Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1800
Chương 1800: Phế vật đến từ Trái Đất
"Haiz, cho nên phế vật mãi mãi cũng là phế vật, cũng không biết Phù Dao nghĩ gì, hắn có chỗ nào có thể so được với Cô Tô Chiến sao? Lần này nhìn ra biết cao thấp rồi!"
"Ha ha, các ngươi nhìn kìa, phế vật kia đánh trả kia, hắn bị ngớ ngẩn sao? Hắn vậy mà không tránh công kích của Cô Tô Chiến, lại còn muốn mình đi tiến công?"
"Hắn quá ngây thơ rồi, hắn thật sự cho rằng đây là chơi đánh trận giả sao? Ngươi một quyền ta một quyền? Mấu chốt là, Cô Tô Chiến hoàn toàn áp đảo và nghiền ép, một quyền của người ta có thể đánh hắn xịt c*t, một quyền kia của hắn có thể làm gì? Gãi ngứa à?"
Giữa không trung, hai người rất nhanh tiến vào giao phong, nhưng kết quả lại nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.
Quyền chống lại quyền, nhưng vấn đề là, người bị đánh xịt c*t cũng không phải Hàn Tam Thiên, lại lại là người được tất cả mọi người tin tưởng, Cô Tô Chiến.
Cô Tô Chiến cảm thấy như thể hắn vừa đấm vào miếng sắt, không chỉ có toàn bộ tay phải đau đến điếng người, mà lại ngay cả người cũng bay ngược ra sau mấy mét. Mà Hàn Tam Thiên, lúc này lại không nhúc nhích nhàn nhã đứng đó. nào, vẫn
"Chuyện này..."
Tất cả mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh, sự thật tương phản với dự đoán trong lòng bọn họ quá xa, tất cả mọi người không thể tin được chuyện nhìn thấy trước mắt.
Ngay cả Tô Nghênh Hạ luôn luôn tín nhiệm Hàn Tam Thiên, lúc này cũng không hiểu sao lại như thế này!
Sắc mặt Cô Tô Chiến tái mét, hắn tự tin tấn công, vậy mà lại đổi lấy kết quả như vậy.
Sao Cô Tô Chiến hắn lại có thể mất mặt trước mặt nhiều người như vậy được chứ? Cắn răng một cái, lại xông thắng về phía Hàn Tam Thiên.
Hắn nhất định phải lấy lại danh dự của mình, sau đó dựa theo kịch bản của mình, đánh bại Hàn Tam Thiên, sau đó lại hung hăng nhục nhã hắn.
Đối mặt với Cô Tô Chiến đang tấn công tới một lần nữa, Hàn Tam Thiên cũng lập tức nghiêm túc nghênh đón.
Mặc dù Diệp Vô Hoan bị Hàn Tam Thiên đánh bại chỉ bằng một chiêu, nhưng Cô Tô Chiến cũng không phải Diệp Vô Hoan, tu vi của hắn cao hơn Diệp Vô Hoan hẳn mấy cấp độ, cho dù Hàn Tam Thiên mặc áo giáp Bất Diệt, cũng bị nắm đấm của hắn chấn động đến mức nội tạng đau nhức.
Cho nên, lần này Hàn Tam Thiên thay đổi chiến lược.
Hắn dứt khoát trực tiếp dùng vô tướng thần công, có đôi khi Hàn Tam Thiên thật cảm thấy pháp thuật này làm người rất bực mình, gặp yếu thì yếu, gặp mạnh thì mạnh. Cô Tô Chiến công Hàn Tam Thiên công càng hung, Hàn Tam Thiên phản kích lại càng mạnh hơn.
Nhưng lúc Hàn Tam Thiên chống cự không nổi, trên người có áo giáp Bất Diệt, trên người Cô Tô Chiến có cái gì? Ngoại trừ lấy cơ thể dể gắng chịu đựng, không có lựa chọn nào khác.
Theo thời gian trôi qua, rất nhiều người phát hiện có gì đó không đúng.
