Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 32 Thiên Vân, tôi đã quay lại
Thường Bân không hiểu chuyện gi, nhưng Lâm Dũng lại biết rất rõ, mặt anh ta dại ra, bị dọa mất hồn mất via.
Trước mặt Hàn Tam Thiên, mấy tay chân của Thường Tân giống như hổ giấy, không có sức chiến đấu nào cả, bị Hàn Tam Thiên nhanh chóng hạ gục.
Người này... còn là người à?
"Tao cho mày đi à?" Âm thanh lạnh lùng vang bên tai gã.
Thưởng Bân sợ hãi, quay đầu nhìn thấy Hàn Tam Thiên, gã không dám tin.
"Hàn Tam Thiên, mẹ nó, mày muốn gì, động tới tao thi nhà họ mày xong đời luôn đó chứ đừng nói tới mày." Thưởng Bản nói. của
"Mang tao đi gặp Mặc Dương, không thi tao sẽ giết mày." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Mày dám!"
Hàn Tam Thiên dùng lực khiến Thường Bân cực kì khó thở, đôi mắt gã
ảnh lên sự hoảng loạn.
"Mày... mày buông tao ra, tao dẫn mày đi! Thường Bân nói.
"Di."
Ba người rời khỏi phòng VIP, đám thuộc hạ của Thường Bân thấy vậy thì tập trung xung quanh.
"Hắn Tam Thiên, mày đang tim đường chết đó, tao không bỏ qua cho mày đầu, còn nhà họ Tô nữa, mày liên lụy tới cả nhà họ rồi." Thường Bân uy hiếp.
Bỗng nhiên Hàn Tam Thiên lại dùng lực, Thường Bản cảm thấy cổ của minh sắp bị bẻ gãy.
"Mạng của mày trong tay tao, còn nói thêm câu nữa mày không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu." Hàn Tam Thiên nói.
"Không nói, không nói."
Đến văn phòng của Thường Bản, Hàn Tam Thiên yêu cầu đám thuộc
hạ của gã ra ngoài.
Khi anh nhìn thấy Mặc Dương cả người đầy máu thì đầy Thường Bân
sang một bên,
"Sao rồi?" Hàn Tam Thiên lại gần Mặc Dương rồi hỏi.
Mặc Dương dùng sức ngẩng đầu, khi ông nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì cảm thấy khó hiểu: "Sao cậu lại tới đây."
"Tôi thấy anh không mở cửa, đi chỗ khác thì sợ người bán thuốc giả." Hàn Tam Thiên cười nói.
Mặc Dương nở nụ cười khó coi, ông nói: "Cậu đi đi, tôi không muốn liên lụy tới cậu, Thường Bân không phải là người động vào được."
"Con người của tôi không thích dùng thuốc giả, nếu anh không mở cửa, tôi phải bỏ thuốc đó. Việc này khác gì bất tôi sống không bằng chết đâu." Hàn Tam Thiên nâng Mặc Dương dậy.
Mặc Dương nhin thấy Thường Bân đang bị khống chế thì nhớ tới vợ của mình, khẩn trương đứng lên.
Ông bước từng bước run rẩy tới gần Thường Bân rồi hỏi: "Thường Bân, vợ tao đâu?"
Thường Bân bị Lâm Dũng tóm lại, gã không thể cử động được, trợn
mắt nhin Hàn Tam Thiên rồi nói: "Chết rồi, từ lúc tao bắt được mày, tao cho người đánh chết nó rồi." Mặc Dương phát điên, túm lấy tóc Thường Bân, liên tục đập vào đầu
minh, gào hét không ngừng: "Cô ấy ở đầu, ở đâu."
"Anh bình tĩnh lại đã." Hàn Tam Thiên nắm lấy tay Mặc Dương, rồi đá
Thường Bân ra, gã này sống chết ra sao anh không để ý, nhưng Mặc Dương đang bị thương, củ tiếp tục như thế thì ông sẽ gục mất.
