Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Mới sáng sớm, Vũ Minh đã đến công ty.
Anh ta lập ra “Công ty Bảo mật thông tin Minh Thuẫn”, trong vòng chưa đầy hai tháng ngắn ngủn đã thiết lập được quan hệ hợp tác với chục công ty xí nghiệp. Tất nhiên, công ty của Vũ Minh phát triển nhanh, đều là nhờ anh trai Vũ Trần giúp đỡ.
Vũ Minh trêи thương thường rất có dã tâm, anh ta dự định trong vòng hai năm sẽ niêm yết các hoạt động của công ty. Đến lúc ấy, đổi thành thật nhiều tiền, lại làm lại một công ty mạng như vậy.
Công ty phát triển như cá gặp nước, duy nhất một điều khiến Vũ Minh đau đầu là không cách nào có được Lý Thanh Tịnh.
Lúc còn ở trường học, Lý Thanh Tịnh đã được công nhận là hoa khôi của trường, cô còn được coi là người phụ nữ xinh đẹp nhất thành phố Hải Phòng. Từ sau khi kết hôn, Lý Thanh Tịnh dường như có phần trưởng thành quyến rũ hơn, khiến Vũ Minh muốn có mà không được. Anh ta không phải muốn cùng Lý Thanh Tịnh sống đến đầu bạc răng long, mà chỉ đơn thuần là muốn có được Lý Thanh Tịnh. Nếu lúc đó anh ta không xuất ngoại, có lẽ người kết hôn với Lý Thanh Tịnh đã là anh ta rồi. Mà bây giờ, cải trắng ngon lại bị con lợn Triệu Hùng kia chiếm lấy.
Vũ Minh gọi điện cho anh họ Vũ Trần.
“Anh! Bạn học cũ Hồ Dân của anh bị sao thế? Đến nhà họ Đào mà chẳng cho em chút mặt mũi nào cả.”
Vũ Trần an ủi nói: “Tính cách của Hồ Dân trước nay đều không quan tâm tới ai, là hiệp khách độc hành của lớp anh. Có điều, em đừng khinh thường Hồ Dân, anh ta được công nhận là người có tài của lớp anh đấy, rất có năng lực. Không phải anh đã nói với em rồi sao, em là ông chủ vừa nhiều tiền vừa đẹp trai, muốn có kiểu người phụ nữ thế nào mà không được, sao lại nhìn trúng người phụ nữ đã kết hôn như Lý Thanh Tịnh kia chứ?”
“Cái này anh lại không hiểu rồi! Lý Thanh Tịnh là kiểu phụ nữ khiến người ta vừa nhìn đã có khát vọng chinh phục. Hơn nữa, cô ấy gả cho một thằng chồng vô dụng cả ngày ăn không ngồi rồi, em cũng chỉ muốn cứu vớt cô ấy thôi.”
“Muốn chiếm lấy vợ của nhà người ta, còn nói một cách quang minh chính đại như vậy, anh cũng phục em rồi. Có thể giúp, anh đều đã giúp em. Phần còn lại phải tự dựa vào em thôi. Nhưng mà, anh cảnh cáo em đấy! Người phụ nữ như Lý Thanh Tịnh, vui chơi là được rồi. Nhất định không được coi là thật, bố em sẽ không đồng ý một người phụ nữ đã từng kết hôn bước vào cửa nhà họ Vũ chúng ta đâu.”
“Biết rồi! Lải nhải mãi.”
Vũ Minh không kiên nhẫn cúp điện thoại.
Vũ Minh gọi thư kí, hỏi lịch trình ngày hôm nay. Thư kí nói với Vũ Minh, mười giờ sáng phải đi gặp một vị khách hàng.
Vị khách hàng này rất quan trọng với Vũ Minh, cho nên Vũ Minh chỉnh sửa lại quần áo, kêu thư kí cầm lấy tài liệu rồi xuống lầu.
Đến bãi đỗ xe, Vũ Minh đang định đi lấy xe thì va phải hai thanh niên chừng hai mươi hơn tuổi.
Một thanh niên trẻ trong đó tức giận mắng Vũ Minh: “Đi đường không có mắt à?”
Thư kí của Vũ Minh nói lí: “Rõ ràng là các người va vào chúng tôi trước, sao có thể ngậm máu phun người chứ?”
