Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3037-3040
"Có thể một mình tâm sự không?" Tô Nhan. khẽ cười nói.
Tô Nghênh Hạ không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía bọn người Đông cúc.
Bọn người Đông Cúc rõ ràng sững sờ, nhưng vừa nghĩ tới là đại tiểu thư nhà họ Tô, bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó nhẹ nhàng hành lễ rồi lui ra ngoài.
"Mời vào." Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng mời Tô Nhan đi vào bên trong gian phòng.
"Lục Châu, người ở ngoài cửa chờ đợi." Tô
Nhan phân phó một câu.
Lục Châu gật gật đầu, không lên tiếng đứng ngay ở cửa.
Tiến vào trong phòng, Tô Nghênh Hạ mời Tô Nhan ngồi xuống, sau đó rót một chén trà thơm, đưa cho Tô Nhan, rồi mới chậm rãi ngồi xuống: "Tô tiểu thư, người và ta vốn không quen biết, Nghênh Hạ thực tế không hiểu, ngài có chuyện gì quan trọng đến tìm ta?"
Tô Nhan hơi nhíu lông mày: "Thật ra... ta cũng không rõ ràng có chuyện gì, chỉ là đang trên đường tới đây thì có người nhờ ta
đem một vật đưa cho thiếu phu nhân tương lại của nhà họ Phương."
Có người muốn tặng đồ cho mình?
Tô Nghênh Hạ không khỏi chau mày, nghi hoặc không thôi.
Nàng ở thế giới bất phương quen biết ai chỉ cần tưởng tượng liền biết, hoặc là đám người nhà họ Phù kia, hoặc là Hàn Tam Thiên.
Nhưng người nhà họ Phù bên kia đừng nói không biết hành tung của nàng, cho dù là
biết được thì sao? Thái độ của đám người kia đối với nàng, đừng nói là đưa lễ vật, đưa cái chuông còn tạm được.
Là Hàn Tam Thiên?
Thế nhưng với sự hiểu biết của nàng với Hàn Tam Thiên, nếu như anh biết nàng ở đây thì đã sớm đơn thương độc mã giết đến. tận nơi, làm gì còn gửi lễ vật.
Chẳng lẽ hai phong thư kia đã tổn thương anh triệt để, cho nên mới gửi đồ vật đến đây, ví dụ như vật kỷ niệm khi hai người còn bên nhau để bày tỏ đoạn tuyệt ân tình?
Nhớ đến đây, trong lòng Tô Nghênh Hạ dị thường khó chịu, cho dù nàng rõ ràng khả năng này vô cùng nhỏ, nhưng nàng vẫn nhanh chóng tiếp nhận một cái hộp nhỏ được lấy ra từ trong ngực Tô Nhan rồi nhanh chóng mở ra.
Chỉ là vừa mở ra cái hộp nhỏ, cả người Tô Nghênh Hạ liền triệt để choáng váng.
Đây quả thực không thể nói là không giống như trong tưởng tượng của nàng, thậm chí có thể nói hoàn toàn không liên quan nhau.
Kia chỉ là một tờ giấy đã ố vàng, chất liệu có chút đặc thù, Tô Nghênh Hạ nghi ngờ liếc
mắt nhìn Tô Nhan, nhưng Tô Nhan cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, bởi vì nàng cũng chưa từng mở ra cái hộp này, tất nhiên không biết nên trong đựng đồ vật gì.
"Dám hỏi Tô tiểu thư một câu, thứ này là người nào nhờ vả?" Tô Nghênh Hạ vẫn chưa trực tiếp mở ra, nhẹ giọng nghi hoặc nói.
Tô Nhan nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta cũng không biết hắn cụ thể là người nào, chỉ biết tuổi tác hơn trăm, râu đã bạc trắng, mặc dù trên người chỉ mặc áo vải, nhưng trên thân có thần quang, đương nhiên không phải phàm nhân, hắn chỉ nói ta giao thứ này cho ngươi, còn là đồ vật gì, có ẩn ý gì, Tô Nhan
xác thực không biết, mong ngài hiểu."
Nghe nói như thế, Tô Nghênh Hạ gật gật đầu, không hiỏi thêm nữa, nhưng cùng lúc bởi vì biết được không phải Hàn Tam Thiên mà trong lòng đã có chút an tâm lại có chút thất lạc.
Sau đó Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng lấy cuộn giấy trong hộp ra, sau đó, mở dây nhỏ buộc ở phía ngoài cuộn giấy, Tô Nghênh Hạ mở trang giấy ra.
Hô.
