Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1756
Chương 1756: Bí mật của Bàn Cổ
Bên ngoài tông Hư Vô, núi lớn liền nhau hơn ngàn dặm, mùa thu lá vàng ở khắp nơi, liếc mắt nhìn một cái cũng không thấy được điểm cuối cùng.
Tần Thanh Phong đang ở trong phòng tranh, vẻ mặt tràn đầy sự bị thương. Vừa mới lau chùi xong bài vị mà mình vừa làm xong cho Hàn Tam Thiên, lúc này, có mấy đạo chùm sáng dừng ở trước cửa. Ông ta theo bản năng mà giấu bài vị ở sau lưng, tưởng rằng Diệp Cô Thành lại đến nữa. Nhưng hôm nay không phải là ngày phát lương, hắn ta đến đây làm gì?
Vào lúc này, có một bóng dáng đi vào trong phòng, nhìn thấy người tới, vẻ mặt Tần Thanh Phong kinh ngạc.
"Tam Thiên? Ngươi chưa chết sao?"
Sắc mặt Hàn Tam Thiên tái nhợt, cực kỳ suy yếu, nhưng dù vậy, trên tay anh vẫn ôm lấy thi thể của Chu Dĩnh. Chỉ là Chu Dĩnh đã chết, chỉ còn xương trắng ở bên trong, da bọc xương. Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng: "Tam Thiên chưa chết là nhờ bà ấy đã dùng mạng mình để đổi lại mạng của tôi."
Nhìn thấy xương trắng như tuyết trong tay Hàn Tam Thiên, Tần Thanh Phong sửng sốt nói: "Bà ấy là..."
"Bà ấy chính là sư phụ mà tôi nhận ở tông Hư Vô, Chu Dĩnh."
Nghe nói như thế, ngay lập tức gương mặt của Tần Thanh Phong đầy vẻ sửng sốt. Ước chừng một lát sau mới phản ứng lại được, lắc đầu một cách khó chịu, nhẹ nhàng nhận lấy thi cốt của Chu Dĩnh.
"Tam Thiên có thể sống, đều dựa vào việc sư phụ đã liều mình cứu giúp, từ nay về sau, Tam Thiên mãi mãi là đệ tử của ngài." Nói xong, Hàn Tam Thiên quỳ xuống, hướng tới thi thể của Chu Dĩnh để dập đầu thật mạnh ba cái.
Tần Thanh Phong thở dài một tiếng, đỡ Hàn Tam Thiên đứng lên: "Chu Dĩnh có thể lấy mạng để cứu người thì đó là may mắn của ngươi. Vậy ngươi đã có tính toán gì cho sau này chưa?"
"Sư phụ, lần này Tam Thiên đến đây, một là vì muốn giao lại thi thể của sư phụ Chu Dĩnh cho ngài. Hoàn cảnh trong Từ Vân Động quá kém, lúc bà ấy còn sống vẫn luôn oán hận Tứ Phong cho nên con không muốn chôn bà ấy trong tông Hư Vô. Hai là vì con biết sư phụ ngài đi nhiều học rộng, cho nên có một vấn đề muốn hỏi ngài." Hàn Tam Thiên nói.
Tần Thanh Phong gật đầu: "Tam Thiên, ngươi hỏi đi, nếu sư phụ biết sẽ không giấu."
"Sư phụ, ngài biết bộ tộc Bàn Cổ không?"
Nghe thấy vấn đề của Hàn Tam Thiên, Tần Thanh Phong nhướng mày, lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía ngoài phong, nhìn thấy mấy con kỳ thú và một cô nương xinh đẹp, đều đang lo lắng nhìn Hàn Tam Thiên.
"Sư phụ, bọn họ đều là kỳ sủng của con, còn cô gái kia là Tiểu Đào là người một nhà."
Tần Thanh Phong gật đầu, khó khăn nói: "Đây là chuyện mà thế giới Bát Phương đã ngầm hiểu không được nhắc đến, bất kể người nào cũng không được nhắc đến."
