Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Sau khi bà cụ Đào nói xong, Lý Thanh Tịnh tiếp lời nói một câu: “Theo như cháu biết thì bây giờ tập đoàn Khải Thời đổi tên thành tập đoàn Hùng Quang rồi.”
“Tập đoàn Hùng Quang?”
Bà cụ Đào nhíu mày, nhìn Lý Thanh Tịnh hỏi: “Thanh Tịnh, tin tức này của cháu đáng tin không?”
“Đáng tin.” Lý Thanh Tịnh quả quyết nói.
Bà cụ Đào nói: “Cho dù tên là gì thì cũng phải nắm chắc cơ hội hợp tác lần này. Ta sẽ xem biểu hiện của mọi người, sau đó sẽ phân chia lại tỷ lệ nắm giữ cổ phần nhà họ Đào của mọi người lại từ đầu.”
Vừa nghe chuyện liên quan đến “tiền” và lợi ích của mình thì ai ai cũng tranh lên trước sợ rớt lại phía sau, thể hiện năng lực của bản thân với bà cụ Đào.
Bác cả Đào Yên Nguyên nói: “Mẹ, chuyện hợp tác để con đi tìm phó tổng giám đốc Dân của tập đoàn Hùng Quang nói chuyện xem sao.”
Dì ba Đào Yên Quyên cũng cướp lời: “Con rể con là người ở Cục Công thương, để con bảo nó tìm cục trưởng của bọn họ nói chuyện, xem xem có thể nói chuyện với tập đoàn Hùng Quang được không?”
Cậu út Đào Yên Quân cũng nói: “Mẹ, con có mối quan hệ khá tốt với vài nhân viên cấp cao trong tập đoàn Hùng Quang, con cũng đi xem thế nào.”
Chỉ còn lại nhà Đào Yên Hoa.
Trong lòng Đào Yên Hoa gấp đến mức như kiến bò trêи chảo nóng. Nếu như nhà bà tham gia vào hạng mục này thì chờ đến lúc bà cụ Đào nhắm mắt xuôi tay, chắc chắn bà sẽ không được chia bao nhiêu gia sản. Bản thân bà ở nhà chồng nghèo túng thì đã đành, giờ người mà con gái bà lấy cũng là một kẻ vô dụng, hoàn toàn không thuận theo bà.
Trong lúc Đào Yên Hoa đang không biết làm thế nào thì Vũ Minh cất giọng nói: “Phó tổng giám đốc Dân của tập đoàn Hùng Quang là bạn học của anh trai cháu. Cháu có thể bảo anh trai ra mặt nói chuyện.”
Đào Yên Hoa vừa nghe xong thì như mở cở trong bụng, Vũ Minh thực sự làm mình nở mày nở mặt mà. Nếu cậu ta là con rể của mình thì tốt biết bao.
Bà ta khoe khoang nhìn dì ba Đào Yên Quyên, cười nói: “Mẹ, có bạn học của Thanh Tịnh ra mặt nên mẹ yên tâm đi.”
Bà cụ Đào “ừm” một tiếng rồi nói: “Hy vọng mọi người sẽ không khiến mẹ thất vọng. Nếu như mất đi cây đại thụ tập đoàn Hùng Quang này thì cái cơ nghiệp mà bố của các con gây dựng nên sẽ bị hủy ở trong tay chúng ta.”
Lý Thanh Tịnh vốn muốn nói Triệu Hùng là tài xế của tổng giám đốc Trần Thiên Trung, nhưng nhìn anh ngồi ở một bên chỉ cúi đầu ăn cơm, hình như không có hứng thú với việc này nên không nói ra nữa. Trong lòng lấy làm kỳ lạ, Triệu Hùng có một cơ hội tốt như vậy để khiến cho người nhà họ Đào nhìn với cặp mắt khác nhưng lại làm thinh.