“Yo! Người phụ nữ này không tồi nhỉ.” Một thanh niên khác nhuộm đầu vàng hoe vươn tay chạm vào thư kí của Vũ Minh.
Vũ Minh bảo vệ nữ thư kí của mình, đẩy người thanh niên tóc vàng ra.
Thì nghe thấy thanh niên ban đầu kêu lên: “Dám ra tay đánh người trước à?”
Hắn ta huýt sáo, bãi đỗ xe lập tức xuất hiện năm sáu thanh niên tay cầm gậy.
“Các anh em, tên này dám ra tay trước.”
Một người trong đó gào lên: “Đập nó!”
Sáu bảy tên lập tức vây quanh Vũ Minh và nữ thư kí, đánh Vũ Minh thành đầu lợn, nữ thư kí của anh ta nhìn còn suýt nữa không nhận ra.
Mấy thanh niên đánh Vũ Minh xong, còn chụp ảnh lại. Ngay sau đó có người hét lên: “Rút!” tất cả lập tức giải tán, chạy đi không còn một dấu vết.
Nữ thư kí của Vũ Minh cũng bị đá mấy cái, nhưng cô ta bị thương nhẹ hơn Vũ Minh rất nhiều. Cô ta đỡ Vũ Minh dậy, hỏi: “Tổng giám đốc Minh, anh có sao không?”
Vũ Minh phun máu trong miệng ra, răng bị gãy mất hai cái, vết thương tương đối nghiêm trọng. Anh ta mắng: “Mẹ nó! Vừa ra cửa đã gặp chuyện xui xẻo, đúng là xúi quẩy.”
“Tổng giám đốc Minh, chúng ta có báo cảnh sát không?”
“Ừ! Báo cảnh sát, để cảnh sát đến bãi đỗ xe xem camera, tôi nhất định phải trả thù bọn khốn kia.”
Nữ thư kí gọi cảnh sát xong, đỡ Vũ Minh quay lại công ty nghỉ ngơi. Kết quả, Vũ Minh bị đánh tới mức hai chân mềm nhũn, lảo đảo một cái, đầu lại va vào lòng của một phụ nữ béo mập.
Lúc Vũ Minh ngẩng đầu lên, người phụ nữ béo kia đã cho Vũ Minh một cái bạt tai.
“Nhìn cái tướng của mày mà dám sàm sỡ bà đây à?” Người phụ nữ chống nạnh, tức giận bừng bừng gào lên.
Vũ Minh nhìn thấy người phụ nữ cao lớn thô kệch, tướng mạo xấu xí, suýt chút nữa bị ghê tởm mà nôn ra, giải thích: “Xin lỗi, là tôi không cẩn thận va phải cô thôi.”
“Không cẩn thận, tôi vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ đấy. Không được, anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Người phụ nữ vươn tay kéo Vũ Minh lại gần, tay quơ một cái, kẹp anh ta dưới người mình.
Lập tức có một mùi thối bốc lên, suýt chút nữa khiến Vũ Minh nôn mửa.
“Cô thả tổng giám đốc Minh ra!” Nữ thư kí tiến lên tranh chấp với người phụ nữ béo.
Người phụ nữ béo đẩy nhẹ một cái, Vũ Minh cùng nữ thư kí đều ngã xuống đất. Người phụ nữ béo vừa ném Vũ Minh xuống, cái ʍôиɠ lập tức ngồi lên người anh ta. Móc móc mũi, lại bôi bôi lên quần áo của Vũ Minh. Lúc này Vũ Minh rất buồn nôn, trực tiếp nôn mửa tại chỗ.
Thấy Vũ Minh nôn mửa, người phụ nữ béo “xì” một tiếng: “Xì! Cái cơ thể nhỏ bé này thật không chịu được dày vò mà. Hôm nay bà đây tha cho mày, nếu còn dám sàm sỡ bà đây, bà đây sẽ cho mày nếm thử mùi vị Thái sơn đè đầu.”
Nhìn thấy cái ʍôиɠ của người phụ nữa to lớn rời đi, Vũ Minh rốt cục hiểu ra, cái gì gọi là “thái sơn đè đầu”.
Hôm nay đúng là ra đường không xem hoàng lịch, thật sự quá đen đủi rồi!