Thưởng Bân ôm bụng khuyu xuống, nghiến răng nghiến lợi nói với Hàn Tam Thiên: "Ông đây sẽ giết mày, giết sạch cả nhà họ Tô."
Mặc Dương hít sâu mấy hơi, rồi nói với Hàn Tam Thiên: "Buông tôi ra."
Nhin ánh mắt điên cuồng của Mặc Dương, Hàn Tam Thiên buông tay.
Anh thủ đặt địa vị của minh vào trường hợp này, nếu Tô Nghênh Hạ bị người ta bắt đi, anh cũng không thể bình tĩnh nổi.
"Thường Bân, tao hỏi mày câu cuối cùng, vợ tao đâu?" Mặc Dương gần giọng, cả khuôn mặt đầy máu khiến ông như ma quỷ đòi mạng. Thường Bân vẫn mang dáng vẻ coi thưởng người khác, bởi vì gã nghĩ
Hàn Tam Thiên cũng như Mặc Dương không dám làm gì gã.
"Tao nói không rõ à, nó chết rồi, ngay lúc mày bị bắt nó đã chết rồi." Thưởng Bản nói.
Mặc Dương không điên cuồng như trước, thay vào đó ông cực kì binh tĩnh, nhưng Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được cả người Mặc Dương đầy sát khí.
"Gọi điện thoại kêu người của anh tới, có bao nhiêu kêu bấy nhiêu." Hàn Tam Thiên nói với Lâm Dũng, nếu Mặc Dương giết Thường Bân ở chỗ này, mấy người bọn họ muốn ra khỏi cho này mà không rơi cong tóc nào là không có khả năng.
Lâm Dũng hốt hoảng gọi điện cho đám tay chân của mình.
"Nếu em ấy đã chết, mày theo em ấy đi xuống hoảng tuyền di, em ấy sợ tối." Mặc Dương nói.
Thường Bản coi thường Mặc Duơng, nói: "Mày dám giết tao? Mày biết tao mà chết thì có chuyện gì xảy ra không? Tới lúc đó ba người bọn mày cùng cả nhà họ Tô sẽ phải chôn cùng tao."
Lâm Dũng bí mật lau mồ hôi lạnh, anh biết Thường Bân không nói khoác, người này khác Trình Cương, Trình Cương có người đứng sau, nhưng không thể so sánh được với Thường Bân. Sòng bạc ngầm của Thường Bân một năm thu nhập rất nhiều, đút lót được rất nhiều người, nếu không gà ta đã vào tù mọt gông. Một khi gā xảy ra chuyện, lợi ich của rất nhiều người bị ảnh hưởng, bọn họ liệu có chỗ đứng trong thành phố Thiên Vân này sao?
"Mặc Dương, anh bình tĩnh đi, gã chết chúng ta cũng không có lợi gì cả." Lâm Dũng thuyết phục.
"Cuối cùng chi có Lâm Dũng hiểu chuyện, Mặc Dương, mày có gan làm chuyện đó sao?" Thường Bàn khinh bi nhìn Mặc Dương.
"Mặc Dương, anh muốn làm gi đều được, gã có bối cảnh như nào cũng không quan trọng." Hàn Tam Thiên mở miệng.
Lâm Dũng hơi shock, Hàn Tam Thiên không hề để Thường Bân vào mắt, những lời mình vừa nói lại có vẻ nhất gan, sợ phiền?
"Phì." Thường Bân bật cười, chế nhạo Hàn Tam Thiên, nói: "Kẻ bất tài như mày cũng biết khoác lác đó, mày có biết người đứng sau anh đây là ai không?"
Hàn Tam Thiên không thèm nhìn Thường Bân, anh nói với Mạc Dương: "Tôi ở ngoài chờ anh."
Lúc đi ra, Hàn Tam Thiên kêu Lâm Dũng theo,
Bên ngoài văn phòng là đám tay chân của Thường Bản, thấy hai người Hàn Tam Thiên cùng Lâm Dũng đi ra, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Anh khiến tôi cảm thấy thất vọng thực sự." Hàn Tam Thiên không để ý tới tình cảnh nguy hiểm hiện giờ, biểu cảm thờ ơ trên gương mặt không phải là giả.
