Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1879
Chương 1882
Chương 1882. Bát hoang Thiên Thư
"Phanh!"
Một tiếng trầm đục, khó mà phân biệt được tốc độ nhanh chậm ở trong không gian hư ảo và chân thật này. Lúc cả người Hàn Tam Thiên chưa phản ứng kịp thì thân thể của anh bỗng nhiên không chút phòng bị nện trên mặt đất nhiều lần.
Ngay sau đó, trước mắt Hàn Tam Thiên tối đen, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hàn Tam Thiên cứ thế tạo ra một rãnh sâu hơn hai mét ở trên mặt đất xanh mượt...
Khi tỉnh lại, Hàn Tam Thiên đã không biết bao lâu rồi, nhưng cây cỏ trên mặt đất đã héo rũ, phóng mắt nhìn ra xa, khoảng trời bao la bát ngát, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, như là hoàng kim vương vãi khắp nơi.
Lúc này, ánh mặt trời vàng óng ánh treo trên bầu trời có màu đỏ, đã là trời chiều rồi, trời bắt đầu nổi gió.
Loạng choạng sờ đầu, Hàn Tam Thiên cảm thấy đầu đau muốn nứt: "Đây là đâu?"
Bò ra khỏi cái hố, Hàn Tam Thiên co giãn gân cốt, tò mò nhìn về phía bốn phía, nơi đây, chính là dưới đáy Vô Tận Thâm Uyên sao? !
"Đúng là tính mạng khá lớn đấy, rớt xuống từ độ cao như vậy, Hàn Tam Thiên ta cũng không chết?" Hàn Tam Thiên lòng còn sợ hãi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, không biết là phúc hay là họa.
"Đây là cái gì?" Bỗng nhiên, Hàn Tam Thiên đột nhiên phát hiện, bên cạnh cái hố có một tấm bia đá, không lớn, cỡ hai mươi cm.
Phía trên dùng một loại chữ rất kỳ quái viết ba chữ to: Thiên Thư giới.
"Lân Long, người còn sống không? Không chết thì nói, nói cho ta biết xem, cái gì là Thiên Thư giới?" Nhìn thấy tấm bia đá này, Hàn Tam Thiên nhíu mày.
"Phía trên kia có chữ viết không?" Lân Long yếu ớt hỏi một câu.
"Có!"
Lân Long lập tức kỳ quái vô cùng: "Vì sao ngươi có thể thấy thứ ta không thấy?"
"Ta cũng không biết, chẳng lẽ là thiên nhãn phù mà Chân Phù Tử cho ta?" Hàn Tam Thiên kỳ quái nói.
Lân Long gật đầu, thì thào một lát, hỏi: "Tên Chân Phù Tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cho một lá bùa mà thôi, vậy mà có thể cho ngươi thấy được đồ vật khác? Hơn nữa, còn có thể để cho chúng ta đi ra khỏi Vô Tận Thâm Uyên?"
Lời nói của Lân Long thật ra cũng là những gì mà Hàn Tam Thiên đang suy nghĩ, lão đạo sĩ này chỉ cho một tờ bùa vàng mà lại có thể lợi hại như thế.
Lão thật sự chỉ là đạo trưởng thôi sao?
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời chợt nghe một giọng nói to, có vẻ rất vui sướng: "Một tỷ bảy nghìn năm linh bốn mươi mốt ngày, nơi đây, rốt cuộc đã có khách mới, tiểu bằng hữu, chào ngươi."
"Người nào? ! Là ai đang nói chuyện?"
"Chân Phù Tử, là người sao?"
Nghe được tiếng nói, Hàn Tam Thiên lập tức sốt ruột hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Không cần tìm, trời này là ta, đất là ta, không khí là ta, cây cối là ta, tất cả đều là ta, ta tức là tất cả nơi đây." Tiếng cười lanh lành vang lên giữa không trung.
"Vậy ngươi rốt cuộc là người nào?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
"Ta? Ta là Thiên Thư, Bát hoang Thiên Thư."