Cô Tô Chiến đã bắt đầu không chống đỡ nổi nữa rồi!
"Cái này, sao lại thế này? Nghe nói Cô Tô Chiến là cường giả Không Động cảnh cơ mà, sao... sao lại đánh không lại một phế vật đến từ Trái Đất."
"Không thể nào, đây là ảo giác, cái này nhất định là ảo giác, đây là Cô Tô Chiến đó."
Đám người đưa mắt nhìn nhau, Cô Tô Phượng Thiên càng căng thẳng hơn, chỉ có Tô Nghênh Hạ là thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rất vui vẻ, đồng thời, cũng vô cùng cảm động.
Lần trước gặp Hàn Tam Thiên, hắn vẫn còn cần mình hỗ trợ đả thương Lân Long, cũng bởi vì thực lực Hàn Tam Thiên còn chưa đủ, nàng sợ Lân Long làm anh bị thương.
Nhưng lần này gặp lại, đừng nói đối phó Lân Long, ngay cả Cô Tô Chiến mà anh cũng có thể trực tiếp áp chế, điều này khiến Tô Nghênh Hạ rất vui.
Người đàn ông của mình, luôn là như vậy.
Anh sẽ luôn làm cho mình tin tưởng, nàng cũng biết, mỗi lần anh làm cho mình tín nhiệm, phía sau nhất định sẽ yên lặng nỗ lực rất nhiều, nhất là lần này.
Mặc dù Tô Nghênh Hạ không biết Hàn Tam Thiên phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm, nhưng đối với nỗ lực của Hàn Tam Thiên, trong lòng Tô Nghênh Hạ cũng hiểu.
Trên đài một phút, dưới đài mười năm luyện tập, đạo lý này, không khó để hiểu.
"Tam Thiên, cám ơn anh!" Tô Nghênh Hạ cảm động nhìn Hàn Tam Thiên.
Ngoài Tô Nghênh Hạ, còn có một người nữa cũng cười một tiếng: "Có lẽ, căn bản không phải phế vật của thế giới Ủy Lam này mạnh bao nhiêu, mà là có người nói quá sự thật, có tiếng không có miếng mà thôi."
Nghe nói như thế, Cô Tô Phượng Thiên giận tím mặt, nhưng quay lại nhìn thấy người nói là Ngao Nghĩa, chỉ có thể nén giận.
"Cô Tô lão, ngươi nhìn cái gì vậy? Không thấy con của ngươi đã sắp thua rồi sao? Còn không nhanh đi hỗ trợ đi?" Ngao Nghĩa khinh thường nói.
Cô Tô Phượng Thiên lập tức càng giận hơn nữa, nhưng suy nghĩ kỹ một chút cũng xác thực có lý: "Được, Ngao công tử, lão phu sẽ để ngươi thấy, Cô Tô chiến pháp chân chính!"
Nói xong, Cô Tô Phượng Thiên bay thẳng về phía không trung.
Đối mặt với công kích của cha con Cô Tô, Hàn Tam Thiên cau mày, đồng thời bị hai đại cao thủ tiến công, Hàn Tam Thiên ứng phó cũng có chút mệt mỏi.
Nhưng Hàn Tam Thiên là ai?
Đánh nhau, có đôi khi dựa vào là không phải sức mạnh, mà là trí tuệ.
Hàn Tam Thiên đột nhiên tà mị cười một tiếng, ngay sau đó, chuyện làm cho tất cả mọi người mặt chữ A miệng chữ O phát sinh.
"Cái gì? Tên... tên tiểu tử này điên rồi sao?"
"Hắn đang làm gì? Hắn muốn tìm chết sao!".
"Trời a, hắn chơi thế này, đã sớm chết mấy vạn lần rồi ấy chứ, sao mà sống được đến bây giờ?"
