Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1767
Chương 1767: Kịch độc
"Không... không phải chứ? Ngay... ngay cả độc long long phượng của lão tử cũng trộm?" Vương Đống sững sờ lẩm bẩm.
Đây chính là độc dược độc nhất trên đời, Kim Đan cầm đi thì thôi, còn trộm cả thứ đồ chơi này đi là muốn làm gì?
Bỗng nhiên, Vương Đống tức giận quát lớn về phía cửa của mật đạo: “Các ngươi... các ngươi muốn chết à? Ngay cả thứ đồ chơi này cũng muốn, ăn trộm của lão tử đến một cọng lông cũng thừa lại?!”
Mà lúc này, bên trong dãy núi ở thành Đông.
Hàn Tam Thiên giống như bị điên, ở bên trong con sông lớn điên cuồng gào thét, nhảy loạn. Toàn bộ nước sông nơi mà dùng mắt thường của bọn họ cũng có thể nhìn thấy, dường như tất cả đều sôi lên, sinh vật sống ở trong đều đã chết hết toàn bộ, thậm chí tỏa ra mùi thịt nhàn nhạt. Ở hai bên đê, toàn bộ các loại hoa cỏ cây cối đều bị đốt chỉ còn lại tro tàn.
Ba người Tần Thanh Phong và Vương Tư Mẫn nhìn thấy một màn trước mắt, bị dọa đến mức qua lâu lắm rồi cũng không thể nói được ra lời nói.
Hốc mắt của Vương Tư Mẫn càng rưng rưng, gấp đến không chịu được, trong lòng vô cùng áy náy. Mặc dù nàng ta ương bướng, tùy hứng, nhưng cũng không phải là loại đại tiểu thư xem mạng người như cỏ rác. Ngược lại, lòng dạ của Vương Tư Mẫn lương thiện, rất thích giúp đỡ người dân bình thường ở bên trong thành Thiên Hồ. Với Hàn Tam Thiên, nàng ta cũng chỉ là nghĩ trêu trọc hắn một chút thôi, không hề nghĩ tới muốn biến Hàn Tam Thiên thành như thế này.
Lúc này mắt thấy Hàn Tam Thiên như vậy, nàng ta vô cùng tự trách. Nếu không phải mình nhất thời đùa ác làm sao dẫn ra họa này chứ?
Vương Tư Mẫn do dự, muốn đi về phía của Hàn Tam Thiên để cứu anh. Lúc này Tần Thanh Phong vội vã giữ chặt nàng ta lại, vội nói: “Tiểu thư Vương, nơi đó nguy hiểm, không thể qua đó được.”
Vương Tư Mẫn đang muốn giãy dụa, lúc này, Hàn Tam Thiên lại đột nhiên như một quả cầu da xì hơi, cả người ngã ầm một tiếng xuống nước.
Vương Tư Mẫn quýnh lên, tránh khỏi sự ngăn cản của Tần Thanh Phong, nhảy vào trong sông tìm kiếm ở vị trí mà Hàn Tam Thiên đã ngã xuống.
Nàng ta nhanh chóng mò được cánh tay của Hàn Tam Thiên ở trong nước, sau đó dùng hết sức lực công anh lên trên lưng.
Lúc này màu đỏ ở quanh người Hàn Tam Thiên đã biến mất toàn bộ, thay vào đó màu đen giống như cục than bị đốt cháy khét. Vương Tư Mẫn kéo anh lên bờ, trên người cũng bị bôi đen, mà trên tay Vương Tư Mẫn càng đen nhánh.
Vương Tư Mẫn lập tức luống cuống: “Hắn... Tại sao hắn ta lại như vậy?"
Tần Thanh Phong lắc đầu, tiếp đó dùng tay nhẹ đặt ở trên mũi Hàn Tam Thiên, vẻ mặt nghiêm túc.
"Vẫn còn hơi thở, có điều, tiểu thư Vương, ngươi xác định thật sự chỉ hạ độc ngứa cho Tam Thiên sao?" Tần Thanh Phong nói xong dùng sức ấn cánh tay của Hàn Tam Thiên.
Màu đen bị xóa đi, lộ cánh tay của Hàn Tam Thiên, những cánh tay lại có máu ứ đọng thành một mảnh.
