Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2857 Nhưng mà nàng cho anh thứ này làm gì?
Hiên Viên đại đế gật gật đầu: "Ai lại muốn lấy được mảnh đất gọi là đất khô cằn trong nhân gian, là cấm địa ma tộc, trên thực tế lại không phải như những gì bọn hắn nghĩ có phải không?"
"Ta cũng vô cùng chờ mong ngày đó đến."
Mà lúc này...
Mấy người Hàn Tam Thiên cũng từ cầu thang bò lên trên mặt đất, đi ra khỏi từ đường.
Sắc trời đã bắt đầu hơi sáng, khi bọn người Hàn Tam Thiên đi ra, lão trưởng thôn đã dẫn đầu người trong thôn đứng chờ ở bên ngoài từ đường.
Nhìn thấy lão trưởng thôn, Hàn Tam Thiên cảm thấy có lỗi, yêu quái Hoàng Sa không
bị diệt đi, hung phạm cũng hoàn toàn không bị truy nã, lại còn khiến phần mộ của người ta bị sụp đổ triệt để.
Bây giờ, lão trưởng thôn mang theo toàn thế thôn dân vây công, tựa hồ cũng hợp tình hợp lý.
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên cố ý liếc mắt nhìn tất cả mọi người, ra hiệu bọn hắn đừng làm loạn.
Sau đó, Hàn Tam Thiên đứng dậy, vừa nhấc chân muốn đích thân đi qua bồi tội, nhưng đầu kia một đám người lão trưởng thôn đã đột nhiên quỳ xuống.
"Bái kiến tổ gia gia."
Theo lão trưởng thôn lớn tiếng hô lên, một bang thôn dân phía sau cũng cùng kêu lên.
Tình cảnh như thế thì cho dù là Hàn Tam Thiên cũng sững sờ.
Một giây sau, Hàn Tam Thiên nhanh chóng đi qua: "Lão trưởng thôn, ngài làm gì vậy?"
"Tổ gia gia, trước đây là do chúng ta mắt mờ, có mắt mà không thấy thái sơn, làm xem ngài như... , còn... còn để ngài giúp chúng ta đi đánh yêu quái..." Mặt mũi lão
trưởng thôn tràn đầy hối hận, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
"Tằm thần nương nương đã hiện thân nói cho chúng ta biết tất cả mọi chuyện, ai, ta, ta có tội mà."
Lão trưởng thôn nói xong, tựa hồ còn chưa đủ, còn chuẩn bị hung hăng tát mình một cái, cũng may, Hàn Tam Thiên vội vàng kéo hắn lại.
"Lão trưởng thôn, không cần như thế." Hàn Tam Thiên lắc đầu.
"Đồ vật?" Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Lôi Công cúi đầu: "Là tằm thần nương nướng muốn chúng ta giao đưa cho ngươi." Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra một vật...
Kia là một hạt châu nhỏ màu bạch ngọc, ước chừng lớn bằng ngón cái.
"Đây là cái gì?" Hàn Tam Thiên khẽ chau mày.
Cho dù còn chưa cầm lấy nó, nhưng Hàn Tam Thiên đã có thể cảm giác được trên người nó truyền ra từng cơn ớn lạnh, bên trên hạt châu cũng có một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt.
"Tằm thần nương nương nói, đây là ngọc bằng châu, chỉ cần điểm lực lượng vào thì liền có thể khiến nhiệt độ chợt hạ xuống." Lội Công nói khẽ.
Nói xong, Lôi Công có chút nâng hai tay lên, vô cùng cung kính dâng hạt châu lên.
Hàn Tam Thiên nhìn mọi người một cái, nhẹ gật đầu, tiếp nhận hạt châu này, quả nhiên, vừa tiếp xúc với hạt châu này, Hàn Tam Thiên lập tức cảm thấy nhiệt độ toàn thân giảm xuống không ít.
Nhưng mà nàng cho anh thứ này làm gì?
"Còn có một túi thơm, khi gặp tình huống nguy cấp thì có thể mở ra." Lão thôn trưởng nói, hai tay phụng lên một cái túi thơm màu trắng.
Tiếp nhận túi thơm, bề ngoài rất bình thường, nhưng tính chất lại vô cùng tinh tế, bên trong tựa hồ ẩn giấu một tờ giấy.
"Đều đứng lên đi." Hàn Tam Thiên thực tế không nguyện ý để nhiều người như thế quỳ trước mặt mình, anh cảm thấy không chịu nổi, thế là hướng về phía mọi người nói.
"Ta cũng vô cùng chờ mong ngày đó đến."
Mà lúc này...
Mấy người Hàn Tam Thiên cũng từ cầu thang bò lên trên mặt đất, đi ra khỏi từ đường.
Sắc trời đã bắt đầu hơi sáng, khi bọn người Hàn Tam Thiên đi ra, lão trưởng thôn đã dẫn đầu người trong thôn đứng chờ ở bên ngoài từ đường.
Nhìn thấy lão trưởng thôn, Hàn Tam Thiên cảm thấy có lỗi, yêu quái Hoàng Sa không
bị diệt đi, hung phạm cũng hoàn toàn không bị truy nã, lại còn khiến phần mộ của người ta bị sụp đổ triệt để.
Bây giờ, lão trưởng thôn mang theo toàn thế thôn dân vây công, tựa hồ cũng hợp tình hợp lý.
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên cố ý liếc mắt nhìn tất cả mọi người, ra hiệu bọn hắn đừng làm loạn.
Sau đó, Hàn Tam Thiên đứng dậy, vừa nhấc chân muốn đích thân đi qua bồi tội, nhưng đầu kia một đám người lão trưởng thôn đã đột nhiên quỳ xuống.
"Bái kiến tổ gia gia."
Theo lão trưởng thôn lớn tiếng hô lên, một bang thôn dân phía sau cũng cùng kêu lên.
Tình cảnh như thế thì cho dù là Hàn Tam Thiên cũng sững sờ.
Một giây sau, Hàn Tam Thiên nhanh chóng đi qua: "Lão trưởng thôn, ngài làm gì vậy?"
"Tổ gia gia, trước đây là do chúng ta mắt mờ, có mắt mà không thấy thái sơn, làm xem ngài như... , còn... còn để ngài giúp chúng ta đi đánh yêu quái..." Mặt mũi lão
trưởng thôn tràn đầy hối hận, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
"Tằm thần nương nương đã hiện thân nói cho chúng ta biết tất cả mọi chuyện, ai, ta, ta có tội mà."
Lão trưởng thôn nói xong, tựa hồ còn chưa đủ, còn chuẩn bị hung hăng tát mình một cái, cũng may, Hàn Tam Thiên vội vàng kéo hắn lại.
"Lão trưởng thôn, không cần như thế." Hàn Tam Thiên lắc đầu.
"Đồ vật?" Hàn Tam Thiên nhướng mày.
Lôi Công cúi đầu: "Là tằm thần nương nướng muốn chúng ta giao đưa cho ngươi." Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra một vật...
Kia là một hạt châu nhỏ màu bạch ngọc, ước chừng lớn bằng ngón cái.
"Đây là cái gì?" Hàn Tam Thiên khẽ chau mày.
Cho dù còn chưa cầm lấy nó, nhưng Hàn Tam Thiên đã có thể cảm giác được trên người nó truyền ra từng cơn ớn lạnh, bên trên hạt châu cũng có một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt.
"Tằm thần nương nương nói, đây là ngọc bằng châu, chỉ cần điểm lực lượng vào thì liền có thể khiến nhiệt độ chợt hạ xuống." Lội Công nói khẽ.
Nói xong, Lôi Công có chút nâng hai tay lên, vô cùng cung kính dâng hạt châu lên.
Hàn Tam Thiên nhìn mọi người một cái, nhẹ gật đầu, tiếp nhận hạt châu này, quả nhiên, vừa tiếp xúc với hạt châu này, Hàn Tam Thiên lập tức cảm thấy nhiệt độ toàn thân giảm xuống không ít.
Nhưng mà nàng cho anh thứ này làm gì?
"Còn có một túi thơm, khi gặp tình huống nguy cấp thì có thể mở ra." Lão thôn trưởng nói, hai tay phụng lên một cái túi thơm màu trắng.
Tiếp nhận túi thơm, bề ngoài rất bình thường, nhưng tính chất lại vô cùng tinh tế, bên trong tựa hồ ẩn giấu một tờ giấy.
"Đều đứng lên đi." Hàn Tam Thiên thực tế không nguyện ý để nhiều người như thế quỳ trước mặt mình, anh cảm thấy không chịu nổi, thế là hướng về phía mọi người nói.