Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2720 "So với lên trời còn khó hơn."
"Với cương vị của ngài trưởng thôn thì muốn cưới một nàng dâu có khó gì chứ?" Ngưng Nguyệt nhẹ giọng cau mày nói.
Nếu như ngay cả con trai của trưởng thôn cũng phải cưới một xác chết, như vậy người cả thôn chỉ sợ phải ra bãi tha ma tìm Vợ tìm chồng.
"So với lên trời còn khó hơn." Lão trưởng thôn cười khổ một tiếng.
"Tuy chúng ta lần đầu đến thăm, nhưng chúng ta cũng là có thể nhìn thấy, trong thôn cũng được tính là nhân khẩu thịnh vượng, nữ tử cũng không ít, làm sao còn khó hơn lên trời?" Hàn Tam Thiên kỳ quái hỏi.
"Trong thôn thật sự có không ít nữ tử, nhưng chuyện cưới vợ khó như lên trời không phải có liên quan đến nhân khẩu." Lão trưởng thôn cười khổ một tiếng.
"Cái này là ý gì?"
"Thiếu hiệp, người chỉ biết một, mà không biết hai." Lão trưởng thôn nhẹ nhàng mà
VietWriter.vn
"Xin lắng tai nghe." Hàn Tam Thiên nói.
Lão trưởng thôn liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, lại nhìn mấy ông lão bên cạnh mình một chút, đầu cùng nhau than khổ, sau đó lão trưởng thôn cười khổ một tiếng, nói: "Đã là khách nhân thì ăn cơm nghỉ ngơi một đêm rồi sớm rời đi, những chuyện này chỉ là phiền phức của riêng chúng tôi, không đề cập tới cũng được."
"Trưởng thôn nhiệt tình hiếu khách, cũng cho chúng tôi tá túc, nếu trưởng thôn có chuyện thì cũng đừng ngại nói thẳng, có lẽ,
chúng tôi có thể trợ giúp một chút thì sao?". Hàn Tam Thiên khó hiểu nói.
"Đúng vậy, trưởng thôn, có khó khăn gì đừng ngại nói thẳng." Mặc Dương cũng nói.
Lão trưởng thôn nhìn Hàn Tam Thiên và bọn người Mặc Dương nhiệt tình vô cùng, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải: "Cái này. ."
Nhưng chỉ tiếp tục một lát, lão trưởng thôn đột nhiên nói: "Ăn chút đồ ăn đi. Mặc dù những món này cũng không dễ nhìn, nhưng lão phu cam đoan đều là đồ ăn bình thường, chỉ là trong thôn. ."
"Ai." Trưởng thôn thở dài một tiếng, nhẹ giọng nhìn qua bên cạnh mà nói: "Lôi Công."
"Có." Người tên Lôi Công bị gọi nhẹ nhàng trả lời.
"Cùng khách nhân ăn cơm đi, nếu khách nhân không nguyện ý thì người dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi." Nói xong, lão trưởng thôn
chậm rãi đứng dậy, hướng về phía bọn người Hàn Tam Thiên chắp tay mà nói: "Lão phu thân thể khó chịu, muốn nghỉ ngơi, không ở đây tiếp khách thêm nữa."
Vừa mới nói xong, không đợi bọn người Hàn Tam Thiên có đồng ý hay không, lão trưởng thôn đã quay người đi vào trong phòng.
Hàn Tam Thiên muốn đứng dậy gọi lão trưởng thôn, nhưng cuối cùng vẫn không kêu ra miệng.
"Chư vị, dùng bữa đi." Lôi Công nói khẽ.
Cho dù đồ ăn không có vấn đề, nhưng cơm này, cũng rất rõ ràng ăn không trôi, Hàn Tam Thiên lễ phép mở lời để Lôi Công mang nhóm người tiến về nơi nghỉ ngơi.
Nói là nơi nghỉ ngơi nhưng trên thực tế chỉ là mấy gian phòng vừa được dọn dẹp.
Trừ lớn hơn một chút thì bốn phía tường có thêm một cái đỉnh.
Ngưng Nguyệt, Tần Sương và những nữ tử khác trải chút chăn lông tự chuẩn bị trên mặt đất, vốn muốn cho bọn người Hàn Tam Thiên nghỉ ngơi, nhưng bọn người Hàn Tam Thiên lại lựa chọn dùng phương thức ở
phòng khách treo dây thừng nghỉ ngơi, chăn lông ở phòng trong thì để cho đám nữ tử nghỉ ngơi.
"Ai, ta nói, chúng ta sớm đi nghỉ ngơi đi, trời vừa sáng thì mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này." Vương Tư Mẫn vừa nằm xuống vừa nói vọng ra phòng khách với bọn người Hàn Tam Thiên.
"Đúng vậy, thôn này thực tế quá kỳ quái, ở lâu một giây cũng cảm thấy không yên tâm." Liễu Phương cũng có chút sợ nói.
"Đúng vậy, người trưởng thôn kia cũng thế, còn nói cái gì hành động bất đắc dĩ, nhưng
chúng ta hỏi thì hắn lại không chịu nhiều lời, ta nhìn thấy căn bản chính là có mờ ám, không thể lộ ra ngoài ánh sáng." Liễu Sa cũng nói.
