Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Gia đình nhà họ Đào!
Đào Yên Hoa kéo Vũ Minh, y như mẹ vợ và con rể vậy. Bà ấy bảo anh ta ngồi trước mặt bà cụ Đào.
Vũ Minh có thể mời Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang đến nhà họ Đào khiến cho bà cụ Đào tươi cười không ngớt miệng. Đào Yên Hoa cũng vì điều này mà được nở mày nở mặt, ánh mắt của những anh chị em khác hiện lên sự ghen tị rõ rệt.
Bà từng nói nếu bốn đứa con đầu gối tay ấp của bà có thể thúc đẩy hợp tác giữa nhà họ Đào và tập đoàn Hùng Quang thì khi lập di chúc, bà đương nhiên sẽ cho người đó nhiều tài sản hơn. Còn nếu không đóng góp công sức gì trong lần hợp tác này thì chỉ có thể nhận được ít tài sản mà thôi. Vì vậy, trong lòng Đào Yên Hoa vô cùng tự tin.
Bà cụ Đào cũng đã ngoài 70 tuổi, hai năm qua, tình trạng sức khỏe của bà càng ngày càng yếu. Mong ước duy nhất của bà trước giờ là nhìn thấy nhà họ Đào có thể dựa dẫm vào Tập đoàn Hùng Quang. Nếu không, bốn đứa con này của bà sớm muộn gì cũng sẽ phá hoại hết tài sản gia đình mà thôi.
Đào Yên Hoa vui vẻ nói: “Mẹ! Vũ Minh đã mời được Hồ Dân đến nhà chúng ta. Lần này hợp tác giữa nhà họ Đào và tập đoàn Hùng Quang nhất định sẽ được tiến hành thuận lợi.”
Bà cụ Đào gật đầu, nhìn vào ánh mắt của Vũ Minh, lộ ra vài phần tán thưởng hài lòng.
“Vũ Minh! Nếu như cậu có thể giúp đỡ nhà họ Đào thúc đẩy hợp tác với tập đoàn Hùng Quang, nhà họ Đào chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu có bất cứ điều kiện gì xin cứ nói thẳng, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định đồng ý với cậu!”
Vũ Minh nghe xong, khuôn mặt liền hiện lên vẻ kinh ngạc. Vì đều là người ở thành phố Hải Phòng, đương nhiên anh biết uy danh của bà cụ Đào.
Đào Yên Hoa nháy mắt với Vũ Minh, Vũ Minh ho nhẹ một tiếng để giải tỏa sự ngượng ngùng trong lòng, trả lời bà: “Bà ơi! Cháu mong bà làm chủ, để Thanh Tịnh và Triệu Hùng ly hôn. Nếu Thanh Tịnh dành cả đời cho thứ cặn bã đó thì cuộc đời cô ấy sẽ chỉ là khổ đau mà thôi. Cháu không muốn cô ấy sống một cuộc sống như vậy. Cháu, Vũ Minh, có thể thề với trời rằng cháu sẽ đối xử thật tốt với Lý Thanh Tịnh.”
Bà cụ Đào cười nói: “Thật quý khi Thanh Tịnh gặp được một người đàn ông si tình như cậu. Hồi đó, nếu nhà họ Lý không nhất quyết gả Thanh Tịnh cho Triệu Hùng, tôi sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân này đâu. Thôi bỏ đi! Bây giờ anh Lý cũng không còn nữa thì tôi sẽ ra mặt đồng ý để hai đứa nó ly hôn. Nhưng cậu nói là sẽ cưới Thanh Tịnh làm vợ thì phải đối tốt với cả Dao Châu đấy, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Thấy bà cụ Đào đồng ý với yêu cầu của mình, Vũ Minh vỗ ngực, hào hứng hứa hẹn: “Bà cứ yên tâm ạ, cháu sẽ coi Dao Châu như con đẻ của mình.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Vũ Minh nói xong còn tưởng rằng bà cụ Đào sẽ vui vẻ mà khen mình mấy câu. Nhưng nhìn thấy những người nhà họ Đào xung quanh đó đều sững sờ tại chỗ, anh ta quay lại, liền thấy Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng và con gái Dao Châu đang đứng cách đó không xa, ánh mặt tràn đầy tức giận nhìn về phía mình.
