Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2183
Chương 2177 muốn ông quỳ thì ông phải quỳ
Ngay lập tức guơng mặt của Phủ Thiên ngẩn ra
Lúc này một đám cao quân cũng vừa tức giận vừa nghi hoặc nhìn về phía Phủ Thiên, lúc này đám quần chúng đứng xem náo nhiệt ở bên cạnh cũng đợi Phủ Thiên tỏ thái độ
Nhưng vào lúc này, Phù Thiên đang vô cũng tức giận lại hít vào một hơi thật sâu, không để ý đến Phù Mị đang ngân cần, trên gương mặt cố nặn ra một nụ cười tươi.
Ngay lập tức Phù Mang cười lớn nói:
"Con mẹ nó, quà đùng là con chó, vừa rồi còn sủa bậy kia kia, bây giờ Hàn Tam Thiên mới rồng lớn một tiếng, ngay lập tức liền vẫy vẫy cái đuôi."
Những lời mà Phù Mãng nói khiến cho tất cả những người bên cạnh Hàn Tam Thiên không nhịn được mà cười khê.
Mà phía Phù Thiên, các cao quản không dám nói gì mà cổ chiu dung, vo cùng xấu hồ. Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn lúc trước, bây giờ lại theo hành động của Phù Thiên mà không còn sót lại chút nào, thậm chỉ còn tràn ngập sự nhục nhã.
Đám quần chúng đang xem náo nhiệt kia, đối với sự củi đầu của Phù Thiên cũng vô cùng khiếp sợ.Dù sao ở trong thành Thiên Hồ, không ai không biết địa vị của Phù Thiên. Thêm vào đó bây giờ vừa đại thắng Dược Thần các, vô cùng nổi bật. Nhưng hôm nay, lại chấp nhận cúi đầu ở trước mặt một người trẻ tuổi, bị người khác mắng là chó cũng không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn vẫy đuôi.
"Trời ạ, rốt cuộc người trẻ tuổi này là ai vậy? Có thân phận trâu bò như vậy mà còn chạy đến đây ăn cơm? Thế mà ngay cả Phù Thiên khi ở trước mặt hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn củi đầu làm chó?"
“Ta dựa vào, ta có nghe nói một tin đồn không đáng tin cậy lắm, thật ra trong trận chiến với Dược Thần các, có một người trẻ tuổi mới là mấu chốt của cuộc thắng lợi. Ban đầu, ta còn nghĩ rằng đó cũng chỉ là do ai nói bừa thôi, nhưng giờ xem ra, điều này là hoàn toàn có thể. Nếu không, sao Phù Thiên có thể khách khi với người thanh niên này như thế được chứ?"
Những lời người vừa nói, tin tức này quả đúng là có chút quả mức bất ngờ rồi."
Nghe thấy tiếng mọi người nghị luận, Phù Mị tức giận đến mức gương mặt cũng tải đi rồi, đây chính là kế hoạch hoàn mỹ không một lỗ hổng mà Phù Thiên nói với nàng ta đây sao?
Sắc mặt Phù Thiên cũng vô cùng nhục nhã, nhưngĐạc quyền mà, trước mắt ông ta còn có sự lựa chọn khác hay
sao?
"Được rồi, lại đây đi."
Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Sắc mặt Phù Thiên lạnh lùng, nhưng mà, vẫn ngoan ngoãn đi về hướng Hàn Tam Thiên.
"Chờ một chút."
Bỗng nhiên Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói, ngay lập
tức Phù Thiên dừng lại. "Nhiều người như vậy để làm gì? Một mình ông là
được rồi, quá nhiều chó, lúc ăn cơm sẽ căn nhau
mất.”
Hàn Tam Thiên lạnh giọng khinh thường nói.
Phù Thiên cắn răng một cái, ra hiệu ý bảo những người khác lui ra bên ngoài, sau đo mới buồn bực đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên.
“Xương cổ đau, vợ ơi em giúp anh mát xa một chút
đi."
Hàn Tam thiên làm vẻ cố ý vuốt vuốt cái cổ của chính mình, nói với Tô Nghênh Hạ.Có thể những người khác sẽ không biết Hàn Tam Thiên đang muốn làm gì, nhưng Tô Nghênh Hạ lại vô.cùng rõ ràng, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, vươn tay ra mát xa cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cúi thấp đầu hưởng thụ một cách thoải mái, lúc này, Phù Thiên đã đứng ở trước mặt Hàn Tam Thiên.
“Có việc gì hay sao?"
Hàn Tam Thiên hỏi.