Bà cụ Đào nói: “Được rồi. Nếu như mọi người đều đã có cách thì để xem biểu hiện của mọi người. Ăn cơm đi!”
Trong lúc ăn cơm, bà cụ Đào hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, vụ kiện cáo của cháu thế nào rồi?”
“Không sao rồi, cháu đã trả hết số tiền còn nợ rồi ạ.”
“Mượn được tiền rồi à?”
“Vâng mượn được rồi.”
Bà cụ Đào liếc nhìn Đào Yên Hoa một cái. Lúc đầu bà cụ bảo tất cả mọi người không cho Lý Thanh Tịnh mượn tiền, đó là ý kiến của Đào Yên Hoa.
Đào Yên Hoa muốn mượn chuyện này ép Lý Thanh Tịnh ly hôn với Triệu Hùng, không ngờ tất cả tính toán đều thất bại.
Đào Yên Hoa đã biết rằng tiền đó là do Triệu Hùng mượn từ bên ngoài giúp Lý Thanh Tịnh trả nợ. Bà ta không khỏi nhìn Triệu Hùng rồi hỏi: “Triệu Hùng, tôi hỏi cậu, cậu mượn tiền ở đâu?”
“Từ một người bạn ạ.”
“Bạn?”
Đào Yên Hoa nghe xong thì cười lạnh nói: “Triệu Hùng, trừ cái tên ngốc Nông Tuyền kia còn có thể gọi là bạn của cậu thì cậu còn có bạn ở đâu nữa?”
Lý Thanh Tịnh bất bình giùm Triệu Hùng nói: “Mẹ, ai mà không có vài người bạn chứ?”
“Thanh Tịnh, người bạn nào mà có thể một lần cho Triệu Hùng mượn ba tỷ rưỡi? Đừng để đến lúc đó tên nhóc này bán con đi rồi con vẫn còn đếm tiền nó.”
“Mẹ, chuyện của con không cần mẹ quản.”
“Con…”
Đào Yên Hoa vô cùng tức giận, tính cách của đứa con gái lớn này quá quật cường. Quả thật là con gái lớn gả chồng không thể giữ lại ở nhà mẹ được. Bà ta tức tới mức nói với con gái nhỏ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, sau này con tìm bạn trai thì cảnh giác cao độ, đừng có học chị con, tìm người chồng vô dụng như vậy.”
“Mẹ, hôn sự của chị là lúc ông nội còn sống làm chủ. Mẹ và bố lúc đó đều đồng ý rồi, làm sao có thể trách chị ấy được?”
“Ông nội con lúc còn sống quen biết bao nhiêu loại người, ai biết được cái lão già kia…” Đào Yên Hoa liếc chồng mình Lý Quốc Lâm một cái rồi than thở: “Lúc đó, mẹ chỉ nghĩ đến tâm nguyện lúc còn sống của ông nội con, ai biết được chị con nhanh như vậy đã có thai rồi.”
Triệu Hùng mang dáng vẻ rất cố chấp, cho dù bà ta có nói gì anh thì vẫn làm như không có chuyện gì liên quan đến anh, không hề quan tâm. Hầu như lúc nào anh cũng trong trạng thái khép kín bản thân.
Đào Yên Hoa nhìn Triệu Hùng, càng nhìn lại càng tức giận.
Vũ Minh cười đùa: “Lúc đó cháu ra nước ngoài cũng không nghĩ Thanh Tịnh sẽ kết hôn nhanh như vậy.”
“Đúng vậy. Vũ Minh và Thanh Tịnh nhà chúng ta là xứng đôi nhất rồi.” Đào Yên Hoa cười đến nỗi mắt híp lại.
Dao Châu ngây thơ nói: “Mọi người đừng có nói bố cháu như vậy, bố cháu sẽ buồn. Hơn nữa, ở trong lòng cháu, mẹ cháu và bố mới là trời sinh một cặp.”
“Dao Châu, cháu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện của người lớn.”
“Cháu không còn nhỏ nữa, sinh nhật xong là năm tuổi rồi.” Dao Châu nói xong thì ngáp một cái.
Một câu nói của Dao Châu chọc cười tất cả mọi người trêи bàn ăn.
Triệu Hùng cảm thấy tham gia bữa tiệc gia đình ở đây quả thực là lãng phí thời gian. Anh nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, Dao Châu buồn ngủ rồi, chúng ta về trước đi.”
“Vâng.”
Lý Thanh Tịnh đứng theo lên nói với bà cụ Đào: “Bà ngoại, Dao Châu buồn ngủ rồi nên bọn cháu đi trước đây.”
Bà cụ Đào cũng không hề giữ lại, gật gật đầu.
Đào Yên Hoa liếc mắt sang phía Vũ Minh ra hiệu, Vũ Minh ngầm hiểu trong lòng nên cũng đứng dậy, ra vẻ nịnh bợ nói: “Thanh Tịnh, anh lái xe đưa mọi người về.”
“Không cần đâu, chúng tôi có xe.”
“Xe của hai người không phải bán rồi à?” Vũ Minh không hiểu hỏi lại.
Lý Thanh Tịnh giải thích: “Bây giờ Triệu Hùng là tài xế riêng cho người ta, lúc không lái xe ra ngoài thì xe đều để ở nhà chúng tôi dùng.”
Lý Diệu Linh nói quá lên: “Mọi người không biết chứ, xe anh rể cháu lái là xe Phaeton hạng sang giá trị lên tới hơn chín tỷ đó.”
Vừa nghe nói Triệu Hùng lái xe “Phaeton” hạng sang hơn chín tỷ, tất cả mọi người ở đó đều trố mắt ra nhìn. Xem ra ông chủ của Triệu Hùng rất có địa vị.
Triệu Hùng liếc nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh một cái rồi ôm lấy Dao Châu và vợ Lý Thanh Tịnh rời đi.
Vũ Minh làm ra một màn mất mặt, ở đây anh ta là người ngoài, làm gì còn mặt mũi mà ở lại nên mượn cớ có việc cũng rời đi.
Con rể làm việc ở Cục Công thương của Đào Yên Quyên giễu cợt cười nói: “Chỉ là một tên tài xế, có cái gì mà khoe khoang chứ?”
“Anh rể họ, không phải là anh đố kị đó chứ? Em nghe nói ông chủ của anh rể em rất có tiền đó.”
Lý Diệu Linh cũng không biết ông chủ của Triệu Hùng là ai nhưng cô ấy không vừa mắt ông anh rể họ nhà dì ba này, lúc nào cũng châm chọc khiêu khích nhà mình.
“Có tiền thì cũng là ông chủ người ta có tiền, không phải Triệu Hùng cũng chỉ cầm tiền lương mà làm việc cho người khác sao?”
“Vậy cũng hơn anh cả ngày đi theo sau trưởng ban của mình như con chó giữ nhà.”
Đào Yên Quyên vừa nghe đã thấy không vui rồi, lạnh giọng nói: “Diệu Linh, cháu ăn nói kiểu gì đấy?”
“À, cháu nói sai rồi. Không nên gọi là chó giữ nhà mà nên gọi là kẻ theo đuôi nịnh bợ.” Cô ấy đứng lên rồi lại nói tiếp một câu: “Cháu ăn xong rồi, cháu đi trước đây.” Cô không quan tâm đến mọi người mà đeo túi đi ra ngoài.
Đào Yên Quyên tức tới mức cả người run rẩy, chỉ vào Đào Yên Hoa nói: “Chị hai, chị xem xem đứa con mà chị dạy dỗ kìa, đúng là thiếu giáo ɖu͙ƈ.”
“Giáo ɖu͙ƈ của con nhà dì cũng không tốt hơn là bao đâu.” Đào Yên Hoa lập tức nói lại em ba Đào Yên Quyên.