Nữ thư kí bỏ dậy khỏi mặt đất, đến bên cạnh Vũ Minh đỡ anh ta dậy. Hỏi Vũ Minh: “Tổng giám đốc Minh, có phải anh đắc tội với người nào đó không? Sao tôi cảm giác mấy người này hình như là cố ý nhằm vào anh mà đến ấy.”
Vũ Minh cũng có cảm giác như vậy, có điều, từ lúc anh ta từ nước ngoài về thành phố Hải Phòng mới có khoảng hai tháng. Gần như tất cả tinh thần đều tập trung vào công ty, cũng không đắc tội người nào cả! Sao anh ta lại nghĩ tới, là Triệu Hùng tìm người báo thù anh ta nhỉ?
Lúc Triệu Hùng nhìn thấy Vũ Minh bị hành hạ, suýt chút nữa cười đau cả bụng. Đặc biệt là người phụ nữ béo kia, là Nông Tuyền dùng ba triệu rưỡi tìm từ công trường đến, quả thực hành hạ Vũ Minh quá thảm hại.
Triệu Hùng chỉnh đốn được Vũ Minh, tâm tình vô cùng vui vẻ. Thằng nhóc này luôn nhăm nhe vợ anh, không chỉnh đốn anh ta, anh ta còn không biết trời cao đất dày nữa.
Lúc cảnh sát đến kiểm tra camera ghi hình. Từ trong camera nhìn thấy, quả thực là Vũ Minh động tay động chân trước. Vũ Minh tự biết mình đuối lí, cũng không truy đến cùng, liền giao cho cảnh sát xử lý.
Hôm đó, Mai Lệ Thủy của tập đoàn Hùng Quang gọi điện thoại cho Vũ Minh. Nói từ lúc anh ta về nước vẫn chưa gặp mặt đám bạn học này. Cô ta đã liên lạc với mấy bạn học cũ, mời Vũ Minh cùng đến.
Vết thương trêи mặt trêи người Vũ Minh vẫn chưa khỏi hẳn, cả mặt đều sưng lên như cái đầu lợn. Vốn không muốn tham gia nên uyển chuyển từ chối Mai Lệ Thủy.
Mai Lệ Thủy vừa nghe đã không vui, nói với Vũ Minh: “Vũ Minh, cậu có ý gì? Tôi là nể mặt cậu mới sắp xếp lần họp mặt này. Cậu mà không tham gia thì chuyện này sao được. Không phải là bản thân làm ông chủ rồi thì không đặt đám bạn học cũ này vào trong mắt nữa đấy chứ? Nói cho cậu biết một tin, Lý Thanh Tịnh cũng tới đấy.”
“Thanh Tịnh cũng tới?”
Vũ Minh vừa nghe liền có tinh thần hẳn! Giống như Mai Lệ Thủy nói, bên này cô ta đã thông báo cho các bạn học cũ, nếu Vũ Minh không tới tham gia, chắc chắn sẽ bị chê trách, nói anh ta làm ông chủ là kiêu ngạo không nhận đám bạn học cũ này nữa.
Nhưng cái vẻ thảm hại của anh ta, sao có thể gặp người đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Vũ Minh vẫn là đồng ý, nói với Mai Lệ Thủy: “Được rồi! Lệ Thủy, cậu gửi thời gian với địa điểm gặp mặt cho tôi, tôi sẽ đến đúng giờ! Có điều, chuyện này nói trước nhé, tôi mời khách!”
Mai Lệ Thủy vừa nghe liền vô cùng vui vẻ, thoải mái đồng ý: “Không thành vấn đề!”, sau đó vội vàng gửi thời gian địa điểm gặp mặt cho Vũ Minh.
Vũ Minh và mấy người khác đều đến nơi gặp mặt gọi là “Câu lạc bộ Ngự Đình”. Lần trước, Triệu Hùng để cho Trần Thiên Trung mua lại hoặc thành lập câu lạc bộ và khách sạn hạng sang. Câu lạc bộ Ngự Đình cũng đã được Trần Thiên Trung đàm phán thành công, thu về dưới trướng.
Khi Triệu Hùng nghe Lý Thanh Tịnh nói, Mai Văn Lệ tổ chức cuộc họp mặt bạn học, địa điểm là Câu lạc bộ Ngự Đình. Trong lòng Triệu Hùng thầm nghĩ, Vũ Minh chắc chắn sẽ đến tham gia!
Nếu con ma đen đủi đã đến, vậy để anh ta tiếp tục xui xẻo là được rồi!