Lâm Dũng cúi gắm, anh thực sự nhát gan, nhung anh vẫn thấy e dè với Thường Bân, người sau lưng gã không thể khinh thường, rút dây động rừng, ai có thể đoán được những hỗn loạn do cải chết của Thường Tân gây ra?
"Anh Tam Thiên, anh không sợ sao?" Lâm Dũng không tin hỏi lại, anh không biết Hàn Tam Thiên dựa vào đâu mà làm việc không kiêng nể ai như vậy.
Hàn Tam Thiên cười nhạt, cả cái Thiên Vân này liệu có ai khiến anh sợ đông sợ tây sao?
Mạc Dương vẫn chưa ra, còn đám người Lâm Dũng đã tới, dân cờ bạc đây cũng bị đuổi ra ngoài, hai trăm người chen lấn ở đây chính là chân tay của Lã Dũng.
Lâm Dũng lúc này mới tự tin hơn chút, anh mặc kệ chuyện sau này ra sao, giờ an toàn là được rồi.
30 phút sau, Mặc Dương đi ra, cả người đẫm máu, hai mắt vô hồn.
Hàn Tam Thiên biết vợ của ông đã chết trong tay Thường Bản.
"Có thể giúp tôi một việc được không?" Mặc Dương nghẹn ngào nói.
"Không vấn đề gi."
"Tôi muốn mang em ấy về thôn Bình Dương, cần một chiếc xe." Mặc Duong nói.
Trong phòng thẩm vấn của sòng bã, cũng là phòng tra tấn dành cho mấy kẻ gian lận, Mạc Dương đã tìm thấy xác vợ ông trong đó.
Ngay khi Mặc Dương ôm thi thể vợ minh tới đại sảnh sòng bạc thì đột nhiên dừng lại, đột nhiên nói một câu: "Thiên Vân, tôi đã quay lại."
Mặc Dương ngay giò khắc này không còn là ông chủ tiệm tạp hóa nhàu xưa nữa, ông đã quay lại con người bất khả chiến bại năm năm trước.
Hàn Tam Thiên tự mình lái xe đưa Mặc Dương về thôn Bình Dương, cả hai người không chọn hỏa táng mà đào hồ chôn chôn cất ở đằng sau nhà cũ của Mạc Dương.
Một tấm bia mộ dựng lên, dụng lên cả đời đau buồn của Mặc Dương.
Mặc Dương ngồi xổm trước mộ, trên môi khẽ mang ý cười.
"Tám năm trước, em ấy muốn xem thành phố Thiên Vân xa hoa tới chừng nào, tôi mất ba năm để leo tới đỉnh Thiên Vân. Năm năm trước em ấy thấy mệt, muốn nghỉ ngơi nên tôi buông bỏ mọi thứ, sống cuộc sống an nhân cùng em."
Em muốn cuộc sống thần tiên, tôi vượt mây cưỡi gió cướp cho em.
Em chỉ muốn cuộc đời bình dị, tôi nguyện làm con sóng tầm thường.
Đây là sự quyết đoán của Mạc Dương, vi người mình yêu mà làm tất cả.
"Mẹ, ông anh tùy húng thật đó." Ngay cả Hàn Tam Thiên khi nghe thấy Mặc Dương nói vậy cũng không kim được măng một câu.
Mặc Dương mim cười cay đắng, nhìn Hàn Tam Thiên nói: "Nếu là cậu, cậu sẽ làm vậy thôi."
Vấn đề này khiến Hàn Tam Thiên phải suy nghĩ, nhưng anh nhanh
chóng lắc đầu nói: "Không, chỉ có sức mạnh mới bảo vệ được em ấy."
"Nếu tôi sớm hiểu điều này, chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra." đôi tay Mặc Dương sở vào bùn đất.
