Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2734 "Nàng hẳn là đuổi theo Hàn Tam Thiên."
"Nếu người thắng thì như thế nào?" Lão trưởng thôn nói.
"Chuyện này khi nào thắng lại nói." Vương Tư Mẫn thần bí cười nói.
"Thiếu hiệp vì an nguy của thân chúng ta mà đạo nghĩa không chùn bước, mặc dù hơi có chút xúc động, nhưng tình thân nghĩa trọng, làm sao chúng ta có thể cầm tính mạng của bọn hắn đánh cược, cái này thực
sự hoang đường, thật sự là trò đùa." Lão trưởng thôn lắc đầu, quả quyết cự tuyệt.
"Tam Thiên là lãnh đạo của chúng ta, càng là bằng hữu của chúng ta, chúng ta càng để ý an toàn của hắn hơn cả ngươi, ta hỏi người có cược hay không?" Vương Tư Mẫn nhẹ giọng cười nói.
Giang hồ Bách Hiểu Sanh vốn định mở miệng khuyên Vương Tư Mẫn một chút, dù sao việc này thực tế không có quan hệ với chuyện cược hay không cược, nhưng lại không biết nha đầu này đang tính toán cái
Một lát sau, nàng nhẹ gật đầu, nhìn về phía lão trưởng thôn.
"Ta... Ta..." Lão trưởng thôn im lặng, cứu người, hỗ trợ thì không đi, lại ở đây chơi trò đánh cược, một người điên thì cũng thôi đi, từng người đều cùng nhau điên.
"Các ngươi muốn đánh cược cái gì thì cược cái đó." Lão trưởng thôn tức hổn hển ném ra câu nói tiếp theo, buồn bực liền đi muốn ra cửa.
VietWriter.vn
Nhìn thấy kiếm của Vương Tự Mẫn, hắn bất đắc dĩ hô to: "Ta về phòng xem con trai của
ta."
Lúc này Vương Tư Mẫn mới cười thu kiếm, chỉ để lại lão trưởng thôn vô cùng phiên muộn hướng về phía căn phòng.
Lão trưởng thôn vừa đi, các thôn dân cũng tản ra, các ông lão còn lại cũng đi theo.
Trong phòng, rất nhanh chỉ còn lại Vương Tư Mẫn mấy trụ cột của người thần bí.
Mặc dù mọi người đều là một bọn, nhưng lúc này mấy người Mặc Dương cũng không hiểu gì nhìn về phía Vương Tự Mẫn và Ngưng Nguyệt.
Dù sao, với năng lực cá nhân của Hàn Tam Thiên, xem như gặp được cao thủ đỉnh cấp cũng hoàn toàn có cơ hội thoát thân, nhưng nếu như những thôn dân này đi thì chỉ gây ngán chân anh mà thôi.
Nhưng ngay lúc này lại bày ra trò đánh cược thì thực tế khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
Mấu chốt là ngay cả Ngưng Nguyệt, lúc này phải là thống lĩnh nhưng cũng không biết bị nàng lôi kéo cái gì mà cùng một chỗ nổi điên.
"Chờ một chút, Tần... Tần sương sư tỷ
đâu?"
Đột nhiên, đúng vào lúc này, Mặc Dương nhìn thấy Nhân Sâm Oa đang nằm ngay 0 0 trên ghế đẩu ở bên cạnh, nhưng Tân Sương vốn luôn như hình với bóng với Nhân Sâm Oa không thấy tăm hơi.
"Hỏng bét." Ngưng Nguyệt nhướng mày, mấy bước xông ra ngoài phòng.
Dựa vào một chút xíu mùi thơm đặc thù trong không khí còn sót lại kia thuộc về Tần. sương, Ngưng Nguyệt đột nhiên khẽ cau mày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đen nhánh trên đỉnh đầu.
"Nàng hẳn là đuổi theo Hàn Tam Thiên."
Ngưng Nguyệt biết, mặc dù Tần Sương là sư tỷ của Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên cũng yêu Tô Nghênh Hạ mà không có lòng khác, nhưng Tần Sương lại một mực khăng khăng yêu người sư đệ này.
Cho nên, khi Hàn Tam Thiên lẻ loi một mình. mạo hiểm, nàng thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, len lén chạy ra ngoài.
Nàng để ý đến an nguy của Hàn Tam Thiên vượt qua cả Nhân Sâm Oa, càng vượt qua tính mạng của mình.
"Tất cả mọi người về trước đi, rồi mới triệu tập các đệ tử đến, Tam Thiên không ở đây, thôn trang do chúng ta thủ hộ, để phòng ngừa tên đại tiên Hoàng Sa gì đó đột nhiên quay trở lại đây." Ngưng Nguyệt một lần nữa không chế tâm tình, nhẹ giọng phân phó nói.
"Vâng."
Đám người lĩnh mệnh, tranh thủ thời gian chạy về vị trí của các đệ tử.
Không lâu sau, dưới sự phân phó của Ngưng Nguyệt, vốn là đám người đến tá túc, rất nhanh chuyển biến thành người bảo vệ thôn trang.
"Ngưng Nguyệt không nói Tân Sương đi đâu rồi, xem ra, Tần Sương hẳn là đi cùng với Tam Thiên." Phía tây, Mặc Dương và Đạo Thập Nhị dẫn theo mười mấy đệ tử, một bên xem bốn phía, một bên không khỏi mà nói.
"Con mắt không mù đều nhìn ra siêu cấp đại mỹ nữ thích Tam Thiên." Đối mặt với nghi vấn của Đao Thập Nhị, Mặc Dương nhẹ giọng cười nói: "Tiểu tử này cũng thật sự có phúc, có nhiều mỹ nữ yêu thích như vậy."
