Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2293
Chương 2293: Ma Long cạn lời
“Làm cái gì sao?”
Hồn của Ma Long tức giận vô cùng, cả người như muốn đánh Hàn Tam Dân thành thịt băm, không biết đã đứng song song bao lâu rồi, Ma Long căng đối đầu trong lòng càng bực tức, càng bực tức ngước mắt lên liền nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang ngủ ở đó càng nổi cơn thịnh nộ.
Đứng song song, có nghĩa là cả hai người đều có thể sẽ chết ở đây.
Hắn ta, một người đã sống mấy chục vạn năm, theo thời gian lâu dài đều không khỏi cảm thấy cáu kỉnh, nhưng tên Hàn Tam Thiền chết tiệt này lại không hề động đậy chút nào, thậm chí còn an nhiên chìm vào giấc ngủ.
Chết tiệt, sắp chết đến đầu rồi, hắn ta còn có thể bình tĩnh như vậy sao? “Ngươi nói làm cái gì sao!”
Linh hồn của Ma Long tức giận nói.
“Lại không phải là ta gọi ngươi, tại sao là ta nói?”
Hàn Tam Thiên dáng vẻ như heo chết không sợ nước sôi, nhắm mắt lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
“Ngươi!”
Hồn Ma Long lo lắng, cưỡng hành điều chỉnh hơi thở, cố nén cơn tức giận của mình, lạnh lùng nói: “Được, vậy ta nói, ngươi thật sự không sợ chết sao? "Sợ, đương nhiên là sợ.
Nhưng mà, đến cả người đã sống mấy chục vạn năm như ngươi, được biết đến là bất khả chiến bại còn không sợ.
Ta đã suy nghĩ về bản thân mình.
Giống như người đã nói, ta là một con kiến, thân phận hèn mọn, Lại có cái gì tốt đáng để không muốn chết chứ?! Huống hồ, bởi vì ta là rác rưởi, cho nên sớm chết sớm siêu sinh.
Biết đâu kiếp sau đầu thai tốt, một bước bay lên trời thì sao.”
Hàn Tam Thiên nhắm mắt nhàn nhã nói. "Dù sao kiếp này ta cũng đã thắng được ngươi, nổi danh thiên cổ.
Con người chúng ta có câu nói rất hay, cái chết nhẹ tựa lông hồng, nặng tựa thái sơn, cũng đáng rồi."
Hàn Tam Thiên nói xong, lại nói: "Nếu không có chuyện gì nữa, vậy thì ta nghỉ ngơi đây, đừng làm phiền ta, ta đang có một giấc mơ ngọt ngào.
Người đã cho ta một cơn ác mộng, không có lý gì còn muốn ngăn cản ta có những giấc mơ ngọt ngào khác, đúng không?" Nhìn thấy Hàn Tam Thiên nghiêng người, thật sự chính là dấu hiệu sắp ngủ, Hồn của Ma Long không khỏi lo lắng, nuốt nước bọt, lầm bẫm hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Đừng ngủ nữa, người đứng dậy, ta và người thương lượng một chút."
Nói xong, hắn tạ quay đầu sang một bên, không muốn bị Hàn Tam Thiên nhìn thấy dáng vẻ thỏa hiệp của mình.
Nhưng quay đầu rất lâu, Hàn Tam Thiên bên kia cũng không hề có bất cử động tĩnh nào, khi hắn ta đưa mắt nhìn lại, tiếng ngáy của Hàn Tam Thiên sớm đã vang lên lần nữa.
Điều này khiến Ma Long vô cùng bức xúc.
Chết tiệt, ta đang thương lượng chính sự với người, người lại ngủ khò khò?! Được, người đã muốn chết, vậy thì chết cùng nhau.
Nghĩ đến đây, Ma Long tức giận nhắm mắt lại, cũng không để ý đến Hàn Tam Thiên, nhắm mắt lại.
Chỉ là, kiểu từ chối giao tiếp vì cảm xúc này sẽ không kéo dài quá lâu.
Một lúc sau, tên này lại không nhịn được nữa, liếc nhìn Hàn Tam Thiên rồi đem mặt nhét vào túi: "Này, chết không chết, bàn bạc một chút đi."