Bà cụ Đào đập mạnh một cái xuống bàn, nói: “Đủ rồi, bé không hiểu chuyện, mà người lớn cũng không hiểu chuyện à? Gia đình hòa thuận mọi việc mới có thể suôn sẻ, còn các con suốt ngày chỉ biết đấm đá nhau thôi. Mẹ cảnh cáo trước, nếu như ai không góp sức trong việc hợp tác với tập đoàn Hùng Quang thì đừng trách mẹ không cho một đồng nào.” Nói xong, bà cụ chống cây gậy hơi nghiêng ngả rời đi.
Khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đưa Dao Châu về phòng trọ thì cô bé đã ngủ say rồi.
Triệu Hùng ôm con, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường trong căn phòng nhỏ rồi mới vào phòng tắm bật bình nước nóng, sau đó đi ra nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, nước nóng rồi, em vào tắm đi.”
Lý Thanh Tịnh đang ôm tay, ánh mắt rơi lên khuôn mặt Triệu Hùng, hỏi: “Triệu Hùng, em hỏi anh. Bà ngoại nói về chuyện nhà họ Đào hợp tác với tập đoàn Hùng Quang, chuyện này có liên quan đến chuyện chia gia sản sau này. Lúc đó sao anh không nói anh quen biết Trần Thiên Trung?”
“Nói cái này làm gì, nhà họ Đào có thể hợp tác với tập đoàn Hùng Quang hay không không phải anh nói là được, anh chỉ là lái xe của tổng giám đốc Trung thôi.”
“Nhưng ít nhất anh cũng quen biết Trần Thiên Trung, cũng có hy vọng hơn bọn họ một phần mà.”
Triệu Hùng mỉm cười nói: “Thanh Tịnh, nếu em muốn nhà họ Đào hợp tác với tập đoàn Hùng Quang thì anh sẽ nói với tổng giám đốc Trung.”
“Bỏ đi, anh nói đúng. Anh chỉ là một lái xe, cho dù nói chuyện này với tổng giám đốc Trung cũng vô dụng…”
“Tập đoàn Hùng Quang?”
Bà cụ Đào nhíu mày, nhìn Lý Thanh Tịnh hỏi: “Thanh Tịnh, tin tức này của cháu đáng tin không?”
“Đáng tin.” Lý Thanh Tịnh quả quyết nói.
Bà cụ Đào nói: “Cho dù tên là gì thì cũng phải nắm chắc cơ hội hợp tác lần này. Ta sẽ xem biểu hiện của mọi người, sau đó sẽ phân chia lại tỷ lệ nắm giữ cổ phần nhà họ Đào của mọi người lại từ đầu.”
Vừa nghe chuyện liên quan đến “tiền” và lợi ích của mình thì ai ai cũng tranh lên trước sợ rớt lại phía sau, thể hiện năng lực của bản thân với bà cụ Đào.
Bác cả Đào Yên Nguyên nói: “Mẹ, chuyện hợp tác để con đi tìm phó tổng giám đốc Dân của tập đoàn Hùng Quang nói chuyện xem sao.”
Dì ba Đào Yên Quyên cũng cướp lời: “Con rể con là người ở Cục Công thương, để con bảo nó tìm cục trưởng của bọn họ nói chuyện, xem xem có thể nói chuyện với tập đoàn Hùng Quang được không?”
Cậu út Đào Yên Quân cũng nói: “Mẹ, con có mối quan hệ khá tốt với vài nhân viên cấp cao trong tập đoàn Hùng Quang, con cũng đi xem thế nào.”
Chỉ còn lại nhà Đào Yên Hoa.
Trong lòng Đào Yên Hoa gấp đến mức như kiến bò trêи chảo nóng. Nếu như nhà bà tham gia vào hạng mục này thì chờ đến lúc bà cụ Đào nhắm mắt xuôi tay, chắc chắn bà sẽ không được chia bao nhiêu gia sản. Bản thân bà ở nhà chồng nghèo túng thì đã đành, giờ người mà con gái bà lấy cũng là một kẻ vô dụng, hoàn toàn không thuận theo bà.
