Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2687 “Nhân sâm oa sao?"
Một đám người lập tức giật mình, nhạo nhao nghiêng đầu nhìn lại...
Khói bụi cuồn cuộn trên mặt đất, khiến người khác không thể nhìn thấy được thứ gì vừa mới rơi xuống.
Nhưng ban đầu có sự tồn tại của “quái vật màu xanh", nhưng điều càng khiến mọi người sợ hãi chính là con quái vật bên trong vừa rơi xuống, mọi người đều muốn đi đến quan sát, nhưng không ai dám lại gần.
Rất nhanh sau đó, mọi người đã tập trung lại ngày càng nhiều, tầng tầng lớp lớp người đứng chen nhau quan sát.
Lúc này khói bụi cũng dần dần tản ra, thứ đó cũng xuất hiện ngày càng rõ ràng.
VietWriter.vn
“Ai ya, chết tiệt, ngã chết ta rồi." Đồng thời, thứ đó buồn bực, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Tên khốn kiếp Hàn Tam Thiên nhà ngươi, đã biết là lão tử mà còn không chịu nhẹ tay một chút, thủ hạ lưu tình, chết tiệt, ai ya, cái mông của ta."
Tiếng chửi bới rên rỉ không ngừng vang lên, khói bụi cũng tan ra hết, một cái đầu màu đất với gương mặt xám xịt, chỉ nhỏ bằng trái hồ lô xuất hiện, vừa lấy tay xoa mông của mình, vừa tức giận từ dưới đất đứng dậy.
Khi nhìn thấy thứ đó, có người bị dọa đến
mức hoảng sợ, có người thì nhíu chặt mày lại, giống như vừa mới trải qua cơn phong ba bão táp.
Dường như cảm nhận được tất cả ánh mắt đều dồn về phía mình, tên tiểu tử này đột nhiên bất mãn nói: “Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, các người chưa nhìn thấy anh hùng bị té ngã xuống đất bao giờ phải không?"
“Sao, trừ hai người các ngươi ra, ha ha.." Lúc ánh mắt của tên tiểu tử này dừng lại trên người của Ngưng Nguyệt và Thi Ngữ, vẻ bất mãn trên gương mặt của nó đột nhiên biến mất, thay vào đó là nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt.
“Ngươi là.." Nhìn thấy tên tiểu tử này, Ngưng Nguyệt lập tức chau mày hỏi.
Nhìn qua vừa có chút thân quen lại vừa có cảm giác lạ lẫm.
“Ta, chết tiệt, không phải như vậy chứ?" Tên tiểu tử kia chợt sững người lại, sau đó tự vỗ nhẹ vào đầu của mình: “Chết tiệt ta quên mất, bộ dạng hiện tại của ta bây giờ có chút thay đổi so với trước đây."
“Mặc dù chuyện này không hề ảnh hưởng đến sự đẹp trai bức người của ta."
“Nhân sâm oa sao?"
“Ngươi chính là nhân sâm oa sao?" Hai cô gái đột nhiên sửng sốt lên tiếng.
Mặc dù tên tiểu tử này có chút giống với nhân sâm oa, nhưng thật sự vẫn có rất nhiều thứ khác biệt.
Nhân sâm oa lúc trước giống hệt như một cây nhân sâm, nhưng bây giờ thân hình lại tròn tròn, giống hệt như một viên kẹo hồ lô.
Khói bụi cuồn cuộn trên mặt đất, khiến người khác không thể nhìn thấy được thứ gì vừa mới rơi xuống.
Nhưng ban đầu có sự tồn tại của “quái vật màu xanh", nhưng điều càng khiến mọi người sợ hãi chính là con quái vật bên trong vừa rơi xuống, mọi người đều muốn đi đến quan sát, nhưng không ai dám lại gần.
Rất nhanh sau đó, mọi người đã tập trung lại ngày càng nhiều, tầng tầng lớp lớp người đứng chen nhau quan sát.
Lúc này khói bụi cũng dần dần tản ra, thứ đó cũng xuất hiện ngày càng rõ ràng.
VietWriter.vn
“Ai ya, chết tiệt, ngã chết ta rồi." Đồng thời, thứ đó buồn bực, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
“Tên khốn kiếp Hàn Tam Thiên nhà ngươi, đã biết là lão tử mà còn không chịu nhẹ tay một chút, thủ hạ lưu tình, chết tiệt, ai ya, cái mông của ta."
Tiếng chửi bới rên rỉ không ngừng vang lên, khói bụi cũng tan ra hết, một cái đầu màu đất với gương mặt xám xịt, chỉ nhỏ bằng trái hồ lô xuất hiện, vừa lấy tay xoa mông của mình, vừa tức giận từ dưới đất đứng dậy.
Khi nhìn thấy thứ đó, có người bị dọa đến
mức hoảng sợ, có người thì nhíu chặt mày lại, giống như vừa mới trải qua cơn phong ba bão táp.
Dường như cảm nhận được tất cả ánh mắt đều dồn về phía mình, tên tiểu tử này đột nhiên bất mãn nói: “Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, các người chưa nhìn thấy anh hùng bị té ngã xuống đất bao giờ phải không?"
“Sao, trừ hai người các ngươi ra, ha ha.." Lúc ánh mắt của tên tiểu tử này dừng lại trên người của Ngưng Nguyệt và Thi Ngữ, vẻ bất mãn trên gương mặt của nó đột nhiên biến mất, thay vào đó là nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt.
“Ngươi là.." Nhìn thấy tên tiểu tử này, Ngưng Nguyệt lập tức chau mày hỏi.
Nhìn qua vừa có chút thân quen lại vừa có cảm giác lạ lẫm.
“Ta, chết tiệt, không phải như vậy chứ?" Tên tiểu tử kia chợt sững người lại, sau đó tự vỗ nhẹ vào đầu của mình: “Chết tiệt ta quên mất, bộ dạng hiện tại của ta bây giờ có chút thay đổi so với trước đây."
“Mặc dù chuyện này không hề ảnh hưởng đến sự đẹp trai bức người của ta."
“Nhân sâm oa sao?"
“Ngươi chính là nhân sâm oa sao?" Hai cô gái đột nhiên sửng sốt lên tiếng.
Mặc dù tên tiểu tử này có chút giống với nhân sâm oa, nhưng thật sự vẫn có rất nhiều thứ khác biệt.
Nhân sâm oa lúc trước giống hệt như một cây nhân sâm, nhưng bây giờ thân hình lại tròn tròn, giống hệt như một viên kẹo hồ lô.
Bình luận facebook