"Không tốt." Trong mắt Tô Nhan đột nhiên lóe lên, nàng vô thức dùng hai tay chặn lại, vội vàng tránh ra.
Bên kia Tô Nghênh Hạ cũng giống như thế, cuống quít tránh người.
Chỉ là cho dù hai người có thân thủ nhanh nhưng cũng không bằng Hàn Tam Thiên nhanh như sấm chớp, dù đã dùng toàn lực nhưng vẫn có hơi trễ.
Tô Nhan ngược lại còn tốt, có mạng che mặt, cho nên trừ bỏ trên thân có vướng một chút bột phấn thì trên mặt cũng chưa bị dính vào, Tô Nghênh Hạ bên kia dĩ nhiên đã
tránh đầu đi, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì bột màu trắng đã dính vào không ít.
Tô Nhan nhướng mày, đưa tay đặt ở trước mũi ngửi ngửi, nhất thời sắc mặt lạnh lùng: "Độc vô căn."
Vừa mới nói xong, nàng vội vàng nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, trong lúc nhất thời nhìn. trên mặt nàng toàn là bột màu trắng, cả người hoàn toàn choáng váng.
"Sao có thể như vậy?" Tô Nhan hoàn toàn choáng váng, ngẩn người tại chỗ.
Tô Nhan có ý gì?
Tô Nhan muốn tiến lên một bước, nhưng Tô Nghênh Hạ lại rút lui nửa bước, đồng thời trong tay cũng giơ lên, hiển nhiên lúc nào cũng có thể sẽ động thủ.
"Tô cô nương người hiểu lầm rồi." Tô Nhan tranh thủ thời gian đứng vững, đồng thời lui về sau một chút, lưu lại cho Tô Nghênh Hạ đầy đủ khoảng cách an toàn, sau đó nàng có chút hốt hoảng giải thích nói: "Ta... ta cũng không biết trong giấy sẽ có... sẽ có những vật này."
"Thật xin lỗi, đều tại ta trước khi đưa nó cho ngươi không cẩn thận kiểm tra."
Tô Nghênh Hạ đã cảm giác ngũ tạng thể nội có chút lăn lộn, một sức mạnh khó chịu khiến cả người nàng có chút lảo đảo, nhưng dù vậy, Tô Nghênh Hạ cũng chưa vội vã gọi người, đôi mắt đẹp một mực nhìn chòng chọc vào Tô Nhan.
"Ha." Cuối cùng Tô Nghênh Hạ buông xuống phòng bị, thở dài ra một hơi, cả người cũng trực tiếp ngã vào bên cạnh bàn, dựa vào cánh tay miễn gắng gượng chống cự.
Tô Nhan tranh thủ thời gian bước một bước xông tới, đỡ lấy Tô Nghênh Hạ, sau đó đưa nàng đến bên giường, để nàng nằm xuống, trong tay hơi động một chút, một đạo năng
lượng chậm rãi truyền vào trong thân thể Tô Nghênh Hạ.
Có Tô Nhan giúp đỡ, cộng thêm Tô Nghênh Hạ tự thân chống cự, chỉ là một lát sau, tình huống của Tô Nghênh Hạ có chút chuyển biến tốt đẹp.
"Tô tiểu thư hình như biết được độc này?" Sắc mặt Tô Nghênh Hạ không quá tốt, nhưng trải qua hai người hợp lực điều chỉnh, miễn cưỡng cũng đã khôi phục rất nhiều.
Tô Nhan gật gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Nghênh Hạ lại càng thêm áy náy.
"Thật xin lỗi, Tô cô nương, nếu không phải ta đem thứ này giao cho người, người sẽ không... sẽ không..." Nói xong, một giọt nước mắt thuận theo khóe mắt mỹ lệ của nàng có chút rơi xuống.
Tô Nghênh Hạ nhẹ giọng cười một tiếng, chật vật lắc đầu: "Ta tin tưởng người cũng không biết rõ tình hình, đã không biết tất nhiên là không có tội, Tô tiểu thư đừng tự trách."
"Huống hồ, ngươi cũng biết ta đang ở nhà họ Phương, nếu là có độc thì nhà họ Phương sẽ có giải dược."
Nhưng hiển nhiên, nghe Tô Nghênh Hạ nói, trên mặt Tô Nhan không chỉ không buông lỏng chút nào, ngược lại càng thêm áy náy, cái đầu nhỏ cũng cúi xuống cực thấp, không còn dám nhìn Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ càng rộng rãi, nàng lại càng khó chịu, bởi vì có lẽ độc vô căn này người khác không hiểu rõ, nhưng Tô Nhan nàng tuyệt đối không có khả năng không biết.