Trong lúc Đào Yên Hoa đang không biết làm thế nào thì Vũ Minh cất giọng nói: “Phó tổng giám đốc Dân của tập đoàn Hùng Quang là bạn học của anh trai cháu. Cháu có thể bảo anh trai ra mặt nói chuyện.”
Đào Yên Hoa vừa nghe xong thì như mở cở trong bụng, Vũ Minh thực sự làm mình nở mày nở mặt mà. Nếu cậu ta là con rể của mình thì tốt biết bao.
Bà ta khoe khoang nhìn dì ba Đào Yên Quyên, cười nói: “Mẹ, có bạn học của Thanh Tịnh ra mặt nên mẹ yên tâm đi.”
Bà cụ Đào “ừm” một tiếng rồi nói: “Hy vọng mọi người sẽ không khiến mẹ thất vọng. Nếu như mất đi cây đại thụ tập đoàn Hùng Quang này thì cái cơ nghiệp mà bố của các con gây dựng nên sẽ bị hủy ở trong tay chúng ta.”
Lý Thanh Tịnh vốn muốn nói Triệu Hùng là tài xế của tổng giám đốc Trần Thiên Trung, nhưng nhìn anh ngồi ở một bên chỉ cúi đầu ăn cơm, hình như không có hứng thú với việc này nên không nói ra nữa. Trong lòng lấy làm kỳ lạ, Triệu Hùng có một cơ hội tốt như vậy để khiến cho người nhà họ Đào nhìn với cặp mắt khác nhưng lại làm thinh.
Bà cụ Đào nói: “Được rồi. Nếu như mọi người đều đã có cách thì để xem biểu hiện của mọi người. Ăn cơm đi!”
Trong lúc ăn cơm, bà cụ Đào hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, vụ kiện cáo của cháu thế nào rồi?”
“Không sao rồi, cháu đã trả hết số tiền còn nợ rồi ạ.”
“Mượn được tiền rồi à?”
“Vâng mượn được rồi.”
Bà cụ Đào liếc nhìn Đào Yên Hoa một cái. Lúc đầu bà cụ bảo tất cả mọi người không cho Lý Thanh Tịnh mượn tiền, đó là ý kiến của Đào Yên Hoa.
Đào Yên Hoa muốn mượn chuyện này ép Lý Thanh Tịnh ly hôn với Triệu Hùng, không ngờ tất cả tính toán đều thất bại.
Đào Yên Hoa đã biết rằng tiền đó là do Triệu Hùng mượn từ bên ngoài giúp Lý Thanh Tịnh trả nợ. Bà ta không khỏi nhìn Triệu Hùng rồi hỏi: “Triệu Hùng, tôi hỏi cậu, cậu mượn tiền ở đâu?”
“Từ một người bạn ạ.”
“Bạn?”
Đào Yên Hoa nghe xong thì cười lạnh nói: “Triệu Hùng, trừ cái tên ngốc Nông Tuyền kia còn có thể gọi là bạn của cậu thì cậu còn có bạn ở đâu nữa?”
Lý Thanh Tịnh bất bình giùm Triệu Hùng nói: “Mẹ, ai mà không có vài người bạn chứ?”
“Thanh Tịnh, người bạn nào mà có thể một lần cho Triệu Hùng mượn ba tỷ rưỡi? Đừng để đến lúc đó tên nhóc này bán con đi rồi con vẫn còn đếm tiền nó.”
“Mẹ, chuyện của con không cần mẹ quản.”
