Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2899 “Chúng ta phải đi vào rồi."
Đó là một tòa thành cổ vô cùng khổng lồ với bức tường thành bằng đá xám cao hàng
trăm mét, khí thế ngập trời, bên trong tường thành là vô vàn các tòa nhà cao tầng san sát nhau.
Mặc dù không có sự tinh xảo của thời hiện đại, cũng không mang phong cách cổ kính của Trung Nguyên, nhưng lại vô cùng độc đáo và có nét phong cách riêng.
“Thành sa mạc? Đây chính là thành sa mạc sao?!" Nhìn tòa thành khổng lồ trước mắt mình, Hàn Tam Thiên thì thào nói nhỏ.
“Đúng vậy, đây chắc chắn chính là Thành sa mạc - vua của tất cả các thành” Vị công tử kia gật đầu đáp lời.
“Một tòa vương thành lớn như vậy lại có thể ấn trong sa mạc, thực sự là khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi" Xuyên Sơn Giáp khiếp sợ nói.
“Nếu không phải là người ở sa mạc thì chắc chắn sẽ không thể nào tìm được vị trí của Thành sa mạc. Nhiều năm qua, mặc dù thanh danh của Thành sa mạc được lan truyền rộng rãi bên ngoài, nhưng rất nhiều người đều cho rằng đó chỉ là truyền thuyết, chính là bởi vì người ngoài căn bản chưa từng có cơ hội để nhìn thấy tòa thành này, đương nhiên cũng sẽ cho rằng nó không hề tồn tại." Vị công tử kia nói đến đây liền có chút đắc ý.
Về điểm này thì Hàn Tam Thiên cũng phải gật đầu tán thành, bởi vì cho dù có mở ra Thiên nhãn thì cũng khó có thể phát hiện ra được tòa thành được che giấu vô cùng hoàn mỹ dưới lớp cát vàng dày đặc.
Có lẽ là do mình vẫn chưa luyện Thiên nhãn đến mức cao nhất nên mới không thể nào nhìn thấy được, nhưng điều không thể phủ nhận chính là, Thiên nhãn ở giai đoạn này của mình cũng đã đủ để chứng minh rằng, Thành sa mạc này được che giấu vô cùng hoàn mỹ.
Mà gần như đúng lúc này, trên thuyền hoa bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ...
Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này, vị tướng quân kia đang dùng sức thổi mạnh vào một thứ gì đó trông giống như chiếc sừng, thứ kia cũng lập tức truyền ra một âm thanh vô cùng vang dội, kéo dài không dứt.
“Xuyên công tử không cần căng thẳng, đây là chiếc sừng truyền tin của thuyền hoa, được lấy từ đầu của một loài động vật đặc thù trên sa mạc, chỉ khi loại kèn lệnh này vang lên thì Thành sa mạc mới mở ra” Vị công tử kia vẫn tiếp tục mỉm cười giải thích.
Rầm rầm rầm!
“Muốn tìm Thành sa mạc thì bắt buộc phải dùng Thiên quỹ vào đúng giữa trưa rồi rọi ánh sáng mặt trời vào vị trí chính xác thì Thành sa mạc mới hiện ra, sau đó phải thổi kèn lệnh để báo hiệu thì mới có thể khiến cho cổng thành mở ra, người bình thường không có tư cách tiến vào thành" Vị công tử nhẹ giọng cười nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu.
“Chúng ta phải đi vào rồi."
Giọng nói vừa dứt, thuyền hoa lúc này cũng đột nhiên nhẹ nhàng khởi động, chậm rãi hướng về phía tòa thành khổng lồ đột nhiên
xuất hiện trong cát.
Theo khoảng cách càng lúc càng gần, tất cả những người trên thuyền hoa đều đã tập trung lại, ngay cả Tô Nhan và Lục Châu lúc này cũng đang chậm rãi bước ra ngoài dưới sự hầu hạ của mấy nữ hầu.
Hai nàng vừa đi ra, hương thơm liền tràn ngập cả thuyền hoa, đám công tử vừa nhìn thấy hai người thì ánh mắt bỗng trở nên si mê thèm khát, cũng có không ít người giống như viên công tử, dùng ánh mắt đố kị. lén lút nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên hơi khom người hành lễ, Tô
Nhan cũng nhẹ nhàng cong eo đáp lại, chỉ có Lục Châu là hừ lạnh một tiếng, giả bộ ủy khuất.
Hàn Tam Thiên mỉm cười bất đắc dĩ, chỉ đành đưa mắt nhìn quanh, thuyền hoa đã từ từ đi đến công thành.