Hàn Tam Thiên khó hiểu, Lân Long lại đột nhiên cực kỳ kinh hãi: "Cái gì, ngươi là Bát hoang Thiên Thư?"
Trên bầu trời mỉm cười: "Đúng vậy."
Lúc này Lân Long ở trong lòng Hàn Tam Thiên nhìn lén bên ngoài lại trắng bệch cả mặt, hiển nhiên là khiếp sợ muôn phần, ngay cả thân thể cũng hơi run rẩy.
"Lân Long, làm sao vậy?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
Lân Long cười thê thảm: "Tam Thiên, ta thật sự không biết nên nói ngươi gặp may mắn, hay là nên nói ngươi là tên đại xui xẻo, ngươi biết Bát hoang Thiên Thư là thứ gì không?"
Hàn Tam Thiên khó hiểu lắc đầu.
"Bát hoang Thiên Thư, là một loại Thần vật tồn tại lúc thế giới Bát Phương ra đời ở trong truyền thuyết, phía trên ghi chép tên Chân Thần sở hữu thế giới Bát Phương, dù là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, vì vậy, còn gọi là sách Phong Thần. Nhưng đáng tiếc, vật này là một vật khá mơ hồ, trong truyền thuyết, người từng gặp nó cuối cùng đều khó thoát khỏi cái chết, cộng thêm bản thân nó vừa chính vừa tà, vì vậy, mấy ngàn vạn năm nay, tất cả mọi người đều đã quên mất nó." Lân Long giải thích.
Nghe xong những lời này, Hàn Tam Thiên có chút lo lắng, xem ra mình gặp phải nó, đúng là không biết là may mắn hay là bất hạnh.
"Tiểu Xà à, ngươi hiểu lầm ta rồi, người không xứng có được ta, đương nhiên là nên chết, đây là kết quả quá bình thường, sao có thể nói đây là mơ hồ chứ? Hơn nữa, cuộc đời của mỗi người, chính chính tà tà, tà tà chính chính, cái gì là tà, cái gì là chính, ai phân biệt rõ ràng đây?" Tiếng cười ầm vang, nhưng lại không tức giận với lời nói của Lân Long.
"Nhưng, khách tới thì đã tới rồi, dựa theo quy củ tiếp đãi khách của ta, ấm trà tới trước, được không nào?"
Vừa mới nói xong, thế giới xung quanh đột nhiên vặn vẹo, tiếp theo, bầu trời đổi màu, thoáng chốc, cả thế giới biến thành một khu rừng thật lớn.
Hàn Tam Thiên còn chưa thích ứng kịp, xung quanh bỗng nhiên khế động, tất cả cây cối bên người giống như đàn sói, giãy dụa thân thể, nhánh cây hóa thành bàn tay dài, điên cuồng đánh về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không dám xem thường, cầm ngọc kiếm trong tay, nhắm thẳng lên thân cây, trực tiếp tung người chém xuống!
"Xoát!"
Thân cây lập tức bị một nhát kiếm chia làm hai nửa!
"Cái gì?"
Nhưng làm cho Hàn Tam Thiên không nghĩ tới là, thân cây vừa mới bị Hàn Tam Thiên chém thành hai đoạn lúc này lại đột nhiên lại xông đến lần nữa.
Mẹ kiếp, những thứ cây này vậy mà có thể tái sinh, hơn nữa là tái sinh trong nháy mắt!
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cây cối cây cối lúc này kết thành mạng nhện rậm rạp chằng chịt, tiếp tục công kích Hàn Tam Thiên.
Chẳng mấy chốc đã qua một canh giờ, Hàn Tam Thiên thở hồng hộc, sức cùng lực kiệt, nhưng cây cối xung quanh không chỉ giảm bớt, thậm chí ngay cả một chiếc lá cũng không giảm.
Mấy thứ này, căn bản là không thể chém hết.
Ngay khi Hàn Tam Thiên căm tức vô cùng thì đột nhiên, toàn bộ thế giới lại bóp méo lần nữa.