Nếu như ngay cả con trai của trưởng thôn cũng phải cưới một xác chết, như vậy người cả thôn chỉ sợ phải ra bãi tha ma tìm Vợ tìm chồng.
"So với lên trời còn khó hơn." Lão trưởng thôn cười khổ một tiếng.
"Tuy chúng ta lần đầu đến thăm, nhưng chúng ta cũng là có thể nhìn thấy, trong thôn cũng được tính là nhân khẩu thịnh vượng, nữ tử cũng không ít, làm sao còn khó hơn lên trời?" Hàn Tam Thiên kỳ quái hỏi.
"Trong thôn thật sự có không ít nữ tử, nhưng chuyện cưới vợ khó như lên trời không phải có liên quan đến nhân khẩu." Lão trưởng thôn cười khổ một tiếng.
"Cái này là ý gì?"
"Thiếu hiệp, người chỉ biết một, mà không biết hai." Lão trưởng thôn nhẹ nhàng mà
VietWriter.vn
"Xin lắng tai nghe." Hàn Tam Thiên nói.
Lão trưởng thôn liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, lại nhìn mấy ông lão bên cạnh mình một chút, đầu cùng nhau than khổ, sau đó lão trưởng thôn cười khổ một tiếng, nói: "Đã là khách nhân thì ăn cơm nghỉ ngơi một đêm rồi sớm rời đi, những chuyện này chỉ là phiền phức của riêng chúng tôi, không đề cập tới cũng được."
"Trưởng thôn nhiệt tình hiếu khách, cũng cho chúng tôi tá túc, nếu trưởng thôn có chuyện thì cũng đừng ngại nói thẳng, có lẽ,
chúng tôi có thể trợ giúp một chút thì sao?". Hàn Tam Thiên khó hiểu nói.
"Đúng vậy, trưởng thôn, có khó khăn gì đừng ngại nói thẳng." Mặc Dương cũng nói.
Lão trưởng thôn nhìn Hàn Tam Thiên và bọn người Mặc Dương nhiệt tình vô cùng, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải: "Cái này. ."
Nhưng chỉ tiếp tục một lát, lão trưởng thôn đột nhiên nói: "Ăn chút đồ ăn đi. Mặc dù những món này cũng không dễ nhìn, nhưng lão phu cam đoan đều là đồ ăn bình thường, chỉ là trong thôn. ."
"Ai." Trưởng thôn thở dài một tiếng, nhẹ giọng nhìn qua bên cạnh mà nói: "Lôi Công."
"Có." Người tên Lôi Công bị gọi nhẹ nhàng trả lời.
"Cùng khách nhân ăn cơm đi, nếu khách nhân không nguyện ý thì người dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi." Nói xong, lão trưởng thôn
chậm rãi đứng dậy, hướng về phía bọn người Hàn Tam Thiên chắp tay mà nói: "Lão phu thân thể khó chịu, muốn nghỉ ngơi, không ở đây tiếp khách thêm nữa."
Vừa mới nói xong, không đợi bọn người Hàn Tam Thiên có đồng ý hay không, lão trưởng thôn đã quay người đi vào trong phòng.
Hàn Tam Thiên muốn đứng dậy gọi lão trưởng thôn, nhưng cuối cùng vẫn không kêu ra miệng.
"Chư vị, dùng bữa đi." Lôi Công nói khẽ.
Cho dù đồ ăn không có vấn đề, nhưng cơm này, cũng rất rõ ràng ăn không trôi, Hàn Tam Thiên lễ phép mở lời để Lôi Công mang nhóm người tiến về nơi nghỉ ngơi.
Nói là nơi nghỉ ngơi nhưng trên thực tế chỉ là mấy gian phòng vừa được dọn dẹp.
Trừ lớn hơn một chút thì bốn phía tường có thêm một cái đỉnh.
Ngưng Nguyệt, Tần Sương và những nữ tử khác trải chút chăn lông tự chuẩn bị trên mặt đất, vốn muốn cho bọn người Hàn Tam Thiên nghỉ ngơi, nhưng bọn người Hàn Tam Thiên lại lựa chọn dùng phương thức ở
phòng khách treo dây thừng nghỉ ngơi, chăn lông ở phòng trong thì để cho đám nữ tử nghỉ ngơi.
"Ai, ta nói, chúng ta sớm đi nghỉ ngơi đi, trời vừa sáng thì mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này." Vương Tư Mẫn vừa nằm xuống vừa nói vọng ra phòng khách với bọn người Hàn Tam Thiên.
"Đúng vậy, thôn này thực tế quá kỳ quái, ở lâu một giây cũng cảm thấy không yên tâm." Liễu Phương cũng có chút sợ nói.
"Đúng vậy, người trưởng thôn kia cũng thế, còn nói cái gì hành động bất đắc dĩ, nhưng
chúng ta hỏi thì hắn lại không chịu nhiều lời, ta nhìn thấy căn bản chính là có mờ ám, không thể lộ ra ngoài ánh sáng." Liễu Sa cũng nói.