Hàn Tam Thiên vẫn quay lưng về phía mình, không biết là đang ngủ hay là thế nào! Chính vào lúc Ma Long vô cùng uất ức và sắp phát hoả, thì giọng nói của Hàn Tam Thiên lại vang lên: "Người có chuyện gì, hãy nói ra nghe thử.
Mặc dù ta không muốn nói chuyện với người, nhưng mà, ai bảo nơi này chỉ có hai người chúng ta chứ? Cứ coi như là nhàm chán, có người ở bên cạnh kể chuyện, cứ nói đi.
" "Sao người dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu này?" “Ta không chỉ có thể nói chuyện với người bằng giọng điệu này, thậm chí còn có thể cởi bỏ ánh sáng vàng mà nói chuyện với ngươi.”
Hàn Tam Thiên cười nhẹ khinh thường.
Rõ ràng, trong cuộc chiến tiêu hao kéo dài này, Hàn Tam Thiên biết rằng mình đã thắng rồi.
Người chân đất không ngại đi giày, lão tổ tông đúng là không gạt người.
Đối với việc tiêu hao này, Hàn Tam Thiên sớm đã tính trước kỹ càng.
Ma Long đã làm rất nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn sẵn sàng bỏ rơi cơ thể của mình mà bị hút vào trong cơ thể anh, điều này đã cho thấy cơ thể anh rất có sức cám dỗ đối với hắn ta, còn cám dỗ cũng là bởi vì Ma Long vẫn có quyết tâm thống trị.
Làm sao một người có quyết tâm như vậy lại có thể cam lòng chết ở đây? Cho nên ngay từ lúc bắt đầu cuộc đối đầu song song, Hàn Tam Thiền càng tràn đầy tự tin và thoải mái, hoàn toàn là dáng vẻ không quan tâm đến cái gì cả.
Luận về chơi cờ, bạn gấp thì đối phương càng không gấp, bạn không gấp đối phương càng gấp.
Ai nắm được cơ hội đầu tiên người đó sẽ có được lợi thế.
“Dù sao ta chết rồi, người cũng đừng mong ra ngoài.”
Hàn Tam Thiên nói xong, vẫn với dáng vẻ thực sự không sợ hãi: “Bởi vì người quá muốn sống rồi, ta nói đúng không? Linh hồn của Ma Long không trả lời, nhưng ánh mắt đã nỗi rõ tất cả mọi thứ, trong đó tràn đầy khao khát được sống và không muốn chết.
"Nếu như người có thể cởi bỏ kim thân hộ thể ra, ta hứa với ngươi, đợi sau khi chiếm được thân thể của ngươi, nhất định sẽ giúp người tìm được một thân thể càng tốt hơn để người có thể trở lại làm người.
Sau này, người có bất kỳ khó khăn gì, ta đều có thể giúp ngươi, thế nào?", Hồn Ma Long hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu khinh thường: "Đại lão làm lâu rồi, ngươi có vẻ rất thích cao cao tại thượng? Ma Long, người cho rằng ta là tên ngốc sao, hay là tưởng rằng người rất thông minh? Hay là, người rất hài hước?" “Ta là người có quyền chủ động, không phải là người, phải làm rõ điểm này.”
Hàn Tam Thiền cười lạnh nói.
"Quỷ Long ta trước nay chỉ biết giết người, không biết cứu người.
Người có thể khiến Ma Long ta đích thân cho hắn sinh mạng, trên thế gian này không có người thứ hai.
Người còn chưa vừa lòng sao?" Ma Long hét lên, nhưng nhìn thấy Hàn Tam Thiên không có chút phản ứng, đột nhiên mất bình tĩnh: "Được rồi, ngươi nói, người muốn thế nào?" "Ta ra ngoài, sau đó người ở lại đây.
Đợi khi nào có cơ thể phù hợp, ta sẽ cho người ra ngoài, thế nào?", Hàn Tam Thiên cười nói.
“Nằm mơ!”
Ma Long lập tức nổi giận đùng đùng mắng.
"Chết tiệt, đây là thân thể của ta.
Tạ đi ra ngoài không phải là chuyện rất bình thường sao? Ta còn nằm mơ sao?" Hàn Tam Thiên tức giận nói.