Độc trong thiên hạ, nếu đã là độc thì tất có gốc rễ, mà có gốc rễ tất có căn nguyên, có căn nguyên thì có thể trị liệu.
Nhưng độc vô căn sở dĩ gọi là độc vô căn
cũng là bởi vì nó căn bản không có rễ, cho nên đương nhiên cũng khó giải.
"Độc này, không có cách nào giải." Tô Nhan nghĩ nghĩ, vẫn cố gắng mở miệng.
Sau đó, cõi lòng Tô Nhan đầy áy náy nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, Tô Nghênh Hạ rõ ràng sững sờ, trong lúc nhất thời trên mặt có đủ loại cảm xúc.
Chết, trước mắt đối với nàng mà nói, có lẽ chưa chắc không phải là một loại giải thoát, chỉ là đây cũng có nghĩa là sẽ phải vĩnh biệt với Hàn Tam Thiên.
Mặc dù bây giờ so với vĩnh biệt không có gì khác nhau, nhưng còn nghĩ đến được lại tốt hơn là không thể nghĩ.
Nhưng không thể nghĩ nữa thì có thể so với vĩnh biệt không?
Trong lòng Tô Nghênh Hạ rất xoắn xuýt cũng giống như biểu hiện trên mặt của nàng vậy.
Nhưng nàng rất nhanh nhẹ giọng cười một tiếng: "Không sao, giải không được thì thôi vậy."
Tô Nghênh Hạ đau khổ cười một tiếng, sống có gì vui, chết có gì sợ, trên mặt lạnh nhạt vô cùng, đã không biết lựa chọn ra sao, vậy thì cứ để ông trời quyết định đi.
Sống cũng tốt, chết cũng được, nghe theo thiên mệnh, còn mối duyên với Hàn Tam Thiên, nếu có kiếp sau thì tất nhiên sẽ sinh tử gắn bó, còn kiếp này có lẽ chỉ có thể như thế.
Giống như Lục Nhược Tâm nói, có lẽ, tồn tại. của nàng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chung quy chỉ có thể là gánh nặng kéo chân anh mà thôi.
"Đúng rồi, ta biết có một người có thể giúp ngươi." Tô Nhan đột nhiên nhớ tới cái gì, cả người đột nhiên vô cùng kích động, trên mặt vẫn luôn lo lắng cũng hiện ra kinh hỉ nhè nhẹ.
Tô Nghênh Hạ khẽ nhíu mày, không biết nàng nói người nào, không khỏi nghi hoặc nói: "Ai?"
"Băng Thần."
Trong tay Hàn Tam Thiên có ngọc bằng châu, nó có thể không ngừng sinh ra khí lạnh, bởi vì bản thể vốn của nó chính là ngọc bằng châu, bởi vậy luồng khí lạnh xuất phát từ nó cũng khổng lồ và thuần khiết nhất.
Nếu Băng Thần có thể xuất thủ tương trợ, tất nhiên có thể giúp đỡ Tô Nghênh Hạ áp chế độc vô căn đến mức cao nhất, dựa vào ngọc bằng châu thuần khiết nhất của Hàn Tam Thiên, cho dù độc vô căn phát tác bao nhiêu thì cũng không cần phải thống khổ như vậy.
Nghĩ tới đây, Tô Nhan lập tức vội la lên:
"Hiện tại ta lập tức đi mời hắn tới."
"Tô tiểu thư" Tô Nghênh Hạ lên tiếng gọi nàng lại, cười khẽ với nàng, lắc đầu: "Giống như ngài nói, người có được ngọc băng châu chính là Bằng Thần được vạn người trong hoang mạc chi giới tôn sùng, nói một cách khác, ngọc bằng châu và Băng Thần gần như là có địa vị ngang bằng, người để một vị Băng Thần mang bảo vật quý giá nhất trên người lấy ra giúp Nghênh Hạ áp chế bệnh tình, không phải là vô lý lắm hay sao?"
"Ta nghĩ, mặc dù Tô tiểu thư thích Bằng Thần, nhưng cũng chính là bởi vì thích cho nên càng biết rõ hơn đạo lý trong đó phải không?" Tô Nghênh Hạ nói.
Tô Nghênh Hạ làm sao biết, nếu hai người thật sự gặp nhau, đừng nói ngọc bằng châu nho nhỏ, cho dù là muốn toàn bộ của Hàn Tam Thiên thì có là gì?
