Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3003 Yên tĩnh, vẫn là vô cùng yên tĩnh.
Một thứ giống người mà không phải người, như thú cũng không phải thú, thân ảnh kỳ quái to lớn thình lình đứng ở đó.
Tứ chi của hắn bị xích sắt thô to trói lại, kéo thành một chữ đại lớn, cho dù chỉ là nhìn thân ảnh quái lạ kia cũng đã khiến người ta cảm thấy trong lòng cực kỳ run rẩy.
Mấy tên thủ vệ khóa cửa phòng giam, cùng nhau như có như không nhìn về phía cuối bên kia, sau đó người đẩy ta chen, thần sắc vội vàng thối lui ra bên ngoài.
Nhìn qua đám thủ vệ này hoảng hốt bỏ chạy, Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng,
ngồi xuống.
Chỉ là vừa mới ngồi xuống, ở phía cuối nhà tù liền rất nhanh truyền đến một tiếng cười lạnh, âm thanh dù không lớn, nhưng ý trào phúng lại cực kỳ đầy.
"Lại là bọn chuột nhắt."
Bên trong phòng cuối cùng, âm thanh kia đột nhiên âm trầm vô cùng hừ lạnh mà nói.
Giống như bị thứ gì đó nắm chặt yết hầu, âm thanh khàn khàn, nhưng bên trong lại mang theo tà khí cực mạnh, nghe như ma
quỷ bị siết chặt yết hầu, rõ ràng cách rất gần, nhưng lại cách rất xa.
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, đặt mông ngồi xuống cỏ dại trên mặt đất, vắt chéo hai chân không lên tiếng.
"Muốn chết thì chết xa một chút, đừng ở lại nơi này giày xéo thanh danh của lão tử, ngươi không xứng." Thấy Hàn Tam Thiên không trả lời, âm thanh kia tức giận quát.
"Không phải ta tự mình bắt mình, người không muốn cùng ta ở chung một chỗ, người đại khái có thể đi hỏi bọn hắn, ở đây
11
nói năng ồn ào cái gì?" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười nói.
"Ngươi là bọn chuột nhắt lại dám nói chuyện với ta như thế? Ngươi có biết lão tử là ai không?" Hắn tức giận quát.
"Thế nào? Đã vào đại lao ngồi mà vẫn còn tự đắc sao? Ngươi là ai ta không có hứng thú muốn biết, dù sao với ta mà nói, hai ta đều ở trong một cái giếng cóc." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười nói.
Sau đó anh hơi nhắm mắt, dù sao đối với Hàn Tam Thiên mà nói, nơi này như thế nào anh thật sự không có bất kỳ hứng thú gì,
đừng nói nơi này là thiên lao, cho dù có là Địa Ngục, thì tính sao?
Chẳng qua là ngây ngốc ở đây một lát thôi.
"Ai con mẹ nó cùng người ở trong giếng cóc? Ngươi cũng xứng đánh đồng với lão tử sao?" Âm thanh kia lạnh giọng mắng.
Hàn Tam Thiên không để ý tới hắn, dưỡng khí định thần.
"Con mẹ nó, tiểu tử thúi, ngươi sao lại không nói lời nào rồi?"
Yên tĩnh, vẫn là vô cùng yên tĩnh.
Một giây sau, xích sắt điên cuồng rung động trong thiên lao tĩnh mịch lộ ra cực kỳ dữ tợn.
Hiển nhiên tên kia đã tức giận.
"Bọn chuột nhắt, người quả nhiên là bọn chuột nhắt, chống đối ta cũng không dám, lại im lặng không tiếp tục nói rồi sao?
"Ta cảnh cáo ngươi, tiểu tử thúi, tuyệt đối đừng rơi vào trên tay của ta, nếu không, ta bẻ gãy cổ chó của ngươi."
Hàn Tam Thiên không trả lời, tên kia cũng chỉ có thể trống rỗng phụng phịu, nổi giận gầm lên một tiếng rồi dần dần theo vài tiếng xích sắt rơi xuống đất, tên kia chỉ có thể một mình quay về chỗ của mình, không biết như thế nào.