Vẻ mặt Vũ Minh đầy hưng phấn nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh! Bà của em đã đồng ý cho em và Triệu Hùng ly hôn rồi!”
“Tôi không đồng ý!” Lý Thanh Tịnh hét lên.
Triệu Hùng nắm tay con gái Dao Châu, đứng bên cạnh mà không nói lời nào. Anh lạnh lùng nhìn bà cụ Đào và Vũ Minh.
Trước đây, những người này luôn chửi anh là đồ vô dụng, anh cũng cắn răng chịu đựng! Nhưng bây giờ mọi chuyện càng ngày càng tồi tệ và quá quắt, bà cụ Đào còn đồng ý để bọn họ ly hôn. Triệu Hùng luôn hiểu rằng, với thân phận là con rể, anh không có bất cứ tiếng nói nào trong nhà họ Đào cả.
Khuôn mặt xinh xắn của Lý Thanh Tịnh trở nên lạnh như băng, cô nhìn những người xung quanh rồi nói: “Hôn nhân của Lý Thanh Tịnh tôi, các người lấy quyền gì mà quyết định chứ?”
Đào Yên Hoa hét vào mặt Lý Thanh Tịnh: “Vô lễ! Thanh Tịnh, con nói chuyện với bà ngoại như thế à?”
“Mẹ im đi!”
Lý Thanh Tịnh hét lên, không cho Đào Yên Hoa chút mặt mũi nào, cô nói tiếp: “Muốn dùng thân phận người lớn ra để ra lệnh cho con thì phải cho con một lý do thuyết phục. Giống như lúc con gặp khó khăn, những người ở đây chỉ biết dửng dưng giương mắt nhìn con lâm vào cảnh khốn cùng. Các người còn không được bằng một người bạn, an ủi con lấy mấy câu. Cho nên không phải Lý Thanh Tịnh con không tôn trọng người lớn, mà là người lớn không đáng được tôn trọng. ”
“Phản rồi! Phản rồi! Phản rồi! Cô hai, cô nhìn Thanh Tịnh nhà cô đi, đúng thật là không có phép tắc gì, hoàn toàn không coi nhà họ Đào này ra gì cả.”
Đào Yên Hoa biết con gái Lý Thanh Tịnh tức giận như vậy là đang trách móc khi công ty của cô vướng phải vụ kiện vừa qua, không một ai trong gia đình họ Đào giúp đỡ cô cả.
Quy tắc trong gia đình của nhà họ Đào rất nghiêm khắc, nếu con gái làm như vậy tức là đã mạo phạm đến uy quyền của bà cụ Đào.
Quả nhiên chiếc nạng trêи tay bà Đào đập mạnh xuống đất, rồi hét lên: “Thanh Tịnh, quỳ xuống! Xin lỗi mau.”
Lý Thanh Tịnh khoanh tay trước ngực, đứng vững vàng như núi Thái Sơn!
Đào Yên Hoa thấy bà cụ tức giận, vừa nháy mắt với con gái Lý Thanh Tịnh vừa thuyết phục: “Thanh Tịnh, con mau xin lỗi bà ngoại đi!”
“Tại sao con phải xin lỗi? Mọi người quyết định hôn nhân của con, bây giờ đến cả chuyện ly hôn cũng can thiệp vào. Lý Thanh Tịnh con không có chút tự do cá nhân nào sao?”
Đào Yên Hoa tức giận hét lên: “Hỗn xược! Đây là bà ngoại của con đấy.”
“Bà ngoại?” Lý Thanh Tịnh cười chế nhạo: “Bà ngoại của người khác sẽ yêu thương cháu gái của mình, nhưng bà ngoài con lúc nào cũng chỉ có tiền, tiền, tiền và lợi ích gia tộc mà thôi. Để tranh giành sự hợp tác với Tập đoàn Hùng Quang, bà sẵn sàng đồng ý bắt con và chồng con ly hôn, trêи đời này có người bà ngoại như vậy sao?”
“Mày… Mày… Mày…” Bà cụ Đào tức giận, lên cơn ho dữ dội, Đào Yên Hoa thấy vậy, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà cụ, cố gắng thuyết phục: “Mẹ! Mẹ đừng tức giận, là do con chiều hư Thanh Tịnh, là lỗi của con.”
Đúng lúc này, người con thứ tư Đào Yên Quân của nhà họ Đào vội vã bước vào, nói: “Đến rồi, đến rồi! Phó chủ tịch Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang đến rồi!”
Bà cụ Đào nghe thấy vậy liền ra hiệu cho Đào Yên Hoa không vỗ lưng cho mình nữa. Sau khi dứt cơn ho, bà ta trừng mắt nhìn Lý Thanh Tịnh, lạnh lùng nói: “Mấy đứa đứng sang một bên đi, sau khi tiếp khách quý xong, bà sẽ từ từ xử lý.”
Lý Thanh Tịnh muốn quay người rời đi, nhưng lại nhìn thấy Hồ Dân của Tập đoàn Hùng Quang đang bước vào cùng với nữ thư ký xinh đẹp của ông ta.
Lý Thanh Tịnh kéo tay Triệu Hùng, bảo anh cầm tay con gái đứng bên cạnh mình.
Vũ Minh tiến đến chào hỏi trước, nở nụ cười đầy nịnh nọt, đưa tay ra đón Hồ Dân, nói: “Phó chủ tịch Dân, cảm ơn ông hôm nay đã ghé thăm nhà họ Đào.”
Hồ Dân đi ngang qua Vũ Minh, vẻ mặt đầy thờ ơ, lạnh nhạt, như thể không nhìn thấy anh vậy.
Đào Yên Nguyên và Hồ Dân đã từng chào hỏi nhiều lần rồi, ông ta thừa biết Hồ Dân là một người vô cùng kiêu ngạo. Hơn nữa với thân phận cao quý của ông ấy, sao có thể tùy ý quan tâm đến người khác được.
Đào Yên Nguyên bước tới, niềm nở chào hỏi: “Phó chủ tịch Dân, anh đến rồi! Đây là mẹ tôi, mời anh ngồi đây.”
Hồ Dân nhìn thấy gia đình ba người nhà Triệu Hùng đang đứng bên cạnh với vẻ mặt như thể vừa bị ức hϊế͙p͙. Sau khi ngồi đối diện với bà cụ Đào, Hồ Dân cất lời chào bà trước: “Chào bà Đào!”
“Chào Phó chủ tịch Dân!” Bà cụ Đào nở nụ cười hạnh phúc, xem ra chuyện không vui vừa rồi hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của bà ta.
Triệu Hùng liếc mắt nhìn, thầm nghĩ bà cụ Đào này đúng thật là lợi hại. Sắc mặt có thể biến đổi nhanh chóng như vậy, như thể cuộc cãi vã trước đó chưa từng xảy ra.
Hồ Dân chỉ vào ba người nhà Triệu Hùng, hỏi bà cụ Đào: “Bà Đào! Ba người này là ai vậy? Sao lại đứng ở đó thế, cứ như bị bỏ rơi thế?”
“À! Đó là cháu gái và cháu rể của tôi.” Bà cụ Đào nói xong, trừng mắt nhìn Lý Thanh Tịnh rồi quát lớn: “Ba người còn không mau tìm chỗ ngồi xuống đi, có muốn xấu hổ trước mặt khách quý không?”
Đào Yên Hoa kéo Vũ Minh, y như mẹ vợ và con rể vậy. Bà ấy bảo anh ta ngồi trước mặt bà cụ Đào.
Vũ Minh có thể mời Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang đến nhà họ Đào khiến cho bà cụ Đào tươi cười không ngớt miệng. Đào Yên Hoa cũng vì điều này mà được nở mày nở mặt, ánh mắt của những anh chị em khác hiện lên sự ghen tị rõ rệt.
Bà từng nói nếu bốn đứa con đầu gối tay ấp của bà có thể thúc đẩy hợp tác giữa nhà họ Đào và tập đoàn Hùng Quang thì khi lập di chúc, bà đương nhiên sẽ cho người đó nhiều tài sản hơn. Còn nếu không đóng góp công sức gì trong lần hợp tác này thì chỉ có thể nhận được ít tài sản mà thôi. Vì vậy, trong lòng Đào Yên Hoa vô cùng tự tin.
Bà cụ Đào cũng đã ngoài 70 tuổi, hai năm qua, tình trạng sức khỏe của bà càng ngày càng yếu. Mong ước duy nhất của bà trước giờ là nhìn thấy nhà họ Đào có thể dựa dẫm vào Tập đoàn Hùng Quang. Nếu không, bốn đứa con này của bà sớm muộn gì cũng sẽ phá hoại hết tài sản gia đình mà thôi.
Đào Yên Hoa vui vẻ nói: “Mẹ! Vũ Minh đã mời được Hồ Dân đến nhà chúng ta. Lần này hợp tác giữa nhà họ Đào và tập đoàn Hùng Quang nhất định sẽ được tiến hành thuận lợi.”
Bà cụ Đào gật đầu, nhìn vào ánh mắt của Vũ Minh, lộ ra vài phần tán thưởng hài lòng.
“Vũ Minh! Nếu như cậu có thể giúp đỡ nhà họ Đào thúc đẩy hợp tác với tập đoàn Hùng Quang, nhà họ Đào chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu có bất cứ điều kiện gì xin cứ nói thẳng, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định đồng ý với cậu!”
Vũ Minh nghe xong, khuôn mặt liền hiện lên vẻ kinh ngạc. Vì đều là người ở thành phố Hải Phòng, đương nhiên anh biết uy danh của bà cụ Đào.
Đào Yên Hoa nháy mắt với Vũ Minh, Vũ Minh ho nhẹ một tiếng để giải tỏa sự ngượng ngùng trong lòng, trả lời bà: “Bà ơi! Cháu mong bà làm chủ, để Thanh Tịnh và Triệu Hùng ly hôn. Nếu Thanh Tịnh dành cả đời cho thứ cặn bã đó thì cuộc đời cô ấy sẽ chỉ là khổ đau mà thôi. Cháu không muốn cô ấy sống một cuộc sống như vậy. Cháu, Vũ Minh, có thể thề với trời rằng cháu sẽ đối xử thật tốt với Lý Thanh Tịnh.”
Bà cụ Đào cười nói: “Thật quý khi Thanh Tịnh gặp được một người đàn ông si tình như cậu. Hồi đó, nếu nhà họ Lý không nhất quyết gả Thanh Tịnh cho Triệu Hùng, tôi sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân này đâu. Thôi bỏ đi! Bây giờ anh Lý cũng không còn nữa thì tôi sẽ ra mặt đồng ý để hai đứa nó ly hôn. Nhưng cậu nói là sẽ cưới Thanh Tịnh làm vợ thì phải đối tốt với cả Dao Châu đấy, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Thấy bà cụ Đào đồng ý với yêu cầu của mình, Vũ Minh vỗ ngực, hào hứng hứa hẹn: “Bà cứ yên tâm ạ, cháu sẽ coi Dao Châu như con đẻ của mình.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Vũ Minh nói xong còn tưởng rằng bà cụ Đào sẽ vui vẻ mà khen mình mấy câu. Nhưng nhìn thấy những người nhà họ Đào xung quanh đó đều sững sờ tại chỗ, anh ta quay lại, liền thấy Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng và con gái Dao Châu đang đứng cách đó không xa, ánh mặt tràn đầy tức giận nhìn về phía mình.
Vẻ mặt Vũ Minh đầy hưng phấn nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh! Bà của em đã đồng ý cho em và Triệu Hùng ly hôn rồi!”
“Tôi không đồng ý!” Lý Thanh Tịnh hét lên.
Triệu Hùng nắm tay con gái Dao Châu, đứng bên cạnh mà không nói lời nào. Anh lạnh lùng nhìn bà cụ Đào và Vũ Minh.
Trước đây, những người này luôn chửi anh là đồ vô dụng, anh cũng cắn răng chịu đựng! Nhưng bây giờ mọi chuyện càng ngày càng tồi tệ và quá quắt, bà cụ Đào còn đồng ý để bọn họ ly hôn. Triệu Hùng luôn hiểu rằng, với thân phận là con rể, anh không có bất cứ tiếng nói nào trong nhà họ Đào cả.
Khuôn mặt xinh xắn của Lý Thanh Tịnh trở nên lạnh như băng, cô nhìn những người xung quanh rồi nói: “Hôn nhân của Lý Thanh Tịnh tôi, các người lấy quyền gì mà quyết định chứ?”
Đào Yên Hoa hét vào mặt Lý Thanh Tịnh: “Vô lễ! Thanh Tịnh, con nói chuyện với bà ngoại như thế à?”
“Mẹ im đi!”
Lý Thanh Tịnh hét lên, không cho Đào Yên Hoa chút mặt mũi nào, cô nói tiếp: “Muốn dùng thân phận người lớn ra để ra lệnh cho con thì phải cho con một lý do thuyết phục. Giống như lúc con gặp khó khăn, những người ở đây chỉ biết dửng dưng giương mắt nhìn con lâm vào cảnh khốn cùng. Các người còn không được bằng một người bạn, an ủi con lấy mấy câu. Cho nên không phải Lý Thanh Tịnh con không tôn trọng người lớn, mà là người lớn không đáng được tôn trọng. ”
“Phản rồi! Phản rồi! Phản rồi! Cô hai, cô nhìn Thanh Tịnh nhà cô đi, đúng thật là không có phép tắc gì, hoàn toàn không coi nhà họ Đào này ra gì cả.”
Đào Yên Hoa biết con gái Lý Thanh Tịnh tức giận như vậy là đang trách móc khi công ty của cô vướng phải vụ kiện vừa qua, không một ai trong gia đình họ Đào giúp đỡ cô cả.
Quy tắc trong gia đình của nhà họ Đào rất nghiêm khắc, nếu con gái làm như vậy tức là đã mạo phạm đến uy quyền của bà cụ Đào.
Quả nhiên chiếc nạng trêи tay bà Đào đập mạnh xuống đất, rồi hét lên: “Thanh Tịnh, quỳ xuống! Xin lỗi mau.”
Lý Thanh Tịnh khoanh tay trước ngực, đứng vững vàng như núi Thái Sơn!
Đào Yên Hoa thấy bà cụ tức giận, vừa nháy mắt với con gái Lý Thanh Tịnh vừa thuyết phục: “Thanh Tịnh, con mau xin lỗi bà ngoại đi!”
“Tại sao con phải xin lỗi? Mọi người quyết định hôn nhân của con, bây giờ đến cả chuyện ly hôn cũng can thiệp vào. Lý Thanh Tịnh con không có chút tự do cá nhân nào sao?”
Đào Yên Hoa tức giận hét lên: “Hỗn xược! Đây là bà ngoại của con đấy.”
“Bà ngoại?” Lý Thanh Tịnh cười chế nhạo: “Bà ngoại của người khác sẽ yêu thương cháu gái của mình, nhưng bà ngoài con lúc nào cũng chỉ có tiền, tiền, tiền và lợi ích gia tộc mà thôi. Để tranh giành sự hợp tác với Tập đoàn Hùng Quang, bà sẵn sàng đồng ý bắt con và chồng con ly hôn, trêи đời này có người bà ngoại như vậy sao?”
“Mày… Mày… Mày…” Bà cụ Đào tức giận, lên cơn ho dữ dội, Đào Yên Hoa thấy vậy, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bà cụ, cố gắng thuyết phục: “Mẹ! Mẹ đừng tức giận, là do con chiều hư Thanh Tịnh, là lỗi của con.”
Đúng lúc này, người con thứ tư Đào Yên Quân của nhà họ Đào vội vã bước vào, nói: “Đến rồi, đến rồi! Phó chủ tịch Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang đến rồi!”
Bà cụ Đào nghe thấy vậy liền ra hiệu cho Đào Yên Hoa không vỗ lưng cho mình nữa. Sau khi dứt cơn ho, bà ta trừng mắt nhìn Lý Thanh Tịnh, lạnh lùng nói: “Mấy đứa đứng sang một bên đi, sau khi tiếp khách quý xong, bà sẽ từ từ xử lý.”
Lý Thanh Tịnh muốn quay người rời đi, nhưng lại nhìn thấy Hồ Dân của Tập đoàn Hùng Quang đang bước vào cùng với nữ thư ký xinh đẹp của ông ta.
Lý Thanh Tịnh kéo tay Triệu Hùng, bảo anh cầm tay con gái đứng bên cạnh mình.
Vũ Minh tiến đến chào hỏi trước, nở nụ cười đầy nịnh nọt, đưa tay ra đón Hồ Dân, nói: “Phó chủ tịch Dân, cảm ơn ông hôm nay đã ghé thăm nhà họ Đào.”
Hồ Dân đi ngang qua Vũ Minh, vẻ mặt đầy thờ ơ, lạnh nhạt, như thể không nhìn thấy anh vậy.
Đào Yên Nguyên và Hồ Dân đã từng chào hỏi nhiều lần rồi, ông ta thừa biết Hồ Dân là một người vô cùng kiêu ngạo. Hơn nữa với thân phận cao quý của ông ấy, sao có thể tùy ý quan tâm đến người khác được.
Đào Yên Nguyên bước tới, niềm nở chào hỏi: “Phó chủ tịch Dân, anh đến rồi! Đây là mẹ tôi, mời anh ngồi đây.”
Hồ Dân nhìn thấy gia đình ba người nhà Triệu Hùng đang đứng bên cạnh với vẻ mặt như thể vừa bị ức hϊế͙p͙. Sau khi ngồi đối diện với bà cụ Đào, Hồ Dân cất lời chào bà trước: “Chào bà Đào!”
“Chào Phó chủ tịch Dân!” Bà cụ Đào nở nụ cười hạnh phúc, xem ra chuyện không vui vừa rồi hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của bà ta.
Triệu Hùng liếc mắt nhìn, thầm nghĩ bà cụ Đào này đúng thật là lợi hại. Sắc mặt có thể biến đổi nhanh chóng như vậy, như thể cuộc cãi vã trước đó chưa từng xảy ra.
Hồ Dân chỉ vào ba người nhà Triệu Hùng, hỏi bà cụ Đào: “Bà Đào! Ba người này là ai vậy? Sao lại đứng ở đó thế, cứ như bị bỏ rơi thế?”
“À! Đó là cháu gái và cháu rể của tôi.” Bà cụ Đào nói xong, trừng mắt nhìn Lý Thanh Tịnh rồi quát lớn: “Ba người còn không mau tìm chỗ ngồi xuống đi, có muốn xấu hổ trước mặt khách quý không?”