Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3279 Đồ lưu manh, người muốn làm gì?"
*Chương có nội dung hình ảnh
Ở giữa vết thương của cả hai cho dù vẫn có năng
lượng nhàn nhạt bảo hộ, nhưng máu lưu lại nơi vết thương sớm đã khô cạn ngưng kết, vẻ tái nhợt trên mặt đại mỹ nữ đã tiêu tán, màu xanh đen trên môi
thơm cũng đã không thấy, khôi phục bộ dáng mềm
mại căng mọng.
"A..."
Đột nhiên, vào lúc này, đầu đại mỹ nữ hởi động một chút ngay chu đá lông mày hơi nhíu lại chậm rãi
mở mắt ra.
Nàng muốn sở huyệt thái dương hơi thấy đau một chút, mặc dù độc tố đã bị thanh trừ, nhưng trước đó lưu lại một chút thương tích, lại nằm trên phiến đá ròng rã một ngày, vẫn khiến nàng ít nhiều có chút khó chịu.
Nhưng ngay khi nàng muốn đưa tay, lại vô ý cảm nhận được tay phải của mình tựa hồ bị đồ vật gì đó đè ép, bên cạnh chân của mình cũng rất giống có cái gì giữ lấy.
Nàng cố nén khó chịu, có chút nghiêng đầu, nhất thời cả người hoàn toàn sững sờ.
Lúc này bởi vì tay của Hàn Tam Thiên vẫn luôn
tương liên với nàng, từ góc độ nào đó đến xem, thật giống như là anh đang lôi kéo tay của nàng, khoa trương nhất chính là bởi vì thân thể Hàn Tam Thiên cũng vừa hao tổn vì mới cứu người, thời gian dài. mệt nhọc cũng làm cho anh sớm đã mơ màng nằm
ngủ.
Bởi vì cần thay nàng thông máu, cho nên Hàn Tam Thiên chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh bệ đá, sau khi ngủ thì đầu tự nhiên không cẩn thận lệch sang bên cạnh chân của nàng.
Cho dù chỉ là ở bên cạnh, nhưng đối với đại mỹ nữ mà nói, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng cùng một người nam tử nào ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa cánh tay còn đang dựa vào chung một chỗ?
Lập tức, cả người đại mỹ nữ nhất thời giật mình kêu
lên, vô thức đột nhiên co ro ngồi dậy, nhưng lúc này nàng mới đột nhiên cảm nhận được trên lưng mình
một mảnh lạnh buốt, thuận tay sờ một cái, hạ mắt xem xét bị y phục đã bị kéo thấp xuống, ngay tại chỗ trong sơn động bộc phát ra một trận tiếng thét chói tai đâm vào màng nhĩ đến nỗi muốn vỡ tan...
Tiếng thét chói tai này, không chỉ khiến cho Hàn Tam Thiên đã ngủ thiếp bởi vì quá mức mệt nhọc vội vàng bừng tỉnh, ngay cả Tê Tê và ác chi Thao Thiết đã ngây ngốc bên ngoài sơn động ròng rã một ngày, cũng đột nhiên thanh tỉnh từ trong lúc
ngủ mơ.
Tê Tê liếc mắt nhìn ác chi Thao Thiết, ác chi Thao Thiết cũng mở một con mắt mê mang là lạ nhìn qua Tê Tê.
Tê Tê quay mắt nhìn qua bên ngoài sơn động, cửa hang sớm đã được dùng không ít cỏ khô cây khô che lại để cách âm, bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ trên lưng của ác chi Thao Thiết, nói: "Cầm thú mà."
Ác chi Thao Thiết tựa hồ nhẹ gật đầu, sau đó vừa
nhắm mắt, cùng Tê Tê dựa vào nhau, lại ngủ thiếp
di.
Mà lúc này trong động, Hàn Tam Thiên bị tiếng thét lên đánh thức chỉ cảm thấy màng nhĩ bỗng dưng đau đớn, đang muốn đưa tay xoa xoa lỗ tai, lại nào biết đại mỹ nữ đã bị hù dọa, cho nên dùng chân
đạp lung tung.
"Ngươi làm gì? Đồ lưu manh, người muốn làm gì?"
"Ngươi mặt người dạ thú, cầm thú, uổng công ta còn tưởng rằng ngươi là người tốt, người thế mà..."
"A!!!"
Chân của nàng thẳng tắp lại thon dài, liên tục đạp vào chân Hàn Tam Thiên tăng thẩm âm thanh tiếng.
rít chói tai, anh buồn bực, chỉ có thể duỗi tay nắm
lấy chân trần của nàng, để nàng đừng tiếp tục đạp
lung tung nữa.