"Chờ người đi ra ngoài, ai biết người có nhốt ta ở đây vĩnh viễn hay không, người cho rằng ta là đồ ngốc sao? Ta đã sống mấy chục vạn năm, có thể bị một con kiển như người giở trò khỉ sao?" Ma Long lạnh lùng nói.
“Vậy thì người cứ coi như ta chưa nói gì đi.”
Hàn Tam Thiên lắc đầu, lại nhắm mắt.
Ma Long cũng không nói gì, đôi bên liên trực tiêp đàm phán sụp đô.
Thật lâu sau, nhìn thấy Hàn Tam Thiên lại ngáy, Ma Long không nói nên lời: "Không có thương lượng nào khác sao?" Không có phản hồi! "Mẹ kiếp, con kiến chết tiệt nhà ngươi!" "Ngươi thật là rẻ tiền!" "Chết tiết, nói như thế nào thì ngươi cũng là nam nhân, tại sao lại làm ra chuyện đáng khinh như vậy?" Ma Long không chờ được phản hồi nên đã chửi bới âm âm, nhưng Hàn Tam Thiên không những không phản bác, ngược lại còn ngủ ngon hơn.
“Được rồi, ta có thể thả ngươi ra ngoài.”
Ma Long cạn lời rồi, hắn ta thật sự không có tinh lực đê tiêu hao với cái tên lưu manh này.
Nghe đến đây, tiếng ngáy của Hàn Tam Thiên ngừng lại.
"Tuy nhiên, ta có một điều kiện."
"Nếu như ngươi không đồng ý, cho dù là Thiên Vương Lão Tử có tới, cũng vô dụng.
Ta Sẽ cùng ngươi chiến đấu đến cùng."
“Ngươi nói ra ởi, ta sẽ nghe.”
Hàn Tam Thiên quay người ngáp một cái nói.
Ma Long điều chỉnh lại hơi thở, cả người bất lực, lại rất phiền muộn, hiển nhiên Hàn Tam Thiên đã dồn hắn ta đến đường cùng, suy nghĩ một lúc, hăn ta lúc này mới có chút bât mãn mở miệng nói.
“Làm cái gì sao?”
Hồn của Ma Long tức giận vô cùng, cả người như muốn đánh Hàn Tam Dân thành thịt băm, không biết đã đứng song song bao lâu rồi, Ma Long căng đối đầu trong lòng càng bực tức, càng bực tức ngước mắt lên liền nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang ngủ ở đó càng nổi cơn thịnh nộ.
Đứng song song, có nghĩa là cả hai người đều có thể sẽ chết ở đây.
Hắn ta, một người đã sống mấy chục vạn năm, theo thời gian lâu dài đều không khỏi cảm thấy cáu kỉnh, nhưng tên Hàn Tam Thiền chết tiệt này lại không hề động đậy chút nào, thậm chí còn an nhiên chìm vào giấc ngủ.
Chết tiệt, sắp chết đến đầu rồi, hắn ta còn có thể bình tĩnh như vậy sao? “Ngươi nói làm cái gì sao!”
Linh hồn của Ma Long tức giận nói.
“Lại không phải là ta gọi ngươi, tại sao là ta nói?”
Hàn Tam Thiên dáng vẻ như heo chết không sợ nước sôi, nhắm mắt lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
“Ngươi!”
Hồn Ma Long lo lắng, cưỡng hành điều chỉnh hơi thở, cố nén cơn tức giận của mình, lạnh lùng nói: “Được, vậy ta nói, ngươi thật sự không sợ chết sao? "Sợ, đương nhiên là sợ.
Nhưng mà, đến cả người đã sống mấy chục vạn năm như ngươi, được biết đến là bất khả chiến bại còn không sợ.
Ta đã suy nghĩ về bản thân mình.
Giống như người đã nói, ta là một con kiến, thân phận hèn mọn, Lại có cái gì tốt đáng để không muốn chết chứ?! Huống hồ, bởi vì ta là rác rưởi, cho nên sớm chết sớm siêu sinh.
Biết đâu kiếp sau đầu thai tốt, một bước bay lên trời thì sao.”
Hàn Tam Thiên nhắm mắt nhàn nhã nói. "Dù sao kiếp này ta cũng đã thắng được ngươi, nổi danh thiên cổ.