Một bên khác, nghe nói như thế, vui sướng trên mặt Tô Nhan cũng hoàn toàn đình trệ, đúng vậy, ngọc bằng chân chính là vật tượng trưng cho Băng Thần, nó có bao nhiêu trân quý không cần nói cũng biết, mang nó đến áp chế bệnh tình, xác thực là nói chuyện hoang đường.
Khi nàng đang tự trách, đột nhiên, ánh mắt Tô Nhan vô tình nhìn về phía cái hộp trên bàn, cùng tờ giấy rơi xuống trên mặt đất kia.
Đột nhiên, nàng khẽ chau mày, ngay sau đó, nàng xoay người đi tới nhẹ nhàng nhặt tờ giấy lên.
"Tô tiểu thư, đây là một tấm bản đồ sao?" Tô Nhan hô một tiếng, sau đó cẩn thận mở tấm bản đồ ra hoàn toàn.
Không nhìn không biết, nhìn thấy thì giật
mình, thứ được vẽ trên tấm bản đồ vậy mà là toàn bộ hoang mạc chế giới.
Phía trên có một con đường được đánh dấu, thuận theo vị trí một đường đi về phía Bắc, vậy mà là Phần Cốt chi thành của ma tộc. .
"Muốn giải độc vô căn, đến Phần Cốt chi thành."
Phía dưới trang giấy có dòng chữ màu đỏ như ẩn như hiện.
Trên mặt Tô Nhan lập tức lạnh lùng, đây là ý
Nàng kinh ngạc nhìn qua Tô Nghênh Hạ:
"Ta nghĩ, cái này từ đầu tới đuôi có khả năng đều là một âm mưu."
"Có người muốn lợi dụng ta đem thứ này đưa đến trước mặt người, khiến người trúng độc, rồi mới tiến thêm một bước ép bức người đến Phần Cốt chi thành." Tô Nhan lập tức hiểu rõ ra, nhíu mày nhìn về phía Tô Nghênh Hạ.
Nàng cố gắng hồi tưởng bộ dáng của lão già kia, kỳ quái là nàng có thể nhớ kỹ bộ dáng đại khái và trang phục của hắn, thậm chí mỗi một chi tiết nhỏ trên thân nàng đều nhớ kỹ, nhưng tướng mạo của hắn lại vô cùng mơ hồ...
Lúc trước nàng rõ ràng tự mình cùng lão già kia trò chuyện qua, hai người cũng trực tiếp mặt đối mặt, cho nên đương nhiên đối với tướng mạo của hắn nàng vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng tại sao khi hồi tưởng lại thì hoàn toàn biến thành mơ hồ, thậm chí... cũng bắt đầu không nghĩ ra bộ dáng của hắn?
Đau đầu, thật sự rất đau đầu, Tô Nhan càng cố gắng muốn suy nghĩ thì đầu càng ngày càng đau: "Tại sao có thể như vậy? Ta không nghĩ ra được bộ dáng của hắn..."
Tô Nghênh Hạ vội vàng kéo thân thể hư nhược của mình, kiên cường đứng dậy,
dùng một đạo năng lượng bảo vệ tinh thần của nàng, đợi cảm xúc nàng ổn định, Tô Nghênh Hạ lạnh nhạt mà nói: "Nhớ không nổi thì không nên nghĩ, nếu giống như lời người nói thì có người cố ý sắp xếp chuyện này."
"Mà hẳn là một cao thủ rất lợi hại."
Có thể thần kỳ xoá bỏ ấn tượng trong mắt người khác như thế, loại thực lực xuất thần nhập hóa hiển nhiên cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Nhưng đến tột cùng là ai lại bày ra chuyện này cho nàng đây?
Nếu là thâm cừu đại hận, trừ người của hai nhà Phù Diệp, Tô Nghênh Hạ không nghĩ ra bất kỳ ai khác, nhưng vấn đề là người đứng đầu hai nhà Phù Diệp thì Tô Nghênh Hạ còn không biết sao?
Bọn hắn căn bản không có khả năng có cao thủ như vậy.
Mà cho dù là Lục Nhược Tâm đi nữa, bây giờ Tô Nghênh Hạ đã làm theo ý nàng, nàng càng không có khả năng phái cao thủ của nhà họ Lục cưỡng ép nàng rời khỏi Hoang Mạc Chi Thành, chuyện này hiển nhiên hoàn toàn tương phản với dự tính ban đầu của nàng.
Thế nhưng trừ những người này ra còn có thể là ai chứ?
Tô Nhan cũng không hiểu, nhưng có một chút lại vô cùng rõ ràng...
