Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2379-2383
Người đang phát ra âm thanh trong đầu của hắn, chỉ có thể là người đó, chính là Tiểu đào.
Liên hệ với cách nói của Quy Nguyên Tử, ngược lại vô cùng chuẩn xác, hắn với Tiểu đào có mối quan hệ bạn bè khác thường, điểm này, Hàn Tam Thiên trước đây chưa từng thừa nhận.
+
Nhưng nếu như đáp ứng lời nói của Quy Nguyên Tử, như vậy có nghĩa là, Tiểu Đào...
+
Tiểu Đào là người của Ma tộc?
“Âm thanh này là truyền từ Ma tộc, vượt qua sông núi và biển vì ở Khốn Tiên Cốc nên ta đương nhiên hiểu rõ"
“Sư phụ, cô ta chính là bạn của con, nhưng tuyệt đối không phải là người của Ma tộc, ngược lại còn là hậu duệ của Thần tộc, ngươi có thể biết rằng cô ấy dùng âm thanh của Ma tộc truyền tới, vậy người có biết vị trí cụ thể của cô ta bây giờ không?"
“Thế giới Bát Phương có bốn vùng riêng biệt, khu vực lạnh nhất ở cực bắc, khu vực đầm lầy ở phía đông, hỏa diễm ở cực nam, khu vực từ linh ở phía tây, căn cứ Ma tộc nằm giữa khu vực từ linh. Nhưng thanh âm
ma tộc là truyền từ đâu tới, nếu như phán đoán của ta không sai, có lẽ truyền tới từ thành Phần Cốt ở giữa khu vực Tử Linh."
“Ta đã biết rồi." Nghe những lời nói chắc chắn của Quy Nguyên Tử, nhưng Hàn Tam
Thiên vẫn không hiểu tại sao Tiểu Đào sao lại chạy đến khu vực Tử Linh này.
Chính là vì người khác bắt đi, lại gặp phải tình huống khó đóan như thế này.
“Nếu như người muốn đi, đến lúc đó hãy giúp ta một chuyện"
“Trước khi người muốn cứu Tô Nghênh Hạ, ta nghĩ... tốt nhất trước tiên người nên đi một chuyến đến thành phần cốt."
“Ngoài ra, giao Ác thú lại cho ngươi, hãy chăm sóc chu đáo cho nó." Dứt lời, Hỏa Hải
và Kinh Lôi xung quanh đều biến mất, Chu Tào trên không trung cũng lập tức biến mất.
Đợi nhóm người Hàn Tam Thiên kịp phản ứng lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn khoảng không trung phía trước, không còn cái gì
gọi là Hỏa hải và Kinh lôi , chỉ còn lại những luồng ánh sáng mờ ảo.
“Phù, kéo ta, kéo ta."
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Đạo Thập Nhị ở sau lưng vang lên, Hàn Tam Thiên lập tức quay lại, chỉ nhìn thấy dưới đất đang cử động, thuận tay đưa ra, một luồng sức mạnh lật đất lên, đám người Đao Thập Nhị và Mặc Dương nhân cơ hội này vội vàng ngộ nguậy ngoi lên.
“Chết tiệt, người còn chưa chết, đã lấp đất chôn sao?" Đạo Thập Nhị vừa mới ngoi lên lập tức tức giận mà hét lên.
Đám người Mặc Dương cũng tức giận mà phủi bụi đất trên người mình.
Nếu như không phải nhìn thấy trên cơ thể
bọn họ toàn là cát, với tình cảnh trước mắt, thì Hàn Tam Thiên còn tưởng rằng lúc này là một giấc mộng.
"A"
Một âm thanh trầm thấp vang lên, Hàn Tam Thiên cúi đầu, nở một nụ cười cay đắng.
Có lẽ còn có một ác thú, nói với bản thân hắn rằng, tất cả không phải là ảo giác, mà chính là hiện thực.
Chỉ là khu vực Khốn tiên trước mặt đã vô cùng hoang vu , mặc dù núi Khốn Long
không còn Ma Long, thiên hạ đa mất đi một yêu quỷ, nhưng bởi vì Khốn Tiên Cốc không tồn tại, khiến cho sinh khí vốn không nhiều ở nơi đây biến mất hoàn toàn.
Có lẽ đây không còn liên hệ gì với thần ma, nhưng đã được định sẵn là một vùng hoang
liệu.
“Hàn Tam Thiên, chúng ta bây giờ làm gì?"
“Hay là bây giờ chúng ta đến Tử linh phần địa tìm bạn của ngươi."
Trong thời khác khó khăn, Tiểu Đào đã
dùng âm thanh ma thuật để nói với Hàn Tam Thiên cách giải phong ấn rìu Bàn Cổ nếu không có hắn, làm sao Hàn Tam Thiên có thể chống đỡ được đến bây giờ chứ?"
Bất luận là vì công hay tư, Hàn Tam Thiên không thể không quan tâm đến Tiểu Đào.
. Nhưng trước khi đi, Hàn Tam Thiên còn có
việc quan trọng hơn cần phải làm.
“Đều đã mệt cả rồi, trước tiên chúng ta hãy tìm thứ gì để ăn thôi." Hàn Tam Thiên quyết
định đến tạm một cái thành gần đó, thứ nhất là nghe ngóng hành tung của đám người giang hồ Bạch Hiểu Sinh, thứ hai là
muốn Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh nghĩ cách thăm dò tình hình của Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên"
“Tam Thiên, bọn ta không đói, việc cấp bách nên phải giải quyết trước." Mặc Dương vội vã lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định nói.
“Đúng vậy, Tam Thiên, ngươi bây giờ còn có việc cần làm, là huynh đệ chúng ta cần phải bất chấp mọi khó khăn để giúp đỡ, những việc ăn uống kia thì không quan trọng" Đao Thập Nhị cũng cương quyết.
“Việc cấp bách?" Hàn Tam Thiên liếc mắt
nhìn Đao Thập Nhị: “Ta chỉ biết rằng, nếu như cái bụng tên tiểu tử này không được lấp đây, mới thật sự có chuyện xảy ra."
Chỉ là một câu nói đùa, đó chính là Ác thú, nếu như ác tính của nó nổi lên, thì Hàn Tam Thiên không biết nó sẽ có hành động như thế nào?
Dù gì, lúc nó xuất hiện, cả
Lúc này, là lúc nào nhiệt nhất của một thành nhỏ nơi biên cương.
Trận chiến ở núi Khốn Long, thu hút không ít người đến, mặc dù sau khi tam đại gia tộc bị tập kích liền vội vàng rút quân về căn cứ, nhưng thành nhỏ ở biên cương này là nơi lí tưởng cho những môn phái khác tập trung.
Vào chính buổi trưa, những quán trọ, tửu lầu, thậm chí là những bãi cỏ ven đường trong thành, đã nườm nượp người.
Vô số những cao thủ trên giang hồ đều tập trung ở đây, hoặc là ở trong tửu lầu sang trọng, hoặc tụ năm tụm bảy ở phía ngoài, có
người như đang thầm thì thương lượng một chuyện gì đó, còn có những người bày tất cả bảo vật mà khó khăn mới có được, hoặc là khoe khoang, hoặc là để rao bán.
Tóm lại, thành nhỏ này đang vô cùng náo nhiệt, sự náo nhiệt mà trước đây chưa từng có.
Trong thành, một tửu lầu lớn nhất chính là tuyệt diễm lầu.
Diện tích rất lớn, là một tửu lầu xa hoa nhất trong thành.
“Trận chiến ở núi Khốn Long được xem là trận chiến có một không hai trong thiên hạ."
“Chẳng phải là như vậy sao, tam đại gia tộc cao cao tại thượng rốt cuộc bản lĩnh cũng chỉ có thế mà thôi, đầu tiên là bị Hàn Tam Thiên đánh, sau đó bị ma tộc tập kích, bị đánh đến tan đàn xẻ nghé như vậy, ta thật sự cảm thấy vô cùng buồn cười."
“Bị ma tộc tập kích, nhưng cuối cùng vẫn lấy lại được cục diện, nếu như chiến đấu chân chính thì bọn họ căn bản không phải là đối thủ của tam đại gia tộc. Vì vậy mới nói đến sự tài giỏi của tên tiểu tử Hàn Tam Thiên kia, nhưng hắn một mình đấu với hai
chân thần, liều mạng chiến đấu với họ, thật sự quá bản lĩnh và tài giỏi"
Các anh hùng hảo hán trên khắp thiên hạ bất giác thốt lên những lời khen ngợi.
Bàn bên cạnh là những kiếm khách ăn mặc tươm tất từ từ nhấc chén rượu lên uống, dường như dùng động tác này để thể hiện lòng khâm phục đối với Hàn Tam Thiên.
