Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2563 Đó chính là Tần Sương.
Tần sương!
Đó chính là Tần Sương.
Trong mắt Hàn Tam Thiên lúc này là sự kinh ngạc xen lẫn sự vui mừng cực độ.
Cô hệt như một tiên nữ hạ phàm, mang một bộ quần áo thanh tao nhẹ nhàng xoay người lại, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đẹp đến mức nghẹt thở, sắc đẹp khiến người khác không khỏi kinh ngạc đồng thời vô cùng quen thuộc.
Sự xuất hiện của cô không chỉ khiến Hàn
Tam Thiên sững người, mà còn đều khiến cho tất cả mọi người ở đây lúc này đều phải kinh ngạc.
VietWriter
Nếu như nói Lục Nhược Tâm là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, thậm chí không ai dám lại. gần, thì vẻ đẹp của Tần sương cũng không hề thua kém, là một mỹ nhân có một không hai trong thiên hạ, nhưng khí chất lại có chút lạnh lùng, lạnh lùng như một tảng băng nhưng vẫn có chút ấm áp mà người khác có thể tiếp xúc được.
Nói một cách khác, Lục Nhược Tâm giống hệt như ảo ảnh, không thể với tới được, còn Tần sương là một nữ thần có thể gặp được
trong biển người rộng lớn.
Cô giống hệt như trong tưởng tượng của người khác, lại vô cùng chân thật tồn lại ngay bên cạnh của người khác.
Chén rượu trên tay của Phương Khôn nghiên đổ xuống đất, nhưng hắn lại không hề phát hiện, hai mắt nhìn đăm đăm Tần Sương, máu trong cơ thể hắn không ngừng sôi sục.
Phương Khôn như vậy, còn những tên thân tín của hắn cũng không kém, giống như một con chó già bị bỏ đói hàng ngàn năm đột nhiên gặp được khúc xương ngon lành, hai
mắt tràn đầy dục vọng, nước bọt cứ thế chảy tràn ra ngoài.
Cho dù là những đệ tử của đỉnh Lam Sơn, mặc dù đã quá quen mắt với mỹ nhân, đặc biệt là đệ nhất mỹ nhân Lục Nhược Tâm. nhưng khi nhìn thấy Tần Sương liền không khỏi sửng sốt.
Trên thiên hạ này lại có người xinh đẹp không thua kém gì tiểu thư của nhà họ.
Nhưng tất cả mọi ánh mắt mọi người đều dồn vào cô, nhưng từ khi xuất hiện ánh mắt của Tần sương chỉ nhìn chăm chú vào Hàn Tam Thiên.
Đôi mắt xinh đẹp ấy chứa đầy sự vui mừng, phấn khích, cả sự đau buồn và những giọt nước mắt pha lê đang chực trào ra bên ngoài.
Trong những tháng ngày qua, hình bóng Hàn Tam Thiên cứ lẩn quẩn trong tâm trí cô, có lúc tuyệt vọng đến mức nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn có cơ hội gặp lại Hàn Tam Thiên.
Cô biết rằng, nếu như lúc đầu cô không ngoan cố thì bây giờ đã không phải rơi vào hoàn cảnh như vậy, cả Tô Nghênh Hạ cũng không gặp phải những chuyện như thế.
Tình yêu của cô đối với Hàn Tam Thiên, cảm giác tội lỗi với Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ chỉ có thể chôn chặt trong đáy lòng.
Cô cũng đã từng thử, nhưng có lẽ cả đời này không thể có được trái tim của Hàn Tam Thiên, chỉ có thể đợi đến kiếp sau.
Nhưng điều khiến cô không thể ngờ tới đó chính là lúc này lại có thể gặp lại Hàn Tam Thiên.
Đột nhiên, cảm xúc trong trái tim đều bộc phát ra, lúc này đã không còn để ý đến những thứ khác, liền khóc và hét lên: “Tam Thiên."
Sau đó, chạy đến lao vào lòng của Hàn Tam Thiên.
“Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại được người"
"Tam Thiên, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta đã để lạc mất Tô Nghênh Hạ rồi.”
“Tam Thiên, ta xin lỗi, ta xin lỗi, hu hu..."
