Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1856
Chương 1859
Hàn Tam Thiên quỳ xuống xong, lúc này, gió đã ngừng, ngọn nến cũng an ổn lại, tỏa ra ảnh sáng vàng, cộng thêm mắt Hàn Tam Thiên đã quen với bóng tối, lúc này Hàn Tam Thiên mới phát hiện, mấy mét trước mặt anh, phía dưới cái bệ đặt ngọn nến chừng nửa mét, có một cái quan tài để dưới đất.
Chẳng nhẽ, bên trong là vị tổ tiên nào sao?
Nhưng ngay lúc Hàn Tam Thiên nghĩ như vậy, một giọng khàn khàn bỗng nhiên vang lên: "Hàn Tiêu, ngươi có chuyện gì sao?"
Hàn Tam Thiên bị giọng nói này làm giật nảy mình, hiển nhiên anh không ngờ được, nơi này còn có người khác, mà giọng nói này, mặc dù là giọng nữ, nhưng lại như thể đang bị người khác bóp chặt yết hầu, nghe rất chói tai, quan trọng nhất chính là, Hàn Tam Thiên kinh ngạc phát hiện, giọng nói này lại vọng ra từ trong quan tài.
"Đệ tử Hàn Tiêu, đã thu Hàn Tam Thiên làm đồ đệ, cố ý bẩm báo với sư nương." Nói xong, Hàn Tiêu dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Hàn Tam Thiên, ra hiệu hắn nhanh chào hỏi.
Hàn Tam Thiên khẽ cúi đầu: "Đệ tử Hàn Tam Thiên, bái kiến sự bà!"
Trong quan tài trầm mặc hồi lâu mới trả lời: "Ừm, Tiêu nhi, ngươi qua đây."
Hàn Tiêu gật đầu, đứng dậy đi về phía quan tài, sau đó cúi người như đang nói gì đó với người trong quan tài, sau một lát mới đứng thẳng lên, quay lại nhìn Hàn Tam Thiên.
Rồi ông mỉm cười đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên: "Sư bà ngươi nói, lần đầu gặp gỡ, cũng không có gì tốt tặng cho ngươi, chiếc nhẫn này coi như là lễ gặp mặt."
Nói xong, tay phải ông cầm chiếc nhẫn, kéo tay trái Hàn Tam Thiên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Hàn Tam Thiên.
Chiếc nhẫn có màu đồng cổ, xung quanh có một ít ám sắc pha tạp, nhưng tia sáng quá mờ, Hàn Tam Thiên nhìn không rõ ràng lắm, nhưng tổng thể mà nói, cơ bản có thể phản đoán chiếc nhẫn này cũng khá bình thường.
Nhưng dù sao cũng là quà gặp mặt, Hàn Tam Thiên vẫn rất cảm kích nói: "Cảm ơn sư bà."
Hàn Tiêu khẽ cười, lúc này nhìn Hàn Tam Thiên, mới đưa một quyền sách cho Hàn Tam Thiên: "Đây là bí tịch của ta, sau này người cứ dựa theo công pháp và phép tính trong này siêng năng luyện tập, biết chưa?"
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Vâng, sư phụ."
"Được rồi, cũng không còn sớm, Tam Thiên, chúng ta không quấy rầy sư nương nghỉ ngơi nữa, ngươi trở về đi." Hàn Tiêu nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Dạ, đúng rồi, sư phụ, tạm thời tôi vẫn ở tửu lâu trong thành, nhưng mà ngày mai tôi sẽ lên đường tới đỉnh Kỳ Sơn. Còn nữa, có chuyện nhất định phải thông báo cho người, đó chính là thân phận của tôi..."
"Cái này cũng không quan trọng, Hàn Tiêu ta thu đồ đệ không nhìn thân phận, chỉ nhìn tâm, ngươi có việc thì cứ việc đi làm đi, có rảnh tới thăm ta một chút là được." Hàn Tiêu ngắt lời Hàn Tam Thiên.
Lúc đầu, Hàn Tam Thiên muốn nói cho Hàn Tiêu biết tình huống của mình, dù sao với tình cảnh trước mắt của mình, Hàn Tam Thiên sợ sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho Hàn Tiêu, cho nên hi vọng mặc dù mình bái sư, nhưng Hàn Tiêu vẫn đừng nói với người ngoài mình là đồ đệ của ông ấy, đây cũng là cân nhắc vì an toàn của ông.
"Nhưng... " Hàn Tam Thiên có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn thở dài: "Được rồi, vậy Tam Thiên xin cáo từ trước."
Hàn Tam Thiên nói xong, quay người rời đi.
Xác nhận Hàn Tam Thiên rời đi rồi, lúc này, trong quan tài đột nhiên vang lên giọng nói lần nữa.
"Hàn Tiêu, không phải ngươi đã thề trước mộ của sư phụ ngươi là cả đời không thu đồ đệ sao? Sao hôm nay lại làm trái lời hứa?"
Hàn Tiêu gật gật đầu: "Vâng, năm đó đệ tử xác thực đã thề, vĩnh viễn không thu đồ đệ, nhưng vi phạm lời thề cũng chỉ là bị trời đánh năm lần mà thôi. Nhưng nếu như không thu Hàn Tam Thiên, đệ tử sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn sư phụ nữa."
"Hàn Tiêu, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Sư phụ và cả trong chính quyển của đảo Tiên Linh cũng đã nói, nếu gặp độc nhân, sẽ phải thu cho bằng được, cũng là tài năng bất phàm của đảo Tiên Linh. Sư nương, không dám gạt người, vốn ta thấy tiểu tử này tâm địa thiện lượng, định đem tặng Song Long đỉnh cho hắn, thuận tiện cho hắn cách dùng đỉnh, nhưng lúc truyền thụ cách dùng, đột nhiên ta phát hiện lòng bàn tay của ta lại bị biến thành màu đen." Hàn nhưng nói.
Nghe nói như thế, người trong quan tài trầm mặc một lát, không quá tin tưởng nói: "Ý của ngươi là, Hàn Tam Thiên là độc nhân?"
"Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn trúng kịch độc, độc vẫn ở trong cơ thể, không công pháp tương ứng, mà không chết không cương không cứng rắn, bởi vậy, cho dù hắn không phải độc nhân, nhưng tối thiểu cũng là người có Kim Thân, nhân tài như vậy, chính là người mà đảo Tiên Linh chúng ta vẫn luôn tha thiết mong có được, nếu không thể thu hắn, sau khi chết đệ tử sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn sử phụ nữa."
"Người muốn luyện đan, tất nhiên sẽ bị độc hỏa xâm hại, nếu có Kim Thân hay là độc nhân, tất nhiên có thể làm ít công to, đây đúng là phúc của đảo Tiên Linh chúng ta, Tiêu nhi, đây có lẽ là trong cõi u minh tự có thiên ý, nhưng mà vạn sự luân hồi, thật không ngờ thế sự sẽ là vô thường như thế, sư phụ ngươi nếu là dưới suối vàng có biết, có lẽ cũng hiểu được tâm ý của ngươi."
Hàn Tiêu gật gật đầu, hơi ngẩng đầu lên, ngóng nhìn hắc ám, như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, sư nương, ta hai đảo Tiên Linh, cuối cùng, lại thu được tài năng bất phàm cho đảo Tiên Linh, cũng coi như ta đền bù một chút cho sư phụ."
"Ta thật muốn tận mắt nhìn đứa nhỏ này, chỉ tiếc..." Người trong quan tài thở dài một tiếng.
Hàn Tiêu hơi buồn bã nói: "Sư nương, sau này có lẽ sẽ có cơ hội, đến giờ bôi thuốc rồi."
Nói xong, Hàn Tiêu cầm cây nến xuống, rọi vào quan tài, mà trong quan tài, lại là một đống thịt nhão.
Hàn Tam Thiên quỳ xuống xong, lúc này, gió đã ngừng, ngọn nến cũng an ổn lại, tỏa ra ảnh sáng vàng, cộng thêm mắt Hàn Tam Thiên đã quen với bóng tối, lúc này Hàn Tam Thiên mới phát hiện, mấy mét trước mặt anh, phía dưới cái bệ đặt ngọn nến chừng nửa mét, có một cái quan tài để dưới đất.
Chẳng nhẽ, bên trong là vị tổ tiên nào sao?
Nhưng ngay lúc Hàn Tam Thiên nghĩ như vậy, một giọng khàn khàn bỗng nhiên vang lên: "Hàn Tiêu, ngươi có chuyện gì sao?"
Hàn Tam Thiên bị giọng nói này làm giật nảy mình, hiển nhiên anh không ngờ được, nơi này còn có người khác, mà giọng nói này, mặc dù là giọng nữ, nhưng lại như thể đang bị người khác bóp chặt yết hầu, nghe rất chói tai, quan trọng nhất chính là, Hàn Tam Thiên kinh ngạc phát hiện, giọng nói này lại vọng ra từ trong quan tài.
"Đệ tử Hàn Tiêu, đã thu Hàn Tam Thiên làm đồ đệ, cố ý bẩm báo với sư nương." Nói xong, Hàn Tiêu dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ Hàn Tam Thiên, ra hiệu hắn nhanh chào hỏi.
Hàn Tam Thiên khẽ cúi đầu: "Đệ tử Hàn Tam Thiên, bái kiến sự bà!"
Trong quan tài trầm mặc hồi lâu mới trả lời: "Ừm, Tiêu nhi, ngươi qua đây."
Hàn Tiêu gật đầu, đứng dậy đi về phía quan tài, sau đó cúi người như đang nói gì đó với người trong quan tài, sau một lát mới đứng thẳng lên, quay lại nhìn Hàn Tam Thiên.
Rồi ông mỉm cười đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên: "Sư bà ngươi nói, lần đầu gặp gỡ, cũng không có gì tốt tặng cho ngươi, chiếc nhẫn này coi như là lễ gặp mặt."
Nói xong, tay phải ông cầm chiếc nhẫn, kéo tay trái Hàn Tam Thiên, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Hàn Tam Thiên.
Chiếc nhẫn có màu đồng cổ, xung quanh có một ít ám sắc pha tạp, nhưng tia sáng quá mờ, Hàn Tam Thiên nhìn không rõ ràng lắm, nhưng tổng thể mà nói, cơ bản có thể phản đoán chiếc nhẫn này cũng khá bình thường.
Nhưng dù sao cũng là quà gặp mặt, Hàn Tam Thiên vẫn rất cảm kích nói: "Cảm ơn sư bà."
Hàn Tiêu khẽ cười, lúc này nhìn Hàn Tam Thiên, mới đưa một quyền sách cho Hàn Tam Thiên: "Đây là bí tịch của ta, sau này người cứ dựa theo công pháp và phép tính trong này siêng năng luyện tập, biết chưa?"
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Vâng, sư phụ."
"Được rồi, cũng không còn sớm, Tam Thiên, chúng ta không quấy rầy sư nương nghỉ ngơi nữa, ngươi trở về đi." Hàn Tiêu nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Dạ, đúng rồi, sư phụ, tạm thời tôi vẫn ở tửu lâu trong thành, nhưng mà ngày mai tôi sẽ lên đường tới đỉnh Kỳ Sơn. Còn nữa, có chuyện nhất định phải thông báo cho người, đó chính là thân phận của tôi..."
"Cái này cũng không quan trọng, Hàn Tiêu ta thu đồ đệ không nhìn thân phận, chỉ nhìn tâm, ngươi có việc thì cứ việc đi làm đi, có rảnh tới thăm ta một chút là được." Hàn Tiêu ngắt lời Hàn Tam Thiên.