Anh ta lập ra “Công ty Bảo mật thông tin Minh Thuẫn”, trong vòng chưa đầy hai tháng ngắn ngủn đã thiết lập được quan hệ hợp tác với chục công ty xí nghiệp. Tất nhiên, công ty của Vũ Minh phát triển nhanh, đều là nhờ anh trai Vũ Trần giúp đỡ.
Vũ Minh trêи thương thường rất có dã tâm, anh ta dự định trong vòng hai năm sẽ niêm yết các hoạt động của công ty. Đến lúc ấy, đổi thành thật nhiều tiền, lại làm lại một công ty mạng như vậy.
Công ty phát triển như cá gặp nước, duy nhất một điều khiến Vũ Minh đau đầu là không cách nào có được Lý Thanh Tịnh.
Lúc còn ở trường học, Lý Thanh Tịnh đã được công nhận là hoa khôi của trường, cô còn được coi là người phụ nữ xinh đẹp nhất thành phố Hải Phòng. Từ sau khi kết hôn, Lý Thanh Tịnh dường như có phần trưởng thành quyến rũ hơn, khiến Vũ Minh muốn có mà không được. Anh ta không phải muốn cùng Lý Thanh Tịnh sống đến đầu bạc răng long, mà chỉ đơn thuần là muốn có được Lý Thanh Tịnh. Nếu lúc đó anh ta không xuất ngoại, có lẽ người kết hôn với Lý Thanh Tịnh đã là anh ta rồi. Mà bây giờ, cải trắng ngon lại bị con lợn Triệu Hùng kia chiếm lấy.
Vũ Minh gọi điện cho anh họ Vũ Trần.
“Anh! Bạn học cũ Hồ Dân của anh bị sao thế? Đến nhà họ Đào mà chẳng cho em chút mặt mũi nào cả.”
Vũ Trần an ủi nói: “Tính cách của Hồ Dân trước nay đều không quan tâm tới ai, là hiệp khách độc hành của lớp anh. Có điều, em đừng khinh thường Hồ Dân, anh ta được công nhận là người có tài của lớp anh đấy, rất có năng lực. Không phải anh đã nói với em rồi sao, em là ông chủ vừa nhiều tiền vừa đẹp trai, muốn có kiểu người phụ nữ thế nào mà không được, sao lại nhìn trúng người phụ nữ đã kết hôn như Lý Thanh Tịnh kia chứ?”
“Cái này anh lại không hiểu rồi! Lý Thanh Tịnh là kiểu phụ nữ khiến người ta vừa nhìn đã có khát vọng chinh phục. Hơn nữa, cô ấy gả cho một thằng chồng vô dụng cả ngày ăn không ngồi rồi, em cũng chỉ muốn cứu vớt cô ấy thôi.”
“Muốn chiếm lấy vợ của nhà người ta, còn nói một cách quang minh chính đại như vậy, anh cũng phục em rồi. Có thể giúp, anh đều đã giúp em. Phần còn lại phải tự dựa vào em thôi. Nhưng mà, anh cảnh cáo em đấy! Người phụ nữ như Lý Thanh Tịnh, vui chơi là được rồi. Nhất định không được coi là thật, bố em sẽ không đồng ý một người phụ nữ đã từng kết hôn bước vào cửa nhà họ Vũ chúng ta đâu.”
“Biết rồi! Lải nhải mãi.”
Vũ Minh không kiên nhẫn cúp điện thoại.
Vũ Minh gọi thư kí, hỏi lịch trình ngày hôm nay. Thư kí nói với Vũ Minh, mười giờ sáng phải đi gặp một vị khách hàng.
Vị khách hàng này rất quan trọng với Vũ Minh, cho nên Vũ Minh chỉnh sửa lại quần áo, kêu thư kí cầm lấy tài liệu rồi xuống lầu.
Đến bãi đỗ xe, Vũ Minh đang định đi lấy xe thì va phải hai thanh niên chừng hai mươi hơn tuổi.
Một thanh niên trẻ trong đó tức giận mắng Vũ Minh: “Đi đường không có mắt à?”
Thư kí của Vũ Minh nói lí: “Rõ ràng là các người va vào chúng tôi trước, sao có thể ngậm máu phun người chứ?”