Con người chúng ta có câu nói rất hay, cái chết nhẹ tựa lông hồng, nặng tựa thái sơn, cũng đáng rồi."
Hàn Tam Thiên nói xong, lại nói: "Nếu không có chuyện gì nữa, vậy thì ta nghỉ ngơi đây, đừng làm phiền ta, ta đang có một giấc mơ ngọt ngào.
Người đã cho ta một cơn ác mộng, không có lý gì còn muốn ngăn cản ta có những giấc mơ ngọt ngào khác, đúng không?" Nhìn thấy Hàn Tam Thiên nghiêng người, thật sự chính là dấu hiệu sắp ngủ, Hồn của Ma Long không khỏi lo lắng, nuốt nước bọt, lầm bẫm hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Đừng ngủ nữa, người đứng dậy, ta và người thương lượng một chút."
Nói xong, hắn tạ quay đầu sang một bên, không muốn bị Hàn Tam Thiên nhìn thấy dáng vẻ thỏa hiệp của mình.
Nhưng quay đầu rất lâu, Hàn Tam Thiên bên kia cũng không hề có bất cử động tĩnh nào, khi hắn ta đưa mắt nhìn lại, tiếng ngáy của Hàn Tam Thiên sớm đã vang lên lần nữa.
Điều này khiến Ma Long vô cùng bức xúc.
Chết tiệt, ta đang thương lượng chính sự với người, người lại ngủ khò khò?! Được, người đã muốn chết, vậy thì chết cùng nhau.
Nghĩ đến đây, Ma Long tức giận nhắm mắt lại, cũng không để ý đến Hàn Tam Thiên, nhắm mắt lại.
Chỉ là, kiểu từ chối giao tiếp vì cảm xúc này sẽ không kéo dài quá lâu.
Một lúc sau, tên này lại không nhịn được nữa, liếc nhìn Hàn Tam Thiên rồi đem mặt nhét vào túi: "Này, chết không chết, bàn bạc một chút đi."
Hàn Tam Thiên vẫn quay lưng về phía mình, không biết là đang ngủ hay là thế nào! Chính vào lúc Ma Long vô cùng uất ức và sắp phát hoả, thì giọng nói của Hàn Tam Thiên lại vang lên: "Người có chuyện gì, hãy nói ra nghe thử.
Mặc dù ta không muốn nói chuyện với người, nhưng mà, ai bảo nơi này chỉ có hai người chúng ta chứ? Cứ coi như là nhàm chán, có người ở bên cạnh kể chuyện, cứ nói đi.
" "Sao người dám nói chuyện với ta bằng giọng điệu này?" “Ta không chỉ có thể nói chuyện với người bằng giọng điệu này, thậm chí còn có thể cởi bỏ ánh sáng vàng mà nói chuyện với ngươi.”
Hàn Tam Thiên cười nhẹ khinh thường.
Rõ ràng, trong cuộc chiến tiêu hao kéo dài này, Hàn Tam Thiên biết rằng mình đã thắng rồi.
Người chân đất không ngại đi giày, lão tổ tông đúng là không gạt người.
Đối với việc tiêu hao này, Hàn Tam Thiên sớm đã tính trước kỹ càng.
Ma Long đã làm rất nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn sẵn sàng bỏ rơi cơ thể của mình mà bị hút vào trong cơ thể anh, điều này đã cho thấy cơ thể anh rất có sức cám dỗ đối với hắn ta, còn cám dỗ cũng là bởi vì Ma Long vẫn có quyết tâm thống trị.
Làm sao một người có quyết tâm như vậy lại có thể cam lòng chết ở đây? Cho nên ngay từ lúc bắt đầu cuộc đối đầu song song, Hàn Tam Thiền càng tràn đầy tự tin và thoải mái, hoàn toàn là dáng vẻ không quan tâm đến cái gì cả.
Luận về chơi cờ, bạn gấp thì đối phương càng không gấp, bạn không gấp đối phương càng gấp.
Ai nắm được cơ hội đầu tiên người đó sẽ có được lợi thế.
“Dù sao ta chết rồi, người cũng đừng mong ra ngoài.”
