Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3181 "Nhìn nhìn nhìn, người nhìn cái mẹ gì?"
Mặc dù mai rùa thật sự có thể bảo đảm hắn bình an, nhưng tên cháu trai Hàn Tam Thiên từ trời rơi xuống sinh ra một lực va chạm cũng không nhỏ, hắn ẩn giấu ở bên trong mai rùa, một tiếng mạnh
mẽ vang lên gần như đã sắp chấn vỡ màng nhĩ của hắn, thậm chí lỗ tai cũng không nghe thấy gì nữa, bên trong người cũng bị chấn động đến ngất ngây con gà tây.
"Con mẹ nó, tên ngu ngươi có phải bị bệnh hay
không?"
Người cảm thấy tốt hơn một chút, người rùa liên nhịn không được chửi ầm lên với Hàn Tam Thiên.
Con mẹ nó, tên tiện nhân này quá phiền phức rồi.
Muốn đánh thì đánh cho đàng hoàng, con mẹ nó,
đây là chuyện thế nào?
"Uống phí người rùa một đời anh minh, hôm nay lại vi vỏa hi mất cả ng chơi như: +hất
"Mặc dù thắng rồi nhưng xem ra cũng như đã thua vậy."
Một đám quái vật xì xào bàn tán, khó nén buồn cười
trong lòng.
Cái này rất giống như người bóp chết một con rệp, dễ như trở bàn tay, nhưng hết lần này tới lần khác lúc con rệp sắp chết thì cũng sẽ phun lên tay người một đống dơ bẩn vậy.
Chưa nói tới buồn nôn, chỉ có thể nói là người trong cuộc phải câm nín tới cực điểm.
Tô Nghênh Hạ quay mắt, cảm thấy là lạ nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Không phải nói muốn hỏi một chút và người ra
thế nào sao? Nhưng nhìn người rùa không chỉ nhảy nhót tưng bừng, thậm chí còn chửi mắng, nơi nào giống như là có vấn đề gì?
Nàng nghi hoặc như vậy, mấy người Tần Sương và Tô Nhan cũng nghi hoặc như thế.
Trái lại lúc này Hàn Tam Thiên lạnh nhạt vô cùng
nhìn qua người rùa, không bởi vì hắn chửi ầm lên
mà tức giận chút nào, cũng không bởi vì đám người Tô Nghênh Hạ hoài nghi mà có một chút dao động.
"Nhìn nhìn nhìn, người nhìn cái mẹ gì?" Nhìn thấy
Hàn Tam Thiên nhìn mình, người rùa giận không chỗ phát tiết.
Vốn định ở trước mặt mọi người, trước mặt mỹ nữ,
mượn Hàn Tam Thiên khoe khoang bản lĩnh của mình, nhưng kết quả lại gặp phải một tên não tàn, chơi lố tay bây giờ phải mất mặt, khiến bản thân mình dính đầy bụi đất.
Nhưng mà cho dù chửi ầm lên rồi mà lúc này Hàn Tam Thiên vẫn không thu hồi ánh mắt, khiến người rùa nhất thời giận không kềm được, đã mất đi mặt mũi thì nhất định phải tìm trở về.
Nghĩ tới đây, hắn nhất thời cắn răng một cái, vận lực liên hướng thẳng đến Hàn Tam Thiên đánh tới.
Chỉ là vừa vượt lên một bước, một trận tiếng vang quái dị đột nhiên khiến hắn ngừng lại, cả người cũng trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.
"Cộc cộc..."
Ngay sau đó lại là vài tiếng.
Hắn chau mày, tựa hồ có một loại dự cảm bất thường sinh ra.
"Am!"
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn vang lên.
Khi mọi người thuận theo âm thanh mà nhìn lên, không khỏi mở to đôi mắt.
Cái mai rùa vốn đang ở trên thân thể của người rùa, chẳng biết tại sao, đột nhiên theo âm thanh to lớn
trầm đục vang lên mà tan rã.
đi trên đỉnh gian phòng bị gió lốc thổi im một chỗ.
là hùng vĩ không thôi, lúc này chỉ còn
- trong gió lộn xộn mà bàng hoàng.
kinh hãi, rất nhiều người thậm chí để hồi dáng vẻ tươi cười, mà trực tiếp
mặt.
Hắn thế mà... Thế mà đánh nát
lnày là thật sao?"
mẽ vang lên gần như đã sắp chấn vỡ màng nhĩ của hắn, thậm chí lỗ tai cũng không nghe thấy gì nữa, bên trong người cũng bị chấn động đến ngất ngây con gà tây.
"Con mẹ nó, tên ngu ngươi có phải bị bệnh hay
không?"
Người cảm thấy tốt hơn một chút, người rùa liên nhịn không được chửi ầm lên với Hàn Tam Thiên.
Con mẹ nó, tên tiện nhân này quá phiền phức rồi.
Muốn đánh thì đánh cho đàng hoàng, con mẹ nó,
đây là chuyện thế nào?
"Uống phí người rùa một đời anh minh, hôm nay lại vi vỏa hi mất cả ng chơi như: +hất
"Mặc dù thắng rồi nhưng xem ra cũng như đã thua vậy."
Một đám quái vật xì xào bàn tán, khó nén buồn cười
trong lòng.
Cái này rất giống như người bóp chết một con rệp, dễ như trở bàn tay, nhưng hết lần này tới lần khác lúc con rệp sắp chết thì cũng sẽ phun lên tay người một đống dơ bẩn vậy.
Chưa nói tới buồn nôn, chỉ có thể nói là người trong cuộc phải câm nín tới cực điểm.
Tô Nghênh Hạ quay mắt, cảm thấy là lạ nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Không phải nói muốn hỏi một chút và người ra
thế nào sao? Nhưng nhìn người rùa không chỉ nhảy nhót tưng bừng, thậm chí còn chửi mắng, nơi nào giống như là có vấn đề gì?
Nàng nghi hoặc như vậy, mấy người Tần Sương và Tô Nhan cũng nghi hoặc như thế.
Trái lại lúc này Hàn Tam Thiên lạnh nhạt vô cùng
nhìn qua người rùa, không bởi vì hắn chửi ầm lên
mà tức giận chút nào, cũng không bởi vì đám người Tô Nghênh Hạ hoài nghi mà có một chút dao động.
"Nhìn nhìn nhìn, người nhìn cái mẹ gì?" Nhìn thấy
Hàn Tam Thiên nhìn mình, người rùa giận không chỗ phát tiết.
Vốn định ở trước mặt mọi người, trước mặt mỹ nữ,
mượn Hàn Tam Thiên khoe khoang bản lĩnh của mình, nhưng kết quả lại gặp phải một tên não tàn, chơi lố tay bây giờ phải mất mặt, khiến bản thân mình dính đầy bụi đất.
Nhưng mà cho dù chửi ầm lên rồi mà lúc này Hàn Tam Thiên vẫn không thu hồi ánh mắt, khiến người rùa nhất thời giận không kềm được, đã mất đi mặt mũi thì nhất định phải tìm trở về.
Nghĩ tới đây, hắn nhất thời cắn răng một cái, vận lực liên hướng thẳng đến Hàn Tam Thiên đánh tới.
Chỉ là vừa vượt lên một bước, một trận tiếng vang quái dị đột nhiên khiến hắn ngừng lại, cả người cũng trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.
"Cộc cộc..."
Ngay sau đó lại là vài tiếng.
Hắn chau mày, tựa hồ có một loại dự cảm bất thường sinh ra.
"Am!"
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn vang lên.
Khi mọi người thuận theo âm thanh mà nhìn lên, không khỏi mở to đôi mắt.
Cái mai rùa vốn đang ở trên thân thể của người rùa, chẳng biết tại sao, đột nhiên theo âm thanh to lớn
trầm đục vang lên mà tan rã.
đi trên đỉnh gian phòng bị gió lốc thổi im một chỗ.
là hùng vĩ không thôi, lúc này chỉ còn
- trong gió lộn xộn mà bàng hoàng.
kinh hãi, rất nhiều người thậm chí để hồi dáng vẻ tươi cười, mà trực tiếp
mặt.
Hắn thế mà... Thế mà đánh nát
lnày là thật sao?"