“Tử Tình muội muội, ngây ngốc ra đấy làm gì, mau ăn đi" Những vị anh hùng kia sau khi uống xong, mới quay lại nhìn hai người phụ nữ bên cạnh họ.
Một người trang phục màu trắng, tóc xõa ra kiều diễm như tiên nữ, một người một thân hình màu xanh vô cùng thuần khiết.
Nghe thấy những hảo hán nói chuyện, vị cô nương áo trắng mới quay đầu lại: “A, đại ca..."
“Ha ha, thất muội nhà ta đã nghĩ đến nam nhân rồi sao" Vị hảo hán bên kia bàn cười phá lên.
Lời nói này khiến tất cả các anh hùng khác đều cười phá lên theo, cũng có một số người ngồi bên kia nghe bọn họ đùa giỡn, khi nghe thấy những lời nói này, bất giác
cũng đều bật cười.
Sắc mặt Tử Tình đột nhiên đỏ lên, bàn tay níu chặt vạt áo để áp chế sự khẩn trương của bản thân: “Đại ca nói bậy, Tử Tình không có như vậy."
“Đây có gì đáng xấu hổ chứ, trai lớn dựng VỢ, gái lớn gả chồng, ai mà không biết Giang Bắc Thất Quai ta tướng mạo xấu xí, nhưng hai người em gái của ta lại vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là Thất muội Tử Tình người, vẻ đẹp trắng nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặng, nghiêng nước nghiêng thành, hồng nhan họa thủy..." Tên này cố I gắng nói hết tất cả những gì hắn biết, đem
tất cả những thành ngữ mà hắn biết được nói ra một lèo.
“Không phải sao, cái gọi là tài tử gặp giai nhân, anh hùng gặp mỹ nữ, thất muội ta là nữ nhi, thích nam nhi là chuyện thường tình. Thất muội trời sinh vốn dĩ xinh đẹp, còn Hàn Tam Thiên kia cũng được xem là anh hùng hào kiệt, xứng đôi vừa lứa, đó chính là chuyện bình thường"Một vị anh hùng khác lên tiếng.
“Với uy quyền như bây giờ của Hàn Tam Thiên, thiên hạ có biết bao nhiêu nữ nhân muốn được gả cho hắn chứ, Thất muội có ý nghĩ như vậy cũng là điều bình thường."
Từng câu từng câu một của những vị hảo hán, dường như không để ý, sắc mặt của Thất Tình ngày càng đỏ lên thêm.
Cuộc chiến ở núi Khốn Long, quả thật vô cùng sống động, phong độ anh hùng ngời ngời và sự anh tuấn có một không hai của Hàn Tam Thiên đã hằn sâu trong trái tim của cô ấy.
Mỗi lần nghĩ đến đây, trái tim của Tử Tình đập lên loạn xa.
Có được người chồng như vậy là điều bất cứ nữ nhân nào cũng khao khát.
Cô ấy thích Hàn Tam Thiên.
Trái tim này lần đầu tiên vì hắn mà dao động.
Điểm này, Tử Tình lại không dám thừa nhận.
Thậm chí, tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều có tình ý giống như cô, cô ấy hiểu rất rõ điều này.
Chỉ là bị đại ca và tất cả huynh đệ vạch trần, nên vô cùng xấu hổ.
Nhưng nụ cười của Tử Tình lại đẹp hơn bất
kì thứ gì trên thiên hạ này, đều khiến cho những người xung quanh nhìn đến ngây dại.
Cũng chính bởi vì từ khi sinh ra cô đã đẹp hệt như tiên nữ, tất cả sự chú ý đều đặt trên cô, thậm chí lúc Hàn Tam Thiên bước đến đều không hề có bất cứ người nào phát hiện ra, ngay cả chủ tửu lầu cũng không nhìn thấy.
Hàn Tam Thiên đưa mắt quét qua tất cả đám người ở đây, cho dù bọn họ đang bàn tán về mình nhưng Hàn Tam Thiên vẫn không thèm để ý, nhưng cũng bị vẻ đẹp của Tử Tình khiến hắn ngây ngốc.
Nếu như nói Lục Nhược Tâm tuyệt sắc giai nhân, còn Tần Sương là thiên hạ vô song, còn sắc đẹp này chính là đệ nhất thiên hạ.
Nhưng đẹp thì đẹp, đối với Hàn Tam Thiên
mà nói, cũng chỉ nhìn lâu thêm một chút mà thôi, từ từ quay đầu lại, mang đám người
Mặc Dương ngồi xuống, sau đó vẫy tay, ra lệnh cho tiểu nhị chạy đến.
Tuy rằng tiểu nhị rất bận, nhưng khi người khác gọi, lập tức sẽ chạy đến.
Nhưng hắn bận đến mức, không có thời gian để nhìn Hàn Tam Thiên, chỉ như thói quen mà cúi gầm đầu, đợi Hàn Tam Thiên
gọi món, lập tức ghi vào quyển sổ trên tay.
“Đều nói Giang Bắc Thất Quai kì lạ, nhưng không ngờ rằng trong thất quái lại có hai mỹ nữ xinh đẹp như vậy, đặc biệt là cô nương áo trắng, quả thật là tuyệt thế giai nhân.
“Không
“Bọn họ cũng biết là, Hàn Tam Thiên đã chết rồi đấy? Đã chết rồi, không phải cái gì cũng mất hết sao? Thần cũng được, quỷ cũng được, cuối cùng đã chết đi đều sẽ trở thành phế vật"
Lúc này, sau lưng đám người, là một vị công tử từ từ đứng dậy trên sảnh lớn.
Phong thái ngời ngời, cả thân hình áo trắng, trên tay là chiếc quạt giấy.
Chỉ với một câu nói đã khiến cho sự chú ý của tất cả tập trung trên người hắn.
“Chết tiệt, tên tiểu tử nhà người đang nói cái gì đó? Ngươi dám sỉ nhục thần ma đã qua đời Hàn Tam Thiên sao? Nếu như người muốn chết, bọn ta nhất định thành toàn cho người."
“Nói không sai, sỉ nhục Hàn Tam Thiên, vậy chính là chống đối lại với bọn ta, nếu như muốn giữ lại mạng sống. Hãy hỏi thanh đao trên tay bọn ta có đồng ý hay không?
"Chết tiệt, lập tức xin lỗi ngay"
Rất nhiều người đột nhiên vì tức giận mà đứng phắt dậy, đối với họ mà nói Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn thuyết phục được bọn
họ, là một trong những biểu tượng tinh thần của họ, dù gì, Hàn Tam Thiên cũng là người phàm đầu tiên dám đứng ra chống lại chân thần, rất nhiều người xem đó là thần tượng hoặc là mục tiêu để phấn đấu.
Vị công tử này sỉ nhục Hàn Tam Thiên,
đương nhiên khiến bọn họ vô cùng bất mãn.
Nhưng tên này ngược lại không hề hoảng hốt, hắn đứng dậy lập tức các vị cao thủ xung quanh hắn cũng đứng dậy theo, CÓ thể vạm vỡ, hơi thở mạnh mẽ, nhìn vào liền có thể biết đây là những cao thủ ẩn danh trên giang hồ.
“Ha ha, các ngươi tâng bốc Hàn Tam Thiên cao như vậy thì có ích lợi gì? Theo ta, chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười của quá khứ mà thôi." nói xong, hắn tiến lên phía trước mấy bước, đến đứng cạnh bên của Tử Tình.
Càng nhìn càng yêu thích, càng nhìn trái tim hắn càng dao động.
Mỹ nhân này, đẹp đến nao lòng.
Nhìn chằm chằm rồi mỉm cười với Tử Tình, sau đó sắc mặt trở nên giữ tợn, dưới chân liền cử động.
Mặt đất được tạo thành bởi một tảng đá lớn, đột nhiên nứt vỡ thành một cái lỗ lớn.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Tên tiểu tử này,...thật là bạo ngược, chỉ dùng lực của một chân đã khiến cho mặt đất vỡ nát như vậy, hắn có lại lịch như thế nào vậy chứ?"
Đám người khi này còn hùng hồn lên tiếng đe dọa như vậy, nhưng bây giờ lại bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch, chỉ dám lẩm nhẩm trong miệng, thì thầm dò xét thân phận của vị công tử kia.
“Bất cứ thứ gì khi chết đi, đều biến thành phế vật, còn ta mới chính là ma thần thật sự mà các ngươi đang đối mặt." Nhìn thấy tất cả đang vô cùng hoảng sợ, tên tiểu tử này vô cùng đắc ý, vung chiếc quạt ra, vén lại tóc, làm một động tác vô cùng tuấn tú: “Tại hạ là Trần Thế Dân của cung Thiên Ngọc"
Công tử nhà ta cũng chính là chưởng môn tương lai của cung Thiên Ngọc." Một tên thuộc hạ lúc này lập tức đưa ngón tay cái lên diễu võ dương oai tự giới thiệu.
“Chết tiệt, tên này quả nhiên là đệ tử của Cung Thiên Ngọc trên đảo Phiêu Miểu."
“Trưởng lão thấp nhất ở đây cũng đạt đến cảnh giới Chu tà, còn đa số đều là cao thủ của Bát Huang, đặt biệt là chưởng môn của bọn chúng, nghe nói nhiều năm về trước đã vượt qua trận độ kiếp của Bát huang. Nhưng môn phái này vô cùng bí ẩn, hành tung khó đoán, nhiều lúc chỉ nghe lời đồn thổi trên giang hồ, chứ chưa nhìn thấy qua bao giờ, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây"
"Xem ra truyền nhân của cung Thiên Ngọc cũng không tệ, chỉ còn là một thanh niên đã có tu vi thâm hậu như vậy, Cung Thiên Ngọc quả thật không tầm thường"
Chương 2381: Lời nói vô căn cứ.
“Hừ, cung Thiên Ngọc thì như thế nào chứ, không phải cũng là kẻ giấu đầu lòi đuôi ở núi Khốn Long sao? Trong mắt người Hàn Tam Thiên tệ đến như vậy, vậy sao ta lại không thấy người ra tay giết Ma Long ở núi Khốn Long chứ?" vị lão đại Giang Bắc Thất Quai bất mãn lên tiếng.
Trong mắt hắn, Hàn Tam Thiên mới là một vị anh hùng thật sự đối với tên công tử bột này, đương nhiên hắn không để vào mắt.
“Ha ha, xem ra Giang Bắc Thất Quai người
không những tướng mạo không bình. thường, ngay cả đầu óc cũng có vấn đề." Trần Thế Mẫn không khỏi nhạo báng, vẫy
vẫy cây quạt, lạnh lùng nở một nụ cười đáp.
Giang Bắc Thất Quai đột nhiên đập mạnh xuống bàn, tức giận muốn đứng phắt dậy: “Chết tiệt, người nói cái gì?"
Chỉ là vừa mới đứng dậy liền có chút bối rối, Trần Thế Dân chỉ đặt cây quạt trên vai của hắn, liền khiến cả cơ thể hắn không thể đứng dậy nổi, càng dùng lực để phản kháng lại, thì mồ hôi càng lúc càng tuôn ra trên trán.
Sau đó, Trần
Hàn Tam Thiên cũng chau mày lại, nhìn Trần Thế Quân, trong trí nhớ của hắn, đừng nói hắn và tên Trần Thế Quân này có quen nhau, ngay cả bất kì giao ước nào cũng không hề có.
Tuy nhiên, lúc này tên Trần Thế Quân này cũng đã ngừng cười, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng đáp: “Thuộc hạ sao? Tên rác rưởi Hàn Tam Thiên đó cũng xứng làm thuộc hạ
của bản thiếu gia đây sao? Hắn chẳng qua I chỉ là một con chó của ta mà thôi."
“Con chó sao?"
“Tên tiểu tử này đang nói bậy bạ gì vậy?
Hàn Tam Thiên dù gì cũng là một Thần ma, cho dù tên tiểu tử này không tôn trọng cũng được, còn dám nói Hàn Tam Thiên là một con chó, chết tiệt, ta không thể nhẫn nhịn thêm nữa."
“Không phải sao, có một số người người không thể tôn trọng, nhưng đối với người có chiến công hiển hách như vậy, cũng không được tùy ý chà đạp như vậy."
+
“Đúng vậy, vốn dĩ ta rất coi trọng đối với sự thần bí của Cung Thiên Ngọc, nhưng trước
mắt các ngươi lại không biết liêm sỹ như vậy, quả thật khiến bọn ta vô cùng thất vọng."
“Cung Thiên Ngọc này ngược lại đã cho ta thấy cái gì được gọi là bỉ ổi vô liêm sỹ."
Rất nhiều người đột nhiên bị những lời nói của Trần Thế Dân làm cho phẫn nộ, đã từng nhìn thấy người vô liêm sỉ rồi nhưng chưa từng nhìn thấy người nào bại hoại được như hắn.
“Hắn nói người như vậy, hay là để ta dạy cho hắn một bài học." Đạo Thập Nhị đã đi theo Hàn Tam Thiên lâu như vậy, sao lại có thể để cho người khác nói xấu Hàn Tam Thiên như vậy chứ, đương nhiên bây giờ muốn lập tức bộc phát.
Dù gì đối với Hàn Tam Thiên mà nói, những kẻ này quả thực không đáng để hắn tức giận.
“Hừ, vì vậy thế gian nhiều kẻ ngu dốt đến vậy, chúng ta có thể để ý đến hết không?" Đối mặt với nhiều sự chỉ trích như vậy nhưng Trần Thế Dân lại không hề tức giận, kỉ năng diễn xuất của hắn quả thật có thể thắng giải điện ảnh thế giới.
“Công tử à, người thì phải có người này kẻ nọ. Nếu như ai cũng thông minh thì thiên hạ này làm sao có sự phân cấp nhiều như vậy." Tên thuộc hạ đứng bên cạnh buông lời châm biếm.
Dứt lời, liền quét mắt nhìn sang đám người kia, lạnh lùng lên tiếng: " Nhưng đám người này làm sao có thể biết được, tên Hàn Tam Thiên này chẳng qua chỉ là một tên phế vật của phái Hư Không mà thôi, nếu như không
có lòng hảo tâm chỉ giáo của công tử, làm sao có thể tiến bộ được như bây giờ? Nếu
như không có sự dẫn dắt của công tử, hắn làm sao có thể từng bước từng bước khiến cho thiên hạ kinh ngạc như vậy."
“Những lời nói của ngươi là có ý gì? Nói đi nói lại, cũng hàm ý Hàn Tam Thiên chính là đệ tử của công tử nhà ngươi." Có người hoài nghi hỏi.
“Chỉ là không ngờ rằng, chỉ là một con chó giữ cửa lại được các ngươi sùng bái đến như vậy, nếu như các ngươi có đầu óc, chi bằng tôn sùng công tử nhà ta thì có tốt hơn không"
+
Sau khi tên thuộc hạ đắc ý nói dứt lời, Trần Thế Dân cũng phối hợp gấp cây quạt lại, tỏ ra phong thái ngời ngời của người anh hùng.
Nhưng ánh mắt của hắn lúc này luôn nhìn chăm chú vào Tử Tình, dụng ý vô cùng rõ ràng.
“Ngươi quả thật khoác lát, ta cũng có thể
nói ta là cha của Hàn Tam Thiên vậy. Cả đời mưu cầu danh lợi, bây giờ Hàn Tam Thiên đã chết , ngươi nói như thế nào chẳng được."
“Chẳng lẽ không phải như vậy sao?"
Đối với những lời nói vô căn cứ này, đương nhiên chẳng có ai tin.
Ngược lại có những người đơn thuần như Tử Tình, dùng ánh mắt phức tạp ngước nhìn Trần Thế Dân, điều này khiến hắn thích thú.
“Thất muội, đừng nghe hắn nói bậy" Kinh
nghiệm giang hồ của hắn phong phú, đương nhiên không thể bị lừa, lập tức lạnh lùng nói với Tử Tình.
Tử Tình ngoan ngoãn gật đầu, rồi rời ánh mắt đi chỗ khác.
Điều này khiến Trần Thế Dân bất mãn: “Chết tiệt, Giang Bắc Thất Quai, cho dù ngươi không tin, vậy ta đây sẽ cho ngươi thấy."
“Thiên hỏa, nguyệt luân."
Ầm!
Tên tiểu tử này hét lớn lên, trong tay xuất hiện một ngọn lửa, tay trái là những luồng điện tím."
Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, không ít người hoảng hốt mà hét lên.
Bởi vì, Thiên Hỏa Nguyệt Luân chính là từ ngữ thay thế cho cái tên Hàn Tam Thiên, gọi Thiên hỏa nguyện luân chính là nhắc đến Hàn Tam Thiên.
Nhưng chỉ có những người không hiểu biết mới nghĩ như vậy, còn người hiểu biết lập tức có thể nhận ra, ở một góc độ nào đó thiên hỏa nguyệt luân của hắn giống với
Thiên hỏa nguyệt luân của Hàn Tam Thiên, nhưng nếu quan sát kỷ có thể phát hiện sự khác biệt giữa hai bên hoàn toàn to lớn, một trời một vực.
Giang Bắc Thất Quai nhìn sơ qua liền có thể phát hiện ra, nào có dễ dàng bị lừa như em gái của hắn, huống hồ còn giả mạo thần tượng của hắn, đột nhiên mỉa mai lên tiếng: “Đừng có giả thần giả quỷ"
Dứt lời, lập tức
Dưới sự giúp đỡ của Hàn Tam Thiên, lão đại của Thất Quái đứng thẳng lên, nhếch giác ngước mắt nhìn sang người thanh niên trước mặt.
