Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2937 "Có bao giờ cha lừa người chưa?"
Mà gần như đồng thời, ngoài phòng khách, thiếu gia của nhà họ Lưu được hai tên gia định đỡ lấy, đi theo phía sau là tên khổng lồ và tên khỉ ốm cũng bị mấy người nhấc lên, bộ dáng kia muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, không chỉ có Lưu Đào hoảng hốt, ngay cả tất cả trưởng lão đang ngồi đây cũng không nhịn được cau chặt lông mày.
"Lô nhi, Lô nhi, Lô nhi của ta, cái này. .. cái này. ."
TI
Còn không đợi bọn người Lưu Lô đi vào đại sảnh, Lưu Đào đã tự mình mang theo một bang trưởng lão đuổi tới ngoài cửa đại sảnh, nhìn xem vết thương trên thân Lưu Lô, cùng tên khổng lồ bị đứt gãy cánh tay phải, tên khi ốm gần như nôn đầy máu tươi, nhất thời ai cũng kinh ngạc vạn phần.
"Là ai, là ai đánh Lô nhi của ta thành như thế?" Lưu Đào mau chóng chạy tới kéo con trai, vừa bị thương vừa phẫn nộ tức giận
quát.
1
"Thiếu gia, ngươi cứ nói đừng ngại, cho dù là lão thiên gia, chúng ta cũng định giúp người xả cơn giận này."
Một bang trưởng lão cũng lòng đầy căm phẫn, đối với bọn hắn mà nói, không có đúng sai, chỉ có người khác làm tổn thương người của nhà họ Lưu thì mới có đúng sai.
"Cha, được rồi, đừng nói nữa." Lưu công tử
một mặt khổ tình cũng rất chân thật, muốn nói lại thôi mà nói: "Là khách nhân của nhà họ Phương."
"Ta không quan tâm là khách của nhà họ Phương hay là ai, cho dù có là lão thiên
vương đi nữa, dám đụng đến con trai của ta thì ta sẽ khiến hắn phải đền tội." Lưu Đào tức giận quát.
Nghe Lưu Đào nói, từ ánh mắt Lưu Lô lóe lên một tia cười xấu xa: "Thật chứ?"
"Có bao giờ cha lừa người chưa?"
"Nói không sai, thiếu gia, ngươi cứ việc nói ra hắn là ai, dám đánh người của nhà họ Lưu thì chính là không để nhà họ Lưu chúng ta ở trong mắt, loại người này, giết không cần hỏi." Mấy trưởng lão cũng lên tiếng phụ họa theo.
Thấy thế, Lưu Lô gật gật đầu, giả vờ như thụ thương rất nghiêm trọng: "Thật ra cũng nên giáo huấn hắn một chút."
"Ta vốn không muốn chấp nhặt với hắn, nhưng thực tế hắn khinh người quá đáng, trước đây đã tổn thương bằng hữu của ta là
Viên công tử, sau lại làm tổn thương ta, cho dù ta đã nói ra đại danh nhà họ Lưu của chúng ta mà hắn cũng không để vào mắt."
"Liên ngay cả."
"Liền ngay cả cái gì?" Lưu Đào cả giận nói.
"Liền ngay cả chí tôn chi hóa của nhà họ Lưu chúng ta, cũng bị hắn nhục nhã trước mặt mọi người." Nói đến đây, Lưu Lô có chút áy náy: "Tên kia có chút bản lãnh, hài nhi lại ngu dốt, nắm giữ chí tôn chi hỏa không đủ, cho nên chí tôn chi hỏa không chỉ không thương tổn đến hắn, ngược lại còn bị hắn ngăn lại, chịu nhục nhã trước
mặt mọi người, nói chí tôn chỉ hỏa của nhà họ Lưu chúng ta chỉ là rác rưởi, ngay cả kho củi cũng không đủ để đốt cháy."
"Cái gì?" Nghe nói như thế, Lưu Đào tức giận đến sắp bốc khói.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, không chỉ có Lưu Đào hoảng hốt, ngay cả tất cả trưởng lão đang ngồi đây cũng không nhịn được cau chặt lông mày.
"Lô nhi, Lô nhi, Lô nhi của ta, cái này. .. cái này. ."
TI
Còn không đợi bọn người Lưu Lô đi vào đại sảnh, Lưu Đào đã tự mình mang theo một bang trưởng lão đuổi tới ngoài cửa đại sảnh, nhìn xem vết thương trên thân Lưu Lô, cùng tên khổng lồ bị đứt gãy cánh tay phải, tên khi ốm gần như nôn đầy máu tươi, nhất thời ai cũng kinh ngạc vạn phần.
"Là ai, là ai đánh Lô nhi của ta thành như thế?" Lưu Đào mau chóng chạy tới kéo con trai, vừa bị thương vừa phẫn nộ tức giận
quát.
1
"Thiếu gia, ngươi cứ nói đừng ngại, cho dù là lão thiên gia, chúng ta cũng định giúp người xả cơn giận này."
Một bang trưởng lão cũng lòng đầy căm phẫn, đối với bọn hắn mà nói, không có đúng sai, chỉ có người khác làm tổn thương người của nhà họ Lưu thì mới có đúng sai.
"Cha, được rồi, đừng nói nữa." Lưu công tử
một mặt khổ tình cũng rất chân thật, muốn nói lại thôi mà nói: "Là khách nhân của nhà họ Phương."
"Ta không quan tâm là khách của nhà họ Phương hay là ai, cho dù có là lão thiên
vương đi nữa, dám đụng đến con trai của ta thì ta sẽ khiến hắn phải đền tội." Lưu Đào tức giận quát.
Nghe Lưu Đào nói, từ ánh mắt Lưu Lô lóe lên một tia cười xấu xa: "Thật chứ?"
"Có bao giờ cha lừa người chưa?"
"Nói không sai, thiếu gia, ngươi cứ việc nói ra hắn là ai, dám đánh người của nhà họ Lưu thì chính là không để nhà họ Lưu chúng ta ở trong mắt, loại người này, giết không cần hỏi." Mấy trưởng lão cũng lên tiếng phụ họa theo.
Thấy thế, Lưu Lô gật gật đầu, giả vờ như thụ thương rất nghiêm trọng: "Thật ra cũng nên giáo huấn hắn một chút."
"Ta vốn không muốn chấp nhặt với hắn, nhưng thực tế hắn khinh người quá đáng, trước đây đã tổn thương bằng hữu của ta là
Viên công tử, sau lại làm tổn thương ta, cho dù ta đã nói ra đại danh nhà họ Lưu của chúng ta mà hắn cũng không để vào mắt."
"Liên ngay cả."
"Liền ngay cả cái gì?" Lưu Đào cả giận nói.
"Liền ngay cả chí tôn chi hóa của nhà họ Lưu chúng ta, cũng bị hắn nhục nhã trước mặt mọi người." Nói đến đây, Lưu Lô có chút áy náy: "Tên kia có chút bản lãnh, hài nhi lại ngu dốt, nắm giữ chí tôn chi hỏa không đủ, cho nên chí tôn chi hỏa không chỉ không thương tổn đến hắn, ngược lại còn bị hắn ngăn lại, chịu nhục nhã trước
mặt mọi người, nói chí tôn chỉ hỏa của nhà họ Lưu chúng ta chỉ là rác rưởi, ngay cả kho củi cũng không đủ để đốt cháy."
"Cái gì?" Nghe nói như thế, Lưu Đào tức giận đến sắp bốc khói.
Bình luận facebook