Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2906 Quả thực là có ý uy hiếp
Trong đôi mắt ấy nhàn nhạt tĩnh lặng như nước, nhìn không ra chút gợn sóng nào.
Thấy Hàn Tam Thiên giương mắt nhìn về phía mình, hai tên kia liền hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để Hàn Tam Thiên vào trong mắt, dáng vẻ kiêu ngạo giống như coi mình là đệ nhất thiên hạ.
Tiểu nhị mặc dù bị dọa cho sợ mất mật nhưng đạo đức nghề nghiệp cũng coi như không tồi, cố lấy dũng khí muốn tiến lên thương lượng với bên kia một chút.
Lúc này, Hàn Tam Thiên lại đột nhiên nhẹ nhàng kéo tay tiểu nhị: “Không sao, chúng
ta nhường cho bọn họ."
Nói xong, anh hơi hơi nghiêng người sang một bên rồi kéo tiểu nhị và Xuyên Sơn Giáp đứng về cùng một bên với mình, miễn cưỡng nhường ra một lối đi nhỏ trên cầu thang.
Lối đi ở cầu thang này cũng không rộng, sự nhượng bộ của đám người Hàn Tam Thiên thực ra càng giống kiểu nhượng bộ để khỏi gây phiền phức hơn là đang nhường đường.
Chỉ là gã khổng lồ kia không coi sự nhượng bộ lịch sự của Hàn Tam Thiên ra gì, ngược lại còn gần như là dùng lỗ mũi để nhìn anh,
dáng vẻ cao cao tại thượng kia trông giống hệt như một tên ngốc, gã khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hừ, người cho rằng ông đây là đám khỉ nước lớn bằng cái rắm giống các ngươi ư? Cái loại lối đi như thế này, người nhường ông đây thì ông đây nhất định phải đi qua chắc?"
“Đúng là ba cái bao cỏ! Vô dụng!"
Nghe thấy lời mắng mỏ này, ngay cả tên tiểu nhị làm nghề dịch vụ cũng phẫn nộ ngút trời, giận không thể tả.
Dù sao thì gã khổng lồ đáng lẽ ra phải là kẻ nhường đường, không nhường thì cũng
đành thôi, người ta đã tốt bụng nhường ra một lối đi nhỏ rồi, thế mà gã không những không tỏ ra cảm kích mà lại còn cực kỳ hung dữ cắn lại người ta một nhát, này quả thực là vô cùng quá đáng.
Ngay cả hạ nhân như tên tiểu nhị như cũng cảm thấy gã khổng lồ này đang gây sự, ý thế hiếp người.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại chỉ cười nói: “Vậy chúng ta đi xuống trước."
“Mẹ kiếp, tại sao lại phải đi xuống, rõ ràng là chúng ta đi lên cầu thang trước mà, dù thế nào thì cũng phải phân rõ thứ tự người đến
trước kẻ đến sau chứ? Muốn nhường thì phải là bọn chúng nhường mới đúng." Xuyên Sơn Giáp không thể nào nhịn được nữa, tức giận nói.
Nhưng ngay lúc hắn vừa nói dứt lời, gã khổng lồ kia đã hơi hơi ma sát nắm đấm to bằng cái nồi đất của mình vào trong lòng bàn tay còn lại.
Phải nói thật là, Xuyên Sơn Giáp nhìn hành động này của gã cũng không khỏi nuốt nước miếng.
Quả thực là có ý uy hiếp, chết tiệt!
Nhưng Xuyên Sơn Giáp dù sao cũng là Thổ linh châu, ở trước mặt Hàn Tam Thiên hắn không dám lỗ mãng, nhưng trước mặt gã khổng lồ này, sao hắn lại không dám cơ chứ?
“Các ngươi thật là ngông cuồng!" Xuyên Sơn Giáp tức giận hét lên một tiếng, một giây sau liền thúc dục sức mạnh trong lòng bàn tay xông lên muốn tìm gã khổng lồ kia tính sổ.