Bên trên cổng thành, mấy chục vệ binh mặc giáp vàng mang súng đứng hai bên trái phải, ở chính giữa, một lão giả dẫn theo vài binh lính, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn đám người trên thuyền hoa, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Dừng!”
trăm mét, khí thế ngập trời, bên trong tường thành là vô vàn các tòa nhà cao tầng san sát nhau.
Mặc dù không có sự tinh xảo của thời hiện đại, cũng không mang phong cách cổ kính của Trung Nguyên, nhưng lại vô cùng độc đáo và có nét phong cách riêng.
“Thành sa mạc? Đây chính là thành sa mạc sao?!" Nhìn tòa thành khổng lồ trước mắt mình, Hàn Tam Thiên thì thào nói nhỏ.
“Đúng vậy, đây chắc chắn chính là Thành sa mạc - vua của tất cả các thành” Vị công tử kia gật đầu đáp lời.
“Một tòa vương thành lớn như vậy lại có thể ấn trong sa mạc, thực sự là khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi" Xuyên Sơn Giáp khiếp sợ nói.
“Nếu không phải là người ở sa mạc thì chắc chắn sẽ không thể nào tìm được vị trí của Thành sa mạc. Nhiều năm qua, mặc dù thanh danh của Thành sa mạc được lan truyền rộng rãi bên ngoài, nhưng rất nhiều người đều cho rằng đó chỉ là truyền thuyết, chính là bởi vì người ngoài căn bản chưa từng có cơ hội để nhìn thấy tòa thành này, đương nhiên cũng sẽ cho rằng nó không hề tồn tại." Vị công tử kia nói đến đây liền có chút đắc ý.
Về điểm này thì Hàn Tam Thiên cũng phải gật đầu tán thành, bởi vì cho dù có mở ra Thiên nhãn thì cũng khó có thể phát hiện ra được tòa thành được che giấu vô cùng hoàn mỹ dưới lớp cát vàng dày đặc.
Có lẽ là do mình vẫn chưa luyện Thiên nhãn đến mức cao nhất nên mới không thể nào nhìn thấy được, nhưng điều không thể phủ nhận chính là, Thiên nhãn ở giai đoạn này của mình cũng đã đủ để chứng minh rằng, Thành sa mạc này được che giấu vô cùng hoàn mỹ.
Mà gần như đúng lúc này, trên thuyền hoa bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ...
Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này, vị tướng quân kia đang dùng sức thổi mạnh vào một thứ gì đó trông giống như chiếc sừng, thứ kia cũng lập tức truyền ra một âm thanh vô cùng vang dội, kéo dài không dứt.
“Xuyên công tử không cần căng thẳng, đây là chiếc sừng truyền tin của thuyền hoa, được lấy từ đầu của một loài động vật đặc thù trên sa mạc, chỉ khi loại kèn lệnh này vang lên thì Thành sa mạc mới mở ra” Vị công tử kia vẫn tiếp tục mỉm cười giải thích.
Rầm rầm rầm!
“Muốn tìm Thành sa mạc thì bắt buộc phải dùng Thiên quỹ vào đúng giữa trưa rồi rọi ánh sáng mặt trời vào vị trí chính xác thì Thành sa mạc mới hiện ra, sau đó phải thổi kèn lệnh để báo hiệu thì mới có thể khiến cho cổng thành mở ra, người bình thường không có tư cách tiến vào thành" Vị công tử nhẹ giọng cười nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu.
“Chúng ta phải đi vào rồi."
Giọng nói vừa dứt, thuyền hoa lúc này cũng đột nhiên nhẹ nhàng khởi động, chậm rãi hướng về phía tòa thành khổng lồ đột nhiên
xuất hiện trong cát.
Theo khoảng cách càng lúc càng gần, tất cả những người trên thuyền hoa đều đã tập trung lại, ngay cả Tô Nhan và Lục Châu lúc này cũng đang chậm rãi bước ra ngoài dưới sự hầu hạ của mấy nữ hầu.
Hai nàng vừa đi ra, hương thơm liền tràn ngập cả thuyền hoa, đám công tử vừa nhìn thấy hai người thì ánh mắt bỗng trở nên si mê thèm khát, cũng có không ít người giống như viên công tử, dùng ánh mắt đố kị. lén lút nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên hơi khom người hành lễ, Tô
Nhan cũng nhẹ nhàng cong eo đáp lại, chỉ có Lục Châu là hừ lạnh một tiếng, giả bộ ủy khuất.
Hàn Tam Thiên mỉm cười bất đắc dĩ, chỉ đành đưa mắt nhìn quanh, thuyền hoa đã từ từ đi đến công thành.
Bên trên cổng thành, mấy chục vệ binh mặc giáp vàng mang súng đứng hai bên trái phải, ở chính giữa, một lão giả dẫn theo vài binh lính, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn đám người trên thuyền hoa, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Dừng!”