Người thanh niên có một làn da trắng, mặc dù gầy nhưng vô cùng vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, người này vô cùng đẹp trai.
Đặc biệt là trong đôi mắt hắn là một sự trầm tĩnh, vừa có một sự hiền hậu nhưng lại mang nét tà ác không thể diễn tả thành lời.
Kì quái như vậy nhưng vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Chỉ có thể đánh giá là như vậy, sau khi đứng dậy, xoay người lại rồi hướng về phía Trần Thế Dân mà tấn công.
Tên tiểu tử này không hổ danh được gọi là lão đại của Thất Quái, tuy rằng tướng mạo có vẻ xấu xí, nhưng những đòn tấn công của hắn vô cùng nhanh nhẹn và thâm hậu, chỉ một cái xoay người liền đã nhanh chóng xông tới Trần Thế Quân.
“Tài mòn thấp kém." Đối diện với đòn tấn công hung hăng của lão đại của Thất Quái , nhưng Trần Thế Quân lại không hề khẩn trương, ung dung tự tại mà phất phất cây quạt.
Điều này khiến cho Thất quái giận càng thêm giận, sau khi hét lên một tiếng, rồi gia tăng tốc độ tấn công.
Nhưng đúng lúc đòn tấn công của hắn đánh trúng Trần Thế Quân, lại chỉ nhìn thấy cây quạt được thu lại, sau đó cả thân người của Trần Thế Dân xông qua người của lão đại Thất Quái , đồng thời dùng cây quạt đánh vào cánh tay hắn, còn một cách tay đột nhiên âm thầm dùng lực chương vào bụng của lão đại kia.
+
Ầm!!!
Nhìn thấy khí thế hùng hậu của Thất quái
lão đại, đột nhiên chỉ cảm thấy cơ thể như những cánh hoa, lực đàn hồi vô cùng lớn khiến cơ thể hắn bay ngược ra ngoài.
Hắn lại bị đánh bay đi, lần này lại tiếp tục và vào bàn của Hàn Tam Thiên, chiếc bàn bị xê dịch và kêu lên cót két.
Chén trà trên bàn cũng va chạm phát ra âm thanh.
Nhưng những âm thanh này chỉ phát ra trong tích tắc, khi Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, mọi thứ lập tức trở về lại trạng thái ban đầu.
“Thật ngại quá, các huynh đệ." Thất Quái lão đại quay đầu lại, kìm nén đau đớn, vội
vàng giúp Hàn Tam Thiên sắp xếp lại chén bát trên bàn, ngại ngùng nở một nụ cười.
Hàn Tam Thiên nở một nụ cười nhẹ nhàng, xua tay hàm ý không có gì, trong tay đang đùa giỡn với đôi đũa của mình, lấy đó làm điểm tự sửa lại cái chén về lại vị trí ban đầu.
(+
Chỉ nhìn thấy Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cử động liền có thể đưa cái chén về lại vị trí của nó trên cái bàn.
Thất quái lão đại vốn dĩ không hề để ý đến động tác nhỏ này của Hàn Tam Thiên,
nhưng động tác bình thường này lại được Hàn Tam Thiên thực hiện vô cùng mượt mà, khiến hắn không khỏi thích mắt mà chăm chú nhìn theo.
Sau khi đùa xong, Hàn Tam Thiên chỉ mỉm cười rồi rút tay về.
Thất quái lão đại sau khi khìn xong, hét lên một tiếng lập tức xông về hướng Trần Thế Quân một lần nữa.
Mặc dù thực lực của Bắc Giang Thất Quai trên thiên hạ không được xem là vượt trội, nhưng có sự bổ trực sức mạnh của bảy người, mỗi người đều có thế mạnh riêng,
cộng thêm dự bám lấy kẻ địch dai dẳng của bọn họ, tinh thần kiên trì bám lấy khiến đối phương không thể làm gì, vì vậy danh tiếng của Bắc Giang Thất Quai vô cùng nổi tiếng.
Nhưng lần này ngoài sự liều lĩnh ra hắn còn có một ý định khác, chính là phòng thủ những đợt tấn công tiếp theo của Trần Thế Quân.
Mặc dù là như vậy nhưng sau khi Thất Quai lão đại tấn công, Trần Thế Quân lần này cũng thực hiện những động tác nhanh như cắt, lập tức xuất ra cước chưởng.
Một lần nữa Thất quái lão đại cảm nhận
được một lực phản lại, nhưng màn đụng đưa đôi đũa để di chuyển cái chén khi nảy của Hàn Tam Thiên đột nhiên hiện ra trong đầu hắn.
“Ta biết rồi, tên nhóc này dùng chiêu thức lấy nhỏ đánh lớn của thái cực quyền để chỉ day ta."
Nghĩ đến đây, Thất quái lão đại lập tức giác ngộ ra, cây quạt của Trần Thế Dân run lên, hành động theo hướng ngược lại.
Một tiếng nổ vang lên, Trần Thế Dân lập tức lùi về phía sau vài bước.
Nhưng quả nhiên tên tiểu tử này có chút bản lĩnh, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, nhân lúc Thất quái lão đại đang vui mừng đắc ý, liền dùng chân đạp vào chân của Thất quái lão đại.
Mặc dù sức lực ở thân dưới của Thất quái lão đại không nhỏ, nhưng có phần đứng
không vững, cộng với sự lơ là vì hành động bước lùi đằng sau của Trần Thế Quân, lập tức bị một cước này của Trần Thế Quân đạp bay ra xa.
Pằng!!!
Lại một lần nữa, Thất quái lão đại lại ngã
vào bàn của Hàn Tam Thiên.
“Cảm ơn." Dường như vô thức quay đầu lại cười nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên dùng một tay chỉnh sửa lại
chiếc bàn, rồi lắc đầu, còn một cánh tay khác làm một động tác khác.
Thất quái lão đại nhìn đến ngây ngốc nhưng ngay sau đó lập tức hiểu ra.
Không cần nghĩ nhiều, Thất quái lão đại lập tức xông qua, trong tay thực hiện một động tác vô cùng kì lạ, Trần Thế Quân có ý định
tấn công nhưng vẫn còn e ngại đòn tấn công vô cùng hiểm ác của Thất quái lão đại.
Lập tức bị Thất quái lão đại đánh trúng vào ngực, lùi sau vai bước.
#
Trần Thế Quân nhíu chặt hai mày lại, bản lĩnh của Thất quái lão đại hắn đã từng nghe qua, nhưng chiêu thức kì quái như vậy rỏ ràng không phải chiêu thức hắn có thể thực hiện được.
Chính lúc này hai mắt Trần Thế Quân lóe lên sự lạnh lẽo, hai mắt trừng trừng nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Tư thế của Bắc Giang Thất Quái khi nảy, không phải giống với động tác của trên tiểu tử ở bàn bên kia bày ra hay sao?
Nghĩ đến đây, Trần Thế Quân nghiến răng nghiến lợi, trong tay lập tức cử động, lập tức lợi dụng sơ hở của Thất quái lão đại, nhanh chóng tấn công.
Ầm!!!
Cái mà Thất quái lão đại học được từ Hàn Tam Thiên khiến Trần Thế Quân không biết làm thế nào để đối phó, nhưng lập tức thay đổi chiêu thức khác để đối phó.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, một tay giữ chặt bụng của Thất đại lão quái, hắn vốn cho rằng bản thân sẽ lại một lần nữa ngã lên bàn nhưng không ngờ rằng sau lưng hắn có một ngọn núi lớn để dựa vào, không chỉ
không giống như trong tưởng tượng của I hắn, ngược lại sửng sốt vì hắn lại đứng vô cùng vững.
Sau đó, không đợi cho hắn kịp phản ứng lại,
chân của hắn lập tức bị người nào đó đạp, cả người như được truyền một sức mạnh kì lạ nào đó khiến hắn xông về phía trước tấn công.
Ầm!!!
Dường như Thất quái lão đại còn đang hoang mang, không ngờ đòn tấn công này của bản thân lại khiến cho Trần Thế Dân căng thẳng như vậy.
Tư thế của đợt tấn công này vô cùng kì lạ, Vốn dĩ phần thân dưới của Thất quái lão đại không vững, bước đi không đủ, nhưng lúc này bước chân rất đặc thù, tức pháp vô cùng kì quái.
Những chiêu thức liên tiếp nhau, Trần Thế Dân vội vã lùi về phía sau vài bước.
“Ngươi." Trần Thế Dân tức giận, hai mắt đỏ lên nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Lần này bắt buộc hắn phải dùng tất cả sức mạnh mới có thể miễn cưỡng đánh Thất quái lão đại bay ra xa.
Nhìn thấy Thất lão đại lại một lần nữa bay lên, tất cả mọi người đều khâm phục bản lĩnh của Trần Thế Dân.
