Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3152 Phải chăng cần giết người diệt khẩu?
Một khi cả hai tách rời, Lục Nhược Tâm chính là "Tô Nghênh Hạ" bên người Hàn Tam Thiên, đối với chuyện này, nàng không chỉ tự tin với thân phận và bối cảnh của
mình, thông minh tài trí cùng dáng người tuyệt sắc, càng quan trọng chính là trên tay. nàng vẫn có hai tấm vương bài tuyệt đối.
"Cho nên, ta không cần các ngươi giết hắn, các ngươi chỉ cần không ngừng quấy rối Hàn Tam Thiên là đuộc, có thể mang đến càng nhiều phiền toái lớn cho Hàn Tam Thiên ta càng có thưởng, những chuyện khác các ngươi không cần hỏi nhiều." Lục
Nhược Tâm đương nhiên sẽ không nói cho đám người này ý đồ chân thực của nàng, nhìn qua một đám người trông mong muốn biết đáp án, nàng ném câu nói tiếp theo, lại hơi nhắm mắt lại.
Một đám người nghe tới đáp án của Lục Nhược Tâm, không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đã tính toán trước của Lục Nhược Tâm, lại liên tưởng đến núi Lam Sơn sau lưng nàng.
Chẳng lẽ, Lục Nhược Tâm xem bọn hắn giống như vật phẩm tiêu hao, pháo hôi sao?
Trước hết để cho Hàn Tam Thiên mỏi mệt,
rồi mới dùng đại quân áp chế?
Nghĩ tới đây, sự sợ hãi của đám người đối với Hàn Tam Thiên bắt đầu với bột không ít, tối thiểu Lục Nhược Tâm là người đáng tin cậy trước mắt vẫn bình thản ung dung, như vậy bọn hắn cũng không cần quá mức kinh hoảng.
"Phương Biểu." Môi son của Lục Nhược Tâm hé mở.
Phương Biểu vội vàng khom người, nói: "Lục tiểu thư có gì phân phó."
"Vâng, nhưng mà mười hai tử thần còn chưa trở về, ta lo lắng Hàn Tam Thiên đã bắt bọn hắn, phải chăng cần giết người diệt khẩu? Để tránh..."
"Để tránh Hàn Tam Thiên biết người làm chủ sau lưng?" Lục Nhược Tâm ngay cả con mắt cũng không mở ra, khẽ cười nói.
Phương Biểu không nói gì, nhưng cũng chính là ý này.
"Với sự thông minh của Hàn Tam Thiên, hắn. sớm đã đoán được là ai, vẽ vời thêm chuyện làm gì?" Lục Nhược Tâm hỏi ngược lại.
Nghe nói như thế, Phương Biểu có chút cúi đầu: "Là Phương Biểu cân nhắc không chu toàn."
Lục Nhược Tâm không nói thêm gì nữa, vài nữ hầu bên cạnh cũng biết ý nhẹ nhàng nâng lên toàn bộ giường, chậm rãi nhấc Lục Nhược Tâm lên tầng hai của khoang thuyền.
Mà lúc này, phía trên thuyền hoa của Hàn Tam Thiên.
Tô Nghênh Hạ ôm Hàn Niệm, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía bên ngoài thuyền hoa, tâm nàng loạn như ma, lúc trước lời nói của Lục Nhược Tâm không ngừng vang vọng
trong đầu nàng, mỗi lần vang lên nàng liền cảm giác áy náy với Hàn Tam Thiên một chút.
Nhưng những lời kia của Tần Sương cũng đồng thời giao hội, không ngừng nhắc nhở nàng.
Gần như cũng vào lúc này, bên trong hành lang của khoang thuyền, một nữ tử chậm rãi hướng về phía cửa phòng Tô Nghênh Hạ đi đến, cặp mắt của nàng gần như đỏ lên, trong mắt mang theo ánh sáng quỷ dị.
Đột nhiên, cửa gian phòng của Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng bị gõ vang, Tô Nghênh Hạ
cũng đột nhiên từ trong xuất thần thanh tỉnh lại.
Nhưng lúc này Tân Sương hẳn là còn bên trong gian phòng của Hàn Tam Thiên, Tô Nhan cũng trở về phòng nghỉ ngơi, ngay cả Lục Châu cũng ngheo theo yêu cầu của Tô Nhan, đến phòng làm việc phía dưới ụ tài.
Lúc này ai lại đột nhiên đến gõ cửa vậy chứ?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng Tô Nghênh Hạ vẫn đứng dậy mở cửa gian phòng, khi nhìn thấy người tới không khỏi sững sờ...
"Tần Sương sư tỷ?" Nhìn người tới, Tô Nghênh Hạ nghi hoặc không thôi: "Không phải Tam Thiên bảo người đi đến phòng của hắn sao? Sao tỷ lại đến đây?"