“Con…”
Đào Yên Hoa vô cùng tức giận, tính cách của đứa con gái lớn này quá quật cường. Quả thật là con gái lớn gả chồng không thể giữ lại ở nhà mẹ được. Bà ta tức tới mức nói với con gái nhỏ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, sau này con tìm bạn trai thì cảnh giác cao độ, đừng có học chị con, tìm người chồng vô dụng như vậy.”
“Mẹ, hôn sự của chị là lúc ông nội còn sống làm chủ. Mẹ và bố lúc đó đều đồng ý rồi, làm sao có thể trách chị ấy được?”
“Ông nội con lúc còn sống quen biết bao nhiêu loại người, ai biết được cái lão già kia…” Đào Yên Hoa liếc chồng mình Lý Quốc Lâm một cái rồi than thở: “Lúc đó, mẹ chỉ nghĩ đến tâm nguyện lúc còn sống của ông nội con, ai biết được chị con nhanh như vậy đã có thai rồi.”
Triệu Hùng mang dáng vẻ rất cố chấp, cho dù bà ta có nói gì anh thì vẫn làm như không có chuyện gì liên quan đến anh, không hề quan tâm. Hầu như lúc nào anh cũng trong trạng thái khép kín bản thân.
Đào Yên Hoa nhìn Triệu Hùng, càng nhìn lại càng tức giận.
Vũ Minh cười đùa: “Lúc đó cháu ra nước ngoài cũng không nghĩ Thanh Tịnh sẽ kết hôn nhanh như vậy.”
“Đúng vậy. Vũ Minh và Thanh Tịnh nhà chúng ta là xứng đôi nhất rồi.” Đào Yên Hoa cười đến nỗi mắt híp lại.
Dao Châu ngây thơ nói: “Mọi người đừng có nói bố cháu như vậy, bố cháu sẽ buồn. Hơn nữa, ở trong lòng cháu, mẹ cháu và bố mới là trời sinh một cặp.”
“Dao Châu, cháu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện của người lớn.”
“Cháu không còn nhỏ nữa, sinh nhật xong là năm tuổi rồi.” Dao Châu nói xong thì ngáp một cái.
Một câu nói của Dao Châu chọc cười tất cả mọi người trêи bàn ăn.
Triệu Hùng cảm thấy tham gia bữa tiệc gia đình ở đây quả thực là lãng phí thời gian. Anh nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, Dao Châu buồn ngủ rồi, chúng ta về trước đi.”
“Vâng.”
Lý Thanh Tịnh đứng theo lên nói với bà cụ Đào: “Bà ngoại, Dao Châu buồn ngủ rồi nên bọn cháu đi trước đây.”
Bà cụ Đào cũng không hề giữ lại, gật gật đầu.
Đào Yên Hoa liếc mắt sang phía Vũ Minh ra hiệu, Vũ Minh ngầm hiểu trong lòng nên cũng đứng dậy, ra vẻ nịnh bợ nói: “Thanh Tịnh, anh lái xe đưa mọi người về.”
“Không cần đâu, chúng tôi có xe.”
“Xe của hai người không phải bán rồi à?” Vũ Minh không hiểu hỏi lại.
Lý Thanh Tịnh giải thích: “Bây giờ Triệu Hùng là tài xế riêng cho người ta, lúc không lái xe ra ngoài thì xe đều để ở nhà chúng tôi dùng.”
Lý Diệu Linh nói quá lên: “Mọi người không biết chứ, xe anh rể cháu lái là xe Phaeton hạng sang giá trị lên tới hơn chín tỷ đó.”
Vừa nghe nói Triệu Hùng lái xe “Phaeton” hạng sang hơn chín tỷ, tất cả mọi người ở đó đều trố mắt ra nhìn. Xem ra ông chủ của Triệu Hùng rất có địa vị.
Triệu Hùng liếc nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh một cái rồi ôm lấy Dao Châu và vợ Lý Thanh Tịnh rời đi.
Vũ Minh làm ra một màn mất mặt, ở đây anh ta là người ngoài, làm gì còn mặt mũi mà ở lại nên mượn cớ có việc cũng rời đi.