“Yo! Người phụ nữ này không tồi nhỉ.” Một thanh niên khác nhuộm đầu vàng hoe vươn tay chạm vào thư kí của Vũ Minh.
Vũ Minh bảo vệ nữ thư kí của mình, đẩy người thanh niên tóc vàng ra.
Thì nghe thấy thanh niên ban đầu kêu lên: “Dám ra tay đánh người trước à?”
Hắn ta huýt sáo, bãi đỗ xe lập tức xuất hiện năm sáu thanh niên tay cầm gậy.
“Các anh em, tên này dám ra tay trước.”
Một người trong đó gào lên: “Đập nó!”
Sáu bảy tên lập tức vây quanh Vũ Minh và nữ thư kí, đánh Vũ Minh thành đầu lợn, nữ thư kí của anh ta nhìn còn suýt nữa không nhận ra.
Mấy thanh niên đánh Vũ Minh xong, còn chụp ảnh lại. Ngay sau đó có người hét lên: “Rút!” tất cả lập tức giải tán, chạy đi không còn một dấu vết.
Nữ thư kí của Vũ Minh cũng bị đá mấy cái, nhưng cô ta bị thương nhẹ hơn Vũ Minh rất nhiều. Cô ta đỡ Vũ Minh dậy, hỏi: “Tổng giám đốc Minh, anh có sao không?”
Vũ Minh phun máu trong miệng ra, răng bị gãy mất hai cái, vết thương tương đối nghiêm trọng. Anh ta mắng: “Mẹ nó! Vừa ra cửa đã gặp chuyện xui xẻo, đúng là xúi quẩy.”
“Tổng giám đốc Minh, chúng ta có báo cảnh sát không?”
“Ừ! Báo cảnh sát, để cảnh sát đến bãi đỗ xe xem camera, tôi nhất định phải trả thù bọn khốn kia.”
Nữ thư kí gọi cảnh sát xong, đỡ Vũ Minh quay lại công ty nghỉ ngơi. Kết quả, Vũ Minh bị đánh tới mức hai chân mềm nhũn, lảo đảo một cái, đầu lại va vào lòng của một phụ nữ béo mập.
Lúc Vũ Minh ngẩng đầu lên, người phụ nữ béo kia đã cho Vũ Minh một cái bạt tai.
“Nhìn cái tướng của mày mà dám sàm sỡ bà đây à?” Người phụ nữ chống nạnh, tức giận bừng bừng gào lên.
Vũ Minh nhìn thấy người phụ nữ cao lớn thô kệch, tướng mạo xấu xí, suýt chút nữa bị ghê tởm mà nôn ra, giải thích: “Xin lỗi, là tôi không cẩn thận va phải cô thôi.”
“Không cẩn thận, tôi vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ đấy. Không được, anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Người phụ nữ vươn tay kéo Vũ Minh lại gần, tay quơ một cái, kẹp anh ta dưới người mình.
Lập tức có một mùi thối bốc lên, suýt chút nữa khiến Vũ Minh nôn mửa.
“Cô thả tổng giám đốc Minh ra!” Nữ thư kí tiến lên tranh chấp với người phụ nữ béo.
Người phụ nữ béo đẩy nhẹ một cái, Vũ Minh cùng nữ thư kí đều ngã xuống đất. Người phụ nữ béo vừa ném Vũ Minh xuống, cái ʍôиɠ lập tức ngồi lên người anh ta. Móc móc mũi, lại bôi bôi lên quần áo của Vũ Minh. Lúc này Vũ Minh rất buồn nôn, trực tiếp nôn mửa tại chỗ.
Thấy Vũ Minh nôn mửa, người phụ nữ béo “xì” một tiếng: “Xì! Cái cơ thể nhỏ bé này thật không chịu được dày vò mà. Hôm nay bà đây tha cho mày, nếu còn dám sàm sỡ bà đây, bà đây sẽ cho mày nếm thử mùi vị Thái sơn đè đầu.”
Nhìn thấy cái ʍôиɠ của người phụ nữa to lớn rời đi, Vũ Minh rốt cục hiểu ra, cái gì gọi là “thái sơn đè đầu”.
Hôm nay đúng là ra đường không xem hoàng lịch, thật sự quá đen đủi rồi!
Nữ thư kí bỏ dậy khỏi mặt đất, đến bên cạnh Vũ Minh đỡ anh ta dậy. Hỏi Vũ Minh: “Tổng giám đốc Minh, có phải anh đắc tội với người nào đó không? Sao tôi cảm giác mấy người này hình như là cố ý nhằm vào anh mà đến ấy.”