Đám khách khứa đều giật nảy người, ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng song nắm chặt nắm đấm: "Tam Thiên, anh đang làm cái gì thế?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Haiz, cho nên phế vật mãi mãi cũng là phế vật, cũng không biết Phù Dao nghĩ gì, hắn có chỗ nào có thể so được với Cô Tô Chiến sao? Lần này nhìn ra biết cao thấp rồi!"
"Ha ha, các ngươi nhìn kìa, phế vật kia đánh trả kia, hắn bị ngớ ngẩn sao? Hắn vậy mà không tránh công kích của Cô Tô Chiến, lại còn muốn mình đi tiến công?"
"Hắn quá ngây thơ rồi, hắn thật sự cho rằng đây là chơi đánh trận giả sao? Ngươi một quyền ta một quyền? Mấu chốt là, Cô Tô Chiến hoàn toàn áp đảo và nghiền ép, một quyền của người ta có thể đánh hắn xịt c*t, một quyền kia của hắn có thể làm gì? Gãi ngứa à?"
Giữa không trung, hai người rất nhanh tiến vào giao phong, nhưng kết quả lại nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.
Quyền chống lại quyền, nhưng vấn đề là, người bị đánh xịt c*t cũng không phải Hàn Tam Thiên, lại lại là người được tất cả mọi người tin tưởng, Cô Tô Chiến.
Cô Tô Chiến cảm thấy như thể hắn vừa đấm vào miếng sắt, không chỉ có toàn bộ tay phải đau đến điếng người, mà lại ngay cả người cũng bay ngược ra sau mấy mét. Mà Hàn Tam Thiên, lúc này lại không nhúc nhích nhàn nhã đứng đó. nào, vẫn
"Chuyện này..."
Tất cả mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh, sự thật tương phản với dự đoán trong lòng bọn họ quá xa, tất cả mọi người không thể tin được chuyện nhìn thấy trước mắt.
Ngay cả Tô Nghênh Hạ luôn luôn tín nhiệm Hàn Tam Thiên, lúc này cũng không hiểu sao lại như thế này!
Sắc mặt Cô Tô Chiến tái mét, hắn tự tin tấn công, vậy mà lại đổi lấy kết quả như vậy.
Sao Cô Tô Chiến hắn lại có thể mất mặt trước mặt nhiều người như vậy được chứ? Cắn răng một cái, lại xông thắng về phía Hàn Tam Thiên.
Hắn nhất định phải lấy lại danh dự của mình, sau đó dựa theo kịch bản của mình, đánh bại Hàn Tam Thiên, sau đó lại hung hăng nhục nhã hắn.
Đối mặt với Cô Tô Chiến đang tấn công tới một lần nữa, Hàn Tam Thiên cũng lập tức nghiêm túc nghênh đón.
Mặc dù Diệp Vô Hoan bị Hàn Tam Thiên đánh bại chỉ bằng một chiêu, nhưng Cô Tô Chiến cũng không phải Diệp Vô Hoan, tu vi của hắn cao hơn Diệp Vô Hoan hẳn mấy cấp độ, cho dù Hàn Tam Thiên mặc áo giáp Bất Diệt, cũng bị nắm đấm của hắn chấn động đến mức nội tạng đau nhức.
Cho nên, lần này Hàn Tam Thiên thay đổi chiến lược.
Hắn dứt khoát trực tiếp dùng vô tướng thần công, có đôi khi Hàn Tam Thiên thật cảm thấy pháp thuật này làm người rất bực mình, gặp yếu thì yếu, gặp mạnh thì mạnh. Cô Tô Chiến công Hàn Tam Thiên công càng hung, Hàn Tam Thiên phản kích lại càng mạnh hơn.
Nhưng lúc Hàn Tam Thiên chống cự không nổi, trên người có áo giáp Bất Diệt, trên người Cô Tô Chiến có cái gì? Ngoại trừ lấy cơ thể dể gắng chịu đựng, không có lựa chọn nào khác.
Theo thời gian trôi qua, rất nhiều người phát hiện có gì đó không đúng.
