Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3075 "Là biện pháp gì?"
"Chúng ta từ biệt đã lâu, tất nhiên là tưởng niệm, nhưng quá khứ như mây khói, thoáng qua liên mất, cho dù cực lực giữ lại, cũng chỉ là cát mịn trôi qua tay, chung quy vẫn trống không."
"Tam Thiên, cho tới bây giờ đối với quá khứ của chúng ta, em không oán không hối, nhưng tương lai, cuối cùng thì chúng ta cũng phải từ biệt, chiếu cố tốt chính mình, chiếu cố tốt Niệm nhi, Nghênh Hạ."
Xem hết những dòng chữ này, hai tay Hàn Tam Thiên run nhè nhẹ, một đôi mắt không còn vẻ sắc bén và ổn trọng của ngày xưa, tương phản lại có chút ngớ ngẩn.
"Không có khả năng, không có khả năng, chuyện này không có khả năng." Hàn Tam Thiên đột nhiên và tờ giấy thành một cục, ngay sau đó cả người dị thường táo bạo quăng tờ giấy ra, thuận thế liền muốn một cước giẫm nó.
Tô Nhan thấy thế, cấp bách vội vươn tay ngăn Hàn Tam Thiên lại, hi vọng anh có thể tỉnh táo một chút.
Mặc dù Tô Nhan chỉ là một nữ tử, nhưng Hàn Tam Thiên thất thần say rượu cũng không khá hơn chút nào, khi Tô Nhan gio tay ra, thân thể Hàn Tam Thiên vẫn chưa hoàn toàn tránh ra, trong nháy mắt bị nàng
đè xuống.
Khi trên giường phát ra bịch một tiếng, cả người Tô Nhan hoàn toàn ghé vào trên thân Hàn Tam Thiên, mạng che mặt trên mặt lúc này cũng tuột mất một góc, lộ ra dung nhan tuyệt thế.
Tô Nhan rất khẩn trương, hô hấp cũng trở nên nhanh dị thường, nhưng vào lúc này hai người tiếp xúc thân mật như thế, Hàn Tam Thiên có thể rõ ràng cảm nhận được nàng đang hít thở, do tác dụng của rượu và lá thư này khiến anh tức giận, sau khi Hàn Tam Thiên sững sờ xong thì đột nhiên dùng một tay đè Tô Nhan xuống giường, há to miệng
liền muốn hôn.
Sắc mặt Tô Nhan ửng đỏ, trong lòng sốt ruột, nhưng vẫn không kìm lòng được nhắm. mắt lại, chờ đợi Hàn Tam Thiên ôm hôn.
[+]
Nhưng trái tim vốn đang đập kịch liệt của nàng vẫn chưa đợi đến một khắc điện giật kia, bỗng nhiên, nàng cảm thấy trên thân. thể chợt nhẹ, lúc mở mắt ra lần nữa thì Hàn Tam Thiên đã đứng lên.
"Thật xin lỗi." Hàn Tam Thiên nghiêm mặt, xin lỗi nói.
"Ta sẽ chỉ yêu một người là nàng, cho dù, nàng không yêu ta." Hàn Tam Thiên nói xong, đứng dậy mở cửa sổ bên cạnh ra, để hơi lạnh tràn vào giúp mình có chút tỉnh táo.
Tô Nhan đau khổ cười một tiếng, kéo lại y phục có chút trượt xuống bả vai, quả nhiên không phải bởi vì nàng không đủ xinh đẹp, mà là bởi vì Tô Nghênh Hạ.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Tô Nhan cầm lấy một chút rượu trên bàn mà Hàn Tam Thiên uống còn dư, ngửa đầu uống xong, sự cay nồng trong nháy mắt tràn xuống cổ họng, nàng cố nén khó chịu, nhìn qua bóng lưng Hàn Tam Thiên: "Ta có biện pháp để người đi cùng với nàng."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên lập tức quay đầu, khẩn trương lại khát vọng nhìn chằm chằm Tô Nhan, đây là lần đầu tiên từ khi Tô Nhan quen biết Hàn Tam Thiên đến nay lại nhìn thấy anh không bình tĩnh như thế: "Ngươi có biện pháp?"
"Là biện pháp gì?"
"Mặc dù ta không thể khuyên các ngươi hòa hợp, nhưng ngược lại có thể cho các ngươi một chút thời gian ở cùng nhau, người nguyện ý sao?" Khuôn mặt Tô Nhan có chút kiên định nhưng trên thực tế lại là nội tâm đang chảy máu.
