Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2162
Chương 2156: Chó cắn chó
*Chương có nội dung hình ảnh
Vietwriter
Trần đại thống lĩnh lạnh lùng hừ một cái: “Tôn chủ, liệu có trùng hợp như vậy sao? Hàn Tam Thiên tập kích thắng lớn lại không giết một chủ tưởng nào của ta. Nếu như đổi lại là ngài, ngài có thể sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hự! Vương Nhậm Chi lập tức hít sâu một hơi.
Hàn Tam Thiên làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc đã nắm được chiên thắng, trảm đuôi lại không chém đầu, đây quả thật là có chút không thể hiểu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cho dù hắn thật sự muốn lợi dụng Diệp Cô Thành làm phản chúng ta, vậy thả Diệp Cô Thành là được, dựa vào cái gì thả đám người Ngô Diễn ra, chuyện này không phải là thả hổ về rừng sao? Nhất là khi hai quân còn đang giao chiến!” Âm thanh của Trần đại thống lĩnh lạnh lùng.
Hai quân giao chiến, tự nhiên có thể giết chết càng nhiều đối phương càng tốt. Loại này đều sẽ là cách mọi người đều làm.
“Ý của ngươi là..." Vương Nhậm Chi cau mày nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Sợ rằng bọn họ đều là nội gián của Hàn Tam Thiên, diễn kịch ở trước mặt chúng ta, khiến chúng ta bố trí phòng vệ ở đường lớn, trên thực tế bọn chúng sẽ tập kích chúng ta ở đường nhỏ." Trần đại thống lĩnh nhàn nhạt nói.
Sắp mặt Vương Nhậm Chi lập tức lập tức sáng rõ, lại liên tưởng đến đội quân thất thủ, Diệp Cô Thành liên tiếp bị bắt làm con tin, dường như tất cả còn hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vương Nhậm Chi trầm mặc chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, giơ giơ tay, để Trần Đại thống lĩnh bên cạnh xuống dưới. Diệp Cô Thành thấy Trần đại thống lĩnh cười lạnh với mình, lập tức có loại dự cảm khác thường.
"Được, Diệp Cô Thành, ta cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội. Người dẫn theo ba nghìn người ngựa lập tức bố trí mai phục ở đường lớn.” Vương Nhậm Chi nói.
"Ba nghìn?" Diệp Cô Thành lập tức sững sờ. "Ba nghìn người ngựa phải đối đầu với đại quân kỳ thú của Hàn Tam Thiên và viên quân của Phù gia thành Thiên Lam, có phải không đủ rồi không?!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Diệp đại thống lĩnh, bình không nhiều nhưng tinh thông. Lại nói trận đấu mai phục, ngươi dùng nhiều người như vậy làm gì chứ?” Trần đại thống lĩnh cười nói.
"Trần đại thống lĩnh, ngươi một lần nữa điều chỉnh tướng sĩ thua trận, thêm đệ tử của ngươi, chờ nhận lệnh.” Vương Nhậm Chi ra lệnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Vâng!” Trần đại thống lĩnh không nói nổi ra sự vui vẻ. Quân ở phía dưới của Diệp Cô Thành chừng gần hai trăm nghìn người người, tăng thêm hai trăm nghìn người ngựa không tham chiến mà ông ta vẫn luôn bảo tồn thực lực, có thể nói là đội quân mạnh nhất lúc bấy giờ của đại bản doanh.
Vương Nhậm Chi để cho mình thống lĩnh đội quân này, chuyện này đủ chứng minh, hiện tại Vương Nhậm Chi đã giao trách nhiệm lên trên vai của mình. Về phần chờ lệnh, cũng không cần nhiều lời, rõ ràng là muốn ông ta bí mật đi mai phục ở đường nhỏ. Trần đại thống lĩnh nghĩ tới đây, đắc ý cười lạnh. Một Diệp Cô Thành nhỏ nhoi cũng muốn tranh giành với ta?!
Mang theo một trăm nghìn người từ lều chủ tướng, Diệp Cô Thành càng nghĩ càng giận. Mặc dù không biết Trần đại thống lĩnh nói gì với Vương Nhậm Chi, nhưng nhất định lão ta không nói lời gì tốt lành. Bằng không mà nói, Vương Nhậm Chi sẽ không có khả năng chỉ giao cho mình ba nghìn người ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ba nghìn người ngựa có thể làm gì chứ? Trận chiến của người tu đạo cũng không phải trận chiến của phàm nhân. Không cần một đao đánh một thương. Nếu như gặp phải mấy cao thủ, mẹ nó, một chưởng của người đánh ra đã có thể chết một đám. Ngay cả làm pháo hôi còn không đủ, còn muốn đi mai phục? Đây không phải là giống như một thằng nhóc đi mai phục một tên hán tử to con sao?!