Khóe miệng Trần
Liên hệ với cách nói của Quy Nguyên Tử, ngược lại vô cùng chuẩn xác, hắn với Tiểu đào có mối quan hệ bạn bè khác thường, điểm này, Hàn Tam Thiên trước đây chưa từng thừa nhận.
+
Nhưng nếu như đáp ứng lời nói của Quy Nguyên Tử, như vậy có nghĩa là, Tiểu Đào...
+
Tiểu Đào là người của Ma tộc?
“Âm thanh này là truyền từ Ma tộc, vượt qua sông núi và biển vì ở Khốn Tiên Cốc nên ta đương nhiên hiểu rõ"
“Sư phụ, cô ta chính là bạn của con, nhưng tuyệt đối không phải là người của Ma tộc, ngược lại còn là hậu duệ của Thần tộc, ngươi có thể biết rằng cô ấy dùng âm thanh của Ma tộc truyền tới, vậy người có biết vị trí cụ thể của cô ta bây giờ không?"
“Thế giới Bát Phương có bốn vùng riêng biệt, khu vực lạnh nhất ở cực bắc, khu vực đầm lầy ở phía đông, hỏa diễm ở cực nam, khu vực từ linh ở phía tây, căn cứ Ma tộc nằm giữa khu vực từ linh. Nhưng thanh âm
ma tộc là truyền từ đâu tới, nếu như phán đoán của ta không sai, có lẽ truyền tới từ thành Phần Cốt ở giữa khu vực Tử Linh."
“Ta đã biết rồi." Nghe những lời nói chắc chắn của Quy Nguyên Tử, nhưng Hàn Tam
Thiên vẫn không hiểu tại sao Tiểu Đào sao lại chạy đến khu vực Tử Linh này.
Chính là vì người khác bắt đi, lại gặp phải tình huống khó đóan như thế này.
“Nếu như người muốn đi, đến lúc đó hãy giúp ta một chuyện"
“Trước khi người muốn cứu Tô Nghênh Hạ, ta nghĩ... tốt nhất trước tiên người nên đi một chuyến đến thành phần cốt."
“Ngoài ra, giao Ác thú lại cho ngươi, hãy chăm sóc chu đáo cho nó." Dứt lời, Hỏa Hải
và Kinh Lôi xung quanh đều biến mất, Chu Tào trên không trung cũng lập tức biến mất.
Đợi nhóm người Hàn Tam Thiên kịp phản ứng lại, chỉ có thể trừng mắt nhìn khoảng không trung phía trước, không còn cái gì
gọi là Hỏa hải và Kinh lôi , chỉ còn lại những luồng ánh sáng mờ ảo.
“Phù, kéo ta, kéo ta."
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Đạo Thập Nhị ở sau lưng vang lên, Hàn Tam Thiên lập tức quay lại, chỉ nhìn thấy dưới đất đang cử động, thuận tay đưa ra, một luồng sức mạnh lật đất lên, đám người Đao Thập Nhị và Mặc Dương nhân cơ hội này vội vàng ngộ nguậy ngoi lên.
“Chết tiệt, người còn chưa chết, đã lấp đất chôn sao?" Đạo Thập Nhị vừa mới ngoi lên lập tức tức giận mà hét lên.
Đám người Mặc Dương cũng tức giận mà phủi bụi đất trên người mình.
Nếu như không phải nhìn thấy trên cơ thể
bọn họ toàn là cát, với tình cảnh trước mắt, thì Hàn Tam Thiên còn tưởng rằng lúc này là một giấc mộng.
"A"
Một âm thanh trầm thấp vang lên, Hàn Tam Thiên cúi đầu, nở một nụ cười cay đắng.
Có lẽ còn có một ác thú, nói với bản thân hắn rằng, tất cả không phải là ảo giác, mà chính là hiện thực.
Chỉ là khu vực Khốn tiên trước mặt đã vô cùng hoang vu , mặc dù núi Khốn Long
không còn Ma Long, thiên hạ đa mất đi một yêu quỷ, nhưng bởi vì Khốn Tiên Cốc không tồn tại, khiến cho sinh khí vốn không nhiều ở nơi đây biến mất hoàn toàn.
Có lẽ đây không còn liên hệ gì với thần ma, nhưng đã được định sẵn là một vùng hoang
liệu.
“Hàn Tam Thiên, chúng ta bây giờ làm gì?"
“Hay là bây giờ chúng ta đến Tử linh phần địa tìm bạn của ngươi."
Trong thời khác khó khăn, Tiểu Đào đã
dùng âm thanh ma thuật để nói với Hàn Tam Thiên cách giải phong ấn rìu Bàn Cổ nếu không có hắn, làm sao Hàn Tam Thiên có thể chống đỡ được đến bây giờ chứ?"
Bất luận là vì công hay tư, Hàn Tam Thiên không thể không quan tâm đến Tiểu Đào.
. Nhưng trước khi đi, Hàn Tam Thiên còn có
việc quan trọng hơn cần phải làm.
“Đều đã mệt cả rồi, trước tiên chúng ta hãy tìm thứ gì để ăn thôi." Hàn Tam Thiên quyết
định đến tạm một cái thành gần đó, thứ nhất là nghe ngóng hành tung của đám người giang hồ Bạch Hiểu Sinh, thứ hai là
muốn Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh nghĩ cách thăm dò tình hình của Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên"
“Tam Thiên, bọn ta không đói, việc cấp bách nên phải giải quyết trước." Mặc Dương vội vã lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định nói.
“Đúng vậy, Tam Thiên, ngươi bây giờ còn có việc cần làm, là huynh đệ chúng ta cần phải bất chấp mọi khó khăn để giúp đỡ, những việc ăn uống kia thì không quan trọng" Đao Thập Nhị cũng cương quyết.
“Việc cấp bách?" Hàn Tam Thiên liếc mắt
nhìn Đao Thập Nhị: “Ta chỉ biết rằng, nếu như cái bụng tên tiểu tử này không được lấp đây, mới thật sự có chuyện xảy ra."
Chỉ là một câu nói đùa, đó chính là Ác thú, nếu như ác tính của nó nổi lên, thì Hàn Tam Thiên không biết nó sẽ có hành động như thế nào?
Dù gì, lúc nó xuất hiện, cả
Lúc này, là lúc nào nhiệt nhất của một thành nhỏ nơi biên cương.
Trận chiến ở núi Khốn Long, thu hút không ít người đến, mặc dù sau khi tam đại gia tộc bị tập kích liền vội vàng rút quân về căn cứ, nhưng thành nhỏ ở biên cương này là nơi lí tưởng cho những môn phái khác tập trung.
Vào chính buổi trưa, những quán trọ, tửu lầu, thậm chí là những bãi cỏ ven đường trong thành, đã nườm nượp người.
Vô số những cao thủ trên giang hồ đều tập trung ở đây, hoặc là ở trong tửu lầu sang trọng, hoặc tụ năm tụm bảy ở phía ngoài, có
người như đang thầm thì thương lượng một chuyện gì đó, còn có những người bày tất cả bảo vật mà khó khăn mới có được, hoặc là khoe khoang, hoặc là để rao bán.
Tóm lại, thành nhỏ này đang vô cùng náo nhiệt, sự náo nhiệt mà trước đây chưa từng có.
Trong thành, một tửu lầu lớn nhất chính là tuyệt diễm lầu.
Diện tích rất lớn, là một tửu lầu xa hoa nhất trong thành.
“Trận chiến ở núi Khốn Long được xem là trận chiến có một không hai trong thiên hạ."
“Chẳng phải là như vậy sao, tam đại gia tộc cao cao tại thượng rốt cuộc bản lĩnh cũng chỉ có thế mà thôi, đầu tiên là bị Hàn Tam Thiên đánh, sau đó bị ma tộc tập kích, bị đánh đến tan đàn xẻ nghé như vậy, ta thật sự cảm thấy vô cùng buồn cười."
“Bị ma tộc tập kích, nhưng cuối cùng vẫn lấy lại được cục diện, nếu như chiến đấu chân chính thì bọn họ căn bản không phải là đối thủ của tam đại gia tộc. Vì vậy mới nói đến sự tài giỏi của tên tiểu tử Hàn Tam Thiên kia, nhưng hắn một mình đấu với hai
chân thần, liều mạng chiến đấu với họ, thật sự quá bản lĩnh và tài giỏi"
Các anh hùng hảo hán trên khắp thiên hạ bất giác thốt lên những lời khen ngợi.
Bàn bên cạnh là những kiếm khách ăn mặc tươm tất từ từ nhấc chén rượu lên uống, dường như dùng động tác này để thể hiện lòng khâm phục đối với Hàn Tam Thiên.
“Tử Tình muội muội, ngây ngốc ra đấy làm gì, mau ăn đi" Những vị anh hùng kia sau khi uống xong, mới quay lại nhìn hai người phụ nữ bên cạnh họ.
Một người trang phục màu trắng, tóc xõa ra kiều diễm như tiên nữ, một người một thân hình màu xanh vô cùng thuần khiết.
Nghe thấy những hảo hán nói chuyện, vị cô nương áo trắng mới quay đầu lại: “A, đại ca..."
“Ha ha, thất muội nhà ta đã nghĩ đến nam nhân rồi sao" Vị hảo hán bên kia bàn cười phá lên.
Lời nói này khiến tất cả các anh hùng khác đều cười phá lên theo, cũng có một số người ngồi bên kia nghe bọn họ đùa giỡn, khi nghe thấy những lời nói này, bất giác
cũng đều bật cười.
Sắc mặt Tử Tình đột nhiên đỏ lên, bàn tay níu chặt vạt áo để áp chế sự khẩn trương của bản thân: “Đại ca nói bậy, Tử Tình không có như vậy."
“Đây có gì đáng xấu hổ chứ, trai lớn dựng VỢ, gái lớn gả chồng, ai mà không biết Giang Bắc Thất Quai ta tướng mạo xấu xí, nhưng hai người em gái của ta lại vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là Thất muội Tử Tình người, vẻ đẹp trắng nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặng, nghiêng nước nghiêng thành, hồng nhan họa thủy..." Tên này cố I gắng nói hết tất cả những gì hắn biết, đem
tất cả những thành ngữ mà hắn biết được nói ra một lèo.
“Không phải sao, cái gọi là tài tử gặp giai nhân, anh hùng gặp mỹ nữ, thất muội ta là nữ nhi, thích nam nhi là chuyện thường tình. Thất muội trời sinh vốn dĩ xinh đẹp, còn Hàn Tam Thiên kia cũng được xem là anh hùng hào kiệt, xứng đôi vừa lứa, đó chính là chuyện bình thường"Một vị anh hùng khác lên tiếng.
“Với uy quyền như bây giờ của Hàn Tam Thiên, thiên hạ có biết bao nhiêu nữ nhân muốn được gả cho hắn chứ, Thất muội có ý nghĩ như vậy cũng là điều bình thường."
Từng câu từng câu một của những vị hảo hán, dường như không để ý, sắc mặt của Thất Tình ngày càng đỏ lên thêm.
Cuộc chiến ở núi Khốn Long, quả thật vô cùng sống động, phong độ anh hùng ngời ngời và sự anh tuấn có một không hai của Hàn Tam Thiên đã hằn sâu trong trái tim của cô ấy.
Mỗi lần nghĩ đến đây, trái tim của Tử Tình đập lên loạn xa.
Có được người chồng như vậy là điều bất cứ nữ nhân nào cũng khao khát.
Cô ấy thích Hàn Tam Thiên.
Trái tim này lần đầu tiên vì hắn mà dao động.
Điểm này, Tử Tình lại không dám thừa nhận.
Thậm chí, tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều có tình ý giống như cô, cô ấy hiểu rất rõ điều này.
Chỉ là bị đại ca và tất cả huynh đệ vạch trần, nên vô cùng xấu hổ.
Nhưng nụ cười của Tử Tình lại đẹp hơn bất
kì thứ gì trên thiên hạ này, đều khiến cho những người xung quanh nhìn đến ngây dại.
Cũng chính bởi vì từ khi sinh ra cô đã đẹp hệt như tiên nữ, tất cả sự chú ý đều đặt trên cô, thậm chí lúc Hàn Tam Thiên bước đến đều không hề có bất cứ người nào phát hiện ra, ngay cả chủ tửu lầu cũng không nhìn thấy.
Hàn Tam Thiên đưa mắt quét qua tất cả đám người ở đây, cho dù bọn họ đang bàn tán về mình nhưng Hàn Tam Thiên vẫn không thèm để ý, nhưng cũng bị vẻ đẹp của Tử Tình khiến hắn ngây ngốc.
Nếu như nói Lục Nhược Tâm tuyệt sắc giai nhân, còn Tần Sương là thiên hạ vô song, còn sắc đẹp này chính là đệ nhất thiên hạ.
Nhưng đẹp thì đẹp, đối với Hàn Tam Thiên
mà nói, cũng chỉ nhìn lâu thêm một chút mà thôi, từ từ quay đầu lại, mang đám người
Mặc Dương ngồi xuống, sau đó vẫy tay, ra lệnh cho tiểu nhị chạy đến.
Tuy rằng tiểu nhị rất bận, nhưng khi người khác gọi, lập tức sẽ chạy đến.
Nhưng hắn bận đến mức, không có thời gian để nhìn Hàn Tam Thiên, chỉ như thói quen mà cúi gầm đầu, đợi Hàn Tam Thiên
gọi món, lập tức ghi vào quyển sổ trên tay.
“Đều nói Giang Bắc Thất Quai kì lạ, nhưng không ngờ rằng trong thất quái lại có hai mỹ nữ xinh đẹp như vậy, đặc biệt là cô nương áo trắng, quả thật là tuyệt thế giai nhân.
“Không
“Bọn họ cũng biết là, Hàn Tam Thiên đã chết rồi đấy? Đã chết rồi, không phải cái gì cũng mất hết sao? Thần cũng được, quỷ cũng được, cuối cùng đã chết đi đều sẽ trở thành phế vật"
Lúc này, sau lưng đám người, là một vị công tử từ từ đứng dậy trên sảnh lớn.
Phong thái ngời ngời, cả thân hình áo trắng, trên tay là chiếc quạt giấy.
Chỉ với một câu nói đã khiến cho sự chú ý của tất cả tập trung trên người hắn.
“Chết tiệt, tên tiểu tử nhà người đang nói cái gì đó? Ngươi dám sỉ nhục thần ma đã qua đời Hàn Tam Thiên sao? Nếu như người muốn chết, bọn ta nhất định thành toàn cho người."
“Nói không sai, sỉ nhục Hàn Tam Thiên, vậy chính là chống đối lại với bọn ta, nếu như muốn giữ lại mạng sống. Hãy hỏi thanh đao trên tay bọn ta có đồng ý hay không?
"Chết tiệt, lập tức xin lỗi ngay"
Rất nhiều người đột nhiên vì tức giận mà đứng phắt dậy, đối với họ mà nói Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn thuyết phục được bọn
họ, là một trong những biểu tượng tinh thần của họ, dù gì, Hàn Tam Thiên cũng là người phàm đầu tiên dám đứng ra chống lại chân thần, rất nhiều người xem đó là thần tượng hoặc là mục tiêu để phấn đấu.
Vị công tử này sỉ nhục Hàn Tam Thiên,
đương nhiên khiến bọn họ vô cùng bất mãn.
Nhưng tên này ngược lại không hề hoảng hốt, hắn đứng dậy lập tức các vị cao thủ xung quanh hắn cũng đứng dậy theo, CÓ thể vạm vỡ, hơi thở mạnh mẽ, nhìn vào liền có thể biết đây là những cao thủ ẩn danh trên giang hồ.
“Ha ha, các ngươi tâng bốc Hàn Tam Thiên cao như vậy thì có ích lợi gì? Theo ta, chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười của quá khứ mà thôi." nói xong, hắn tiến lên phía trước mấy bước, đến đứng cạnh bên của Tử Tình.
Càng nhìn càng yêu thích, càng nhìn trái tim hắn càng dao động.
Mỹ nhân này, đẹp đến nao lòng.
Nhìn chằm chằm rồi mỉm cười với Tử Tình, sau đó sắc mặt trở nên giữ tợn, dưới chân liền cử động.
Mặt đất được tạo thành bởi một tảng đá lớn, đột nhiên nứt vỡ thành một cái lỗ lớn.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Tên tiểu tử này,...thật là bạo ngược, chỉ dùng lực của một chân đã khiến cho mặt đất vỡ nát như vậy, hắn có lại lịch như thế nào vậy chứ?"
Đám người khi này còn hùng hồn lên tiếng đe dọa như vậy, nhưng bây giờ lại bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch, chỉ dám lẩm nhẩm trong miệng, thì thầm dò xét thân phận của vị công tử kia.
“Bất cứ thứ gì khi chết đi, đều biến thành phế vật, còn ta mới chính là ma thần thật sự mà các ngươi đang đối mặt." Nhìn thấy tất cả đang vô cùng hoảng sợ, tên tiểu tử này vô cùng đắc ý, vung chiếc quạt ra, vén lại tóc, làm một động tác vô cùng tuấn tú: “Tại hạ là Trần Thế Dân của cung Thiên Ngọc"
Công tử nhà ta cũng chính là chưởng môn tương lai của cung Thiên Ngọc." Một tên thuộc hạ lúc này lập tức đưa ngón tay cái lên diễu võ dương oai tự giới thiệu.
“Chết tiệt, tên này quả nhiên là đệ tử của Cung Thiên Ngọc trên đảo Phiêu Miểu."