Hàn Tam Thiên nói xong, vẫn với dáng vẻ thực sự không sợ hãi: “Bởi vì người quá muốn sống rồi, ta nói đúng không? Linh hồn của Ma Long không trả lời, nhưng ánh mắt đã nỗi rõ tất cả mọi thứ, trong đó tràn đầy khao khát được sống và không muốn chết.
"Nếu như người có thể cởi bỏ kim thân hộ thể ra, ta hứa với ngươi, đợi sau khi chiếm được thân thể của ngươi, nhất định sẽ giúp người tìm được một thân thể càng tốt hơn để người có thể trở lại làm người.
Sau này, người có bất kỳ khó khăn gì, ta đều có thể giúp ngươi, thế nào?", Hồn Ma Long hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu khinh thường: "Đại lão làm lâu rồi, ngươi có vẻ rất thích cao cao tại thượng? Ma Long, người cho rằng ta là tên ngốc sao, hay là tưởng rằng người rất thông minh? Hay là, người rất hài hước?" “Ta là người có quyền chủ động, không phải là người, phải làm rõ điểm này.”
Hàn Tam Thiền cười lạnh nói.
"Quỷ Long ta trước nay chỉ biết giết người, không biết cứu người.
Người có thể khiến Ma Long ta đích thân cho hắn sinh mạng, trên thế gian này không có người thứ hai.
Người còn chưa vừa lòng sao?" Ma Long hét lên, nhưng nhìn thấy Hàn Tam Thiên không có chút phản ứng, đột nhiên mất bình tĩnh: "Được rồi, ngươi nói, người muốn thế nào?" "Ta ra ngoài, sau đó người ở lại đây.
Đợi khi nào có cơ thể phù hợp, ta sẽ cho người ra ngoài, thế nào?", Hàn Tam Thiên cười nói.
“Nằm mơ!”
Ma Long lập tức nổi giận đùng đùng mắng.
"Chết tiệt, đây là thân thể của ta.
Tạ đi ra ngoài không phải là chuyện rất bình thường sao? Ta còn nằm mơ sao?" Hàn Tam Thiên tức giận nói.
"Chờ người đi ra ngoài, ai biết người có nhốt ta ở đây vĩnh viễn hay không, người cho rằng ta là đồ ngốc sao? Ta đã sống mấy chục vạn năm, có thể bị một con kiển như người giở trò khỉ sao?" Ma Long lạnh lùng nói.
“Vậy thì người cứ coi như ta chưa nói gì đi.”
Hàn Tam Thiên lắc đầu, lại nhắm mắt.
Ma Long cũng không nói gì, đôi bên liên trực tiêp đàm phán sụp đô.
Thật lâu sau, nhìn thấy Hàn Tam Thiên lại ngáy, Ma Long không nói nên lời: "Không có thương lượng nào khác sao?" Không có phản hồi! "Mẹ kiếp, con kiến chết tiệt nhà ngươi!" "Ngươi thật là rẻ tiền!" "Chết tiết, nói như thế nào thì ngươi cũng là nam nhân, tại sao lại làm ra chuyện đáng khinh như vậy?" Ma Long không chờ được phản hồi nên đã chửi bới âm âm, nhưng Hàn Tam Thiên không những không phản bác, ngược lại còn ngủ ngon hơn.
“Được rồi, ta có thể thả ngươi ra ngoài.”
Ma Long cạn lời rồi, hắn ta thật sự không có tinh lực đê tiêu hao với cái tên lưu manh này.
Nghe đến đây, tiếng ngáy của Hàn Tam Thiên ngừng lại.
"Tuy nhiên, ta có một điều kiện."
"Nếu như ngươi không đồng ý, cho dù là Thiên Vương Lão Tử có tới, cũng vô dụng.
Ta Sẽ cùng ngươi chiến đấu đến cùng."
“Ngươi nói ra ởi, ta sẽ nghe.”
Hàn Tam Thiên quay người ngáp một cái nói.
Ma Long điều chỉnh lại hơi thở, cả người bất lực, lại rất phiền muộn, hiển nhiên Hàn Tam Thiên đã dồn hắn ta đến đường cùng, suy nghĩ một lúc, hăn ta lúc này mới có chút bât mãn mở miệng nói.
Bình luận facebook