Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2981 vậy thì thực sự nguy rồi"
Tô Nghênh Hạ đồng ý tham dự bữa tiệc khiến cho bốn cô nương Đông Cúc vô cùng cao hứng, không khỏi nhao nhao khen ngợi.
Tô Nghênh Hạ lúc này mặc dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp ngút trời như trước.
Những lời khen ngợi kia Tô Nghênh Hạ không để vào tai chút nào, chỉ khẽ đưa mắt nhìn về phía cửa phòng nơi Phương Biểu vừa mới rời đi, mà Xuyên Sơn Giáp lúc này dường như cũng cảm nhận được sự hiện diện của mấy người Tô Nghênh Hạ bèn giương mắt lên nhìn.
“Bên đó chính là nơi Bằng Thần Ở sao?" Tô Nghênh Hạ nhẹ giọng hỏi.
Một cô nương Đông Cúc gật đầu đáp: “Đúng vậy."
Mặc dù trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười yếu ớt, nhưng trái tim Tô Nghênh Hạ đã tan nát rồi, quả nhiên... không phải là anh ấy!
“Đông Cúc!" Tô Nghênh Hạ khẽ gọi.
“Có!"
“Giúp ta phủ khăn trùm lên đi."
“Vâng!"
Một cô nương gật gật đầu, cầm lấy chiếc khăn trùm trong tay nhẹ nhàng phủ lên đầu Tô Nghênh Hạ. Thân là tân nương sắp xuất giá, mặc dù cần tham dự yến tiệc nhưng trước khi hôn lễ chưa hoàn thành thì vẫn cần phải đội khăn trùm đỏ, đây chính là lễ nghi căn bản nhất.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng đỡ Tô Nghênh Hạ, chậm rãi đi về phía tiền viện.
Xuyên Sơn Giáp không nhìn nữa, rụt đầu lại rồi đóng cửa quay vào phòng.
“Dàn xếp xong chưa?" Hàn Tam Thiên đứng
trước cửa sổ, gần như là khi Xuyên Sơn Giáp vừa đóng cửa lại thì anh cũng quay đầu ra.
+
Xuyên qua khe cửa, anh chỉ miễn cưỡng thấy được bên ngoài có một người mặc váy đỏ lướt qua, nhưng do khoảng cách quá xa nên cũng không nhìn rõ lắm.
“Hình như là ta vừa nhìn thấy tân nương ngày mai sẽ được gả vào Phương gia. He he, Phương gia cũng coi như là hạ vốn gốc với người luôn rồi, ngay cả con dâu chưa xuất giá cũng gọi tới luôn" Xuyên Sơn Giáp nói xong liền ngồi xuống băng ghế trước
bàn, đưa tay cầm chén nước uống ực một cái.
Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, anh đối với cái gọi là Băng Thần căn bản không có chút hứng thú nào, đừng nói là ngay cả con dâu chưa xuất giá cũng gọi tới, cho dù Phương gia gọi cả cháu dâu còn chưa ra đời đến thì anh cũng sẽ không dao động.
“Vừa nãy ta nhìn lướt qua, thấy tân nương trông vô cùng xinh đẹp. May là vừa nãy người không đi ra ngoài, Tiểu Tiên Nhi và Tô Nhan bị người tổn thương cũng đành thôi, nhưng nếu như ngay cả con dâu tương lai của Phương gia cũng bị sự "tra" của người
làm hại, vậy thì thực sự nguy rồi" Xuyên Sơn Giáp bình chân như vại nói.
“Một người sắp kết hôn, một người là thiếu nữ trẻ tuổi, không giống nhau đậu đấy" Xuyên Sơn Giáp nói xong liền tà tà quay sang nhìn Hàn Tam Thiên, biểu thị sự hâm mộ cùng bất mãn trong lòng.
Hàn Tam Thiên bất lực lắc đầu: "Không cần người nhắc nhở, ta biết nếu muốn có được thuyền hoa thì phải cố gắng duy trì lễ nghi với Phương gia, nếu không thì ta cũng sẽ không bảo người cố tình cự tuyệt lời mời tham dự yến tiệc của Phương gia rồi sau đó lại lui một bước, nói rằng chúng ta sẽ đến
tùy tiện ngồi vào một chỗ nào đó."