“Trưởng lão thấp nhất ở đây cũng đạt đến cảnh giới Chu tà, còn đa số đều là cao thủ của Bát Huang, đặt biệt là chưởng môn của bọn chúng, nghe nói nhiều năm về trước đã vượt qua trận độ kiếp của Bát huang. Nhưng môn phái này vô cùng bí ẩn, hành tung khó đoán, nhiều lúc chỉ nghe lời đồn thổi trên giang hồ, chứ chưa nhìn thấy qua bao giờ, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây"
"Xem ra truyền nhân của cung Thiên Ngọc cũng không tệ, chỉ còn là một thanh niên đã có tu vi thâm hậu như vậy, Cung Thiên Ngọc quả thật không tầm thường"
Chương 2381: Lời nói vô căn cứ.
“Hừ, cung Thiên Ngọc thì như thế nào chứ, không phải cũng là kẻ giấu đầu lòi đuôi ở núi Khốn Long sao? Trong mắt người Hàn Tam Thiên tệ đến như vậy, vậy sao ta lại không thấy người ra tay giết Ma Long ở núi Khốn Long chứ?" vị lão đại Giang Bắc Thất Quai bất mãn lên tiếng.
Trong mắt hắn, Hàn Tam Thiên mới là một vị anh hùng thật sự đối với tên công tử bột này, đương nhiên hắn không để vào mắt.
“Ha ha, xem ra Giang Bắc Thất Quai người
không những tướng mạo không bình. thường, ngay cả đầu óc cũng có vấn đề." Trần Thế Mẫn không khỏi nhạo báng, vẫy
vẫy cây quạt, lạnh lùng nở một nụ cười đáp.
Giang Bắc Thất Quai đột nhiên đập mạnh xuống bàn, tức giận muốn đứng phắt dậy: “Chết tiệt, người nói cái gì?"
Chỉ là vừa mới đứng dậy liền có chút bối rối, Trần Thế Dân chỉ đặt cây quạt trên vai của hắn, liền khiến cả cơ thể hắn không thể đứng dậy nổi, càng dùng lực để phản kháng lại, thì mồ hôi càng lúc càng tuôn ra trên trán.
Sau đó, Trần
Hàn Tam Thiên cũng chau mày lại, nhìn Trần Thế Quân, trong trí nhớ của hắn, đừng nói hắn và tên Trần Thế Quân này có quen nhau, ngay cả bất kì giao ước nào cũng không hề có.
Tuy nhiên, lúc này tên Trần Thế Quân này cũng đã ngừng cười, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng đáp: “Thuộc hạ sao? Tên rác rưởi Hàn Tam Thiên đó cũng xứng làm thuộc hạ
của bản thiếu gia đây sao? Hắn chẳng qua I chỉ là một con chó của ta mà thôi."
“Con chó sao?"
“Tên tiểu tử này đang nói bậy bạ gì vậy?
Hàn Tam Thiên dù gì cũng là một Thần ma, cho dù tên tiểu tử này không tôn trọng cũng được, còn dám nói Hàn Tam Thiên là một con chó, chết tiệt, ta không thể nhẫn nhịn thêm nữa."
“Không phải sao, có một số người người không thể tôn trọng, nhưng đối với người có chiến công hiển hách như vậy, cũng không được tùy ý chà đạp như vậy."
+
“Đúng vậy, vốn dĩ ta rất coi trọng đối với sự thần bí của Cung Thiên Ngọc, nhưng trước
mắt các ngươi lại không biết liêm sỹ như vậy, quả thật khiến bọn ta vô cùng thất vọng."
“Cung Thiên Ngọc này ngược lại đã cho ta thấy cái gì được gọi là bỉ ổi vô liêm sỹ."
Rất nhiều người đột nhiên bị những lời nói của Trần Thế Dân làm cho phẫn nộ, đã từng nhìn thấy người vô liêm sỉ rồi nhưng chưa từng nhìn thấy người nào bại hoại được như hắn.
“Hắn nói người như vậy, hay là để ta dạy cho hắn một bài học." Đạo Thập Nhị đã đi theo Hàn Tam Thiên lâu như vậy, sao lại có thể để cho người khác nói xấu Hàn Tam Thiên như vậy chứ, đương nhiên bây giờ muốn lập tức bộc phát.
Dù gì đối với Hàn Tam Thiên mà nói, những kẻ này quả thực không đáng để hắn tức giận.
“Hừ, vì vậy thế gian nhiều kẻ ngu dốt đến vậy, chúng ta có thể để ý đến hết không?" Đối mặt với nhiều sự chỉ trích như vậy nhưng Trần Thế Dân lại không hề tức giận, kỉ năng diễn xuất của hắn quả thật có thể thắng giải điện ảnh thế giới.
“Công tử à, người thì phải có người này kẻ nọ. Nếu như ai cũng thông minh thì thiên hạ này làm sao có sự phân cấp nhiều như vậy." Tên thuộc hạ đứng bên cạnh buông lời châm biếm.
Dứt lời, liền quét mắt nhìn sang đám người kia, lạnh lùng lên tiếng: " Nhưng đám người này làm sao có thể biết được, tên Hàn Tam Thiên này chẳng qua chỉ là một tên phế vật của phái Hư Không mà thôi, nếu như không
có lòng hảo tâm chỉ giáo của công tử, làm sao có thể tiến bộ được như bây giờ? Nếu
như không có sự dẫn dắt của công tử, hắn làm sao có thể từng bước từng bước khiến cho thiên hạ kinh ngạc như vậy."
“Những lời nói của ngươi là có ý gì? Nói đi nói lại, cũng hàm ý Hàn Tam Thiên chính là đệ tử của công tử nhà ngươi." Có người hoài nghi hỏi.
“Chỉ là không ngờ rằng, chỉ là một con chó giữ cửa lại được các ngươi sùng bái đến như vậy, nếu như các ngươi có đầu óc, chi bằng tôn sùng công tử nhà ta thì có tốt hơn không"
+
Sau khi tên thuộc hạ đắc ý nói dứt lời, Trần Thế Dân cũng phối hợp gấp cây quạt lại, tỏ ra phong thái ngời ngời của người anh hùng.
Nhưng ánh mắt của hắn lúc này luôn nhìn chăm chú vào Tử Tình, dụng ý vô cùng rõ ràng.
“Ngươi quả thật khoác lát, ta cũng có thể
nói ta là cha của Hàn Tam Thiên vậy. Cả đời mưu cầu danh lợi, bây giờ Hàn Tam Thiên đã chết , ngươi nói như thế nào chẳng được."
“Chẳng lẽ không phải như vậy sao?"
Đối với những lời nói vô căn cứ này, đương nhiên chẳng có ai tin.
Ngược lại có những người đơn thuần như Tử Tình, dùng ánh mắt phức tạp ngước nhìn Trần Thế Dân, điều này khiến hắn thích thú.
“Thất muội, đừng nghe hắn nói bậy" Kinh
nghiệm giang hồ của hắn phong phú, đương nhiên không thể bị lừa, lập tức lạnh lùng nói với Tử Tình.
Tử Tình ngoan ngoãn gật đầu, rồi rời ánh mắt đi chỗ khác.
Điều này khiến Trần Thế Dân bất mãn: “Chết tiệt, Giang Bắc Thất Quai, cho dù ngươi không tin, vậy ta đây sẽ cho ngươi thấy."
“Thiên hỏa, nguyệt luân."
Ầm!
Tên tiểu tử này hét lớn lên, trong tay xuất hiện một ngọn lửa, tay trái là những luồng điện tím."
Nhìn thấy khung cảnh trước mắt, không ít người hoảng hốt mà hét lên.
Bởi vì, Thiên Hỏa Nguyệt Luân chính là từ ngữ thay thế cho cái tên Hàn Tam Thiên, gọi Thiên hỏa nguyện luân chính là nhắc đến Hàn Tam Thiên.
Nhưng chỉ có những người không hiểu biết mới nghĩ như vậy, còn người hiểu biết lập tức có thể nhận ra, ở một góc độ nào đó thiên hỏa nguyệt luân của hắn giống với
Thiên hỏa nguyệt luân của Hàn Tam Thiên, nhưng nếu quan sát kỷ có thể phát hiện sự khác biệt giữa hai bên hoàn toàn to lớn, một trời một vực.
Giang Bắc Thất Quai nhìn sơ qua liền có thể phát hiện ra, nào có dễ dàng bị lừa như em gái của hắn, huống hồ còn giả mạo thần tượng của hắn, đột nhiên mỉa mai lên tiếng: “Đừng có giả thần giả quỷ"
Dứt lời, lập tức
Dưới sự giúp đỡ của Hàn Tam Thiên, lão đại của Thất Quái đứng thẳng lên, nhếch giác ngước mắt nhìn sang người thanh niên trước mặt.