Thường Bân không hiểu chuyện gi, nhưng Lâm Dũng lại biết rất rõ, mặt anh ta dại ra, bị dọa mất hồn mất via.
Trước mặt Hàn Tam Thiên, mấy tay chân của Thường Tân giống như hổ giấy, không có sức chiến đấu nào cả, bị Hàn Tam Thiên nhanh chóng hạ gục.
Người này... còn là người à?
"Tao cho mày đi à?" Âm thanh lạnh lùng vang bên tai gã.
Thưởng Bân sợ hãi, quay đầu nhìn thấy Hàn Tam Thiên, gã không dám tin.
"Hàn Tam Thiên, mẹ nó, mày muốn gì, động tới tao thi nhà họ mày xong đời luôn đó chứ đừng nói tới mày." Thưởng Bản nói. của
"Mang tao đi gặp Mặc Dương, không thi tao sẽ giết mày." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Mày dám!"
Hàn Tam Thiên dùng lực khiến Thường Bân cực kì khó thở, đôi mắt gã
ảnh lên sự hoảng loạn.
"Mày... mày buông tao ra, tao dẫn mày đi! Thường Bân nói.
"Di."
Ba người rời khỏi phòng VIP, đám thuộc hạ của Thường Bân thấy vậy thì tập trung xung quanh.
"Hắn Tam Thiên, mày đang tim đường chết đó, tao không bỏ qua cho mày đầu, còn nhà họ Tô nữa, mày liên lụy tới cả nhà họ rồi." Thường Bân uy hiếp.
Bỗng nhiên Hàn Tam Thiên lại dùng lực, Thường Bản cảm thấy cổ của minh sắp bị bẻ gãy.
"Mạng của mày trong tay tao, còn nói thêm câu nữa mày không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu." Hàn Tam Thiên nói.
"Không nói, không nói."
Đến văn phòng của Thường Bản, Hàn Tam Thiên yêu cầu đám thuộc
hạ của gã ra ngoài.
Khi anh nhìn thấy Mặc Dương cả người đầy máu thì đầy Thường Bân
sang một bên,
"Sao rồi?" Hàn Tam Thiên lại gần Mặc Dương rồi hỏi.
Mặc Dương dùng sức ngẩng đầu, khi ông nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì cảm thấy khó hiểu: "Sao cậu lại tới đây."
"Tôi thấy anh không mở cửa, đi chỗ khác thì sợ người bán thuốc giả." Hàn Tam Thiên cười nói.
Mặc Dương nở nụ cười khó coi, ông nói: "Cậu đi đi, tôi không muốn liên lụy tới cậu, Thường Bân không phải là người động vào được."
"Con người của tôi không thích dùng thuốc giả, nếu anh không mở cửa, tôi phải bỏ thuốc đó. Việc này khác gì bất tôi sống không bằng chết đâu." Hàn Tam Thiên nâng Mặc Dương dậy.
Mặc Dương nhin thấy Thường Bân đang bị khống chế thì nhớ tới vợ của mình, khẩn trương đứng lên.
Ông bước từng bước run rẩy tới gần Thường Bân rồi hỏi: "Thường Bân, vợ tao đâu?"
Thường Bân bị Lâm Dũng tóm lại, gã không thể cử động được, trợn
mắt nhin Hàn Tam Thiên rồi nói: "Chết rồi, từ lúc tao bắt được mày, tao cho người đánh chết nó rồi." Mặc Dương phát điên, túm lấy tóc Thường Bân, liên tục đập vào đầu
minh, gào hét không ngừng: "Cô ấy ở đầu, ở đâu."
"Anh bình tĩnh lại đã." Hàn Tam Thiên nắm lấy tay Mặc Dương, rồi đá
Thường Bân ra, gã này sống chết ra sao anh không để ý, nhưng Mặc Dương đang bị thương, củ tiếp tục như thế thì ông sẽ gục mất.
