Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2862 Giống như là một con thuyền lớn.
Đột nhiên, Hàn Tam Thiên ngẩng đầu, lại là mờ thấy phía trước, ở điểm tận cùng có ánh sáng sáng hiện lên.
Hai người gần như đồng thời nhìn nhau một cái, một giây sau, hoả tốc vọt tới.
Khi hai người càng đi đến gần luồng ánh sáng kia thì ánh sáng trong bóng tối cũng trở nên càng khổng lồ, càng rực rỡ hơn.
Đây chỉ có thể dùng đèn đuốc phồn hoa để hình dung, giống như là một con thuyền lớn.
bên trên vùng biển rộng đang chậm rãi tiến lên trong cát, trên thuyền có treo đèn lồng lộng lẫy chói mắt, âm thanh ca múa lượn lờ độc vang trong đêm yên tĩnh, giống như tiếng trời.
Nương theo âm thanh ca múa là trận trận tiếng cười cười nói nói.
Cho dù là Hàn Tam Thiên, lúc này nhìn qua đám người trong cảnh tượng này, lại nghĩ đến bây giờ anh và mọi người đang ở trong một sa mạc nóng bức không thôi, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhớ đến một câu thơ của vị đại lão nào đó ở địa cầu: Thương nữ không biết mối hận vong quốc, cách sống còn hát hậu đình hoa.
Giờ này khắc này, cảnh sắc này quả thực hoàn mỹ biểu đạt tâm tình trong lòng Hàn Tam Thiên.
"Con mẹ nó, chúng ta một giống như chó chết, đám người này ở đây lại rất vui vẻ." Tê tế cũng nhìn mà nén giận, phiền muộn mà nói.
-
"Vừa múa vừa hát, bọn hắn giống như không cảm giác được nóng bức của nơi này vậy." Hàn Tam Thiên khẽ cau mày nói.
"Làm sao mà bọn họ lại chịu được?" Hàn Tam Thiên nhíu mày, đúng vậy, ngay cả Thổ Linh Châu ở loại địa phương này cũng sẽ cảm nhận được cảm giác buồn bực vì nhiệt độ khắc nghiệt, những người này lại thoải mái như thế.
Nhìn những ca nữ hát hò kia, quần áo kiều diễm, trông như đang ở một hoàn cảnh vô cùng bình thường.
"Đi lên xem một chút không?" Tê tê nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, một giây sau, thân thể vận khí kình, cả người lại hóa thành một luồng ánh sáng ẩn nấp trong bóng
đêm, nhanh chóng đi về thuyền hoa ở phía
xa xa.
Để nhìn xem bên trên thuyền hoa rốt cuộc là thế nào...
Hàn Tam Thiên vừa định lao ra, đột nhiên Tần Sương lên tiếng: "Tam Thiên."
"Làm sư tỷ?" Hàn Tam Thiên nói.
"Ta có một biện pháp, không biết có được hay không?" Tần Sương ngập ngừng nói.
"Sư tỷ mời nói. "
"Nếu nơi này đã nóng như thế, bằng không, người thu chúng ta vào bên trong Bát Hoang Thiên Thư thì thế nào?" Tần sương hòi.
Nghĩ đến chuyện này, Hàn Tam Thiên vội vàng giơ tay khẽ động, một giây sau, nhất thời hóa ra một vòng ánh sáng.
"Tam Thiên, cái này giao cho ngươi." Phù Ly đi lên phía trước, đem ngọc bảng châu đưa tới trong tay Hàn Tam Thiên.
Từ sau khi ra khỏi thôn trang không lâu, Hàn Tam Thiên liền giao ngọc bằng châu cho Phù Ly, để nàng đặt ở bên cạnh thi thể Phù Mãng, cũng chính bởi vì có ngọc bằng châu bảo hộ nên cho dù nhiệt độ nóng như vậy nhưng thi thể Phù Mãng cũng chưa có bất kỳ biến hóa rõ ràng nào.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên cũng không để ý tới nhiều nữa như vậy, thái hư thần bộ lập tức di chuyển, ngay sau đó đột nhiên đuổi theo tê tê.
Hai người một thì chui trong lòng đất, một thì bay trên trời như ánh sao, tốc độ cực nhanh một trước một sau, điên cuồng phóng tới phương bắc của sa mạc.
Ước chừng mười mấy phút sau, hai người tại hai nơi phân biệt là không trung và dưới mặt đất ngừng lại.