Lúc đầu, Hàn Tam Thiên muốn nói cho Hàn Tiêu biết tình huống của mình, dù sao với tình cảnh trước mắt của mình, Hàn Tam Thiên sợ sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho Hàn Tiêu, cho nên hi vọng mặc dù mình bái sư, nhưng Hàn Tiêu vẫn đừng nói với người ngoài mình là đồ đệ của ông ấy, đây cũng là cân nhắc vì an toàn của ông.
"Nhưng... " Hàn Tam Thiên có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn thở dài: "Được rồi, vậy Tam Thiên xin cáo từ trước."
Hàn Tam Thiên nói xong, quay người rời đi.
Xác nhận Hàn Tam Thiên rời đi rồi, lúc này, trong quan tài đột nhiên vang lên giọng nói lần nữa.
"Hàn Tiêu, không phải ngươi đã thề trước mộ của sư phụ ngươi là cả đời không thu đồ đệ sao? Sao hôm nay lại làm trái lời hứa?"
Hàn Tiêu gật gật đầu: "Vâng, năm đó đệ tử xác thực đã thề, vĩnh viễn không thu đồ đệ, nhưng vi phạm lời thề cũng chỉ là bị trời đánh năm lần mà thôi. Nhưng nếu như không thu Hàn Tam Thiên, đệ tử sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn sư phụ nữa."
"Hàn Tiêu, lời này của ngươi là có ý gì?"
"Sư phụ và cả trong chính quyển của đảo Tiên Linh cũng đã nói, nếu gặp độc nhân, sẽ phải thu cho bằng được, cũng là tài năng bất phàm của đảo Tiên Linh. Sư nương, không dám gạt người, vốn ta thấy tiểu tử này tâm địa thiện lượng, định đem tặng Song Long đỉnh cho hắn, thuận tiện cho hắn cách dùng đỉnh, nhưng lúc truyền thụ cách dùng, đột nhiên ta phát hiện lòng bàn tay của ta lại bị biến thành màu đen." Hàn nhưng nói.
Nghe nói như thế, người trong quan tài trầm mặc một lát, không quá tin tưởng nói: "Ý của ngươi là, Hàn Tam Thiên là độc nhân?"
"Ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn trúng kịch độc, độc vẫn ở trong cơ thể, không công pháp tương ứng, mà không chết không cương không cứng rắn, bởi vậy, cho dù hắn không phải độc nhân, nhưng tối thiểu cũng là người có Kim Thân, nhân tài như vậy, chính là người mà đảo Tiên Linh chúng ta vẫn luôn tha thiết mong có được, nếu không thể thu hắn, sau khi chết đệ tử sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn sử phụ nữa."
"Người muốn luyện đan, tất nhiên sẽ bị độc hỏa xâm hại, nếu có Kim Thân hay là độc nhân, tất nhiên có thể làm ít công to, đây đúng là phúc của đảo Tiên Linh chúng ta, Tiêu nhi, đây có lẽ là trong cõi u minh tự có thiên ý, nhưng mà vạn sự luân hồi, thật không ngờ thế sự sẽ là vô thường như thế, sư phụ ngươi nếu là dưới suối vàng có biết, có lẽ cũng hiểu được tâm ý của ngươi."
Hàn Tiêu gật gật đầu, hơi ngẩng đầu lên, ngóng nhìn hắc ám, như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, sư nương, ta hai đảo Tiên Linh, cuối cùng, lại thu được tài năng bất phàm cho đảo Tiên Linh, cũng coi như ta đền bù một chút cho sư phụ."
"Ta thật muốn tận mắt nhìn đứa nhỏ này, chỉ tiếc..." Người trong quan tài thở dài một tiếng.
Hàn Tiêu hơi buồn bã nói: "Sư nương, sau này có lẽ sẽ có cơ hội, đến giờ bôi thuốc rồi."
Nói xong, Hàn Tiêu cầm cây nến xuống, rọi vào quan tài, mà trong quan tài, lại là một đống thịt nhão.
Bình luận facebook