Tứ chi của hắn bị xích sắt thô to trói lại, kéo thành một chữ đại lớn, cho dù chỉ là nhìn thân ảnh quái lạ kia cũng đã khiến người ta cảm thấy trong lòng cực kỳ run rẩy.
Mấy tên thủ vệ khóa cửa phòng giam, cùng nhau như có như không nhìn về phía cuối bên kia, sau đó người đẩy ta chen, thần sắc vội vàng thối lui ra bên ngoài.
Nhìn qua đám thủ vệ này hoảng hốt bỏ chạy, Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng,
ngồi xuống.
Chỉ là vừa mới ngồi xuống, ở phía cuối nhà tù liền rất nhanh truyền đến một tiếng cười lạnh, âm thanh dù không lớn, nhưng ý trào phúng lại cực kỳ đầy.
"Lại là bọn chuột nhắt."
Bên trong phòng cuối cùng, âm thanh kia đột nhiên âm trầm vô cùng hừ lạnh mà nói.
Giống như bị thứ gì đó nắm chặt yết hầu, âm thanh khàn khàn, nhưng bên trong lại mang theo tà khí cực mạnh, nghe như ma
quỷ bị siết chặt yết hầu, rõ ràng cách rất gần, nhưng lại cách rất xa.
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, đặt mông ngồi xuống cỏ dại trên mặt đất, vắt chéo hai chân không lên tiếng.
"Muốn chết thì chết xa một chút, đừng ở lại nơi này giày xéo thanh danh của lão tử, ngươi không xứng." Thấy Hàn Tam Thiên không trả lời, âm thanh kia tức giận quát.
"Không phải ta tự mình bắt mình, người không muốn cùng ta ở chung một chỗ, người đại khái có thể đi hỏi bọn hắn, ở đây
11
nói năng ồn ào cái gì?" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười nói.
"Ngươi là bọn chuột nhắt lại dám nói chuyện với ta như thế? Ngươi có biết lão tử là ai không?" Hắn tức giận quát.
"Thế nào? Đã vào đại lao ngồi mà vẫn còn tự đắc sao? Ngươi là ai ta không có hứng thú muốn biết, dù sao với ta mà nói, hai ta đều ở trong một cái giếng cóc." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười nói.
Sau đó anh hơi nhắm mắt, dù sao đối với Hàn Tam Thiên mà nói, nơi này như thế nào anh thật sự không có bất kỳ hứng thú gì,
đừng nói nơi này là thiên lao, cho dù có là Địa Ngục, thì tính sao?
Chẳng qua là ngây ngốc ở đây một lát thôi.
"Ai con mẹ nó cùng người ở trong giếng cóc? Ngươi cũng xứng đánh đồng với lão tử sao?" Âm thanh kia lạnh giọng mắng.
Hàn Tam Thiên không để ý tới hắn, dưỡng khí định thần.
"Con mẹ nó, tiểu tử thúi, ngươi sao lại không nói lời nào rồi?"
Yên tĩnh, vẫn là vô cùng yên tĩnh.
Một giây sau, xích sắt điên cuồng rung động trong thiên lao tĩnh mịch lộ ra cực kỳ dữ tợn.
Hiển nhiên tên kia đã tức giận.
"Bọn chuột nhắt, người quả nhiên là bọn chuột nhắt, chống đối ta cũng không dám, lại im lặng không tiếp tục nói rồi sao?
"Ta cảnh cáo ngươi, tiểu tử thúi, tuyệt đối đừng rơi vào trên tay của ta, nếu không, ta bẻ gãy cổ chó của ngươi."
Hàn Tam Thiên không trả lời, tên kia cũng chỉ có thể trống rỗng phụng phịu, nổi giận gầm lên một tiếng rồi dần dần theo vài tiếng xích sắt rơi xuống đất, tên kia chỉ có thể một mình quay về chỗ của mình, không biết như thế nào.
Bình luận facebook