Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1790
Chương 1790: Đi Phù thị
Khi Hàn Tam Thiên nâng rìu lên, sấm sét giáng xuống, lưỡi rìu Bàn Cổ mang theo kim quang lôi đình, đánh thẳng về phía thôn Vô Ưu.
Kim quang chậm rãi khuếch tán khắp thôn Vô Ưu, như gợn sóng trên mặt hồ, vô số hắc ám chậm rãi biển mất dưới sự lan tỏa của kim quang.
Nhìn toàn thôn đang được thanh lọc bởi kim quang, ba người Tân Thanh Phong, tiểu Đào đều sợ ngây người.
Cùng lúc này còn có một người đang đứng trên đỉnh núi tuyết kia cũng đang kinh ngạc đến ngây người.
"Rìu Bàn Cổ, vậy mà thật sự là rìu Bàn Cổ!" Bóng người không thể tin được nhìn qua một màn dưới núi.
Nếu như nhóm người Hàn Tam Thiên ở nơi này, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, người này, chính là Diệp Vô Hoan vừa bị Hàn Tam Thiên giết lúc nãy.
"Tần Thanh Phong, Hàn Tam Thiên, các ngươi lại lén lút chiếm bảo tàng Bàn Cổ làm của riêng, thù này, nếu Diệp Vô Hoan ta không báo, thề không làm người." sau khi chấn kinh thì trong lòng Diệp Vô Hoan là cảm giác cực kì không cam lòng.
Trong mắt hắn, lúc đầu phía dưới người kia, hắn là chính mình mới đúng, ba năm này, hắn vì Bàn Cổ chi bí nhọc lòng, cho nên hắn mới hẳn là cầm tới bí bảo người kia, nhưng đến kết quả, mình lại không có gì cả, thậm chí kém chút bị Hàn Tam Thiên giết chết.
Nếu như không phải mình vội vàng muốn tăng cao tu vi, mới âm thầm dùng đại trận luyện ngục vây khốn thôn dân thôn Vô Ưu, sau đó dùng cách luyện chế oán khí để bổ sung lực lượng cho mình, thì hôm nay hắn có lẽ đã phải chết ở chỗ này thật rồi.
Cũng may, tà pháp của đại trận luyện ngục một mực cường hóa linh hồn của mình, mặc dù cái này khiến Diệp Vô Hoan mấy năm nay càng ngày càng âm tàn ác độc, nhưng lại xác thực giúp hắn tăng lên một chút năng lực, lúc này mới có thể dùng chiêu ve sầu thoát xác.
"Hàn Tam Thiên, ta muốn người chết không được yên, thứ mà ta không lấy được, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được." Hắn lạnh giọng vừa quát, sau đó nhanh chóng biến mất trên đỉnh núi tuyết.
Dưới thôn Vô Ưu, lúc kim quang rực rỡ nhất, cũng là lúc sự âm u ở thôn Vô Ưu tan hết, nhìn thấy oan hồn tán đi, Tần Thanh Phong thở ra một cái thật dài, có thể coi như bọn họ đã được giải thoát, Tần Thanh Phong cũng cảm thấy tội nghiệt của mính ít nhất cũng có thể giảm nhẹ một chút.
Hàn Tam Thiên chậm rãi hạ xuống đất, rìu trong tay cũng thu hồi trong nháy mắt, kim quang trên người cũng ảm đạm dần.
Nhìn Hàn Tam Thiên đi tới, tim Vương Tư Mẫn đập rộn lên, không tự chủ được thẹn thùng củi đầu xuống.
"Tam Thiên, rìu Bàn Cổ, vậy mà ngươi có thể sử dụng rìu Bàn Cổ?" Tần Thanh Phong kích động đi tới, vui mừng quá đỗi.
Hàn Tam Thiên cười cười, nói khẽ: "Sư phụ, bây giờ đã biết vì sao Diệp Vô Hoan lại không thể đỡ được một chiêu của tôi chưa?"