Tô Nghênh Hạ lúc này mặc dù chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp ngút trời như trước.
Những lời khen ngợi kia Tô Nghênh Hạ không để vào tai chút nào, chỉ khẽ đưa mắt nhìn về phía cửa phòng nơi Phương Biểu vừa mới rời đi, mà Xuyên Sơn Giáp lúc này dường như cũng cảm nhận được sự hiện diện của mấy người Tô Nghênh Hạ bèn giương mắt lên nhìn.
“Bên đó chính là nơi Bằng Thần Ở sao?" Tô Nghênh Hạ nhẹ giọng hỏi.
Một cô nương Đông Cúc gật đầu đáp: “Đúng vậy."
Mặc dù trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười yếu ớt, nhưng trái tim Tô Nghênh Hạ đã tan nát rồi, quả nhiên... không phải là anh ấy!
“Đông Cúc!" Tô Nghênh Hạ khẽ gọi.
“Có!"
“Giúp ta phủ khăn trùm lên đi."
“Vâng!"
Một cô nương gật gật đầu, cầm lấy chiếc khăn trùm trong tay nhẹ nhàng phủ lên đầu Tô Nghênh Hạ. Thân là tân nương sắp xuất giá, mặc dù cần tham dự yến tiệc nhưng trước khi hôn lễ chưa hoàn thành thì vẫn cần phải đội khăn trùm đỏ, đây chính là lễ nghi căn bản nhất.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng đỡ Tô Nghênh Hạ, chậm rãi đi về phía tiền viện.
Xuyên Sơn Giáp không nhìn nữa, rụt đầu lại rồi đóng cửa quay vào phòng.
“Dàn xếp xong chưa?" Hàn Tam Thiên đứng
trước cửa sổ, gần như là khi Xuyên Sơn Giáp vừa đóng cửa lại thì anh cũng quay đầu ra.
+
Xuyên qua khe cửa, anh chỉ miễn cưỡng thấy được bên ngoài có một người mặc váy đỏ lướt qua, nhưng do khoảng cách quá xa nên cũng không nhìn rõ lắm.
“Hình như là ta vừa nhìn thấy tân nương ngày mai sẽ được gả vào Phương gia. He he, Phương gia cũng coi như là hạ vốn gốc với người luôn rồi, ngay cả con dâu chưa xuất giá cũng gọi tới luôn" Xuyên Sơn Giáp nói xong liền ngồi xuống băng ghế trước
bàn, đưa tay cầm chén nước uống ực một cái.
Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, anh đối với cái gọi là Băng Thần căn bản không có chút hứng thú nào, đừng nói là ngay cả con dâu chưa xuất giá cũng gọi tới, cho dù Phương gia gọi cả cháu dâu còn chưa ra đời đến thì anh cũng sẽ không dao động.
“Vừa nãy ta nhìn lướt qua, thấy tân nương trông vô cùng xinh đẹp. May là vừa nãy người không đi ra ngoài, Tiểu Tiên Nhi và Tô Nhan bị người tổn thương cũng đành thôi, nhưng nếu như ngay cả con dâu tương lai của Phương gia cũng bị sự "tra" của người
làm hại, vậy thì thực sự nguy rồi" Xuyên Sơn Giáp bình chân như vại nói.
“Một người sắp kết hôn, một người là thiếu nữ trẻ tuổi, không giống nhau đậu đấy" Xuyên Sơn Giáp nói xong liền tà tà quay sang nhìn Hàn Tam Thiên, biểu thị sự hâm mộ cùng bất mãn trong lòng.
Hàn Tam Thiên bất lực lắc đầu: "Không cần người nhắc nhở, ta biết nếu muốn có được thuyền hoa thì phải cố gắng duy trì lễ nghi với Phương gia, nếu không thì ta cũng sẽ không bảo người cố tình cự tuyệt lời mời tham dự yến tiệc của Phương gia rồi sau đó lại lui một bước, nói rằng chúng ta sẽ đến
tùy tiện ngồi vào một chỗ nào đó."