Người thanh niên có một làn da trắng, mặc dù gầy nhưng vô cùng vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, người này vô cùng đẹp trai.
Đặc biệt là trong đôi mắt hắn là một sự trầm tĩnh, vừa có một sự hiền hậu nhưng lại mang nét tà ác không thể diễn tả thành lời.
Kì quái như vậy nhưng vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Chỉ có thể đánh giá là như vậy, sau khi đứng dậy, xoay người lại rồi hướng về phía Trần Thế Dân mà tấn công.
Tên tiểu tử này không hổ danh được gọi là lão đại của Thất Quái, tuy rằng tướng mạo có vẻ xấu xí, nhưng những đòn tấn công của hắn vô cùng nhanh nhẹn và thâm hậu, chỉ một cái xoay người liền đã nhanh chóng xông tới Trần Thế Quân.
“Tài mòn thấp kém." Đối diện với đòn tấn công hung hăng của lão đại của Thất Quái , nhưng Trần Thế Quân lại không hề khẩn trương, ung dung tự tại mà phất phất cây quạt.
Điều này khiến cho Thất quái giận càng thêm giận, sau khi hét lên một tiếng, rồi gia tăng tốc độ tấn công.
Nhưng đúng lúc đòn tấn công của hắn đánh trúng Trần Thế Quân, lại chỉ nhìn thấy cây quạt được thu lại, sau đó cả thân người của Trần Thế Dân xông qua người của lão đại Thất Quái , đồng thời dùng cây quạt đánh vào cánh tay hắn, còn một cách tay đột nhiên âm thầm dùng lực chương vào bụng của lão đại kia.
+
Ầm!!!
Nhìn thấy khí thế hùng hậu của Thất quái
lão đại, đột nhiên chỉ cảm thấy cơ thể như những cánh hoa, lực đàn hồi vô cùng lớn khiến cơ thể hắn bay ngược ra ngoài.
Hắn lại bị đánh bay đi, lần này lại tiếp tục và vào bàn của Hàn Tam Thiên, chiếc bàn bị xê dịch và kêu lên cót két.
Chén trà trên bàn cũng va chạm phát ra âm thanh.
Nhưng những âm thanh này chỉ phát ra trong tích tắc, khi Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, mọi thứ lập tức trở về lại trạng thái ban đầu.
“Thật ngại quá, các huynh đệ." Thất Quái lão đại quay đầu lại, kìm nén đau đớn, vội
vàng giúp Hàn Tam Thiên sắp xếp lại chén bát trên bàn, ngại ngùng nở một nụ cười.
Hàn Tam Thiên nở một nụ cười nhẹ nhàng, xua tay hàm ý không có gì, trong tay đang đùa giỡn với đôi đũa của mình, lấy đó làm điểm tự sửa lại cái chén về lại vị trí ban đầu.
(+
Chỉ nhìn thấy Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cử động liền có thể đưa cái chén về lại vị trí của nó trên cái bàn.
Thất quái lão đại vốn dĩ không hề để ý đến động tác nhỏ này của Hàn Tam Thiên,
nhưng động tác bình thường này lại được Hàn Tam Thiên thực hiện vô cùng mượt mà, khiến hắn không khỏi thích mắt mà chăm chú nhìn theo.
Sau khi đùa xong, Hàn Tam Thiên chỉ mỉm cười rồi rút tay về.
Thất quái lão đại sau khi khìn xong, hét lên một tiếng lập tức xông về hướng Trần Thế Quân một lần nữa.
Mặc dù thực lực của Bắc Giang Thất Quai trên thiên hạ không được xem là vượt trội, nhưng có sự bổ trực sức mạnh của bảy người, mỗi người đều có thế mạnh riêng,
cộng thêm dự bám lấy kẻ địch dai dẳng của bọn họ, tinh thần kiên trì bám lấy khiến đối phương không thể làm gì, vì vậy danh tiếng của Bắc Giang Thất Quai vô cùng nổi tiếng.
Nhưng lần này ngoài sự liều lĩnh ra hắn còn có một ý định khác, chính là phòng thủ những đợt tấn công tiếp theo của Trần Thế Quân.
Mặc dù là như vậy nhưng sau khi Thất Quai lão đại tấn công, Trần Thế Quân lần này cũng thực hiện những động tác nhanh như cắt, lập tức xuất ra cước chưởng.
Một lần nữa Thất quái lão đại cảm nhận
được một lực phản lại, nhưng màn đụng đưa đôi đũa để di chuyển cái chén khi nảy của Hàn Tam Thiên đột nhiên hiện ra trong đầu hắn.
“Ta biết rồi, tên nhóc này dùng chiêu thức lấy nhỏ đánh lớn của thái cực quyền để chỉ day ta."
Nghĩ đến đây, Thất quái lão đại lập tức giác ngộ ra, cây quạt của Trần Thế Dân run lên, hành động theo hướng ngược lại.
Một tiếng nổ vang lên, Trần Thế Dân lập tức lùi về phía sau vài bước.
Nhưng quả nhiên tên tiểu tử này có chút bản lĩnh, nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, nhân lúc Thất quái lão đại đang vui mừng đắc ý, liền dùng chân đạp vào chân của Thất quái lão đại.
Mặc dù sức lực ở thân dưới của Thất quái lão đại không nhỏ, nhưng có phần đứng
không vững, cộng với sự lơ là vì hành động bước lùi đằng sau của Trần Thế Quân, lập tức bị một cước này của Trần Thế Quân đạp bay ra xa.
Pằng!!!
Lại một lần nữa, Thất quái lão đại lại ngã
vào bàn của Hàn Tam Thiên.
“Cảm ơn." Dường như vô thức quay đầu lại cười nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên dùng một tay chỉnh sửa lại
chiếc bàn, rồi lắc đầu, còn một cánh tay khác làm một động tác khác.
Thất quái lão đại nhìn đến ngây ngốc nhưng ngay sau đó lập tức hiểu ra.
Không cần nghĩ nhiều, Thất quái lão đại lập tức xông qua, trong tay thực hiện một động tác vô cùng kì lạ, Trần Thế Quân có ý định
tấn công nhưng vẫn còn e ngại đòn tấn công vô cùng hiểm ác của Thất quái lão đại.
Lập tức bị Thất quái lão đại đánh trúng vào ngực, lùi sau vai bước.
#
Trần Thế Quân nhíu chặt hai mày lại, bản lĩnh của Thất quái lão đại hắn đã từng nghe qua, nhưng chiêu thức kì quái như vậy rỏ ràng không phải chiêu thức hắn có thể thực hiện được.
Chính lúc này hai mắt Trần Thế Quân lóe lên sự lạnh lẽo, hai mắt trừng trừng nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Tư thế của Bắc Giang Thất Quái khi nảy, không phải giống với động tác của trên tiểu tử ở bàn bên kia bày ra hay sao?
Nghĩ đến đây, Trần Thế Quân nghiến răng nghiến lợi, trong tay lập tức cử động, lập tức lợi dụng sơ hở của Thất quái lão đại, nhanh chóng tấn công.
Ầm!!!
Cái mà Thất quái lão đại học được từ Hàn Tam Thiên khiến Trần Thế Quân không biết làm thế nào để đối phó, nhưng lập tức thay đổi chiêu thức khác để đối phó.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, một tay giữ chặt bụng của Thất đại lão quái, hắn vốn cho rằng bản thân sẽ lại một lần nữa ngã lên bàn nhưng không ngờ rằng sau lưng hắn có một ngọn núi lớn để dựa vào, không chỉ
không giống như trong tưởng tượng của I hắn, ngược lại sửng sốt vì hắn lại đứng vô cùng vững.
Sau đó, không đợi cho hắn kịp phản ứng lại,
chân của hắn lập tức bị người nào đó đạp, cả người như được truyền một sức mạnh kì lạ nào đó khiến hắn xông về phía trước tấn công.
Ầm!!!
Dường như Thất quái lão đại còn đang hoang mang, không ngờ đòn tấn công này của bản thân lại khiến cho Trần Thế Dân căng thẳng như vậy.
Tư thế của đợt tấn công này vô cùng kì lạ, Vốn dĩ phần thân dưới của Thất quái lão đại không vững, bước đi không đủ, nhưng lúc này bước chân rất đặc thù, tức pháp vô cùng kì quái.
Những chiêu thức liên tiếp nhau, Trần Thế Dân vội vã lùi về phía sau vài bước.
“Ngươi." Trần Thế Dân tức giận, hai mắt đỏ lên nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Lần này bắt buộc hắn phải dùng tất cả sức mạnh mới có thể miễn cưỡng đánh Thất quái lão đại bay ra xa.
Nhìn thấy Thất lão đại lại một lần nữa bay lên, tất cả mọi người đều khâm phục bản lĩnh của Trần Thế Dân.
Khóe miệng Trần