Tô Nghênh Hạ không trả lời, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía bọn người Đông cúc.
Bọn người Đông Cúc rõ ràng sững sờ, nhưng vừa nghĩ tới là đại tiểu thư nhà họ Tô, bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó nhẹ nhàng hành lễ rồi lui ra ngoài.
"Mời vào." Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng mời Tô Nhan đi vào bên trong gian phòng.
"Lục Châu, người ở ngoài cửa chờ đợi." Tô
Nhan phân phó một câu.
Lục Châu gật gật đầu, không lên tiếng đứng ngay ở cửa.
Tiến vào trong phòng, Tô Nghênh Hạ mời Tô Nhan ngồi xuống, sau đó rót một chén trà thơm, đưa cho Tô Nhan, rồi mới chậm rãi ngồi xuống: "Tô tiểu thư, người và ta vốn không quen biết, Nghênh Hạ thực tế không hiểu, ngài có chuyện gì quan trọng đến tìm ta?"
Tô Nhan hơi nhíu lông mày: "Thật ra... ta cũng không rõ ràng có chuyện gì, chỉ là đang trên đường tới đây thì có người nhờ ta
đem một vật đưa cho thiếu phu nhân tương lại của nhà họ Phương."
Có người muốn tặng đồ cho mình?
Tô Nghênh Hạ không khỏi chau mày, nghi hoặc không thôi.
Nàng ở thế giới bất phương quen biết ai chỉ cần tưởng tượng liền biết, hoặc là đám người nhà họ Phù kia, hoặc là Hàn Tam Thiên.
Nhưng người nhà họ Phù bên kia đừng nói không biết hành tung của nàng, cho dù là
biết được thì sao? Thái độ của đám người kia đối với nàng, đừng nói là đưa lễ vật, đưa cái chuông còn tạm được.
Là Hàn Tam Thiên?
Thế nhưng với sự hiểu biết của nàng với Hàn Tam Thiên, nếu như anh biết nàng ở đây thì đã sớm đơn thương độc mã giết đến. tận nơi, làm gì còn gửi lễ vật.
Chẳng lẽ hai phong thư kia đã tổn thương anh triệt để, cho nên mới gửi đồ vật đến đây, ví dụ như vật kỷ niệm khi hai người còn bên nhau để bày tỏ đoạn tuyệt ân tình?
Nhớ đến đây, trong lòng Tô Nghênh Hạ dị thường khó chịu, cho dù nàng rõ ràng khả năng này vô cùng nhỏ, nhưng nàng vẫn nhanh chóng tiếp nhận một cái hộp nhỏ được lấy ra từ trong ngực Tô Nhan rồi nhanh chóng mở ra.
Chỉ là vừa mở ra cái hộp nhỏ, cả người Tô Nghênh Hạ liền triệt để choáng váng.
Đây quả thực không thể nói là không giống như trong tưởng tượng của nàng, thậm chí có thể nói hoàn toàn không liên quan nhau.
Kia chỉ là một tờ giấy đã ố vàng, chất liệu có chút đặc thù, Tô Nghênh Hạ nghi ngờ liếc
mắt nhìn Tô Nhan, nhưng Tô Nhan cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, bởi vì nàng cũng chưa từng mở ra cái hộp này, tất nhiên không biết nên trong đựng đồ vật gì.
"Dám hỏi Tô tiểu thư một câu, thứ này là người nào nhờ vả?" Tô Nghênh Hạ vẫn chưa trực tiếp mở ra, nhẹ giọng nghi hoặc nói.
Tô Nhan nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta cũng không biết hắn cụ thể là người nào, chỉ biết tuổi tác hơn trăm, râu đã bạc trắng, mặc dù trên người chỉ mặc áo vải, nhưng trên thân có thần quang, đương nhiên không phải phàm nhân, hắn chỉ nói ta giao thứ này cho ngươi, còn là đồ vật gì, có ẩn ý gì, Tô Nhan
xác thực không biết, mong ngài hiểu."
Nghe nói như thế, Tô Nghênh Hạ gật gật đầu, không hiỏi thêm nữa, nhưng cùng lúc bởi vì biết được không phải Hàn Tam Thiên mà trong lòng đã có chút an tâm lại có chút thất lạc.
Sau đó Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng lấy cuộn giấy trong hộp ra, sau đó, mở dây nhỏ buộc ở phía ngoài cuộn giấy, Tô Nghênh Hạ mở trang giấy ra.
Hô.