Vũ Minh cũng có cảm giác như vậy, có điều, từ lúc anh ta từ nước ngoài về thành phố Hải Phòng mới có khoảng hai tháng. Gần như tất cả tinh thần đều tập trung vào công ty, cũng không đắc tội người nào cả! Sao anh ta lại nghĩ tới, là Triệu Hùng tìm người báo thù anh ta nhỉ?
Lúc Triệu Hùng nhìn thấy Vũ Minh bị hành hạ, suýt chút nữa cười đau cả bụng. Đặc biệt là người phụ nữ béo kia, là Nông Tuyền dùng ba triệu rưỡi tìm từ công trường đến, quả thực hành hạ Vũ Minh quá thảm hại.
Triệu Hùng chỉnh đốn được Vũ Minh, tâm tình vô cùng vui vẻ. Thằng nhóc này luôn nhăm nhe vợ anh, không chỉnh đốn anh ta, anh ta còn không biết trời cao đất dày nữa.
Lúc cảnh sát đến kiểm tra camera ghi hình. Từ trong camera nhìn thấy, quả thực là Vũ Minh động tay động chân trước. Vũ Minh tự biết mình đuối lí, cũng không truy đến cùng, liền giao cho cảnh sát xử lý.
Hôm đó, Mai Lệ Thủy của tập đoàn Hùng Quang gọi điện thoại cho Vũ Minh. Nói từ lúc anh ta về nước vẫn chưa gặp mặt đám bạn học này. Cô ta đã liên lạc với mấy bạn học cũ, mời Vũ Minh cùng đến.
Vết thương trêи mặt trêи người Vũ Minh vẫn chưa khỏi hẳn, cả mặt đều sưng lên như cái đầu lợn. Vốn không muốn tham gia nên uyển chuyển từ chối Mai Lệ Thủy.
Mai Lệ Thủy vừa nghe đã không vui, nói với Vũ Minh: “Vũ Minh, cậu có ý gì? Tôi là nể mặt cậu mới sắp xếp lần họp mặt này. Cậu mà không tham gia thì chuyện này sao được. Không phải là bản thân làm ông chủ rồi thì không đặt đám bạn học cũ này vào trong mắt nữa đấy chứ? Nói cho cậu biết một tin, Lý Thanh Tịnh cũng tới đấy.”
“Thanh Tịnh cũng tới?”
Vũ Minh vừa nghe liền có tinh thần hẳn! Giống như Mai Lệ Thủy nói, bên này cô ta đã thông báo cho các bạn học cũ, nếu Vũ Minh không tới tham gia, chắc chắn sẽ bị chê trách, nói anh ta làm ông chủ là kiêu ngạo không nhận đám bạn học cũ này nữa.
Nhưng cái vẻ thảm hại của anh ta, sao có thể gặp người đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Vũ Minh vẫn là đồng ý, nói với Mai Lệ Thủy: “Được rồi! Lệ Thủy, cậu gửi thời gian với địa điểm gặp mặt cho tôi, tôi sẽ đến đúng giờ! Có điều, chuyện này nói trước nhé, tôi mời khách!”
Mai Lệ Thủy vừa nghe liền vô cùng vui vẻ, thoải mái đồng ý: “Không thành vấn đề!”, sau đó vội vàng gửi thời gian địa điểm gặp mặt cho Vũ Minh.
Vũ Minh và mấy người khác đều đến nơi gặp mặt gọi là “Câu lạc bộ Ngự Đình”. Lần trước, Triệu Hùng để cho Trần Thiên Trung mua lại hoặc thành lập câu lạc bộ và khách sạn hạng sang. Câu lạc bộ Ngự Đình cũng đã được Trần Thiên Trung đàm phán thành công, thu về dưới trướng.
Khi Triệu Hùng nghe Lý Thanh Tịnh nói, Mai Văn Lệ tổ chức cuộc họp mặt bạn học, địa điểm là Câu lạc bộ Ngự Đình. Trong lòng Triệu Hùng thầm nghĩ, Vũ Minh chắc chắn sẽ đến tham gia!
Nếu con ma đen đủi đã đến, vậy để anh ta tiếp tục xui xẻo là được rồi!