Phù Thiên xấu hổ cười, miễn cưỡng nói:
"Ha ha, cũng không phải việc gì, vừa rồi thủ vệ cửa không hiểu chuyện, sắp xếp lộn xộn, nên muốn mời ngươi vào nội đường uống rượu."
"Không cần, tôi ăn mặc lôi thôi, không bằng mấy người mặt người nhưng lòng dạ là chó, ở lại đây ăn uống cũng rất tự do.”
Hàn Tam Thiên cười cười, Phù Thiên có thể nể mặt đến như vậy, đương nhiên là không thể nào chỉ đơn giản như là uống rượu.
Lúc Tam Vĩnh đi vào trong nội đường, Hàn Tam Thiên đã đoán được Phù Thiên muốn làm gì rồi.
Cũng chỉ là có ý đồ bỏ qua anh, lôi kéo phái Hư Vô,ông ta tự nhận ông ta có thể xưng bá một phương. Cứ như vậy, cho dù bây giờ Hàn Tam Thiên đã không giống như ngày xưa, nhưng ông ta vẫn luôn khinh thường anh như cũ.
Nhưng ông ta nằm mơ cũng không thể nào ngờ đến, quyền nói chuyện của phái Hư Vô, hoàn toàn nằm ở trên người Hàn Tam Thiên mà Phù Thiên vẫn luôn khinh thường ấy.
“Có việc gì thì cứ nói đi."
Hàn Tam Thiên nói.
Phù Thiên đang định nói chuyện, bỗng nhiên Hàn
Tam Thiên nhíu mày nói:
“Cổ của tôi đau, không phải là ông định bảo tôi nâng cổ lên nói chuyện với ông đấy chứ?”
Phù Thiên sửng sốt, vội vàng xoay người, tiến đến trước mặt Hàn Tam Thiên, vừa định nói chuyện.
“Như vậy tôi vẫn chưa nhìn thấy ông."
Hàn Tam Thiên có chút không kiên nhẫn nói.
Hàn Tam Thiên cúi đầu, muốn nhìn thấy ông ta, đương nhiên là Phù Thiên cũng hiểu mình cần phải ngồi xổm xuống.“Thôi quên đi, ngồi xuống ăn cơm đi."
Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.
"Được rồi."
Phù Thiên cắn răng một cái, vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Tam Thiên, ngẩng đầu lên, vừa tức giận nhưng cũng phải giả vờ tươi cười, vẻ mặt vô cùng buồn cười nói:
"Là như thế này, bây giờ chúng ta đã liên kết hợp tác với nhau, đánh bại được Dược Thần các, theo một nghĩa nào đó mà nói, chúng ta chính là chiến hữu đấy, là bằng hữu rồi. Tuy rằng Dược Thần các đã bị đánh bại, nhưng mà, lúc nào cũng có thể ngóc đầu trở lại, cho nên ý của ta là, trước mắt chúng ta hắn là nên gia tăng sự hợp tác giữa hai bên, phía bên phải Hư Vô...."
Hàn Tam Thiên gật gật đầu:
“Ông muốn cho phái Hư Vô gia nhập vào với các người, hoặc là cho các người mở đường, để tiện hai bên có thể phối hợp!"
Phù Thiên gật gật đầu.
“Như vậy các người có thể trở nên lớn mạnh hơn. Nhưng mà... Chuyện này cũng đâu liên quan gì đếnHàn Tam Thiên bỗng nhiên cười nói.
"Phù gia phát triển an toàn, thì mới có thể ngân cần được sự tấn công của Dược Thần các, vậy phai Hư Vô cũng sẽ an toàn."
Phù Thiên vội vàng nói:
"Hon nữa, Diệp Thể Quân nhà chúng ta cũng noi, thành Thiên Hồ có thể cho các ngưoi một phân thu nhập từ thuế để làm phí dụng. Nhắc mới nhở, nguoi cũng là con rế Phù gia...Nguơi xem."
Phù Thiên ngượng ngùng cười nói.
"Lúc này rồi còn chơi bài tình cảm sao? Chắp nhận tôi là con rề Phù gia? Không phải các người vẫn luôn nói tôi là sinh vật cấp thấp hay sao?"
Hàn Tam Thiên khinh thường cười noi:
"Đi đi, cho ông hai sự lựa chọn, ở truoc mặt tất cả mọi người học vài tiếng chó sủa, lỡ như tôi vui vẻ, có thể để cho phái Hư Vô cho ông muợn con đường."
"Học tiếng chó sủa?
Phù Thiên sửng sot!
Ngay lập tức guơng mặt của Phủ Thiên ngẩn ra
Lúc này một đám cao quân cũng vừa tức giận vừa nghi hoặc nhìn về phía Phủ Thiên, lúc này đám quần chúng đứng xem náo nhiệt ở bên cạnh cũng đợi Phủ Thiên tỏ thái độ
Nhưng vào lúc này, Phù Thiên đang vô cũng tức giận lại hít vào một hơi thật sâu, không để ý đến Phù Mị đang ngân cần, trên gương mặt cố nặn ra một nụ cười tươi.
Ngay lập tức Phù Mang cười lớn nói:
"Con mẹ nó, quà đùng là con chó, vừa rồi còn sủa bậy kia kia, bây giờ Hàn Tam Thiên mới rồng lớn một tiếng, ngay lập tức liền vẫy vẫy cái đuôi."
Những lời mà Phù Mãng nói khiến cho tất cả những người bên cạnh Hàn Tam Thiên không nhịn được mà cười khê.
Mà phía Phù Thiên, các cao quản không dám nói gì mà cổ chiu dung, vo cùng xấu hồ. Dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn lúc trước, bây giờ lại theo hành động của Phù Thiên mà không còn sót lại chút nào, thậm chỉ còn tràn ngập sự nhục nhã.
Đám quần chúng đang xem náo nhiệt kia, đối với sự củi đầu của Phù Thiên cũng vô cùng khiếp sợ.Dù sao ở trong thành Thiên Hồ, không ai không biết địa vị của Phù Thiên. Thêm vào đó bây giờ vừa đại thắng Dược Thần các, vô cùng nổi bật. Nhưng hôm nay, lại chấp nhận cúi đầu ở trước mặt một người trẻ tuổi, bị người khác mắng là chó cũng không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn vẫy đuôi.
"Trời ạ, rốt cuộc người trẻ tuổi này là ai vậy? Có thân phận trâu bò như vậy mà còn chạy đến đây ăn cơm? Thế mà ngay cả Phù Thiên khi ở trước mặt hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn củi đầu làm chó?"
“Ta dựa vào, ta có nghe nói một tin đồn không đáng tin cậy lắm, thật ra trong trận chiến với Dược Thần các, có một người trẻ tuổi mới là mấu chốt của cuộc thắng lợi. Ban đầu, ta còn nghĩ rằng đó cũng chỉ là do ai nói bừa thôi, nhưng giờ xem ra, điều này là hoàn toàn có thể. Nếu không, sao Phù Thiên có thể khách khi với người thanh niên này như thế được chứ?"
Những lời người vừa nói, tin tức này quả đúng là có chút quả mức bất ngờ rồi."
Nghe thấy tiếng mọi người nghị luận, Phù Mị tức giận đến mức gương mặt cũng tải đi rồi, đây chính là kế hoạch hoàn mỹ không một lỗ hổng mà Phù Thiên nói với nàng ta đây sao?
Sắc mặt Phù Thiên cũng vô cùng nhục nhã, nhưngĐạc quyền mà, trước mắt ông ta còn có sự lựa chọn khác hay
sao?
"Được rồi, lại đây đi."
Hàn Tam Thiên mỉm cười.
Sắc mặt Phù Thiên lạnh lùng, nhưng mà, vẫn ngoan ngoãn đi về hướng Hàn Tam Thiên.
"Chờ một chút."
Bỗng nhiên Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói, ngay lập
tức Phù Thiên dừng lại. "Nhiều người như vậy để làm gì? Một mình ông là
được rồi, quá nhiều chó, lúc ăn cơm sẽ căn nhau
mất.”
Hàn Tam Thiên lạnh giọng khinh thường nói.
Phù Thiên cắn răng một cái, ra hiệu ý bảo những người khác lui ra bên ngoài, sau đo mới buồn bực đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên.
“Xương cổ đau, vợ ơi em giúp anh mát xa một chút
đi."
Hàn Tam thiên làm vẻ cố ý vuốt vuốt cái cổ của chính mình, nói với Tô Nghênh Hạ.Có thể những người khác sẽ không biết Hàn Tam Thiên đang muốn làm gì, nhưng Tô Nghênh Hạ lại vô.cùng rõ ràng, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, vươn tay ra mát xa cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cúi thấp đầu hưởng thụ một cách thoải mái, lúc này, Phù Thiên đã đứng ở trước mặt Hàn Tam Thiên.
“Có việc gì hay sao?"
Hàn Tam Thiên hỏi.
Phù Thiên xấu hổ cười, miễn cưỡng nói:
"Ha ha, cũng không phải việc gì, vừa rồi thủ vệ cửa không hiểu chuyện, sắp xếp lộn xộn, nên muốn mời ngươi vào nội đường uống rượu."
"Không cần, tôi ăn mặc lôi thôi, không bằng mấy người mặt người nhưng lòng dạ là chó, ở lại đây ăn uống cũng rất tự do.”
Hàn Tam Thiên cười cười, Phù Thiên có thể nể mặt đến như vậy, đương nhiên là không thể nào chỉ đơn giản như là uống rượu.
Lúc Tam Vĩnh đi vào trong nội đường, Hàn Tam Thiên đã đoán được Phù Thiên muốn làm gì rồi.
Cũng chỉ là có ý đồ bỏ qua anh, lôi kéo phái Hư Vô,ông ta tự nhận ông ta có thể xưng bá một phương. Cứ như vậy, cho dù bây giờ Hàn Tam Thiên đã không giống như ngày xưa, nhưng ông ta vẫn luôn khinh thường anh như cũ.
Nhưng ông ta nằm mơ cũng không thể nào ngờ đến, quyền nói chuyện của phái Hư Vô, hoàn toàn nằm ở trên người Hàn Tam Thiên mà Phù Thiên vẫn luôn khinh thường ấy.
“Có việc gì thì cứ nói đi."
Hàn Tam Thiên nói.
Phù Thiên đang định nói chuyện, bỗng nhiên Hàn
Tam Thiên nhíu mày nói:
“Cổ của tôi đau, không phải là ông định bảo tôi nâng cổ lên nói chuyện với ông đấy chứ?”
Phù Thiên sửng sốt, vội vàng xoay người, tiến đến trước mặt Hàn Tam Thiên, vừa định nói chuyện.
“Như vậy tôi vẫn chưa nhìn thấy ông."
Hàn Tam Thiên có chút không kiên nhẫn nói.
Hàn Tam Thiên cúi đầu, muốn nhìn thấy ông ta, đương nhiên là Phù Thiên cũng hiểu mình cần phải ngồi xổm xuống.“Thôi quên đi, ngồi xuống ăn cơm đi."
Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.
"Được rồi."
Phù Thiên cắn răng một cái, vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Tam Thiên, ngẩng đầu lên, vừa tức giận nhưng cũng phải giả vờ tươi cười, vẻ mặt vô cùng buồn cười nói:
"Là như thế này, bây giờ chúng ta đã liên kết hợp tác với nhau, đánh bại được Dược Thần các, theo một nghĩa nào đó mà nói, chúng ta chính là chiến hữu đấy, là bằng hữu rồi. Tuy rằng Dược Thần các đã bị đánh bại, nhưng mà, lúc nào cũng có thể ngóc đầu trở lại, cho nên ý của ta là, trước mắt chúng ta hắn là nên gia tăng sự hợp tác giữa hai bên, phía bên phải Hư Vô...."
Hàn Tam Thiên gật gật đầu:
“Ông muốn cho phái Hư Vô gia nhập vào với các người, hoặc là cho các người mở đường, để tiện hai bên có thể phối hợp!"
Phù Thiên gật gật đầu.
“Như vậy các người có thể trở nên lớn mạnh hơn. Nhưng mà... Chuyện này cũng đâu liên quan gì đếnHàn Tam Thiên bỗng nhiên cười nói.
"Phù gia phát triển an toàn, thì mới có thể ngân cần được sự tấn công của Dược Thần các, vậy phai Hư Vô cũng sẽ an toàn."
Phù Thiên vội vàng nói:
"Hon nữa, Diệp Thể Quân nhà chúng ta cũng noi, thành Thiên Hồ có thể cho các ngưoi một phân thu nhập từ thuế để làm phí dụng. Nhắc mới nhở, nguoi cũng là con rế Phù gia...Nguơi xem."
Phù Thiên ngượng ngùng cười nói.
"Lúc này rồi còn chơi bài tình cảm sao? Chắp nhận tôi là con rề Phù gia? Không phải các người vẫn luôn nói tôi là sinh vật cấp thấp hay sao?"
Hàn Tam Thiên khinh thường cười noi:
"Đi đi, cho ông hai sự lựa chọn, ở truoc mặt tất cả mọi người học vài tiếng chó sủa, lỡ như tôi vui vẻ, có thể để cho phái Hư Vô cho ông muợn con đường."
"Học tiếng chó sủa?
Phù Thiên sửng sot!