"Hắn trúng kịch độc.” Tần Thanh Phong lạnh lùng nói.
"Kịch độc?" Vương Tư Mẫn sững sờ. Trong phòng luyện đan có nhiều loại đan dược, chắc là thời điểm mình cầm loạn, đã vô ý cầm luôn cả độc dược lẫn vào ở trong đó.
Vương Tự Mẫn nghĩ đến điều này, bối rối đứng dậy, công Hàn Tam Thiên muốn chạy về phía nhà mình.
"Không cần nữa, tiểu thư Vương, kịch độc của hắn đã vào tim, sống không quá nửa canh giờ.” Tần Thanh Phong giữ chặt tay của nàng ta, lắc đầu.
Nghe được Tần Thanh Phong nói, Vương Tư Mẫn ngây ngốc ở trên mặt đất. Vậy cũng chính là nói mình đã độc chết Hàn Tam Thiên? Mặc dù nàng ta không vừa mắt cái tên bệnh ốm yếu này, nhưng mà nàng ta cũng không hề muốn giết anh.
"Tần sư phụ, ngài mau nghĩ các gì mau cứu Hàn công tử đi." Biết Hàn Tam Thiên sống không quá nửa canh giờ, lúc này tiểu Đào cũng vội lên tiếng.
Vương Tư Mẫn cũng y hệt dùng ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Tần Thanh Phong.
Tần Thanh Phong gian nan lắc đầu: “Ta hành tẩu giang hồ mấy chục năm cũng chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy loại độc này.” Nói xong, ông ta đau khổ nhìn Hàn Tam Thiên, cũng không khỏi chạnh lòng trước vận mệnh quá nhiều thăng trầm của đồ đệ của mình, cảm thấy buồn rầu không ngừng.
Vừa thoát khỏi cảnh nguy hiểm nhưng lại một lần bước vào Quỷ Môn quan.
"Không... không thể nào, không thể nào! Ta... ta đã giết người, ta... ta đã giết người?" Vương Tư Mẫn hoàn toàn hoảng loạn không bình tĩnh nối, ngã phịch xuống ở trên mặt đất, hai mắt vô thần lẩm bẩm, cả khuôn mặt đều là hối hận và sợ hãi.
Mặc dù nàng ta hoành hành đã lâu nhưng cùng lắm chỉ thay một vài bách tính của thành Thiên Hồ bênh vực kẻ yếu. Chuyện như giết người này, nàng chưa từng làm chứ đừng nói là giết chết một người vô tội như Hàn Tam Thiên.
Một lúc sau, Vương Tư Mẫn bỗng nhiên bò dật, liều mạng lôi kéo Hàn Tam Thiên, nước mắt hối hận cũng không ngừng chảy ra: “Hàn Tam Thiên, ngươi đứng dậy đi, người đứng dậy mà. Ngươi không thể chết được. Cùng lắm là ta đồng ý với người, sau này sẽ không đối nghịch với người. Có được không, có được hay không?"
Lúc này Tần Thanh Phong vội vàng đứng dậy muốn ngăn cản hành đồng đầy kích động của Vương Tư Mẫn. Nhưng lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên ho khan một tiếng, từ từ mở mắt ra: "Cô còn lay nữa, tôi thật sự sẽ chết đấy.”
Vương Tư Mẫn nghe thấy Hàn Tam Thiên bỗng nhiên nói chuyện, sau khi sửng sốt trong chốc lát đã mừng rõ, mà Tần Thanh Phong và tiểu Đào cũng nhanh chóng vây quanh lại.
"Sư phụ, giúp con tìm nơi nào đó an toàn, nếu không sẽ bị Vương lão gia đuổi kịp. Con... con cảm giác bên trong cơ thể lúc này rất kỳ lạ... con muốn nhập định." Hàn Tam Thiên yếu ớt nói.
Tần Thanh Phong gật đầu, vừa đứng dậy thì Vương Tư Mẫn đã cắn răng cõng Hàn Tam Thiên ở trên lưng. Tần Thanh Phong sửng sốt, đứng dậy đi ở trước đi về phía bên trong núi lớn dài đằng đẵng.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Không... không phải chứ? Ngay... ngay cả độc long long phượng của lão tử cũng trộm?" Vương Đống sững sờ lẩm bẩm.
Đây chính là độc dược độc nhất trên đời, Kim Đan cầm đi thì thôi, còn trộm cả thứ đồ chơi này đi là muốn làm gì?
Bỗng nhiên, Vương Đống tức giận quát lớn về phía cửa của mật đạo: “Các ngươi... các ngươi muốn chết à? Ngay cả thứ đồ chơi này cũng muốn, ăn trộm của lão tử đến một cọng lông cũng thừa lại?!”
Mà lúc này, bên trong dãy núi ở thành Đông.
Hàn Tam Thiên giống như bị điên, ở bên trong con sông lớn điên cuồng gào thét, nhảy loạn. Toàn bộ nước sông nơi mà dùng mắt thường của bọn họ cũng có thể nhìn thấy, dường như tất cả đều sôi lên, sinh vật sống ở trong đều đã chết hết toàn bộ, thậm chí tỏa ra mùi thịt nhàn nhạt. Ở hai bên đê, toàn bộ các loại hoa cỏ cây cối đều bị đốt chỉ còn lại tro tàn.
Ba người Tần Thanh Phong và Vương Tư Mẫn nhìn thấy một màn trước mắt, bị dọa đến mức qua lâu lắm rồi cũng không thể nói được ra lời nói.
Hốc mắt của Vương Tư Mẫn càng rưng rưng, gấp đến không chịu được, trong lòng vô cùng áy náy. Mặc dù nàng ta ương bướng, tùy hứng, nhưng cũng không phải là loại đại tiểu thư xem mạng người như cỏ rác. Ngược lại, lòng dạ của Vương Tư Mẫn lương thiện, rất thích giúp đỡ người dân bình thường ở bên trong thành Thiên Hồ. Với Hàn Tam Thiên, nàng ta cũng chỉ là nghĩ trêu trọc hắn một chút thôi, không hề nghĩ tới muốn biến Hàn Tam Thiên thành như thế này.
Lúc này mắt thấy Hàn Tam Thiên như vậy, nàng ta vô cùng tự trách. Nếu không phải mình nhất thời đùa ác làm sao dẫn ra họa này chứ?
Vương Tư Mẫn do dự, muốn đi về phía của Hàn Tam Thiên để cứu anh. Lúc này Tần Thanh Phong vội vã giữ chặt nàng ta lại, vội nói: “Tiểu thư Vương, nơi đó nguy hiểm, không thể qua đó được.”
Vương Tư Mẫn đang muốn giãy dụa, lúc này, Hàn Tam Thiên lại đột nhiên như một quả cầu da xì hơi, cả người ngã ầm một tiếng xuống nước.
Vương Tư Mẫn quýnh lên, tránh khỏi sự ngăn cản của Tần Thanh Phong, nhảy vào trong sông tìm kiếm ở vị trí mà Hàn Tam Thiên đã ngã xuống.
Nàng ta nhanh chóng mò được cánh tay của Hàn Tam Thiên ở trong nước, sau đó dùng hết sức lực công anh lên trên lưng.
Lúc này màu đỏ ở quanh người Hàn Tam Thiên đã biến mất toàn bộ, thay vào đó màu đen giống như cục than bị đốt cháy khét. Vương Tư Mẫn kéo anh lên bờ, trên người cũng bị bôi đen, mà trên tay Vương Tư Mẫn càng đen nhánh.
Vương Tư Mẫn lập tức luống cuống: “Hắn... Tại sao hắn ta lại như vậy?"
Tần Thanh Phong lắc đầu, tiếp đó dùng tay nhẹ đặt ở trên mũi Hàn Tam Thiên, vẻ mặt nghiêm túc.
"Vẫn còn hơi thở, có điều, tiểu thư Vương, ngươi xác định thật sự chỉ hạ độc ngứa cho Tam Thiên sao?" Tần Thanh Phong nói xong dùng sức ấn cánh tay của Hàn Tam Thiên.
Màu đen bị xóa đi, lộ cánh tay của Hàn Tam Thiên, những cánh tay lại có máu ứ đọng thành một mảnh.