Trong giây phút ấy, anh gắt gao nhìn chằm chằm vào sự thay đổi của thế giới.
"Xoát! !"
"Rống!"
Đột nhiên, một tràng tiếng nước chảy, trên bầu trời như là có sóng biển lớn, sau đó bị chuyển tới một khung cảnh khác, mưa như trút nước rơi xuống, bầu trời đầy nước tập kích từ trên xuống, trong cơn sóng lớn, lại có bọt nước hóa thành rồng, rống một tiếng rồi lao về phía Hàn Tam Thiên.
Trong lòng Hàn Tam Thiên thầm chửi thề, trong tay gắt gao nắm chặt trường kiếm, nhắm ngay những con rồng kia.
Nhưng giống như những gì Hàn Tam Thiên dự đoán, những con rồng nước này hoàn toàn giống những cái cây kia, căn bản không đuổi đi được, chém cũng vô dụng.
Dù rằng Hàn Tam Thiên không có một thân tu vi, nhưng đối diện với những thứ đồ chơi phòng thủ nhìn cực yếu này, trên thực tế lại không ngừng sống lại, giống như đánh một đấm vào bông, toàn thân đều là không có tí sức lực nào.
Rất nhanh, nước trên bầu trời cách Hàn Tam Thiên đã càng ngày càng gần, lúc rồng nước bị chém đứt bắn lên người anh một ít bọt nước, mà những thứ bọt nước này sớm đã làm cho cả người Hàn Tam Thiên ướt đẫm, giống như mới mặc đồ bơi trong nước một vòng vậy.
"CMN cái này có cây, có nước, thật sự chính là một bình trà ngon mà." Hàn Tam Thiên cười hung ác, tức giận đến mức phổi đau.
"Uống trà rồi, tiếp theo sẽ là chút gà ăn mày, ngươi xem coi thế nào?" Trên bầu trời, thanh âm kia bỗng nhiên vang lên lần nữa.
Gà ăn mày? !
Chương 1882. Bát hoang Thiên Thư
"Phanh!"
Một tiếng trầm đục, khó mà phân biệt được tốc độ nhanh chậm ở trong không gian hư ảo và chân thật này. Lúc cả người Hàn Tam Thiên chưa phản ứng kịp thì thân thể của anh bỗng nhiên không chút phòng bị nện trên mặt đất nhiều lần.
Ngay sau đó, trước mắt Hàn Tam Thiên tối đen, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hàn Tam Thiên cứ thế tạo ra một rãnh sâu hơn hai mét ở trên mặt đất xanh mượt...
Khi tỉnh lại, Hàn Tam Thiên đã không biết bao lâu rồi, nhưng cây cỏ trên mặt đất đã héo rũ, phóng mắt nhìn ra xa, khoảng trời bao la bát ngát, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, như là hoàng kim vương vãi khắp nơi.
Lúc này, ánh mặt trời vàng óng ánh treo trên bầu trời có màu đỏ, đã là trời chiều rồi, trời bắt đầu nổi gió.
Loạng choạng sờ đầu, Hàn Tam Thiên cảm thấy đầu đau muốn nứt: "Đây là đâu?"
Bò ra khỏi cái hố, Hàn Tam Thiên co giãn gân cốt, tò mò nhìn về phía bốn phía, nơi đây, chính là dưới đáy Vô Tận Thâm Uyên sao? !
"Đúng là tính mạng khá lớn đấy, rớt xuống từ độ cao như vậy, Hàn Tam Thiên ta cũng không chết?" Hàn Tam Thiên lòng còn sợ hãi ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, không biết là phúc hay là họa.
"Đây là cái gì?" Bỗng nhiên, Hàn Tam Thiên đột nhiên phát hiện, bên cạnh cái hố có một tấm bia đá, không lớn, cỡ hai mươi cm.
Phía trên dùng một loại chữ rất kỳ quái viết ba chữ to: Thiên Thư giới.