Con rể làm việc ở Cục Công thương của Đào Yên Quyên giễu cợt cười nói: “Chỉ là một tên tài xế, có cái gì mà khoe khoang chứ?”
“Anh rể họ, không phải là anh đố kị đó chứ? Em nghe nói ông chủ của anh rể em rất có tiền đó.”
Lý Diệu Linh cũng không biết ông chủ của Triệu Hùng là ai nhưng cô ấy không vừa mắt ông anh rể họ nhà dì ba này, lúc nào cũng châm chọc khiêu khích nhà mình.
“Có tiền thì cũng là ông chủ người ta có tiền, không phải Triệu Hùng cũng chỉ cầm tiền lương mà làm việc cho người khác sao?”
“Vậy cũng hơn anh cả ngày đi theo sau trưởng ban của mình như con chó giữ nhà.”
Đào Yên Quyên vừa nghe đã thấy không vui rồi, lạnh giọng nói: “Diệu Linh, cháu ăn nói kiểu gì đấy?”
“À, cháu nói sai rồi. Không nên gọi là chó giữ nhà mà nên gọi là kẻ theo đuôi nịnh bợ.” Cô ấy đứng lên rồi lại nói tiếp một câu: “Cháu ăn xong rồi, cháu đi trước đây.” Cô không quan tâm đến mọi người mà đeo túi đi ra ngoài.
Đào Yên Quyên tức tới mức cả người run rẩy, chỉ vào Đào Yên Hoa nói: “Chị hai, chị xem xem đứa con mà chị dạy dỗ kìa, đúng là thiếu giáo ɖu͙ƈ.”
“Giáo ɖu͙ƈ của con nhà dì cũng không tốt hơn là bao đâu.” Đào Yên Hoa lập tức nói lại em ba Đào Yên Quyên.
Bà cụ Đào đập mạnh một cái xuống bàn, nói: “Đủ rồi, bé không hiểu chuyện, mà người lớn cũng không hiểu chuyện à? Gia đình hòa thuận mọi việc mới có thể suôn sẻ, còn các con suốt ngày chỉ biết đấm đá nhau thôi. Mẹ cảnh cáo trước, nếu như ai không góp sức trong việc hợp tác với tập đoàn Hùng Quang thì đừng trách mẹ không cho một đồng nào.” Nói xong, bà cụ chống cây gậy hơi nghiêng ngả rời đi.
Khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đưa Dao Châu về phòng trọ thì cô bé đã ngủ say rồi.
Triệu Hùng ôm con, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường trong căn phòng nhỏ rồi mới vào phòng tắm bật bình nước nóng, sau đó đi ra nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, nước nóng rồi, em vào tắm đi.”
Lý Thanh Tịnh đang ôm tay, ánh mắt rơi lên khuôn mặt Triệu Hùng, hỏi: “Triệu Hùng, em hỏi anh. Bà ngoại nói về chuyện nhà họ Đào hợp tác với tập đoàn Hùng Quang, chuyện này có liên quan đến chuyện chia gia sản sau này. Lúc đó sao anh không nói anh quen biết Trần Thiên Trung?”
“Nói cái này làm gì, nhà họ Đào có thể hợp tác với tập đoàn Hùng Quang hay không không phải anh nói là được, anh chỉ là lái xe của tổng giám đốc Trung thôi.”
“Nhưng ít nhất anh cũng quen biết Trần Thiên Trung, cũng có hy vọng hơn bọn họ một phần mà.”
Triệu Hùng mỉm cười nói: “Thanh Tịnh, nếu em muốn nhà họ Đào hợp tác với tập đoàn Hùng Quang thì anh sẽ nói với tổng giám đốc Trung.”
“Bỏ đi, anh nói đúng. Anh chỉ là một lái xe, cho dù nói chuyện này với tổng giám đốc Trung cũng vô dụng…”