Tần Thanh Phong gật đầu như giã tỏi, mặc dù không biết cụ thể bây giờ Hàn Tam Thiên mạnh đến mức nào, nhưng ông ta biết ngay cả Diệp Vô Hoan cũng bị đánh bại bởi một chiêu.
"Mạnh, mạnh quá, thật sự là quá mạnh, chẳng trách người trong thiên hạ đều nhập ma vì rìu Bàn Cổ, thậm chí làm ra những chuyện hoang đường." Tần Thanh Phong cảm thán nói.
Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Mạnh sao? Tôi cũng thấy vậy, chỉ tiếc, bây giờ tôi vẫn không biết nên sử dụng rìu Bàn Cổ như thế nào!"
"Cái gì? Ngươi vẫn không biết dùng?" Tần Thanh Phong không thể tin được nhìn Hàn Tam Thiên, không tin nổi.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười một tiếng, đúng là anh không biết cách dùng, chẳng qua là sau khi mình có được áo giáp Bất Diệt, hai bọn chúng có thể liên kết nhau, rìu Bàn Cổ cũng bắt đầu thức tỉnh bởi vì nó, nhưng cũng chỉ thể thôi.
Muốn hoàn toàn giải phóng toàn bộ lực lượng của rìu Bàn Cổ, còn phải dựa vào tiểu Đào!
"Trời ạ, có nghĩa là, bây giờ ngươi mạnh như này, vậy mà vẫn chỉ là rìu Bàn Cổ mới thức tỉnh mà thôi, lực lượng của nó... Lực lượng còn chưa khôi phục?"
Tần Thanh Phong càng thêm chấn kinh, Hàn Tam Thiên có thể dùng một chiêu đánh bại Diệp Cô Thành, nhưng mạnh như thế mà cũng chỉ là rìu Bàn Cổ mới thức tỉnh mà thôi, đợi đến nó hoàn toàn khôi phục lực lượng, mà đến khi Hàn Tam Thiên cũng biết cách sử dụng nó, vậy chẳng phải là...
Cái này rất giống một kiếm khách, chỉ mới có lưỡi kiếm mà thôi, còn chưa có công pháp phù hợp, cho nên kiếm cũng chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong, cũng đã có thể đại sát tứ phương, như vậy một khi đạt đỉnh phong, hắn còn có kiếm pháp gia trì tương ứng, vậy sẽ còn kinh khủng cỡ nào!
Tần Thanh Phong không dám nghĩ!!
Thấy Hàn Tam Thiên gật gật đầu, Tần Thanh Phong đã kinh ngạc không biết nên nói gì, trầm tư một lát, ông ta nhìn Hàn Tam Thiên nói: "Vậy tiếp theo ngươi có dự định gì?"
"Chuyện của thôn Vô Ưu cũng đã giải quyết xong, ký ức của tiểu Đào cũng chỉ có thể tùy duyên, những cái này đều không quan trọng, sư phụ, tôi còn muốn lại làm phiền người một chút." Hàn Tam Thiên nghiêm túc nói.
Tần Thanh Phong gật đầu: "Ngươi nói đi!"
"Tôi muốn nhờ người người đưa cô Vương về nhà." Hàn Tam Thiên nói.
Nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, Vương Tư Mẫn cảm thấy thật là nặng nề.
"Vậy còn ngươi?" Tần Thanh Phong nói.
Hàn Tam Thiên mim cười, nhìn về một phía xa trên bầu trời, như thể anh có thể thấy được gương mặt tươi cười của Tô Nghênh Hạ: "Tôi muốn đi Phù thị một chuyến!"
"Phù thị?" Tần Thanh Phong sững sờ, gia tộc Phù thị là một trong ba đại gia tộc của thế giới Bát Phương, mặc dù Chân Thần đã mất và trở nên suy sụp, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, ở thế giới Bát Phương gia tộc Phù thị vẫn có sức ảnh hưởng nhất định.
Chỉ là, ông ta không rõ sao Hàn Tam Thiên lại muốn đến đó?!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Khi Hàn Tam Thiên nâng rìu lên, sấm sét giáng xuống, lưỡi rìu Bàn Cổ mang theo kim quang lôi đình, đánh thẳng về phía thôn Vô Ưu.
Kim quang chậm rãi khuếch tán khắp thôn Vô Ưu, như gợn sóng trên mặt hồ, vô số hắc ám chậm rãi biển mất dưới sự lan tỏa của kim quang.
Nhìn toàn thôn đang được thanh lọc bởi kim quang, ba người Tân Thanh Phong, tiểu Đào đều sợ ngây người.
Cùng lúc này còn có một người đang đứng trên đỉnh núi tuyết kia cũng đang kinh ngạc đến ngây người.
"Rìu Bàn Cổ, vậy mà thật sự là rìu Bàn Cổ!" Bóng người không thể tin được nhìn qua một màn dưới núi.
Nếu như nhóm người Hàn Tam Thiên ở nơi này, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, người này, chính là Diệp Vô Hoan vừa bị Hàn Tam Thiên giết lúc nãy.
"Tần Thanh Phong, Hàn Tam Thiên, các ngươi lại lén lút chiếm bảo tàng Bàn Cổ làm của riêng, thù này, nếu Diệp Vô Hoan ta không báo, thề không làm người." sau khi chấn kinh thì trong lòng Diệp Vô Hoan là cảm giác cực kì không cam lòng.
Trong mắt hắn, lúc đầu phía dưới người kia, hắn là chính mình mới đúng, ba năm này, hắn vì Bàn Cổ chi bí nhọc lòng, cho nên hắn mới hẳn là cầm tới bí bảo người kia, nhưng đến kết quả, mình lại không có gì cả, thậm chí kém chút bị Hàn Tam Thiên giết chết.
Nếu như không phải mình vội vàng muốn tăng cao tu vi, mới âm thầm dùng đại trận luyện ngục vây khốn thôn dân thôn Vô Ưu, sau đó dùng cách luyện chế oán khí để bổ sung lực lượng cho mình, thì hôm nay hắn có lẽ đã phải chết ở chỗ này thật rồi.
Cũng may, tà pháp của đại trận luyện ngục một mực cường hóa linh hồn của mình, mặc dù cái này khiến Diệp Vô Hoan mấy năm nay càng ngày càng âm tàn ác độc, nhưng lại xác thực giúp hắn tăng lên một chút năng lực, lúc này mới có thể dùng chiêu ve sầu thoát xác.
"Hàn Tam Thiên, ta muốn người chết không được yên, thứ mà ta không lấy được, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được." Hắn lạnh giọng vừa quát, sau đó nhanh chóng biến mất trên đỉnh núi tuyết.
Dưới thôn Vô Ưu, lúc kim quang rực rỡ nhất, cũng là lúc sự âm u ở thôn Vô Ưu tan hết, nhìn thấy oan hồn tán đi, Tần Thanh Phong thở ra một cái thật dài, có thể coi như bọn họ đã được giải thoát, Tần Thanh Phong cũng cảm thấy tội nghiệt của mính ít nhất cũng có thể giảm nhẹ một chút.
Hàn Tam Thiên chậm rãi hạ xuống đất, rìu trong tay cũng thu hồi trong nháy mắt, kim quang trên người cũng ảm đạm dần.
Nhìn Hàn Tam Thiên đi tới, tim Vương Tư Mẫn đập rộn lên, không tự chủ được thẹn thùng củi đầu xuống.
"Tam Thiên, rìu Bàn Cổ, vậy mà ngươi có thể sử dụng rìu Bàn Cổ?" Tần Thanh Phong kích động đi tới, vui mừng quá đỗi.
Hàn Tam Thiên cười cười, nói khẽ: "Sư phụ, bây giờ đã biết vì sao Diệp Vô Hoan lại không thể đỡ được một chiêu của tôi chưa?"
Tần Thanh Phong gật đầu như giã tỏi, mặc dù không biết cụ thể bây giờ Hàn Tam Thiên mạnh đến mức nào, nhưng ông ta biết ngay cả Diệp Vô Hoan cũng bị đánh bại bởi một chiêu.
"Mạnh, mạnh quá, thật sự là quá mạnh, chẳng trách người trong thiên hạ đều nhập ma vì rìu Bàn Cổ, thậm chí làm ra những chuyện hoang đường." Tần Thanh Phong cảm thán nói.
Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Mạnh sao? Tôi cũng thấy vậy, chỉ tiếc, bây giờ tôi vẫn không biết nên sử dụng rìu Bàn Cổ như thế nào!"
"Cái gì? Ngươi vẫn không biết dùng?" Tần Thanh Phong không thể tin được nhìn Hàn Tam Thiên, không tin nổi.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười một tiếng, đúng là anh không biết cách dùng, chẳng qua là sau khi mình có được áo giáp Bất Diệt, hai bọn chúng có thể liên kết nhau, rìu Bàn Cổ cũng bắt đầu thức tỉnh bởi vì nó, nhưng cũng chỉ thể thôi.
Muốn hoàn toàn giải phóng toàn bộ lực lượng của rìu Bàn Cổ, còn phải dựa vào tiểu Đào!
"Trời ạ, có nghĩa là, bây giờ ngươi mạnh như này, vậy mà vẫn chỉ là rìu Bàn Cổ mới thức tỉnh mà thôi, lực lượng của nó... Lực lượng còn chưa khôi phục?"
Tần Thanh Phong càng thêm chấn kinh, Hàn Tam Thiên có thể dùng một chiêu đánh bại Diệp Cô Thành, nhưng mạnh như thế mà cũng chỉ là rìu Bàn Cổ mới thức tỉnh mà thôi, đợi đến nó hoàn toàn khôi phục lực lượng, mà đến khi Hàn Tam Thiên cũng biết cách sử dụng nó, vậy chẳng phải là...
Cái này rất giống một kiếm khách, chỉ mới có lưỡi kiếm mà thôi, còn chưa có công pháp phù hợp, cho nên kiếm cũng chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong, cũng đã có thể đại sát tứ phương, như vậy một khi đạt đỉnh phong, hắn còn có kiếm pháp gia trì tương ứng, vậy sẽ còn kinh khủng cỡ nào!
Tần Thanh Phong không dám nghĩ!!
Thấy Hàn Tam Thiên gật gật đầu, Tần Thanh Phong đã kinh ngạc không biết nên nói gì, trầm tư một lát, ông ta nhìn Hàn Tam Thiên nói: "Vậy tiếp theo ngươi có dự định gì?"
"Chuyện của thôn Vô Ưu cũng đã giải quyết xong, ký ức của tiểu Đào cũng chỉ có thể tùy duyên, những cái này đều không quan trọng, sư phụ, tôi còn muốn lại làm phiền người một chút." Hàn Tam Thiên nghiêm túc nói.
Tần Thanh Phong gật đầu: "Ngươi nói đi!"
"Tôi muốn nhờ người người đưa cô Vương về nhà." Hàn Tam Thiên nói.
Nghe Hàn Tam Thiên nói vậy, Vương Tư Mẫn cảm thấy thật là nặng nề.
"Vậy còn ngươi?" Tần Thanh Phong nói.
Hàn Tam Thiên mim cười, nhìn về một phía xa trên bầu trời, như thể anh có thể thấy được gương mặt tươi cười của Tô Nghênh Hạ: "Tôi muốn đi Phù thị một chuyến!"
"Phù thị?" Tần Thanh Phong sững sờ, gia tộc Phù thị là một trong ba đại gia tộc của thế giới Bát Phương, mặc dù Chân Thần đã mất và trở nên suy sụp, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, ở thế giới Bát Phương gia tộc Phù thị vẫn có sức ảnh hưởng nhất định.
Chỉ là, ông ta không rõ sao Hàn Tam Thiên lại muốn đến đó?!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net