Đừng nói có thể cùng Tô Nghênh Hạ ở chung, ngay tình huống bây giờ chỉ cần được gặp mặt nàng, Hàn Tam Thiên cũng vừa lòng thỏa ý, nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên gật đầu như giã tỏi.
"Tam Thiên, cho tới bây giờ đối với quá khứ của chúng ta, em không oán không hối, nhưng tương lai, cuối cùng thì chúng ta cũng phải từ biệt, chiếu cố tốt chính mình, chiếu cố tốt Niệm nhi, Nghênh Hạ."
Xem hết những dòng chữ này, hai tay Hàn Tam Thiên run nhè nhẹ, một đôi mắt không còn vẻ sắc bén và ổn trọng của ngày xưa, tương phản lại có chút ngớ ngẩn.
"Không có khả năng, không có khả năng, chuyện này không có khả năng." Hàn Tam Thiên đột nhiên và tờ giấy thành một cục, ngay sau đó cả người dị thường táo bạo quăng tờ giấy ra, thuận thế liền muốn một cước giẫm nó.
Tô Nhan thấy thế, cấp bách vội vươn tay ngăn Hàn Tam Thiên lại, hi vọng anh có thể tỉnh táo một chút.
Mặc dù Tô Nhan chỉ là một nữ tử, nhưng Hàn Tam Thiên thất thần say rượu cũng không khá hơn chút nào, khi Tô Nhan gio tay ra, thân thể Hàn Tam Thiên vẫn chưa hoàn toàn tránh ra, trong nháy mắt bị nàng
đè xuống.
Khi trên giường phát ra bịch một tiếng, cả người Tô Nhan hoàn toàn ghé vào trên thân Hàn Tam Thiên, mạng che mặt trên mặt lúc này cũng tuột mất một góc, lộ ra dung nhan tuyệt thế.
Tô Nhan rất khẩn trương, hô hấp cũng trở nên nhanh dị thường, nhưng vào lúc này hai người tiếp xúc thân mật như thế, Hàn Tam Thiên có thể rõ ràng cảm nhận được nàng đang hít thở, do tác dụng của rượu và lá thư này khiến anh tức giận, sau khi Hàn Tam Thiên sững sờ xong thì đột nhiên dùng một tay đè Tô Nhan xuống giường, há to miệng
liền muốn hôn.
Sắc mặt Tô Nhan ửng đỏ, trong lòng sốt ruột, nhưng vẫn không kìm lòng được nhắm. mắt lại, chờ đợi Hàn Tam Thiên ôm hôn.
[+]
Nhưng trái tim vốn đang đập kịch liệt của nàng vẫn chưa đợi đến một khắc điện giật kia, bỗng nhiên, nàng cảm thấy trên thân. thể chợt nhẹ, lúc mở mắt ra lần nữa thì Hàn Tam Thiên đã đứng lên.
"Thật xin lỗi." Hàn Tam Thiên nghiêm mặt, xin lỗi nói.
"Ta sẽ chỉ yêu một người là nàng, cho dù, nàng không yêu ta." Hàn Tam Thiên nói xong, đứng dậy mở cửa sổ bên cạnh ra, để hơi lạnh tràn vào giúp mình có chút tỉnh táo.
Tô Nhan đau khổ cười một tiếng, kéo lại y phục có chút trượt xuống bả vai, quả nhiên không phải bởi vì nàng không đủ xinh đẹp, mà là bởi vì Tô Nghênh Hạ.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Tô Nhan cầm lấy một chút rượu trên bàn mà Hàn Tam Thiên uống còn dư, ngửa đầu uống xong, sự cay nồng trong nháy mắt tràn xuống cổ họng, nàng cố nén khó chịu, nhìn qua bóng lưng Hàn Tam Thiên: "Ta có biện pháp để người đi cùng với nàng."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên lập tức quay đầu, khẩn trương lại khát vọng nhìn chằm chằm Tô Nhan, đây là lần đầu tiên từ khi Tô Nhan quen biết Hàn Tam Thiên đến nay lại nhìn thấy anh không bình tĩnh như thế: "Ngươi có biện pháp?"
"Là biện pháp gì?"
"Mặc dù ta không thể khuyên các ngươi hòa hợp, nhưng ngược lại có thể cho các ngươi một chút thời gian ở cùng nhau, người nguyện ý sao?" Khuôn mặt Tô Nhan có chút kiên định nhưng trên thực tế lại là nội tâm đang chảy máu.
Đừng nói có thể cùng Tô Nghênh Hạ ở chung, ngay tình huống bây giờ chỉ cần được gặp mặt nàng, Hàn Tam Thiên cũng vừa lòng thỏa ý, nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên gật đầu như giã tỏi.
Bình luận facebook