"Hắn trúng kịch độc.” Tần Thanh Phong lạnh lùng nói.
"Kịch độc?" Vương Tư Mẫn sững sờ. Trong phòng luyện đan có nhiều loại đan dược, chắc là thời điểm mình cầm loạn, đã vô ý cầm luôn cả độc dược lẫn vào ở trong đó.
Vương Tự Mẫn nghĩ đến điều này, bối rối đứng dậy, công Hàn Tam Thiên muốn chạy về phía nhà mình.
"Không cần nữa, tiểu thư Vương, kịch độc của hắn đã vào tim, sống không quá nửa canh giờ.” Tần Thanh Phong giữ chặt tay của nàng ta, lắc đầu.
Nghe được Tần Thanh Phong nói, Vương Tư Mẫn ngây ngốc ở trên mặt đất. Vậy cũng chính là nói mình đã độc chết Hàn Tam Thiên? Mặc dù nàng ta không vừa mắt cái tên bệnh ốm yếu này, nhưng mà nàng ta cũng không hề muốn giết anh.
"Tần sư phụ, ngài mau nghĩ các gì mau cứu Hàn công tử đi." Biết Hàn Tam Thiên sống không quá nửa canh giờ, lúc này tiểu Đào cũng vội lên tiếng.
Vương Tư Mẫn cũng y hệt dùng ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Tần Thanh Phong.
Tần Thanh Phong gian nan lắc đầu: “Ta hành tẩu giang hồ mấy chục năm cũng chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy loại độc này.” Nói xong, ông ta đau khổ nhìn Hàn Tam Thiên, cũng không khỏi chạnh lòng trước vận mệnh quá nhiều thăng trầm của đồ đệ của mình, cảm thấy buồn rầu không ngừng.
Vừa thoát khỏi cảnh nguy hiểm nhưng lại một lần bước vào Quỷ Môn quan.
"Không... không thể nào, không thể nào! Ta... ta đã giết người, ta... ta đã giết người?" Vương Tư Mẫn hoàn toàn hoảng loạn không bình tĩnh nối, ngã phịch xuống ở trên mặt đất, hai mắt vô thần lẩm bẩm, cả khuôn mặt đều là hối hận và sợ hãi.
Mặc dù nàng ta hoành hành đã lâu nhưng cùng lắm chỉ thay một vài bách tính của thành Thiên Hồ bênh vực kẻ yếu. Chuyện như giết người này, nàng chưa từng làm chứ đừng nói là giết chết một người vô tội như Hàn Tam Thiên.
Một lúc sau, Vương Tư Mẫn bỗng nhiên bò dật, liều mạng lôi kéo Hàn Tam Thiên, nước mắt hối hận cũng không ngừng chảy ra: “Hàn Tam Thiên, ngươi đứng dậy đi, người đứng dậy mà. Ngươi không thể chết được. Cùng lắm là ta đồng ý với người, sau này sẽ không đối nghịch với người. Có được không, có được hay không?"
Lúc này Tần Thanh Phong vội vàng đứng dậy muốn ngăn cản hành đồng đầy kích động của Vương Tư Mẫn. Nhưng lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên ho khan một tiếng, từ từ mở mắt ra: "Cô còn lay nữa, tôi thật sự sẽ chết đấy.”
Vương Tư Mẫn nghe thấy Hàn Tam Thiên bỗng nhiên nói chuyện, sau khi sửng sốt trong chốc lát đã mừng rõ, mà Tần Thanh Phong và tiểu Đào cũng nhanh chóng vây quanh lại.
"Sư phụ, giúp con tìm nơi nào đó an toàn, nếu không sẽ bị Vương lão gia đuổi kịp. Con... con cảm giác bên trong cơ thể lúc này rất kỳ lạ... con muốn nhập định." Hàn Tam Thiên yếu ớt nói.
Tần Thanh Phong gật đầu, vừa đứng dậy thì Vương Tư Mẫn đã cắn răng cõng Hàn Tam Thiên ở trên lưng. Tần Thanh Phong sửng sốt, đứng dậy đi ở trước đi về phía bên trong núi lớn dài đằng đẵng.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook