Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Chương 180: Hôm nay tôi sẽ khiêu vũ vì anh
Từ khi Hán Vân Hiển sa sút, Hà Quý Nam bắt đầu nổi lên!
Vòng tròn quay hệ của giới thượng lưu thành phố Đà Nẵng bề ngoài thoạt nhìn có vẻ bình lặng, nhưng thực ra đang lặng lẽ trải qua những thay đổi nhỏ.
Mặc dù Hán Vân Hiển vẫn ở trong vòng bạn bè của Hà Qúy Nam, nhưng ảnh hưởng của gã ta đến mối quan hệ của họ đang dần giảm xuống. Ngược lại, tầm ảnh hưởng của Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt đang dần mở rộng.
Triệu Hùng đã thành công giúp Thẩm Minh lật đổ tập đoàn Vân Yên của nhà Hán Vân Hiển, điều này khiến Thẩm Minh rất vui mừng. Anh ta càng cảm kích vì quyết định sáng suốt trước kia của chính mình.
Thẩm Minh đã cho người bí mật kiểm tra hồ sơ của Triệu Hùng, nhưng không tìm thấy gì. Điều này không thể không khơi dậy sự tò mò của Thẩm Minh. Đối với một người có bối cảnh vững chắc như Triệu Hùng, anh ta đương nhiên muốn kết thân với anh, đương nhiên anh ta cũng không muốn trở thành kẻ thù của một người như vậy. Nếu không, rất có thể nhà họ Thẩm bọn họ cũng sẽ nối gót nhà họ Hán.
Khi Triệu Hùng đến quán bar Hoa Đế, Thẩm Minh, Dư Tuấn Kiệt và những người khác đã đợi sẵn ở đó.
Vừa nhìn thấy Triệu Hùng, họ cung kính hét lên: “Cậu Hùng!”
Những người trong giới thượng lưu hầu như đều biết tập đoàn Vân Yên của nhà họ Hán là do Triệu Hùng đưa xuống. Ai mà dám xúc phạm người này chứ?
Thẩm Minh gật gật đầu vài người, rót xong một ly rượu Hennessy X.O cho Triệu Hùng, cười nói: “Anh Hùng, gần đây anh bận chuyện gì vậy?
Triệu Hùng nhấp một ngụm rượu, nhếch miệng cười, nói: “Còn có thể làm gì nữa? Chẳng qua là giúp ông Thiên Trung lái xe, không có việc gì thì trông coi mấy đứa nhỏ ở nhà. Không được như mấy công tử nhà giàu các cậu, ngày nào cũng có thể ăn chơi nhảy múa.”
Dư Tuấn Kiệt ngắt lời và nói: “Anh Hùng, chúng tôi đều ghen tị với anh. Vợ anh là hoa khôi số một Hải Phòng, Lý Thanh Tịnh! Nếu tụi này cũng có vợ đẹp ở nhà thì làm gì còn sức mà ra ngoài chơi bời nữa?”
“Đúng vậy, đúng vậy!…”
Những người khác hô hào tán thành.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
“Yo! Các anh đều ở đây sao?”
Đám người quay đầu về phía tiếng nói kia thì thấy Vân Nhã đang đi về phía họ cùng với một vài cô bạn giàu có.
Nhìn thấy Vân Nhã, mấy cậu ấm ở đây đều đứng dậy nhường ghế.
“Chị Nhã! Ngồi xuống đây.”
Bàn tay mềm mại của Vân Nhã đặt tay lên vai Triệu Hùng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Triệu Hùng. Thản nhiên mỉm cười, “Triệu Hùng, tôi ngồi đây có làm phiền anh không?”
“Tôi thấy phiền cũng đâu có được gì!” Triệu Hùng cười.
“Hừ!Anh biết vậy là tốt rồi.” Vân Nhã đắc ý cười.
Triệu Hùng cầm ly lên nhấp một ngụm rượu. Sau đó anh ta trừng mắt nhìn Thẩm Minh, ánh mắt muốn nói anh cố tình gọi Vân Nhã tới phải không?
Thẩm Minh nhún vai, nghĩa là anh cũng bất lực. Có vẻ như Vân Nhã đã buộc anh ta phải làm như vậy.
Một cô gái tên là Lưu Thi nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, hiện tại anh chính là trung tâm của sự chú ý! Những người trong giới thượng lưu biết rằng anh đã hạ bệ nhà họ Hán.”
Triệu Hùng thờ ơ nói: “Anh ta xúc phạm vợ tôi! Dù là ai, xúc phạm vợ tôi đều sẽ kết thúc như vậy.”
Anh nói những lời này rất hùng hổ!
Đám người Thẩm Minh và Vân Nhã thậm chí còn cảm nhận rõ khí phách kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt từ Triệu Hùng. Trong phút chốc mọi người đều im lặng, không biết nên nói gì.
Vân Nhã khẽ hé môi cười: “Anh xem, anh dọa bọn họ sợ rồi này!”
Triệu Hùng bình tĩnh nói: “Tôi nói thật!”
Nếu đổi lại là người khác, mọi người hẳn sẽ nghĩ đây chỉ là lời nói đùa! Mặc dù Triệu Hùng là tài xế của Trần Thiên Trung nhưng anh ta quả thực có khả năng làm điều này. Ít nhất, những cậu ấm ở đây hôm nay đều đã được người lớn trong nhà cảnh cáo không nên xúc phạm đến tài xế của Trần Thiên Trung.
Điều đáng sợ ở chỗ không ai có thể tìm ra lai lịch của Triệu Hùng. Điều này còn đáng sợ hơn cả việc anh hạ bệ tập đoàn Vân Yên nhà họ Hán.
Đúng lúc này, một nhóm người bước vào quán bar Hoa Đế.
Thẩm Minh khẽ huých vào Triệu Hùng, Triệu Hùng nhìn về phía cửa, chỉ thấy đám người đi tới là Hà Qúy Nam, Hán Vân Hiển. Ngoài ra, còn có một người khác dường như có thân phận rất đặc biệt. Ít nhất, Hà Qúy Nam hành xử với người này vô cùng tôn kính.
Triệu Hùng hỏi Thẩm Minh: “Thẩm Minh! Người mặc áo sơ mi ca rô là ai vậy?”
Thẩm Minh nói: “Đó là người phụ trách tập đoàn Thiên Vương, anh ta tên là Robert!”
“Tập đoàn Thiên Vương?”
Nghe thấy tên của “Tập đoàn Thiên Vương”, Triệu Hùng cau mày. Trong lòng anh lờ mờ cảm thấy không ổn, “Tập đoàn Thiên Vương” này đã cho nhà họ Đào một dự án 700 tỷ, nhưng lại giao du với đám người Hà Quý Nam và Hán Vân Hiển.
Lẽ nào giống như anh đã đoán trước đó, đây chính là cái bẫy cho nhà họ Đào?
Triệu Hùng không thể không bí mật đề phòng Robert.
Vân Nhã đang quan sát sắc mặt của Triệu Hùng, nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của anh, cô ta nắm lấy tay anh nói: “Triệu Hùng, chúng ta đã lâu không khiêu vũ rồi! Nhảy với tôi một điệu được không?”
Triệu Hùng gật đầu nắm tay Vân Nhã bước đến sàn nhảy. Nếu anh không đồng ý với Vân Nhã, cô ấy sẽ gây ra rắc rối một lần nữa. Lại nói kết thân với Vân Nhã có thể khiến người khác kiêng dè mình một chút.
Triệu Hùng, Vân Nhã, Hà Quý Nam và Hán Vân Hiển đụng độ nhau.
Hán Vân Hiển chăm chăm nhìn vào bàn tay to lớn đang ôm Vân Nhã của Triệu Hùng, nếu không phải Triệu Hùng ngăn cản gã ta đính hôn với Vân Nhã, lúc này gã ta mới nên là người nắm tay Vân Nhã. Hai mắt gã bừng bừng lửa giận, nhìn chằm chằm Triệu Hùng.
Hà Quý Nam ngược lại, hào phóng chào hỏi Triệu Hùng nói: “Yo! Triệu Hùng, tên này cũng được đấy nhỉ? Mới đây mà đã dây dưa với cô Nhã rồi?”
Vân Nhã đứng chống nạnh, nhìn chằm chằm Hà Quý Nam, lạnh lùng nói: “Hà Qúy Nam, đồ miệng chó không phun được ngà voi này!”
“Không, không! Tôi chỉ là ghen tị thôi. Chị Nhã, đừng tức giận.” Thấy Hán Vân Hiển nhìn chằm chằm Triệu Hùng và Vân Nhã với ánh mắt như thiêu như đốt, Hà Qúy Nam cố ý nói khích: “Vân Hiển, nhìn thấy người đàn ông khác nắm tay vợ chưa cưới của mình chắc anh không ghen đâu nhỉ?”
Hán Vân Hiển nghiến răng, lửa giận trong mắt dần dần tiêu tán, cuối cùng nói: “Tôi không có vợ chưa cưới!”
Vân Nhã không ngờ Hà Qúy Nam đối xử với Hán Vân Hiển kiêu ngạo như thế, hướng mũi rìu về Hà Quý Nam: “Hà Qúy Nam, anh cũng được lắm! Trước kia giống như một con chó vẫy vẫy ở bên cạnh Hứa Vân Hiển, cầu xin lòng thương xót. Bây giờ Hứa Vân Hiển ngã ngựa, đã trở thành cái đuôi đi theo anh rồi.”
Hà Quý Nam đắc ý cười: “Xã hội này là như vậy đấy, kẻ thắng là vua! Tôi thu nhận Vân Hiển là do nể tình cảm trước kia. Nếu không, tôi sợ rằng Triệu Hùng đã đuổi anh ta khỏi thành phố Hải Phòng rồi.”
Triệu Hùng híp mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, nói với Hà Qúy Nam: “Cậu Nam, có vẻ như cậu hiểu rất rõ tôi!”
“Không, không, không! Tôi chỉ hiểu sự khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu thôi. Tôi quên giới thiệu với anh. Đây là Giám đốc điều hành của Tập đoàn Thiên Vương, tên là Robert!”
Robert chủ động đưa tay về phía Triệu Hùng, trên mặt mang theo ý cười nói: “Anh Hùng, rất hân hạnh, rất hân hạnh!”
Triệu Hùng đã bí mật quan sát người tên Robert này, người này không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì. Bây giờ đến cùng với đám người Hà Qúy Nam, Hán Vân Hiển, đương nhiên là bọn họ tới đây là vì mình. Vì vậy, anh không bắt tay Robert. Anh lạnh lùng nói: “Tôi xin lỗi! Tôi không quen bắt tay với những người mà tôi không quen biết.” Nói xong, anh quay sang Vân Nhã và nói: “Vân Nhã! Chúng ta đi khiêu vũ thôi.”
“Được!”
Vân Nhã cố ý mỉm cười, ép chặt cơ thể cô vào Triệu Hùng.
Đôi tay to của Triệu Hùng ôm lấy vòng eo thon thả của Vân Nhã, cả hai cùng bước lên sàn nhảy.
Vân Nhã thì thào nói với Triệu Hùng: “Thế nào? Tôi phối hợp tốt lắm đúng không?”
“Cũng không tệ!” Triệu Hùng vỗ mông Vân Nhã.
Hà Quý Nam thấy Hán Vân Hiển vẫn đang dõi theo từng hành động mờ ám của Triệu Hùng và Vân Nhã. Anh ta khẽ ho một tiếng, nói với Hán Vân Hiển: “Vân Hiển, anh đừng nhìn! Người phụ nữ kia chưa từng thích anh.”
Hán Vân Hiển không nói lời nào, lựa chọn im lặng!
Robert khịt mũi nói: “Chết tiệt! Thằng nhóc Triệu Hùng này nghĩ nó là ai!”
Hà Quý Nam cười nói với Robert: “Anh Robert, anh cứ làm quen đi.”
“Làm quen?” Robert “Hừ!” một cái, nói: “Tôi sẽ cho nó biết ở thành phố Hải Phòng này, Trần Thiên Trung không phải là người duy nhất có thể lấy tay che trời.”
Hà Quý Nam mừng thầm khi thành công khơi dậy lửa giận của Robert. Chỉ cần “Tập đoàn Thiên vương” của Robert có động thái đối đầu với Triệu Hùng hoặc tập đoàn Hùng Quang của Trần Thiên Trung, thì gia đình họ Hà của họ có thể tận dụng thời cơ, ngư ông đắc lợi.
Khi Hoàng Nguyệt Ánh không ở quán bar Hoa Đế thì một người tên Trần Long sẽ đích thân quản lý.
Trần Long là bạn tâm giao của Hoàng Nguyệt Ánh, biết rõ quán bar này thực ra là của Triệu Hùng.
Nhìn thấy Triệu Hùng đang nhảy trên sàn nhảy, Trần Long đã để ánh đèn sân khấu trong quán chiếu vào Triệu Hùng và Vân Nhã.
Vân Nhã rất thích khiêu vũ, chính nhờ khiêu vũ mà cô và Triệu Hùng đã trở nên thân thiết. Lúc này, vòng eo thon thả đã bị đôi tay to lớn của Triệu Hùng ôm lấy, cô nhìn Triệu Hùng bằng ánh mắt trìu mến thì thầm: “Nào! Tối nay tôi sẽ khiêu vũ cho anh.”
Từ khi Hán Vân Hiển sa sút, Hà Quý Nam bắt đầu nổi lên!
Vòng tròn quay hệ của giới thượng lưu thành phố Đà Nẵng bề ngoài thoạt nhìn có vẻ bình lặng, nhưng thực ra đang lặng lẽ trải qua những thay đổi nhỏ.
Mặc dù Hán Vân Hiển vẫn ở trong vòng bạn bè của Hà Qúy Nam, nhưng ảnh hưởng của gã ta đến mối quan hệ của họ đang dần giảm xuống. Ngược lại, tầm ảnh hưởng của Thẩm Minh và Dư Tuấn Kiệt đang dần mở rộng.
Triệu Hùng đã thành công giúp Thẩm Minh lật đổ tập đoàn Vân Yên của nhà Hán Vân Hiển, điều này khiến Thẩm Minh rất vui mừng. Anh ta càng cảm kích vì quyết định sáng suốt trước kia của chính mình.
Thẩm Minh đã cho người bí mật kiểm tra hồ sơ của Triệu Hùng, nhưng không tìm thấy gì. Điều này không thể không khơi dậy sự tò mò của Thẩm Minh. Đối với một người có bối cảnh vững chắc như Triệu Hùng, anh ta đương nhiên muốn kết thân với anh, đương nhiên anh ta cũng không muốn trở thành kẻ thù của một người như vậy. Nếu không, rất có thể nhà họ Thẩm bọn họ cũng sẽ nối gót nhà họ Hán.
Khi Triệu Hùng đến quán bar Hoa Đế, Thẩm Minh, Dư Tuấn Kiệt và những người khác đã đợi sẵn ở đó.
Vừa nhìn thấy Triệu Hùng, họ cung kính hét lên: “Cậu Hùng!”
Những người trong giới thượng lưu hầu như đều biết tập đoàn Vân Yên của nhà họ Hán là do Triệu Hùng đưa xuống. Ai mà dám xúc phạm người này chứ?
Thẩm Minh gật gật đầu vài người, rót xong một ly rượu Hennessy X.O cho Triệu Hùng, cười nói: “Anh Hùng, gần đây anh bận chuyện gì vậy?
Triệu Hùng nhấp một ngụm rượu, nhếch miệng cười, nói: “Còn có thể làm gì nữa? Chẳng qua là giúp ông Thiên Trung lái xe, không có việc gì thì trông coi mấy đứa nhỏ ở nhà. Không được như mấy công tử nhà giàu các cậu, ngày nào cũng có thể ăn chơi nhảy múa.”
Dư Tuấn Kiệt ngắt lời và nói: “Anh Hùng, chúng tôi đều ghen tị với anh. Vợ anh là hoa khôi số một Hải Phòng, Lý Thanh Tịnh! Nếu tụi này cũng có vợ đẹp ở nhà thì làm gì còn sức mà ra ngoài chơi bời nữa?”
“Đúng vậy, đúng vậy!…”
Những người khác hô hào tán thành.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến.
“Yo! Các anh đều ở đây sao?”
Đám người quay đầu về phía tiếng nói kia thì thấy Vân Nhã đang đi về phía họ cùng với một vài cô bạn giàu có.
Nhìn thấy Vân Nhã, mấy cậu ấm ở đây đều đứng dậy nhường ghế.
“Chị Nhã! Ngồi xuống đây.”
Bàn tay mềm mại của Vân Nhã đặt tay lên vai Triệu Hùng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Triệu Hùng. Thản nhiên mỉm cười, “Triệu Hùng, tôi ngồi đây có làm phiền anh không?”
“Tôi thấy phiền cũng đâu có được gì!” Triệu Hùng cười.
“Hừ!Anh biết vậy là tốt rồi.” Vân Nhã đắc ý cười.
Triệu Hùng cầm ly lên nhấp một ngụm rượu. Sau đó anh ta trừng mắt nhìn Thẩm Minh, ánh mắt muốn nói anh cố tình gọi Vân Nhã tới phải không?
Thẩm Minh nhún vai, nghĩa là anh cũng bất lực. Có vẻ như Vân Nhã đã buộc anh ta phải làm như vậy.
Một cô gái tên là Lưu Thi nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, hiện tại anh chính là trung tâm của sự chú ý! Những người trong giới thượng lưu biết rằng anh đã hạ bệ nhà họ Hán.”
Triệu Hùng thờ ơ nói: “Anh ta xúc phạm vợ tôi! Dù là ai, xúc phạm vợ tôi đều sẽ kết thúc như vậy.”
Anh nói những lời này rất hùng hổ!
Đám người Thẩm Minh và Vân Nhã thậm chí còn cảm nhận rõ khí phách kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt từ Triệu Hùng. Trong phút chốc mọi người đều im lặng, không biết nên nói gì.
Vân Nhã khẽ hé môi cười: “Anh xem, anh dọa bọn họ sợ rồi này!”
Triệu Hùng bình tĩnh nói: “Tôi nói thật!”
Nếu đổi lại là người khác, mọi người hẳn sẽ nghĩ đây chỉ là lời nói đùa! Mặc dù Triệu Hùng là tài xế của Trần Thiên Trung nhưng anh ta quả thực có khả năng làm điều này. Ít nhất, những cậu ấm ở đây hôm nay đều đã được người lớn trong nhà cảnh cáo không nên xúc phạm đến tài xế của Trần Thiên Trung.
Điều đáng sợ ở chỗ không ai có thể tìm ra lai lịch của Triệu Hùng. Điều này còn đáng sợ hơn cả việc anh hạ bệ tập đoàn Vân Yên nhà họ Hán.
Đúng lúc này, một nhóm người bước vào quán bar Hoa Đế.
Thẩm Minh khẽ huých vào Triệu Hùng, Triệu Hùng nhìn về phía cửa, chỉ thấy đám người đi tới là Hà Qúy Nam, Hán Vân Hiển. Ngoài ra, còn có một người khác dường như có thân phận rất đặc biệt. Ít nhất, Hà Qúy Nam hành xử với người này vô cùng tôn kính.
Triệu Hùng hỏi Thẩm Minh: “Thẩm Minh! Người mặc áo sơ mi ca rô là ai vậy?”
Thẩm Minh nói: “Đó là người phụ trách tập đoàn Thiên Vương, anh ta tên là Robert!”
“Tập đoàn Thiên Vương?”
Nghe thấy tên của “Tập đoàn Thiên Vương”, Triệu Hùng cau mày. Trong lòng anh lờ mờ cảm thấy không ổn, “Tập đoàn Thiên Vương” này đã cho nhà họ Đào một dự án 700 tỷ, nhưng lại giao du với đám người Hà Quý Nam và Hán Vân Hiển.
Lẽ nào giống như anh đã đoán trước đó, đây chính là cái bẫy cho nhà họ Đào?
Triệu Hùng không thể không bí mật đề phòng Robert.
Vân Nhã đang quan sát sắc mặt của Triệu Hùng, nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của anh, cô ta nắm lấy tay anh nói: “Triệu Hùng, chúng ta đã lâu không khiêu vũ rồi! Nhảy với tôi một điệu được không?”
Triệu Hùng gật đầu nắm tay Vân Nhã bước đến sàn nhảy. Nếu anh không đồng ý với Vân Nhã, cô ấy sẽ gây ra rắc rối một lần nữa. Lại nói kết thân với Vân Nhã có thể khiến người khác kiêng dè mình một chút.
Triệu Hùng, Vân Nhã, Hà Quý Nam và Hán Vân Hiển đụng độ nhau.
Hán Vân Hiển chăm chăm nhìn vào bàn tay to lớn đang ôm Vân Nhã của Triệu Hùng, nếu không phải Triệu Hùng ngăn cản gã ta đính hôn với Vân Nhã, lúc này gã ta mới nên là người nắm tay Vân Nhã. Hai mắt gã bừng bừng lửa giận, nhìn chằm chằm Triệu Hùng.
Hà Quý Nam ngược lại, hào phóng chào hỏi Triệu Hùng nói: “Yo! Triệu Hùng, tên này cũng được đấy nhỉ? Mới đây mà đã dây dưa với cô Nhã rồi?”
Vân Nhã đứng chống nạnh, nhìn chằm chằm Hà Quý Nam, lạnh lùng nói: “Hà Qúy Nam, đồ miệng chó không phun được ngà voi này!”
“Không, không! Tôi chỉ là ghen tị thôi. Chị Nhã, đừng tức giận.” Thấy Hán Vân Hiển nhìn chằm chằm Triệu Hùng và Vân Nhã với ánh mắt như thiêu như đốt, Hà Qúy Nam cố ý nói khích: “Vân Hiển, nhìn thấy người đàn ông khác nắm tay vợ chưa cưới của mình chắc anh không ghen đâu nhỉ?”
Hán Vân Hiển nghiến răng, lửa giận trong mắt dần dần tiêu tán, cuối cùng nói: “Tôi không có vợ chưa cưới!”
Vân Nhã không ngờ Hà Qúy Nam đối xử với Hán Vân Hiển kiêu ngạo như thế, hướng mũi rìu về Hà Quý Nam: “Hà Qúy Nam, anh cũng được lắm! Trước kia giống như một con chó vẫy vẫy ở bên cạnh Hứa Vân Hiển, cầu xin lòng thương xót. Bây giờ Hứa Vân Hiển ngã ngựa, đã trở thành cái đuôi đi theo anh rồi.”
Hà Quý Nam đắc ý cười: “Xã hội này là như vậy đấy, kẻ thắng là vua! Tôi thu nhận Vân Hiển là do nể tình cảm trước kia. Nếu không, tôi sợ rằng Triệu Hùng đã đuổi anh ta khỏi thành phố Hải Phòng rồi.”
Triệu Hùng híp mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, nói với Hà Qúy Nam: “Cậu Nam, có vẻ như cậu hiểu rất rõ tôi!”
“Không, không, không! Tôi chỉ hiểu sự khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu thôi. Tôi quên giới thiệu với anh. Đây là Giám đốc điều hành của Tập đoàn Thiên Vương, tên là Robert!”
Robert chủ động đưa tay về phía Triệu Hùng, trên mặt mang theo ý cười nói: “Anh Hùng, rất hân hạnh, rất hân hạnh!”
Triệu Hùng đã bí mật quan sát người tên Robert này, người này không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì. Bây giờ đến cùng với đám người Hà Qúy Nam, Hán Vân Hiển, đương nhiên là bọn họ tới đây là vì mình. Vì vậy, anh không bắt tay Robert. Anh lạnh lùng nói: “Tôi xin lỗi! Tôi không quen bắt tay với những người mà tôi không quen biết.” Nói xong, anh quay sang Vân Nhã và nói: “Vân Nhã! Chúng ta đi khiêu vũ thôi.”
“Được!”
Vân Nhã cố ý mỉm cười, ép chặt cơ thể cô vào Triệu Hùng.
Đôi tay to của Triệu Hùng ôm lấy vòng eo thon thả của Vân Nhã, cả hai cùng bước lên sàn nhảy.
Vân Nhã thì thào nói với Triệu Hùng: “Thế nào? Tôi phối hợp tốt lắm đúng không?”
“Cũng không tệ!” Triệu Hùng vỗ mông Vân Nhã.
Hà Quý Nam thấy Hán Vân Hiển vẫn đang dõi theo từng hành động mờ ám của Triệu Hùng và Vân Nhã. Anh ta khẽ ho một tiếng, nói với Hán Vân Hiển: “Vân Hiển, anh đừng nhìn! Người phụ nữ kia chưa từng thích anh.”
Hán Vân Hiển không nói lời nào, lựa chọn im lặng!
Robert khịt mũi nói: “Chết tiệt! Thằng nhóc Triệu Hùng này nghĩ nó là ai!”
Hà Quý Nam cười nói với Robert: “Anh Robert, anh cứ làm quen đi.”
“Làm quen?” Robert “Hừ!” một cái, nói: “Tôi sẽ cho nó biết ở thành phố Hải Phòng này, Trần Thiên Trung không phải là người duy nhất có thể lấy tay che trời.”
Hà Quý Nam mừng thầm khi thành công khơi dậy lửa giận của Robert. Chỉ cần “Tập đoàn Thiên vương” của Robert có động thái đối đầu với Triệu Hùng hoặc tập đoàn Hùng Quang của Trần Thiên Trung, thì gia đình họ Hà của họ có thể tận dụng thời cơ, ngư ông đắc lợi.
Khi Hoàng Nguyệt Ánh không ở quán bar Hoa Đế thì một người tên Trần Long sẽ đích thân quản lý.
Trần Long là bạn tâm giao của Hoàng Nguyệt Ánh, biết rõ quán bar này thực ra là của Triệu Hùng.
Nhìn thấy Triệu Hùng đang nhảy trên sàn nhảy, Trần Long đã để ánh đèn sân khấu trong quán chiếu vào Triệu Hùng và Vân Nhã.
Vân Nhã rất thích khiêu vũ, chính nhờ khiêu vũ mà cô và Triệu Hùng đã trở nên thân thiết. Lúc này, vòng eo thon thả đã bị đôi tay to lớn của Triệu Hùng ôm lấy, cô nhìn Triệu Hùng bằng ánh mắt trìu mến thì thầm: “Nào! Tối nay tôi sẽ khiêu vũ cho anh.”