"Tên Trần đại thống lĩnh này mẹ nó thật hèn hạ. Thừa dịp chúng ta có chút sơ sẩy đã đẩy ngã chúng ta. Mẹ, sau này đừng để ta bắt được cơ hội, có được cơ hội sẽ làm chết hắn." Diệp Cô Thành bất mãn, tức giận vung tay nói. Nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, vết thương lập tức bị xé rách, đau đến nhe
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
*Chương có nội dung hình ảnh
Vietwriter
Trần đại thống lĩnh lạnh lùng hừ một cái: “Tôn chủ, liệu có trùng hợp như vậy sao? Hàn Tam Thiên tập kích thắng lớn lại không giết một chủ tưởng nào của ta. Nếu như đổi lại là ngài, ngài có thể sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hự! Vương Nhậm Chi lập tức hít sâu một hơi.
Hàn Tam Thiên làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc đã nắm được chiên thắng, trảm đuôi lại không chém đầu, đây quả thật là có chút không thể hiểu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cho dù hắn thật sự muốn lợi dụng Diệp Cô Thành làm phản chúng ta, vậy thả Diệp Cô Thành là được, dựa vào cái gì thả đám người Ngô Diễn ra, chuyện này không phải là thả hổ về rừng sao? Nhất là khi hai quân còn đang giao chiến!” Âm thanh của Trần đại thống lĩnh lạnh lùng.
Hai quân giao chiến, tự nhiên có thể giết chết càng nhiều đối phương càng tốt. Loại này đều sẽ là cách mọi người đều làm.
“Ý của ngươi là..." Vương Nhậm Chi cau mày nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Sợ rằng bọn họ đều là nội gián của Hàn Tam Thiên, diễn kịch ở trước mặt chúng ta, khiến chúng ta bố trí phòng vệ ở đường lớn, trên thực tế bọn chúng sẽ tập kích chúng ta ở đường nhỏ." Trần đại thống lĩnh nhàn nhạt nói.
Sắp mặt Vương Nhậm Chi lập tức lập tức sáng rõ, lại liên tưởng đến đội quân thất thủ, Diệp Cô Thành liên tiếp bị bắt làm con tin, dường như tất cả còn hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vương Nhậm Chi trầm mặc chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, giơ giơ tay, để Trần Đại thống lĩnh bên cạnh xuống dưới. Diệp Cô Thành thấy Trần đại thống lĩnh cười lạnh với mình, lập tức có loại dự cảm khác thường.
"Được, Diệp Cô Thành, ta cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội. Người dẫn theo ba nghìn người ngựa lập tức bố trí mai phục ở đường lớn.” Vương Nhậm Chi nói.
"Ba nghìn?" Diệp Cô Thành lập tức sững sờ. "Ba nghìn người ngựa phải đối đầu với đại quân kỳ thú của Hàn Tam Thiên và viên quân của Phù gia thành Thiên Lam, có phải không đủ rồi không?!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Diệp đại thống lĩnh, bình không nhiều nhưng tinh thông. Lại nói trận đấu mai phục, ngươi dùng nhiều người như vậy làm gì chứ?” Trần đại thống lĩnh cười nói.
"Trần đại thống lĩnh, ngươi một lần nữa điều chỉnh tướng sĩ thua trận, thêm đệ tử của ngươi, chờ nhận lệnh.” Vương Nhậm Chi ra lệnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Vâng!” Trần đại thống lĩnh không nói nổi ra sự vui vẻ. Quân ở phía dưới của Diệp Cô Thành chừng gần hai trăm nghìn người người, tăng thêm hai trăm nghìn người ngựa không tham chiến mà ông ta vẫn luôn bảo tồn thực lực, có thể nói là đội quân mạnh nhất lúc bấy giờ của đại bản doanh.
Vương Nhậm Chi để cho mình thống lĩnh đội quân này, chuyện này đủ chứng minh, hiện tại Vương Nhậm Chi đã giao trách nhiệm lên trên vai của mình. Về phần chờ lệnh, cũng không cần nhiều lời, rõ ràng là muốn ông ta bí mật đi mai phục ở đường nhỏ. Trần đại thống lĩnh nghĩ tới đây, đắc ý cười lạnh. Một Diệp Cô Thành nhỏ nhoi cũng muốn tranh giành với ta?!
Mang theo một trăm nghìn người từ lều chủ tướng, Diệp Cô Thành càng nghĩ càng giận. Mặc dù không biết Trần đại thống lĩnh nói gì với Vương Nhậm Chi, nhưng nhất định lão ta không nói lời gì tốt lành. Bằng không mà nói, Vương Nhậm Chi sẽ không có khả năng chỉ giao cho mình ba nghìn người ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ba nghìn người ngựa có thể làm gì chứ? Trận chiến của người tu đạo cũng không phải trận chiến của phàm nhân. Không cần một đao đánh một thương. Nếu như gặp phải mấy cao thủ, mẹ nó, một chưởng của người đánh ra đã có thể chết một đám. Ngay cả làm pháo hôi còn không đủ, còn muốn đi mai phục? Đây không phải là giống như một thằng nhóc đi mai phục một tên hán tử to con sao?!
"Tên Trần đại thống lĩnh này mẹ nó thật hèn hạ. Thừa dịp chúng ta có chút sơ sẩy đã đẩy ngã chúng ta. Mẹ, sau này đừng để ta bắt được cơ hội, có được cơ hội sẽ làm chết hắn." Diệp Cô Thành bất mãn, tức giận vung tay nói. Nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, vết thương lập tức bị xé rách, đau đến nhe
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook