Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3505
Nếu như không phải hắn nhất thời xúc động, nhất thời hồ đồ, bọn hắn sao có thể thành như thế này?
TA
"Ngươi tên ngu xuẩn kia, thật con mẹ nó không biết
vietwriter.vn
người lấy tự tin ở đâu ra? Bằng ba người các ngươi mà cũng dám càn rỡ như thế?" Cười xong, tên thủ lĩnh cầu nhân bỗng nhiên trở mặt, tức giận rống lên.
"Còn không phải sao, tên ngu kia, đến đất đỏ chi địa, đến ta Ma Vân Quỷ thành, vẫn dám nói như thế, xem ra, người thật không biết Mã gia gia của người đến tột cùng lợi hại thế nào."
“Nếu như người là kẻ thông minh thức thời, hiện tại quỳ xuống gọi vài tiếng ông nội, lát nữa bọn lão tử còn có thể để người chết thống khoái một chút, bằng không mà nói, hừ hừ..."
Nói xong, người kia nhẹ khẽ nhìn lướt qua xương khô bên cạnh bên trong đất cát, tựa hồ đang cảnh cáo rằng kết cục của Hàn Tam Thiên sẽ giống như
vietwriter.vn
thế.
Hàn Tam Thiên khoan thai cười một tiếng, cũng không để ý.
"Tam Thiên, không cần quản ta, các ngươi đi đi. Có thể nhìn thấy người trở về, ta vừa lòng thỏa ý, là ta có lỗi với người, ta tự mình xin lỗi người. Nếu có kiếp sau, lão tử còn có thể đi theo ngươi, ta phát thệ vô luận người nói cái gì, Tê Tê ta tuyệt đối sẽ không nói nữa chứ không, đi đi mà." Tê Tê vội vàng mà hô.
Nói ra câu nói xin lỗi kia, hắn đã chết cũng không
tiếc.
"Nếu là huynh đệ, thì không có gì phải xin lỗi." Hàn
Tam Thiên trả lời một câu, sau đó nhìn lướt qua mười mấy tên cầu nhân, lạnh lùng nói: "Các ngươi vẫn có năm giây để đưa ra đáp án."
"Năm giây?" Vài tên cầu nhân vừa bực mình vừa
buồn cười, con mẹ nó, cái tên ngu này thế mà vẫn chơi trò đếm ngược với bọn hắn.
"Thời gian đến rồi." Sắc mặt Hàn Tam Thiện lạnh lẽo, trong tay khẽ động, Hạ Vi giao thanh ngọc kiếm vào trong tay Hàn Tam Thiên, Tiểu Hắc Côn cũng hóa ra bản thể, ẩn ẩn treo ở phía sau Hàn Tam
Thiên...
"Con mẹ nó, người còn ở đó đếm ngược thời gian với ta sao, xem ta có đánh chết người không." Thủ lĩnh cầu nhân giận tím mặt, với hắn mà nói, đếm ngược thời gian phải là hắn, mà không phải là Hàn
Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên thì tính là thứ chó má gì?
Dứt lời, tứ chi của thủ lĩnh cầu nhân rơi xuống đất, trông như một con nhện, trực tiếp bò về phía Hàn Tam Thiên.
Mà những cầu nhân bên cạnh hắn cũng trong nháy mắt giống như hắn, hướng thẳng đến Hàn Tam Thiên bên này đánh tới.
"Giúp ta chiếu cố bọn hắn, ta muốn đi đánh chó."
Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nhìn Tiểu Hắc Côn đang treo ở phía sau một cái, ngay sau đó nhấc ngọc kiếm lên, thái hư thần bộ trên chân khẽ động, bên ngoài phối hợp với bảy mươi hai lộ thần kiếm, như ảnh hoán hình, trực tiếp nghênh đón.
"Ong!"
Trên người Tiểu Hắc Côn có hắc quang lóe lên, một giây sau thân ảnh biến hóa, thế mà xuất hiện ở bên cạnh Hàn Tam Thiên, mạnh mẽ ngăn cản ở trước mặt Hạ Vi và lão đầu.
"Bạch!"
Mà gần như cùng một thời gian, Hàn Tam Thiên
xông đi lên đã trực tiếp đối đầu với mười tên cầu
nhân.
Chỉ nghe một tiếng vang giòn, người và cầu nhân liền ở tại chỗ chợt bất động.
"Xoạt!
TA
"Ngươi tên ngu xuẩn kia, thật con mẹ nó không biết
vietwriter.vn
người lấy tự tin ở đâu ra? Bằng ba người các ngươi mà cũng dám càn rỡ như thế?" Cười xong, tên thủ lĩnh cầu nhân bỗng nhiên trở mặt, tức giận rống lên.
"Còn không phải sao, tên ngu kia, đến đất đỏ chi địa, đến ta Ma Vân Quỷ thành, vẫn dám nói như thế, xem ra, người thật không biết Mã gia gia của người đến tột cùng lợi hại thế nào."
“Nếu như người là kẻ thông minh thức thời, hiện tại quỳ xuống gọi vài tiếng ông nội, lát nữa bọn lão tử còn có thể để người chết thống khoái một chút, bằng không mà nói, hừ hừ..."
Nói xong, người kia nhẹ khẽ nhìn lướt qua xương khô bên cạnh bên trong đất cát, tựa hồ đang cảnh cáo rằng kết cục của Hàn Tam Thiên sẽ giống như
vietwriter.vn
thế.
Hàn Tam Thiên khoan thai cười một tiếng, cũng không để ý.
"Tam Thiên, không cần quản ta, các ngươi đi đi. Có thể nhìn thấy người trở về, ta vừa lòng thỏa ý, là ta có lỗi với người, ta tự mình xin lỗi người. Nếu có kiếp sau, lão tử còn có thể đi theo ngươi, ta phát thệ vô luận người nói cái gì, Tê Tê ta tuyệt đối sẽ không nói nữa chứ không, đi đi mà." Tê Tê vội vàng mà hô.
Nói ra câu nói xin lỗi kia, hắn đã chết cũng không
tiếc.
"Nếu là huynh đệ, thì không có gì phải xin lỗi." Hàn
Tam Thiên trả lời một câu, sau đó nhìn lướt qua mười mấy tên cầu nhân, lạnh lùng nói: "Các ngươi vẫn có năm giây để đưa ra đáp án."
"Năm giây?" Vài tên cầu nhân vừa bực mình vừa
buồn cười, con mẹ nó, cái tên ngu này thế mà vẫn chơi trò đếm ngược với bọn hắn.
"Thời gian đến rồi." Sắc mặt Hàn Tam Thiện lạnh lẽo, trong tay khẽ động, Hạ Vi giao thanh ngọc kiếm vào trong tay Hàn Tam Thiên, Tiểu Hắc Côn cũng hóa ra bản thể, ẩn ẩn treo ở phía sau Hàn Tam
Thiên...
"Con mẹ nó, người còn ở đó đếm ngược thời gian với ta sao, xem ta có đánh chết người không." Thủ lĩnh cầu nhân giận tím mặt, với hắn mà nói, đếm ngược thời gian phải là hắn, mà không phải là Hàn
Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên thì tính là thứ chó má gì?
Dứt lời, tứ chi của thủ lĩnh cầu nhân rơi xuống đất, trông như một con nhện, trực tiếp bò về phía Hàn Tam Thiên.
Mà những cầu nhân bên cạnh hắn cũng trong nháy mắt giống như hắn, hướng thẳng đến Hàn Tam Thiên bên này đánh tới.
"Giúp ta chiếu cố bọn hắn, ta muốn đi đánh chó."
Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nhìn Tiểu Hắc Côn đang treo ở phía sau một cái, ngay sau đó nhấc ngọc kiếm lên, thái hư thần bộ trên chân khẽ động, bên ngoài phối hợp với bảy mươi hai lộ thần kiếm, như ảnh hoán hình, trực tiếp nghênh đón.
"Ong!"
Trên người Tiểu Hắc Côn có hắc quang lóe lên, một giây sau thân ảnh biến hóa, thế mà xuất hiện ở bên cạnh Hàn Tam Thiên, mạnh mẽ ngăn cản ở trước mặt Hạ Vi và lão đầu.
"Bạch!"
Mà gần như cùng một thời gian, Hàn Tam Thiên
xông đi lên đã trực tiếp đối đầu với mười tên cầu
nhân.
Chỉ nghe một tiếng vang giòn, người và cầu nhân liền ở tại chỗ chợt bất động.
"Xoạt!