Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2782 "Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc,
Cả hai biến thành một đao một kiếm, đỏ lam giao nhau lấp lánh, đồng thời cũng trông như hư không, thực hư khó phân biệt, khiến người sợ hãi thán phục không thôi.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, thân hình khẽ động, rơi xuống mặt đất.
Mà gần như ngay khi Hàn Tam Thiên đưa tay lên, thiên hỏa nguyệt luân cũng đã nhanh chóng hoá hình, trở thành hai đạo ánh sáng bao quanh trên thân Hàn Tam Thiên.
Như là thần nhân mang theo lôi điện và thiên hỏa,
Thánh Nhiên nhanh chóng vui vẻ, cười hai ha một tiếng, nhanh chóng mang theo người của tộc Kỳ Lân nghênh đón, nói: "Lợi hại, lợi hại, thiếu hiệp chân nhân bất lộ tướng, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt."
VietWriter.vn
"Xác thực như thế, quả nhiên là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thiếu hiệp tuổi trẻ như vậy nhưng tu vi đã mạnh mẽ như thế, bội phục, bội phục."
Mấy vị trưởng lão của tộc Kỳ Lân ai cũng lấy lòng cười nói.
"Mẹ nó, các ngươi nói hươu nói vượn cái gì. Con mẹ nó người tiền nhân, mới vừa rồi rõ ràng đã bại, chỉ là do lão tử chủ quan, mới khiến cho tiện nhân người chiếm được tiện nghi, nếu người có gan thì tiếp tục đến đây."
Nhìn thấy tộc Kỳ Lân lấy lòng Hàn Tam Thiên, nhất thời Bùi Hổ không chịu được,
không để ý Ngũ trưởng lão khuyên can, kéo thân thể tràn đầy máu tươi, thất tha thất thểu lên cơn giận dữ liền lao đến.
Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nhìn qua hắn: "Tốt, ta cũng có việc phải tính sổ với ngươi."
Vừa mới nói xong, thiên hỏa nguyệt luân đã không cần mệnh lệnh của Hàn Tam Thiên, tự động hoá thành một đao một kiếm xuất hiện trong tay Hàn Tam Thiên.
"Bùi Hổ." Thánh Nhiên vừa thấy như thế, nhanh chóng đứng dậy: "Cuộc tỷ thí của các ngươi thắng bại đã phân, người còn muốn làm gì?"
"Đây là chuyện của ta, không cần người quản, cút cho ta." Bùi Hổ tức giận quát, đồng thời thân thể chấn động, đẩy Ngũ trưởng lão đang đỡ hắn ra ngoài, dọn xong tư thế, tùy thời chuẩn bị tiến công.
"Ngươi đang ở tộc Kỳ Lân của ta, đương nhiên cũng chính là chuyện của tộc Kỳ Lân, sao ta có thể không quản?" Thánh Nhiên tức giận nói.
"Thánh Nhiên, người dám nói chuyện với bản thiếu gia như thế sao?" Bùi Hổ giận quá, trước đây tộc trưởng của tộc Kỳ Lân đều chỉ dám ở trước mặt hắn biểu lộ khuôn mặt tươi cười.
Nhưng hôm nay lại dám đối với hắn giận tím mặt.
Vị trí cao cao tại thượng không chỉ bị khiêu chiến, thậm chí vào lúc này, bị người ta khiển trách, ngay cả tôn nghiêm cũng không còn.
"Thế nào? Thánh Nhiên, có người làm chỗ dựa thì nói chuyện cũng kiên cường rồi?". Ngũ trưởng lão nhướng mày, ánh mắt lộ ra tia lạnh.
"Phải thì như thế nào?" Thánh Nhiên lạnh. lùng nói, sau đó trừng mắt liếc Ngũ trưởng lão: "Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc,
đây không phải là chân lý bất biến của tộc Đào Ngột các ngươi sao?"
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, thân hình khẽ động, rơi xuống mặt đất.
Mà gần như ngay khi Hàn Tam Thiên đưa tay lên, thiên hỏa nguyệt luân cũng đã nhanh chóng hoá hình, trở thành hai đạo ánh sáng bao quanh trên thân Hàn Tam Thiên.
Như là thần nhân mang theo lôi điện và thiên hỏa,
Thánh Nhiên nhanh chóng vui vẻ, cười hai ha một tiếng, nhanh chóng mang theo người của tộc Kỳ Lân nghênh đón, nói: "Lợi hại, lợi hại, thiếu hiệp chân nhân bất lộ tướng, thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt."
VietWriter.vn
"Xác thực như thế, quả nhiên là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thiếu hiệp tuổi trẻ như vậy nhưng tu vi đã mạnh mẽ như thế, bội phục, bội phục."
Mấy vị trưởng lão của tộc Kỳ Lân ai cũng lấy lòng cười nói.
"Mẹ nó, các ngươi nói hươu nói vượn cái gì. Con mẹ nó người tiền nhân, mới vừa rồi rõ ràng đã bại, chỉ là do lão tử chủ quan, mới khiến cho tiện nhân người chiếm được tiện nghi, nếu người có gan thì tiếp tục đến đây."
Nhìn thấy tộc Kỳ Lân lấy lòng Hàn Tam Thiên, nhất thời Bùi Hổ không chịu được,
không để ý Ngũ trưởng lão khuyên can, kéo thân thể tràn đầy máu tươi, thất tha thất thểu lên cơn giận dữ liền lao đến.
Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nhìn qua hắn: "Tốt, ta cũng có việc phải tính sổ với ngươi."
Vừa mới nói xong, thiên hỏa nguyệt luân đã không cần mệnh lệnh của Hàn Tam Thiên, tự động hoá thành một đao một kiếm xuất hiện trong tay Hàn Tam Thiên.
"Bùi Hổ." Thánh Nhiên vừa thấy như thế, nhanh chóng đứng dậy: "Cuộc tỷ thí của các ngươi thắng bại đã phân, người còn muốn làm gì?"
"Đây là chuyện của ta, không cần người quản, cút cho ta." Bùi Hổ tức giận quát, đồng thời thân thể chấn động, đẩy Ngũ trưởng lão đang đỡ hắn ra ngoài, dọn xong tư thế, tùy thời chuẩn bị tiến công.
"Ngươi đang ở tộc Kỳ Lân của ta, đương nhiên cũng chính là chuyện của tộc Kỳ Lân, sao ta có thể không quản?" Thánh Nhiên tức giận nói.
"Thánh Nhiên, người dám nói chuyện với bản thiếu gia như thế sao?" Bùi Hổ giận quá, trước đây tộc trưởng của tộc Kỳ Lân đều chỉ dám ở trước mặt hắn biểu lộ khuôn mặt tươi cười.
Nhưng hôm nay lại dám đối với hắn giận tím mặt.
Vị trí cao cao tại thượng không chỉ bị khiêu chiến, thậm chí vào lúc này, bị người ta khiển trách, ngay cả tôn nghiêm cũng không còn.
"Thế nào? Thánh Nhiên, có người làm chỗ dựa thì nói chuyện cũng kiên cường rồi?". Ngũ trưởng lão nhướng mày, ánh mắt lộ ra tia lạnh.
"Phải thì như thế nào?" Thánh Nhiên lạnh. lùng nói, sau đó trừng mắt liếc Ngũ trưởng lão: "Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc,
đây không phải là chân lý bất biến của tộc Đào Ngột các ngươi sao?"
Bình luận facebook