Chỉ là hắn vừa mới hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chưa được nửa bước thì lại đột nhiên phát hiện dưới chân giống như có chì, không thể nào nhúc nhích nổi!
Thấy Hàn Tam Thiên giương mắt nhìn về phía mình, hai tên kia liền hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để Hàn Tam Thiên vào trong mắt, dáng vẻ kiêu ngạo giống như coi mình là đệ nhất thiên hạ.
Tiểu nhị mặc dù bị dọa cho sợ mất mật nhưng đạo đức nghề nghiệp cũng coi như không tồi, cố lấy dũng khí muốn tiến lên thương lượng với bên kia một chút.
Lúc này, Hàn Tam Thiên lại đột nhiên nhẹ nhàng kéo tay tiểu nhị: “Không sao, chúng
ta nhường cho bọn họ."
Nói xong, anh hơi hơi nghiêng người sang một bên rồi kéo tiểu nhị và Xuyên Sơn Giáp đứng về cùng một bên với mình, miễn cưỡng nhường ra một lối đi nhỏ trên cầu thang.
Lối đi ở cầu thang này cũng không rộng, sự nhượng bộ của đám người Hàn Tam Thiên thực ra càng giống kiểu nhượng bộ để khỏi gây phiền phức hơn là đang nhường đường.
Chỉ là gã khổng lồ kia không coi sự nhượng bộ lịch sự của Hàn Tam Thiên ra gì, ngược lại còn gần như là dùng lỗ mũi để nhìn anh,
dáng vẻ cao cao tại thượng kia trông giống hệt như một tên ngốc, gã khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Hừ, người cho rằng ông đây là đám khỉ nước lớn bằng cái rắm giống các ngươi ư? Cái loại lối đi như thế này, người nhường ông đây thì ông đây nhất định phải đi qua chắc?"
“Đúng là ba cái bao cỏ! Vô dụng!"
Nghe thấy lời mắng mỏ này, ngay cả tên tiểu nhị làm nghề dịch vụ cũng phẫn nộ ngút trời, giận không thể tả.
Dù sao thì gã khổng lồ đáng lẽ ra phải là kẻ nhường đường, không nhường thì cũng
đành thôi, người ta đã tốt bụng nhường ra một lối đi nhỏ rồi, thế mà gã không những không tỏ ra cảm kích mà lại còn cực kỳ hung dữ cắn lại người ta một nhát, này quả thực là vô cùng quá đáng.
Ngay cả hạ nhân như tên tiểu nhị như cũng cảm thấy gã khổng lồ này đang gây sự, ý thế hiếp người.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại chỉ cười nói: “Vậy chúng ta đi xuống trước."
“Mẹ kiếp, tại sao lại phải đi xuống, rõ ràng là chúng ta đi lên cầu thang trước mà, dù thế nào thì cũng phải phân rõ thứ tự người đến
trước kẻ đến sau chứ? Muốn nhường thì phải là bọn chúng nhường mới đúng." Xuyên Sơn Giáp không thể nào nhịn được nữa, tức giận nói.
Nhưng ngay lúc hắn vừa nói dứt lời, gã khổng lồ kia đã hơi hơi ma sát nắm đấm to bằng cái nồi đất của mình vào trong lòng bàn tay còn lại.
Phải nói thật là, Xuyên Sơn Giáp nhìn hành động này của gã cũng không khỏi nuốt nước miếng.
Quả thực là có ý uy hiếp, chết tiệt!
Nhưng Xuyên Sơn Giáp dù sao cũng là Thổ linh châu, ở trước mặt Hàn Tam Thiên hắn không dám lỗ mãng, nhưng trước mặt gã khổng lồ này, sao hắn lại không dám cơ chứ?
“Các ngươi thật là ngông cuồng!" Xuyên Sơn Giáp tức giận hét lên một tiếng, một giây sau liền thúc dục sức mạnh trong lòng bàn tay xông lên muốn tìm gã khổng lồ kia tính sổ.
Chỉ là hắn vừa mới hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang chưa được nửa bước thì lại đột nhiên phát hiện dưới chân giống như có chì, không thể nào nhúc nhích nổi!