Thưởng Bân ôm bụng khuyu xuống, nghiến răng nghiến lợi nói với Hàn Tam Thiên: "Ông đây sẽ giết mày, giết sạch cả nhà họ Tô."
Mặc Dương hít sâu mấy hơi, rồi nói với Hàn Tam Thiên: "Buông tôi ra."
Nhin ánh mắt điên cuồng của Mặc Dương, Hàn Tam Thiên buông tay.
Anh thủ đặt địa vị của minh vào trường hợp này, nếu Tô Nghênh Hạ bị người ta bắt đi, anh cũng không thể bình tĩnh nổi.
"Thường Bân, tao hỏi mày câu cuối cùng, vợ tao đâu?" Mặc Dương gần giọng, cả khuôn mặt đầy máu khiến ông như ma quỷ đòi mạng. Thường Bân vẫn mang dáng vẻ coi thưởng người khác, bởi vì gã nghĩ
Hàn Tam Thiên cũng như Mặc Dương không dám làm gì gã.
"Tao nói không rõ à, nó chết rồi, ngay lúc mày bị bắt nó đã chết rồi." Thưởng Bản nói.
Mặc Dương không điên cuồng như trước, thay vào đó ông cực kì binh tĩnh, nhưng Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được cả người Mặc Dương đầy sát khí.
"Gọi điện thoại kêu người của anh tới, có bao nhiêu kêu bấy nhiêu." Hàn Tam Thiên nói với Lâm Dũng, nếu Mặc Dương giết Thường Bân ở chỗ này, mấy người bọn họ muốn ra khỏi cho này mà không rơi cong tóc nào là không có khả năng.
Lâm Dũng hốt hoảng gọi điện cho đám tay chân của mình.
"Nếu em ấy đã chết, mày theo em ấy đi xuống hoảng tuyền di, em ấy sợ tối." Mặc Dương nói.
Thường Bản coi thường Mặc Duơng, nói: "Mày dám giết tao? Mày biết tao mà chết thì có chuyện gì xảy ra không? Tới lúc đó ba người bọn mày cùng cả nhà họ Tô sẽ phải chôn cùng tao."
Lâm Dũng bí mật lau mồ hôi lạnh, anh biết Thường Bân không nói khoác, người này khác Trình Cương, Trình Cương có người đứng sau, nhưng không thể so sánh được với Thường Bân. Sòng bạc ngầm của Thường Bân một năm thu nhập rất nhiều, đút lót được rất nhiều người, nếu không gà ta đã vào tù mọt gông. Một khi gā xảy ra chuyện, lợi ich của rất nhiều người bị ảnh hưởng, bọn họ liệu có chỗ đứng trong thành phố Thiên Vân này sao?
"Mặc Dương, anh bình tĩnh đi, gã chết chúng ta cũng không có lợi gì cả." Lâm Dũng thuyết phục.
"Cuối cùng chi có Lâm Dũng hiểu chuyện, Mặc Dương, mày có gan làm chuyện đó sao?" Thường Bàn khinh bi nhìn Mặc Dương.
"Mặc Dương, anh muốn làm gi đều được, gã có bối cảnh như nào cũng không quan trọng." Hàn Tam Thiên mở miệng.
Lâm Dũng hơi shock, Hàn Tam Thiên không hề để Thường Bân vào mắt, những lời mình vừa nói lại có vẻ nhất gan, sợ phiền?
"Phì." Thường Bân bật cười, chế nhạo Hàn Tam Thiên, nói: "Kẻ bất tài như mày cũng biết khoác lác đó, mày có biết người đứng sau anh đây là ai không?"
Hàn Tam Thiên không thèm nhìn Thường Bân, anh nói với Mạc Dương: "Tôi ở ngoài chờ anh."
Lúc đi ra, Hàn Tam Thiên kêu Lâm Dũng theo,
Bên ngoài văn phòng là đám tay chân của Thường Bản, thấy hai người Hàn Tam Thiên cùng Lâm Dũng đi ra, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Anh khiến tôi cảm thấy thất vọng thực sự." Hàn Tam Thiên không để ý tới tình cảnh nguy hiểm hiện giờ, biểu cảm thờ ơ trên gương mặt không phải là giả.