"Lân Long, người còn sống không? Không chết thì nói, nói cho ta biết xem, cái gì là Thiên Thư giới?" Nhìn thấy tấm bia đá này, Hàn Tam Thiên nhíu mày.
"Phía trên kia có chữ viết không?" Lân Long yếu ớt hỏi một câu.
"Có!"
Lân Long lập tức kỳ quái vô cùng: "Vì sao ngươi có thể thấy thứ ta không thấy?"
"Ta cũng không biết, chẳng lẽ là thiên nhãn phù mà Chân Phù Tử cho ta?" Hàn Tam Thiên kỳ quái nói.
Lân Long gật đầu, thì thào một lát, hỏi: "Tên Chân Phù Tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cho một lá bùa mà thôi, vậy mà có thể cho ngươi thấy được đồ vật khác? Hơn nữa, còn có thể để cho chúng ta đi ra khỏi Vô Tận Thâm Uyên?"
Lời nói của Lân Long thật ra cũng là những gì mà Hàn Tam Thiên đang suy nghĩ, lão đạo sĩ này chỉ cho một tờ bùa vàng mà lại có thể lợi hại như thế.
Lão thật sự chỉ là đạo trưởng thôi sao?
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời chợt nghe một giọng nói to, có vẻ rất vui sướng: "Một tỷ bảy nghìn năm linh bốn mươi mốt ngày, nơi đây, rốt cuộc đã có khách mới, tiểu bằng hữu, chào ngươi."
"Người nào? ! Là ai đang nói chuyện?"
"Chân Phù Tử, là người sao?"
Nghe được tiếng nói, Hàn Tam Thiên lập tức sốt ruột hết nhìn đông tới nhìn tây.
"Không cần tìm, trời này là ta, đất là ta, không khí là ta, cây cối là ta, tất cả đều là ta, ta tức là tất cả nơi đây." Tiếng cười lanh lành vang lên giữa không trung.
"Vậy ngươi rốt cuộc là người nào?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
"Ta? Ta là Thiên Thư, Bát hoang Thiên Thư."
Hàn Tam Thiên khó hiểu, Lân Long lại đột nhiên cực kỳ kinh hãi: "Cái gì, ngươi là Bát hoang Thiên Thư?"
Trên bầu trời mỉm cười: "Đúng vậy."
Lúc này Lân Long ở trong lòng Hàn Tam Thiên nhìn lén bên ngoài lại trắng bệch cả mặt, hiển nhiên là khiếp sợ muôn phần, ngay cả thân thể cũng hơi run rẩy.
"Lân Long, làm sao vậy?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
Lân Long cười thê thảm: "Tam Thiên, ta thật sự không biết nên nói ngươi gặp may mắn, hay là nên nói ngươi là tên đại xui xẻo, ngươi biết Bát hoang Thiên Thư là thứ gì không?"
Hàn Tam Thiên khó hiểu lắc đầu.
"Bát hoang Thiên Thư, là một loại Thần vật tồn tại lúc thế giới Bát Phương ra đời ở trong truyền thuyết, phía trên ghi chép tên Chân Thần sở hữu thế giới Bát Phương, dù là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, vì vậy, còn gọi là sách Phong Thần. Nhưng đáng tiếc, vật này là một vật khá mơ hồ, trong truyền thuyết, người từng gặp nó cuối cùng đều khó thoát khỏi cái chết, cộng thêm bản thân nó vừa chính vừa tà, vì vậy, mấy ngàn vạn năm nay, tất cả mọi người đều đã quên mất nó." Lân Long giải thích.
Nghe xong những lời này, Hàn Tam Thiên có chút lo lắng, xem ra mình gặp phải nó, đúng là không biết là may mắn hay là bất hạnh.
"Tiểu Xà à, ngươi hiểu lầm ta rồi, người không xứng có được ta, đương nhiên là nên chết, đây là kết quả quá bình thường, sao có thể nói đây là mơ hồ chứ? Hơn nữa, cuộc đời của mỗi người, chính chính tà tà, tà tà chính chính, cái gì là tà, cái gì là chính, ai phân biệt rõ ràng đây?" Tiếng cười ầm vang, nhưng lại không tức giận với lời nói của Lân Long.