"Ta nhặt được một vật ở hành lang, hình như là đưa cho ngươi." Sắc mặt Tần Sương lạnh lùng, như có tuyết lạnh bao trùm, đóng băng ngàn dặm, một bộ dáng người sống chó gần.
mình, thông minh tài trí cùng dáng người tuyệt sắc, càng quan trọng chính là trên tay. nàng vẫn có hai tấm vương bài tuyệt đối.
"Cho nên, ta không cần các ngươi giết hắn, các ngươi chỉ cần không ngừng quấy rối Hàn Tam Thiên là đuộc, có thể mang đến càng nhiều phiền toái lớn cho Hàn Tam Thiên ta càng có thưởng, những chuyện khác các ngươi không cần hỏi nhiều." Lục
Nhược Tâm đương nhiên sẽ không nói cho đám người này ý đồ chân thực của nàng, nhìn qua một đám người trông mong muốn biết đáp án, nàng ném câu nói tiếp theo, lại hơi nhắm mắt lại.
Một đám người nghe tới đáp án của Lục Nhược Tâm, không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đã tính toán trước của Lục Nhược Tâm, lại liên tưởng đến núi Lam Sơn sau lưng nàng.
Chẳng lẽ, Lục Nhược Tâm xem bọn hắn giống như vật phẩm tiêu hao, pháo hôi sao?
Trước hết để cho Hàn Tam Thiên mỏi mệt,
rồi mới dùng đại quân áp chế?
Nghĩ tới đây, sự sợ hãi của đám người đối với Hàn Tam Thiên bắt đầu với bột không ít, tối thiểu Lục Nhược Tâm là người đáng tin cậy trước mắt vẫn bình thản ung dung, như vậy bọn hắn cũng không cần quá mức kinh hoảng.
"Phương Biểu." Môi son của Lục Nhược Tâm hé mở.
Phương Biểu vội vàng khom người, nói: "Lục tiểu thư có gì phân phó."
"Vâng, nhưng mà mười hai tử thần còn chưa trở về, ta lo lắng Hàn Tam Thiên đã bắt bọn hắn, phải chăng cần giết người diệt khẩu? Để tránh..."
"Để tránh Hàn Tam Thiên biết người làm chủ sau lưng?" Lục Nhược Tâm ngay cả con mắt cũng không mở ra, khẽ cười nói.
Phương Biểu không nói gì, nhưng cũng chính là ý này.
"Với sự thông minh của Hàn Tam Thiên, hắn. sớm đã đoán được là ai, vẽ vời thêm chuyện làm gì?" Lục Nhược Tâm hỏi ngược lại.
Nghe nói như thế, Phương Biểu có chút cúi đầu: "Là Phương Biểu cân nhắc không chu toàn."
Lục Nhược Tâm không nói thêm gì nữa, vài nữ hầu bên cạnh cũng biết ý nhẹ nhàng nâng lên toàn bộ giường, chậm rãi nhấc Lục Nhược Tâm lên tầng hai của khoang thuyền.
Mà lúc này, phía trên thuyền hoa của Hàn Tam Thiên.
Tô Nghênh Hạ ôm Hàn Niệm, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía bên ngoài thuyền hoa, tâm nàng loạn như ma, lúc trước lời nói của Lục Nhược Tâm không ngừng vang vọng
trong đầu nàng, mỗi lần vang lên nàng liền cảm giác áy náy với Hàn Tam Thiên một chút.
Nhưng những lời kia của Tần Sương cũng đồng thời giao hội, không ngừng nhắc nhở nàng.
Gần như cũng vào lúc này, bên trong hành lang của khoang thuyền, một nữ tử chậm rãi hướng về phía cửa phòng Tô Nghênh Hạ đi đến, cặp mắt của nàng gần như đỏ lên, trong mắt mang theo ánh sáng quỷ dị.
Đột nhiên, cửa gian phòng của Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng bị gõ vang, Tô Nghênh Hạ
cũng đột nhiên từ trong xuất thần thanh tỉnh lại.
Nhưng lúc này Tân Sương hẳn là còn bên trong gian phòng của Hàn Tam Thiên, Tô Nhan cũng trở về phòng nghỉ ngơi, ngay cả Lục Châu cũng ngheo theo yêu cầu của Tô Nhan, đến phòng làm việc phía dưới ụ tài.
Lúc này ai lại đột nhiên đến gõ cửa vậy chứ?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng Tô Nghênh Hạ vẫn đứng dậy mở cửa gian phòng, khi nhìn thấy người tới không khỏi sững sờ...
"Tần Sương sư tỷ?" Nhìn người tới, Tô Nghênh Hạ nghi hoặc không thôi: "Không phải Tam Thiên bảo người đi đến phòng của hắn sao? Sao tỷ lại đến đây?"
"Ta nhặt được một vật ở hành lang, hình như là đưa cho ngươi." Sắc mặt Tần Sương lạnh lùng, như có tuyết lạnh bao trùm, đóng băng ngàn dặm, một bộ dáng người sống chó gần.