
Triệu Hùng đưa mắt nhìn Trần Thiên Trung hỏi: “Chú Trung, cháu phải trả thù lao bao nhiêu cho Văn Sơn mới hợp lý đây?”
Trần Thiên Trung cười nói: “Cậu chủ, cậu không cần bỏ lương ra cho Văn Sơn, sẽ có người khác phụ trách.”
Triệu Hùng cho rằng Trần Thiên Trung chịu trách nhiệm về thù lao cho Trần Văn Sơn, nên cũng không quá quan tâm. Tự nhiên lại có được một thám tử tư số một trong nước, lại còn là một cao thủ đắc lực khiến Triệu Hùng vui mừng khôn xiết.
Trần Thiên Trung nói thêm: “Hai ngày nữa tôi sẽ giới thiệu một người nữa cho cậu.”
“Lại là con nuôi của chú ư?”
“Không, là bạn của Văn Sơn.”
Triệu Hùng cảm thấy rất kỳ lạ khi một người lạnh lùng như Trần Văn Sơn lại có bạn bè. Cứ tưởng anh ta là ‘hiệp khách độc hành’ chứ.
Anh liền hỏi Văn Sơn: “Bạn của cậu là ai?”
“Là một cao thủ hacker.”
“Hacker?”
Hai mắt anh sáng lên, đúng là chỉ thiếu mỗi một chuyên gia máy tính nữa thôi. Cao thủ máy tính này xuất hiện thì Tập đoàn Đông Thăng có thể được hình thành bước đầu rồi.
Triệu Hùng cảm thấy chuyến đi đến nhà Trần Thiên Trung lầy này rất đáng. Trong phút chốc đã có thêm được hai người mạnh một văn một võ.
Để có thể nhanh chóng làm quen với Trần Văn Sơn, Triệu Hùng liền trò chuyện thêm một lúc với Trần Thiên Trung, sau đó mới cùng Văn Sơn rời đi. Cứ tưởng một mình có thể làm thân, hiểu anh ta nhiều hơn một chút, không ngờ thằng nhóc này lại là “một bình hồ lô”, cả ngày không nói được câu nào.
Triệu Hùng cũng cảm thấy bó tay! Nông Ngọc là tên “đại ngốc” với chỉ số IQ thấp hơn người thường, còn Trần Văn Sơn này lại càng lợi hại hơn, nếu như không ai hỏi thì anh ta sẽ không nói bất cứ lời nào. Anh ta và Nông Ngọc đích thị là một cặp đôi hoàn hảo.
Tuy nhiên, có Trần Văn Sơn ở đây, Triệu Hùng muốn giải phóng bản thân để anh ta lái xe, anh ta liền rất phóng khoáng tự tại.
Triệu Hùng đang tính gọi điện cho Nông Ngọc giới thiệu Văn Sơn cho anh ta để buổi trưa ba người cùng đến nhà hàng ăn một bữa. Không ngờ, Lý Thanh Tịnh cũng cùng lúc gọi điện tới.
“Triệu Hùng, anh mau tới đây đi. Có người đến đập phá công ty của em. Em đã khóa cửa công ty rồi, nhưng những người này còn đập vỡ cả cửa kính, có thể sẽ xông vào bất cứ lúc nào.”
Triệu Hùng nghe được, anh nói với cô: “Thanh Tịnh, em mau báo cảnh sát đi.”
“Em đã gọi rồi, nhưng đến giờ cảnh sát vẫn chưa tới.”
“Em đừng hoảng sợ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ mình cho tốt, anh lập tức qua ngay.”
Triệu Hùng cúp điện thoại, gọi cho Nông Ngọc để anh ta mau chóng đến Công ty Thiết kế bao bì Dao Châu càng nhanh càng tốt.
Triệu Hùng thấy trình độ lái xe của Trần Văn Sơn còn kém hơn mình liền yêu cầu anh ta dừng xe đổi lái. Anh lao thẳng một mạch về phía Công ty của Thanh Tịnh.