Trong sa mạc to lớn, ẩn ẩn có thể thấy được một loạt vết tích sâu xa, một đường từ xa kéo dài đến bóng tối vô tận ở phía xa.
Hai người gần như đồng thời nhìn nhau một cái, một giây sau, hoả tốc vọt tới.
Khi hai người càng đi đến gần luồng ánh sáng kia thì ánh sáng trong bóng tối cũng trở nên càng khổng lồ, càng rực rỡ hơn.
Đây chỉ có thể dùng đèn đuốc phồn hoa để hình dung, giống như là một con thuyền lớn.
bên trên vùng biển rộng đang chậm rãi tiến lên trong cát, trên thuyền có treo đèn lồng lộng lẫy chói mắt, âm thanh ca múa lượn lờ độc vang trong đêm yên tĩnh, giống như tiếng trời.
Nương theo âm thanh ca múa là trận trận tiếng cười cười nói nói.
Cho dù là Hàn Tam Thiên, lúc này nhìn qua đám người trong cảnh tượng này, lại nghĩ đến bây giờ anh và mọi người đang ở trong một sa mạc nóng bức không thôi, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhớ đến một câu thơ của vị đại lão nào đó ở địa cầu: Thương nữ không biết mối hận vong quốc, cách sống còn hát hậu đình hoa.
Giờ này khắc này, cảnh sắc này quả thực hoàn mỹ biểu đạt tâm tình trong lòng Hàn Tam Thiên.
"Con mẹ nó, chúng ta một giống như chó chết, đám người này ở đây lại rất vui vẻ." Tê tế cũng nhìn mà nén giận, phiền muộn mà nói.
-
"Vừa múa vừa hát, bọn hắn giống như không cảm giác được nóng bức của nơi này vậy." Hàn Tam Thiên khẽ cau mày nói.
"Làm sao mà bọn họ lại chịu được?" Hàn Tam Thiên nhíu mày, đúng vậy, ngay cả Thổ Linh Châu ở loại địa phương này cũng sẽ cảm nhận được cảm giác buồn bực vì nhiệt độ khắc nghiệt, những người này lại thoải mái như thế.
Nhìn những ca nữ hát hò kia, quần áo kiều diễm, trông như đang ở một hoàn cảnh vô cùng bình thường.
"Đi lên xem một chút không?" Tê tê nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, một giây sau, thân thể vận khí kình, cả người lại hóa thành một luồng ánh sáng ẩn nấp trong bóng
đêm, nhanh chóng đi về thuyền hoa ở phía
xa xa.
Để nhìn xem bên trên thuyền hoa rốt cuộc là thế nào...
Hàn Tam Thiên vừa định lao ra, đột nhiên Tần Sương lên tiếng: "Tam Thiên."
"Làm sư tỷ?" Hàn Tam Thiên nói.
"Ta có một biện pháp, không biết có được hay không?" Tần Sương ngập ngừng nói.
"Sư tỷ mời nói. "
"Nếu nơi này đã nóng như thế, bằng không, người thu chúng ta vào bên trong Bát Hoang Thiên Thư thì thế nào?" Tần sương hòi.
Nghĩ đến chuyện này, Hàn Tam Thiên vội vàng giơ tay khẽ động, một giây sau, nhất thời hóa ra một vòng ánh sáng.
"Tam Thiên, cái này giao cho ngươi." Phù Ly đi lên phía trước, đem ngọc bảng châu đưa tới trong tay Hàn Tam Thiên.
Từ sau khi ra khỏi thôn trang không lâu, Hàn Tam Thiên liền giao ngọc bằng châu cho Phù Ly, để nàng đặt ở bên cạnh thi thể Phù Mãng, cũng chính bởi vì có ngọc bằng châu bảo hộ nên cho dù nhiệt độ nóng như vậy nhưng thi thể Phù Mãng cũng chưa có bất kỳ biến hóa rõ ràng nào.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên cũng không để ý tới nhiều nữa như vậy, thái hư thần bộ lập tức di chuyển, ngay sau đó đột nhiên đuổi theo tê tê.
Hai người một thì chui trong lòng đất, một thì bay trên trời như ánh sao, tốc độ cực nhanh một trước một sau, điên cuồng phóng tới phương bắc của sa mạc.
Ước chừng mười mấy phút sau, hai người tại hai nơi phân biệt là không trung và dưới mặt đất ngừng lại.
Trong sa mạc to lớn, ẩn ẩn có thể thấy được một loạt vết tích sâu xa, một đường từ xa kéo dài đến bóng tối vô tận ở phía xa.
Bình luận facebook