"Không tốt." Trong mắt Tô Nhan đột nhiên lóe lên, nàng vô thức dùng hai tay chặn lại, vội vàng tránh ra.
Bên kia Tô Nghênh Hạ cũng giống như thế, cuống quít tránh người.
Chỉ là cho dù hai người có thân thủ nhanh nhưng cũng không bằng Hàn Tam Thiên nhanh như sấm chớp, dù đã dùng toàn lực nhưng vẫn có hơi trễ.
Tô Nhan ngược lại còn tốt, có mạng che mặt, cho nên trừ bỏ trên thân có vướng một chút bột phấn thì trên mặt cũng chưa bị dính vào, Tô Nghênh Hạ bên kia dĩ nhiên đã
tránh đầu đi, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì bột màu trắng đã dính vào không ít.
Tô Nhan nhướng mày, đưa tay đặt ở trước mũi ngửi ngửi, nhất thời sắc mặt lạnh lùng: "Độc vô căn."
Vừa mới nói xong, nàng vội vàng nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, trong lúc nhất thời nhìn. trên mặt nàng toàn là bột màu trắng, cả người hoàn toàn choáng váng.
"Sao có thể như vậy?" Tô Nhan hoàn toàn choáng váng, ngẩn người tại chỗ.
Tô Nhan có ý gì?
Tô Nhan muốn tiến lên một bước, nhưng Tô Nghênh Hạ lại rút lui nửa bước, đồng thời trong tay cũng giơ lên, hiển nhiên lúc nào cũng có thể sẽ động thủ.
"Tô cô nương người hiểu lầm rồi." Tô Nhan tranh thủ thời gian đứng vững, đồng thời lui về sau một chút, lưu lại cho Tô Nghênh Hạ đầy đủ khoảng cách an toàn, sau đó nàng có chút hốt hoảng giải thích nói: "Ta... ta cũng không biết trong giấy sẽ có... sẽ có những vật này."
"Thật xin lỗi, đều tại ta trước khi đưa nó cho ngươi không cẩn thận kiểm tra."
Tô Nghênh Hạ đã cảm giác ngũ tạng thể nội có chút lăn lộn, một sức mạnh khó chịu khiến cả người nàng có chút lảo đảo, nhưng dù vậy, Tô Nghênh Hạ cũng chưa vội vã gọi người, đôi mắt đẹp một mực nhìn chòng chọc vào Tô Nhan.
"Ha." Cuối cùng Tô Nghênh Hạ buông xuống phòng bị, thở dài ra một hơi, cả người cũng trực tiếp ngã vào bên cạnh bàn, dựa vào cánh tay miễn gắng gượng chống cự.
Tô Nhan tranh thủ thời gian bước một bước xông tới, đỡ lấy Tô Nghênh Hạ, sau đó đưa nàng đến bên giường, để nàng nằm xuống, trong tay hơi động một chút, một đạo năng
lượng chậm rãi truyền vào trong thân thể Tô Nghênh Hạ.
Có Tô Nhan giúp đỡ, cộng thêm Tô Nghênh Hạ tự thân chống cự, chỉ là một lát sau, tình huống của Tô Nghênh Hạ có chút chuyển biến tốt đẹp.
"Tô tiểu thư hình như biết được độc này?" Sắc mặt Tô Nghênh Hạ không quá tốt, nhưng trải qua hai người hợp lực điều chỉnh, miễn cưỡng cũng đã khôi phục rất nhiều.
Tô Nhan gật gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Nghênh Hạ lại càng thêm áy náy.
"Thật xin lỗi, Tô cô nương, nếu không phải ta đem thứ này giao cho người, người sẽ không... sẽ không..." Nói xong, một giọt nước mắt thuận theo khóe mắt mỹ lệ của nàng có chút rơi xuống.
Tô Nghênh Hạ nhẹ giọng cười một tiếng, chật vật lắc đầu: "Ta tin tưởng người cũng không biết rõ tình hình, đã không biết tất nhiên là không có tội, Tô tiểu thư đừng tự trách."
"Huống hồ, ngươi cũng biết ta đang ở nhà họ Phương, nếu là có độc thì nhà họ Phương sẽ có giải dược."
Nhưng hiển nhiên, nghe Tô Nghênh Hạ nói, trên mặt Tô Nhan không chỉ không buông lỏng chút nào, ngược lại càng thêm áy náy, cái đầu nhỏ cũng cúi xuống cực thấp, không còn dám nhìn Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ càng rộng rãi, nàng lại càng khó chịu, bởi vì có lẽ độc vô căn này người khác không hiểu rõ, nhưng Tô Nhan nàng tuyệt đối không có khả năng không biết.