Cô Tô Chiến đã bắt đầu không chống đỡ nổi nữa rồi!
"Cái này, sao lại thế này? Nghe nói Cô Tô Chiến là cường giả Không Động cảnh cơ mà, sao... sao lại đánh không lại một phế vật đến từ Trái Đất."
"Không thể nào, đây là ảo giác, cái này nhất định là ảo giác, đây là Cô Tô Chiến đó."
Đám người đưa mắt nhìn nhau, Cô Tô Phượng Thiên càng căng thẳng hơn, chỉ có Tô Nghênh Hạ là thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rất vui vẻ, đồng thời, cũng vô cùng cảm động.
Lần trước gặp Hàn Tam Thiên, hắn vẫn còn cần mình hỗ trợ đả thương Lân Long, cũng bởi vì thực lực Hàn Tam Thiên còn chưa đủ, nàng sợ Lân Long làm anh bị thương.
Nhưng lần này gặp lại, đừng nói đối phó Lân Long, ngay cả Cô Tô Chiến mà anh cũng có thể trực tiếp áp chế, điều này khiến Tô Nghênh Hạ rất vui.
Người đàn ông của mình, luôn là như vậy.
Anh sẽ luôn làm cho mình tin tưởng, nàng cũng biết, mỗi lần anh làm cho mình tín nhiệm, phía sau nhất định sẽ yên lặng nỗ lực rất nhiều, nhất là lần này.
Mặc dù Tô Nghênh Hạ không biết Hàn Tam Thiên phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm, nhưng đối với nỗ lực của Hàn Tam Thiên, trong lòng Tô Nghênh Hạ cũng hiểu.
Trên đài một phút, dưới đài mười năm luyện tập, đạo lý này, không khó để hiểu.
"Tam Thiên, cám ơn anh!" Tô Nghênh Hạ cảm động nhìn Hàn Tam Thiên.
Ngoài Tô Nghênh Hạ, còn có một người nữa cũng cười một tiếng: "Có lẽ, căn bản không phải phế vật của thế giới Ủy Lam này mạnh bao nhiêu, mà là có người nói quá sự thật, có tiếng không có miếng mà thôi."
Nghe nói như thế, Cô Tô Phượng Thiên giận tím mặt, nhưng quay lại nhìn thấy người nói là Ngao Nghĩa, chỉ có thể nén giận.
"Cô Tô lão, ngươi nhìn cái gì vậy? Không thấy con của ngươi đã sắp thua rồi sao? Còn không nhanh đi hỗ trợ đi?" Ngao Nghĩa khinh thường nói.
Cô Tô Phượng Thiên lập tức càng giận hơn nữa, nhưng suy nghĩ kỹ một chút cũng xác thực có lý: "Được, Ngao công tử, lão phu sẽ để ngươi thấy, Cô Tô chiến pháp chân chính!"
Nói xong, Cô Tô Phượng Thiên bay thẳng về phía không trung.
Đối mặt với công kích của cha con Cô Tô, Hàn Tam Thiên cau mày, đồng thời bị hai đại cao thủ tiến công, Hàn Tam Thiên ứng phó cũng có chút mệt mỏi.
Nhưng Hàn Tam Thiên là ai?
Đánh nhau, có đôi khi dựa vào là không phải sức mạnh, mà là trí tuệ.
Hàn Tam Thiên đột nhiên tà mị cười một tiếng, ngay sau đó, chuyện làm cho tất cả mọi người mặt chữ A miệng chữ O phát sinh.
"Cái gì? Tên... tên tiểu tử này điên rồi sao?"
"Hắn đang làm gì? Hắn muốn tìm chết sao!".
"Trời a, hắn chơi thế này, đã sớm chết mấy vạn lần rồi ấy chứ, sao mà sống được đến bây giờ?"
Đám khách khứa đều giật nảy người, ngay cả Tô Nghênh Hạ cũng song nắm chặt nắm đấm: "Tam Thiên, anh đang làm cái gì thế?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net