"Nhưng, khách tới thì đã tới rồi, dựa theo quy củ tiếp đãi khách của ta, ấm trà tới trước, được không nào?"
Vừa mới nói xong, thế giới xung quanh đột nhiên vặn vẹo, tiếp theo, bầu trời đổi màu, thoáng chốc, cả thế giới biến thành một khu rừng thật lớn.
Hàn Tam Thiên còn chưa thích ứng kịp, xung quanh bỗng nhiên khế động, tất cả cây cối bên người giống như đàn sói, giãy dụa thân thể, nhánh cây hóa thành bàn tay dài, điên cuồng đánh về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên không dám xem thường, cầm ngọc kiếm trong tay, nhắm thẳng lên thân cây, trực tiếp tung người chém xuống!
"Xoát!"
Thân cây lập tức bị một nhát kiếm chia làm hai nửa!
"Cái gì?"
Nhưng làm cho Hàn Tam Thiên không nghĩ tới là, thân cây vừa mới bị Hàn Tam Thiên chém thành hai đoạn lúc này lại đột nhiên lại xông đến lần nữa.
Mẹ kiếp, những thứ cây này vậy mà có thể tái sinh, hơn nữa là tái sinh trong nháy mắt!
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cây cối cây cối lúc này kết thành mạng nhện rậm rạp chằng chịt, tiếp tục công kích Hàn Tam Thiên.
Chẳng mấy chốc đã qua một canh giờ, Hàn Tam Thiên thở hồng hộc, sức cùng lực kiệt, nhưng cây cối xung quanh không chỉ giảm bớt, thậm chí ngay cả một chiếc lá cũng không giảm.
Mấy thứ này, căn bản là không thể chém hết.
Ngay khi Hàn Tam Thiên căm tức vô cùng thì đột nhiên, toàn bộ thế giới lại bóp méo lần nữa.
Trong giây phút ấy, anh gắt gao nhìn chằm chằm vào sự thay đổi của thế giới.
"Xoát! !"
"Rống!"
Đột nhiên, một tràng tiếng nước chảy, trên bầu trời như là có sóng biển lớn, sau đó bị chuyển tới một khung cảnh khác, mưa như trút nước rơi xuống, bầu trời đầy nước tập kích từ trên xuống, trong cơn sóng lớn, lại có bọt nước hóa thành rồng, rống một tiếng rồi lao về phía Hàn Tam Thiên.
Trong lòng Hàn Tam Thiên thầm chửi thề, trong tay gắt gao nắm chặt trường kiếm, nhắm ngay những con rồng kia.
Nhưng giống như những gì Hàn Tam Thiên dự đoán, những con rồng nước này hoàn toàn giống những cái cây kia, căn bản không đuổi đi được, chém cũng vô dụng.
Dù rằng Hàn Tam Thiên không có một thân tu vi, nhưng đối diện với những thứ đồ chơi phòng thủ nhìn cực yếu này, trên thực tế lại không ngừng sống lại, giống như đánh một đấm vào bông, toàn thân đều là không có tí sức lực nào.
Rất nhanh, nước trên bầu trời cách Hàn Tam Thiên đã càng ngày càng gần, lúc rồng nước bị chém đứt bắn lên người anh một ít bọt nước, mà những thứ bọt nước này sớm đã làm cho cả người Hàn Tam Thiên ướt đẫm, giống như mới mặc đồ bơi trong nước một vòng vậy.
"CMN cái này có cây, có nước, thật sự chính là một bình trà ngon mà." Hàn Tam Thiên cười hung ác, tức giận đến mức phổi đau.
"Uống trà rồi, tiếp theo sẽ là chút gà ăn mày, ngươi xem coi thế nào?" Trên bầu trời, thanh âm kia bỗng nhiên vang lên lần nữa.
Gà ăn mày? !