Độc trong thiên hạ, nếu đã là độc thì tất có gốc rễ, mà có gốc rễ tất có căn nguyên, có căn nguyên thì có thể trị liệu.
Nhưng độc vô căn sở dĩ gọi là độc vô căn
cũng là bởi vì nó căn bản không có rễ, cho nên đương nhiên cũng khó giải.
"Độc này, không có cách nào giải." Tô Nhan nghĩ nghĩ, vẫn cố gắng mở miệng.
Sau đó, cõi lòng Tô Nhan đầy áy náy nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, Tô Nghênh Hạ rõ ràng sững sờ, trong lúc nhất thời trên mặt có đủ loại cảm xúc.
Chết, trước mắt đối với nàng mà nói, có lẽ chưa chắc không phải là một loại giải thoát, chỉ là đây cũng có nghĩa là sẽ phải vĩnh biệt với Hàn Tam Thiên.
Mặc dù bây giờ so với vĩnh biệt không có gì khác nhau, nhưng còn nghĩ đến được lại tốt hơn là không thể nghĩ.
Nhưng không thể nghĩ nữa thì có thể so với vĩnh biệt không?
Trong lòng Tô Nghênh Hạ rất xoắn xuýt cũng giống như biểu hiện trên mặt của nàng vậy.
Nhưng nàng rất nhanh nhẹ giọng cười một tiếng: "Không sao, giải không được thì thôi vậy."
Tô Nghênh Hạ đau khổ cười một tiếng, sống có gì vui, chết có gì sợ, trên mặt lạnh nhạt vô cùng, đã không biết lựa chọn ra sao, vậy thì cứ để ông trời quyết định đi.
Sống cũng tốt, chết cũng được, nghe theo thiên mệnh, còn mối duyên với Hàn Tam Thiên, nếu có kiếp sau thì tất nhiên sẽ sinh tử gắn bó, còn kiếp này có lẽ chỉ có thể như thế.
Giống như Lục Nhược Tâm nói, có lẽ, tồn tại. của nàng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chung quy chỉ có thể là gánh nặng kéo chân anh mà thôi.
"Đúng rồi, ta biết có một người có thể giúp ngươi." Tô Nhan đột nhiên nhớ tới cái gì, cả người đột nhiên vô cùng kích động, trên mặt vẫn luôn lo lắng cũng hiện ra kinh hỉ nhè nhẹ.
Tô Nghênh Hạ khẽ nhíu mày, không biết nàng nói người nào, không khỏi nghi hoặc nói: "Ai?"
"Băng Thần."
Trong tay Hàn Tam Thiên có ngọc bằng châu, nó có thể không ngừng sinh ra khí lạnh, bởi vì bản thể vốn của nó chính là ngọc bằng châu, bởi vậy luồng khí lạnh xuất phát từ nó cũng khổng lồ và thuần khiết nhất.
Nếu Băng Thần có thể xuất thủ tương trợ, tất nhiên có thể giúp đỡ Tô Nghênh Hạ áp chế độc vô căn đến mức cao nhất, dựa vào ngọc bằng châu thuần khiết nhất của Hàn Tam Thiên, cho dù độc vô căn phát tác bao nhiêu thì cũng không cần phải thống khổ như vậy.
Nghĩ tới đây, Tô Nhan lập tức vội la lên:
"Hiện tại ta lập tức đi mời hắn tới."
"Tô tiểu thư" Tô Nghênh Hạ lên tiếng gọi nàng lại, cười khẽ với nàng, lắc đầu: "Giống như ngài nói, người có được ngọc băng châu chính là Bằng Thần được vạn người trong hoang mạc chi giới tôn sùng, nói một cách khác, ngọc bằng châu và Băng Thần gần như là có địa vị ngang bằng, người để một vị Băng Thần mang bảo vật quý giá nhất trên người lấy ra giúp Nghênh Hạ áp chế bệnh tình, không phải là vô lý lắm hay sao?"
"Ta nghĩ, mặc dù Tô tiểu thư thích Bằng Thần, nhưng cũng chính là bởi vì thích cho nên càng biết rõ hơn đạo lý trong đó phải không?" Tô Nghênh Hạ nói.
Tô Nghênh Hạ làm sao biết, nếu hai người thật sự gặp nhau, đừng nói ngọc bằng châu nho nhỏ, cho dù là muốn toàn bộ của Hàn Tam Thiên thì có là gì?
Một bên khác, nghe nói như thế, vui sướng trên mặt Tô Nhan cũng hoàn toàn đình trệ, đúng vậy, ngọc bằng chân chính là vật tượng trưng cho Băng Thần, nó có bao nhiêu trân quý không cần nói cũng biết, mang nó đến áp chế bệnh tình, xác thực là nói chuyện hoang đường.
Khi nàng đang tự trách, đột nhiên, ánh mắt Tô Nhan vô tình nhìn về phía cái hộp trên bàn, cùng tờ giấy rơi xuống trên mặt đất kia.
Đột nhiên, nàng khẽ chau mày, ngay sau đó, nàng xoay người đi tới nhẹ nhàng nhặt tờ giấy lên.
"Tô tiểu thư, đây là một tấm bản đồ sao?" Tô Nhan hô một tiếng, sau đó cẩn thận mở tấm bản đồ ra hoàn toàn.
Không nhìn không biết, nhìn thấy thì giật
mình, thứ được vẽ trên tấm bản đồ vậy mà là toàn bộ hoang mạc chế giới.
Phía trên có một con đường được đánh dấu, thuận theo vị trí một đường đi về phía Bắc, vậy mà là Phần Cốt chi thành của ma tộc. .
"Muốn giải độc vô căn, đến Phần Cốt chi thành."
Phía dưới trang giấy có dòng chữ màu đỏ như ẩn như hiện.
Trên mặt Tô Nhan lập tức lạnh lùng, đây là ý
Nàng kinh ngạc nhìn qua Tô Nghênh Hạ:
"Ta nghĩ, cái này từ đầu tới đuôi có khả năng đều là một âm mưu."
"Có người muốn lợi dụng ta đem thứ này đưa đến trước mặt người, khiến người trúng độc, rồi mới tiến thêm một bước ép bức người đến Phần Cốt chi thành." Tô Nhan lập tức hiểu rõ ra, nhíu mày nhìn về phía Tô Nghênh Hạ.
Nàng cố gắng hồi tưởng bộ dáng của lão già kia, kỳ quái là nàng có thể nhớ kỹ bộ dáng đại khái và trang phục của hắn, thậm chí mỗi một chi tiết nhỏ trên thân nàng đều nhớ kỹ, nhưng tướng mạo của hắn lại vô cùng mơ hồ...
Lúc trước nàng rõ ràng tự mình cùng lão già kia trò chuyện qua, hai người cũng trực tiếp mặt đối mặt, cho nên đương nhiên đối với tướng mạo của hắn nàng vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng tại sao khi hồi tưởng lại thì hoàn toàn biến thành mơ hồ, thậm chí... cũng bắt đầu không nghĩ ra bộ dáng của hắn?
Đau đầu, thật sự rất đau đầu, Tô Nhan càng cố gắng muốn suy nghĩ thì đầu càng ngày càng đau: "Tại sao có thể như vậy? Ta không nghĩ ra được bộ dáng của hắn..."
Tô Nghênh Hạ vội vàng kéo thân thể hư nhược của mình, kiên cường đứng dậy,
dùng một đạo năng lượng bảo vệ tinh thần của nàng, đợi cảm xúc nàng ổn định, Tô Nghênh Hạ lạnh nhạt mà nói: "Nhớ không nổi thì không nên nghĩ, nếu giống như lời người nói thì có người cố ý sắp xếp chuyện này."
"Mà hẳn là một cao thủ rất lợi hại."
Có thể thần kỳ xoá bỏ ấn tượng trong mắt người khác như thế, loại thực lực xuất thần nhập hóa hiển nhiên cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Nhưng đến tột cùng là ai lại bày ra chuyện này cho nàng đây?
Nếu là thâm cừu đại hận, trừ người của hai nhà Phù Diệp, Tô Nghênh Hạ không nghĩ ra bất kỳ ai khác, nhưng vấn đề là người đứng đầu hai nhà Phù Diệp thì Tô Nghênh Hạ còn không biết sao?
Bọn hắn căn bản không có khả năng có cao thủ như vậy.
Mà cho dù là Lục Nhược Tâm đi nữa, bây giờ Tô Nghênh Hạ đã làm theo ý nàng, nàng càng không có khả năng phái cao thủ của nhà họ Lục cưỡng ép nàng rời khỏi Hoang Mạc Chi Thành, chuyện này hiển nhiên hoàn toàn tương phản với dự tính ban đầu của nàng.
Thế nhưng trừ những người này ra còn có thể là ai chứ?
Tô Nhan cũng không hiểu, nhưng có một chút lại vô cùng rõ ràng...