Ở giữa vết thương của cả hai cho dù vẫn có năng
lượng nhàn nhạt bảo hộ, nhưng máu lưu lại nơi vết thương sớm đã khô cạn ngưng kết, vẻ tái nhợt trên mặt đại mỹ nữ đã tiêu tán, màu xanh đen trên môi
thơm cũng đã không thấy, khôi phục bộ dáng mềm
mại căng mọng.
"A..."
Đột nhiên, vào lúc này, đầu đại mỹ nữ hởi động một chút ngay chu đá lông mày hơi nhíu lại chậm rãi
mở mắt ra.
Nàng muốn sở huyệt thái dương hơi thấy đau một chút, mặc dù độc tố đã bị thanh trừ, nhưng trước đó lưu lại một chút thương tích, lại nằm trên phiến đá ròng rã một ngày, vẫn khiến nàng ít nhiều có chút khó chịu.
Nhưng ngay khi nàng muốn đưa tay, lại vô ý cảm nhận được tay phải của mình tựa hồ bị đồ vật gì đó đè ép, bên cạnh chân của mình cũng rất giống có cái gì giữ lấy.
Nàng cố nén khó chịu, có chút nghiêng đầu, nhất thời cả người hoàn toàn sững sờ.
Lúc này bởi vì tay của Hàn Tam Thiên vẫn luôn
tương liên với nàng, từ góc độ nào đó đến xem, thật giống như là anh đang lôi kéo tay của nàng, khoa trương nhất chính là bởi vì thân thể Hàn Tam Thiên cũng vừa hao tổn vì mới cứu người, thời gian dài. mệt nhọc cũng làm cho anh sớm đã mơ màng nằm
ngủ.
Bởi vì cần thay nàng thông máu, cho nên Hàn Tam Thiên chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh bệ đá, sau khi ngủ thì đầu tự nhiên không cẩn thận lệch sang bên cạnh chân của nàng.
Cho dù chỉ là ở bên cạnh, nhưng đối với đại mỹ nữ mà nói, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng cùng một người nam tử nào ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa cánh tay còn đang dựa vào chung một chỗ?
Lập tức, cả người đại mỹ nữ nhất thời giật mình kêu
lên, vô thức đột nhiên co ro ngồi dậy, nhưng lúc này nàng mới đột nhiên cảm nhận được trên lưng mình
một mảnh lạnh buốt, thuận tay sờ một cái, hạ mắt xem xét bị y phục đã bị kéo thấp xuống, ngay tại chỗ trong sơn động bộc phát ra một trận tiếng thét chói tai đâm vào màng nhĩ đến nỗi muốn vỡ tan...
Tiếng thét chói tai này, không chỉ khiến cho Hàn Tam Thiên đã ngủ thiếp bởi vì quá mức mệt nhọc vội vàng bừng tỉnh, ngay cả Tê Tê và ác chi Thao Thiết đã ngây ngốc bên ngoài sơn động ròng rã một ngày, cũng đột nhiên thanh tỉnh từ trong lúc
ngủ mơ.
Tê Tê liếc mắt nhìn ác chi Thao Thiết, ác chi Thao Thiết cũng mở một con mắt mê mang là lạ nhìn qua Tê Tê.
Tê Tê quay mắt nhìn qua bên ngoài sơn động, cửa hang sớm đã được dùng không ít cỏ khô cây khô che lại để cách âm, bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ trên lưng của ác chi Thao Thiết, nói: "Cầm thú mà."
Ác chi Thao Thiết tựa hồ nhẹ gật đầu, sau đó vừa
nhắm mắt, cùng Tê Tê dựa vào nhau, lại ngủ thiếp
di.
Mà lúc này trong động, Hàn Tam Thiên bị tiếng thét lên đánh thức chỉ cảm thấy màng nhĩ bỗng dưng đau đớn, đang muốn đưa tay xoa xoa lỗ tai, lại nào biết đại mỹ nữ đã bị hù dọa, cho nên dùng chân
đạp lung tung.
"Ngươi làm gì? Đồ lưu manh, người muốn làm gì?"
"Ngươi mặt người dạ thú, cầm thú, uổng công ta còn tưởng rằng ngươi là người tốt, người thế mà..."
"A!!!"
Chân của nàng thẳng tắp lại thon dài, liên tục đạp vào chân Hàn Tam Thiên tăng thẩm âm thanh tiếng.
rít chói tai, anh buồn bực, chỉ có thể duỗi tay nắm
lấy chân trần của nàng, để nàng đừng tiếp tục đạp
lung tung nữa.