Lâm Dũng cúi gắm, anh thực sự nhát gan, nhung anh vẫn thấy e dè với Thường Bân, người sau lưng gã không thể khinh thường, rút dây động rừng, ai có thể đoán được những hỗn loạn do cải chết của Thường Tân gây ra?
"Anh Tam Thiên, anh không sợ sao?" Lâm Dũng không tin hỏi lại, anh không biết Hàn Tam Thiên dựa vào đâu mà làm việc không kiêng nể ai như vậy.
Hàn Tam Thiên cười nhạt, cả cái Thiên Vân này liệu có ai khiến anh sợ đông sợ tây sao?
Mạc Dương vẫn chưa ra, còn đám người Lâm Dũng đã tới, dân cờ bạc đây cũng bị đuổi ra ngoài, hai trăm người chen lấn ở đây chính là chân tay của Lã Dũng.
Lâm Dũng lúc này mới tự tin hơn chút, anh mặc kệ chuyện sau này ra sao, giờ an toàn là được rồi.
30 phút sau, Mặc Dương đi ra, cả người đẫm máu, hai mắt vô hồn.
Hàn Tam Thiên biết vợ của ông đã chết trong tay Thường Bản.
"Có thể giúp tôi một việc được không?" Mặc Dương nghẹn ngào nói.
"Không vấn đề gi."
"Tôi muốn mang em ấy về thôn Bình Dương, cần một chiếc xe." Mặc Duong nói.
Trong phòng thẩm vấn của sòng bã, cũng là phòng tra tấn dành cho mấy kẻ gian lận, Mạc Dương đã tìm thấy xác vợ ông trong đó.
Ngay khi Mặc Dương ôm thi thể vợ minh tới đại sảnh sòng bạc thì đột nhiên dừng lại, đột nhiên nói một câu: "Thiên Vân, tôi đã quay lại."
Mặc Dương ngay giò khắc này không còn là ông chủ tiệm tạp hóa nhàu xưa nữa, ông đã quay lại con người bất khả chiến bại năm năm trước.
Hàn Tam Thiên tự mình lái xe đưa Mặc Dương về thôn Bình Dương, cả hai người không chọn hỏa táng mà đào hồ chôn chôn cất ở đằng sau nhà cũ của Mạc Dương.
Một tấm bia mộ dựng lên, dụng lên cả đời đau buồn của Mặc Dương.
Mặc Dương ngồi xổm trước mộ, trên môi khẽ mang ý cười.
"Tám năm trước, em ấy muốn xem thành phố Thiên Vân xa hoa tới chừng nào, tôi mất ba năm để leo tới đỉnh Thiên Vân. Năm năm trước em ấy thấy mệt, muốn nghỉ ngơi nên tôi buông bỏ mọi thứ, sống cuộc sống an nhân cùng em."
Em muốn cuộc sống thần tiên, tôi vượt mây cưỡi gió cướp cho em.
Em chỉ muốn cuộc đời bình dị, tôi nguyện làm con sóng tầm thường.
Đây là sự quyết đoán của Mạc Dương, vi người mình yêu mà làm tất cả.
"Mẹ, ông anh tùy húng thật đó." Ngay cả Hàn Tam Thiên khi nghe thấy Mặc Dương nói vậy cũng không kim được măng một câu.
Mặc Dương mim cười cay đắng, nhìn Hàn Tam Thiên nói: "Nếu là cậu, cậu sẽ làm vậy thôi."
Vấn đề này khiến Hàn Tam Thiên phải suy nghĩ, nhưng anh nhanh
chóng lắc đầu nói: "Không, chỉ có sức mạnh mới bảo vệ được em ấy."
"Nếu tôi sớm hiểu điều này, chuyện ngày hôm nay đã không xảy ra." đôi tay Mặc Dương sở vào bùn đất.