"Chuyện này khi nào thắng lại nói." Vương Tư Mẫn thần bí cười nói.
"Thiếu hiệp vì an nguy của thân chúng ta mà đạo nghĩa không chùn bước, mặc dù hơi có chút xúc động, nhưng tình thân nghĩa trọng, làm sao chúng ta có thể cầm tính mạng của bọn hắn đánh cược, cái này thực
sự hoang đường, thật sự là trò đùa." Lão trưởng thôn lắc đầu, quả quyết cự tuyệt.
"Tam Thiên là lãnh đạo của chúng ta, càng là bằng hữu của chúng ta, chúng ta càng để ý an toàn của hắn hơn cả ngươi, ta hỏi người có cược hay không?" Vương Tư Mẫn nhẹ giọng cười nói.
Giang hồ Bách Hiểu Sanh vốn định mở miệng khuyên Vương Tư Mẫn một chút, dù sao việc này thực tế không có quan hệ với chuyện cược hay không cược, nhưng lại không biết nha đầu này đang tính toán cái
Một lát sau, nàng nhẹ gật đầu, nhìn về phía lão trưởng thôn.
"Ta... Ta..." Lão trưởng thôn im lặng, cứu người, hỗ trợ thì không đi, lại ở đây chơi trò đánh cược, một người điên thì cũng thôi đi, từng người đều cùng nhau điên.
"Các ngươi muốn đánh cược cái gì thì cược cái đó." Lão trưởng thôn tức hổn hển ném ra câu nói tiếp theo, buồn bực liền đi muốn ra cửa.
VietWriter.vn
Nhìn thấy kiếm của Vương Tự Mẫn, hắn bất đắc dĩ hô to: "Ta về phòng xem con trai của
ta."
Lúc này Vương Tư Mẫn mới cười thu kiếm, chỉ để lại lão trưởng thôn vô cùng phiên muộn hướng về phía căn phòng.
Lão trưởng thôn vừa đi, các thôn dân cũng tản ra, các ông lão còn lại cũng đi theo.
Trong phòng, rất nhanh chỉ còn lại Vương Tư Mẫn mấy trụ cột của người thần bí.
Mặc dù mọi người đều là một bọn, nhưng lúc này mấy người Mặc Dương cũng không hiểu gì nhìn về phía Vương Tự Mẫn và Ngưng Nguyệt.
Dù sao, với năng lực cá nhân của Hàn Tam Thiên, xem như gặp được cao thủ đỉnh cấp cũng hoàn toàn có cơ hội thoát thân, nhưng nếu như những thôn dân này đi thì chỉ gây ngán chân anh mà thôi.
Nhưng ngay lúc này lại bày ra trò đánh cược thì thực tế khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
Mấu chốt là ngay cả Ngưng Nguyệt, lúc này phải là thống lĩnh nhưng cũng không biết bị nàng lôi kéo cái gì mà cùng một chỗ nổi điên.
"Chờ một chút, Tần... Tần sương sư tỷ
đâu?"
Đột nhiên, đúng vào lúc này, Mặc Dương nhìn thấy Nhân Sâm Oa đang nằm ngay 0 0 trên ghế đẩu ở bên cạnh, nhưng Tân Sương vốn luôn như hình với bóng với Nhân Sâm Oa không thấy tăm hơi.
"Hỏng bét." Ngưng Nguyệt nhướng mày, mấy bước xông ra ngoài phòng.
Dựa vào một chút xíu mùi thơm đặc thù trong không khí còn sót lại kia thuộc về Tần. sương, Ngưng Nguyệt đột nhiên khẽ cau mày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đen nhánh trên đỉnh đầu.
"Nàng hẳn là đuổi theo Hàn Tam Thiên."
Ngưng Nguyệt biết, mặc dù Tần Sương là sư tỷ của Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên cũng yêu Tô Nghênh Hạ mà không có lòng khác, nhưng Tần Sương lại một mực khăng khăng yêu người sư đệ này.
Cho nên, khi Hàn Tam Thiên lẻ loi một mình. mạo hiểm, nàng thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, len lén chạy ra ngoài.
Nàng để ý đến an nguy của Hàn Tam Thiên vượt qua cả Nhân Sâm Oa, càng vượt qua tính mạng của mình.
"Tất cả mọi người về trước đi, rồi mới triệu tập các đệ tử đến, Tam Thiên không ở đây, thôn trang do chúng ta thủ hộ, để phòng ngừa tên đại tiên Hoàng Sa gì đó đột nhiên quay trở lại đây." Ngưng Nguyệt một lần nữa không chế tâm tình, nhẹ giọng phân phó nói.
"Vâng."
Đám người lĩnh mệnh, tranh thủ thời gian chạy về vị trí của các đệ tử.
Không lâu sau, dưới sự phân phó của Ngưng Nguyệt, vốn là đám người đến tá túc, rất nhanh chuyển biến thành người bảo vệ thôn trang.
"Ngưng Nguyệt không nói Tân Sương đi đâu rồi, xem ra, Tần Sương hẳn là đi cùng với Tam Thiên." Phía tây, Mặc Dương và Đạo Thập Nhị dẫn theo mười mấy đệ tử, một bên xem bốn phía, một bên không khỏi mà nói.
"Con mắt không mù đều nhìn ra siêu cấp đại mỹ nữ thích Tam Thiên." Đối mặt với nghi vấn của Đao Thập Nhị, Mặc Dương nhẹ giọng cười nói: "Tiểu tử này cũng thật sự có phúc, có nhiều mỹ nữ yêu thích như vậy."