Đó chính là Tần Sương.
Trong mắt Hàn Tam Thiên lúc này là sự kinh ngạc xen lẫn sự vui mừng cực độ.
Cô hệt như một tiên nữ hạ phàm, mang một bộ quần áo thanh tao nhẹ nhàng xoay người lại, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đẹp đến mức nghẹt thở, sắc đẹp khiến người khác không khỏi kinh ngạc đồng thời vô cùng quen thuộc.
Sự xuất hiện của cô không chỉ khiến Hàn
Tam Thiên sững người, mà còn đều khiến cho tất cả mọi người ở đây lúc này đều phải kinh ngạc.
VietWriter
Nếu như nói Lục Nhược Tâm là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, thậm chí không ai dám lại. gần, thì vẻ đẹp của Tần sương cũng không hề thua kém, là một mỹ nhân có một không hai trong thiên hạ, nhưng khí chất lại có chút lạnh lùng, lạnh lùng như một tảng băng nhưng vẫn có chút ấm áp mà người khác có thể tiếp xúc được.
Nói một cách khác, Lục Nhược Tâm giống hệt như ảo ảnh, không thể với tới được, còn Tần sương là một nữ thần có thể gặp được
trong biển người rộng lớn.
Cô giống hệt như trong tưởng tượng của người khác, lại vô cùng chân thật tồn lại ngay bên cạnh của người khác.
Chén rượu trên tay của Phương Khôn nghiên đổ xuống đất, nhưng hắn lại không hề phát hiện, hai mắt nhìn đăm đăm Tần Sương, máu trong cơ thể hắn không ngừng sôi sục.
Phương Khôn như vậy, còn những tên thân tín của hắn cũng không kém, giống như một con chó già bị bỏ đói hàng ngàn năm đột nhiên gặp được khúc xương ngon lành, hai
mắt tràn đầy dục vọng, nước bọt cứ thế chảy tràn ra ngoài.
Cho dù là những đệ tử của đỉnh Lam Sơn, mặc dù đã quá quen mắt với mỹ nhân, đặc biệt là đệ nhất mỹ nhân Lục Nhược Tâm. nhưng khi nhìn thấy Tần Sương liền không khỏi sửng sốt.
Trên thiên hạ này lại có người xinh đẹp không thua kém gì tiểu thư của nhà họ.
Nhưng tất cả mọi ánh mắt mọi người đều dồn vào cô, nhưng từ khi xuất hiện ánh mắt của Tần sương chỉ nhìn chăm chú vào Hàn Tam Thiên.
Đôi mắt xinh đẹp ấy chứa đầy sự vui mừng, phấn khích, cả sự đau buồn và những giọt nước mắt pha lê đang chực trào ra bên ngoài.
Trong những tháng ngày qua, hình bóng Hàn Tam Thiên cứ lẩn quẩn trong tâm trí cô, có lúc tuyệt vọng đến mức nghĩ rằng cả đời này sẽ không còn có cơ hội gặp lại Hàn Tam Thiên.
Cô biết rằng, nếu như lúc đầu cô không ngoan cố thì bây giờ đã không phải rơi vào hoàn cảnh như vậy, cả Tô Nghênh Hạ cũng không gặp phải những chuyện như thế.
Tình yêu của cô đối với Hàn Tam Thiên, cảm giác tội lỗi với Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ chỉ có thể chôn chặt trong đáy lòng.
Cô cũng đã từng thử, nhưng có lẽ cả đời này không thể có được trái tim của Hàn Tam Thiên, chỉ có thể đợi đến kiếp sau.
Nhưng điều khiến cô không thể ngờ tới đó chính là lúc này lại có thể gặp lại Hàn Tam Thiên.
Đột nhiên, cảm xúc trong trái tim đều bộc phát ra, lúc này đã không còn để ý đến những thứ khác, liền khóc và hét lên: “Tam Thiên."
Sau đó, chạy đến lao vào lòng của Hàn Tam Thiên.
“Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại được người"
"Tam Thiên, ta xin lỗi, ta xin lỗi, ta đã để lạc mất Tô Nghênh Hạ rồi.”
“Tam Thiên, ta xin lỗi, ta xin lỗi, hu hu..."