"Tộc Bàn Cổ ban đầu là một trong những tộc lớn trong thế giới Bát Phương, năm ở một ngọn núi phía đông, chính là chủng tộc có huyết thống cao quý nhất của thế giới Bát Phương. Đàn ông của tộc Bàn Cổ, trời sinh có thần lực, còn phụ nữ mỗi người đều có tướng mạo khuynh quốc khuynh thành. Từ nhỏ bọn họ đã phải bảo vệ bí mật của Bàn Cổ. Truyền rằng bí mật của Bàn Cổ có liên quan đến manh mối vua của vạn vũ khí búa Bàn Cổ, còn có rất nhiều bí mật của thần Bàn Cổ nữa. Nghe đồn rằng, kẻ biết được bí mật của Bàn Cổ thì có thể thống trị thế giới Bát Phương. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân ấy mà đưa đến tai họa diệt tộc cho bọn họ!"
"Các vị chân thần trong thế giới Bát Phương vì bí mật của Bàn Cổ đã cùng nhau liên hợp lại, lấy cớ trị tội, tiến thành một cuộc chiến phạt quy mô lớn với tộc Bàn Cổ. Trong cuộc chiến này, bộ tộc Bàn Cổ máu chảy thành sông, xác chết chất cao như núi. Mấy vạn đàn ông tộc Bàn Cổ dưới sự tấn công của liên quân đã bị tàn sát một cách thê thảm, còn những phụ nữ được 11 giữ lại."
Tần Thanh Phong nói đến đây, đã có chút không đành lòng: "Họ phải nhận hết sự sỉ nhục của hàng vạn người. Những kẻ mất hết tính người trong giới chính đạo ấy đã làm những việc hoang đường hết sức điên rồ. Đêm hôm ấy ở tộc Bàn Cổ, tất cả phụ nữ trong bộ tộc Bàn Cổ đều kêu gào thảm thiết. Sau đó, bọn họ bắt đầu phải chịu đựng cảnh bị tra tấn trong ba ngày. Ngoại trừ việc để phát tiết thú tính của bọn người kia ra, ở tộc Bàn Cổ bọn họ cũng không đạt được manh mối gì quá hữu dụng."
"Phần đông liên quân trong thế giới Bát Phương, sau khi giết sạch bộ tộc Bàn Cổ rồi thì nghênh ngang mà bỏ đi. Bọn họ ngầm hiểu với nhau, tự động đưa chuyện này vào điều cấm, không cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc đến."
Tuy Hàn Tam Thiên chưa trải qua chuyện này, nhưng nghe đến đây, anh cũng tức giận, đây đúng là chuyện mà chỉ có súc sinh mới làm được: "Vậy ý của sư phụ ngài là, bộ tộc Bàn Cổ đã bị tiêu diệt rồi sao?"
"Không phải, lúc ấy còn có một nhánh nhỏ của tộc Bàn Cổ, bởi vì ra ngoài mà may mắn thoát khỏi tai họa. Sau đó, phân tộc của tộc Bàn Cổ này cũng mai danh ẩn tích, sống cuộc sống nơi thế ngoại đào viên. Không ai biết được hành tung của bọn họ, nhưng..." Tần Thanh Phong nói đến đây, lại im lặng.
Gương mặt ông ta đầy vẻ áy náy và hối hận.
Một lát sau, ông ta đau khổ cười nói: "Nhưng ba năm trước, ta đã gặp được tộc nhân của tộc Bàn Cổ."
Một câu này, khiến cho Hàn Tam Thiên phải kinh hãi, đồng thời trong lòng anh cũng hy vọng có thể đạt được manh mối gì.
Đối với Hàn Tam Thiên mà nói đó là hy vọng, nhưng đối với Tần Thanh Phong mà nói, chuyện lần ấy chính là điểm bắt đầu của sự tuyệt vọng.
"Từ sau khi ta thu Diệp Cô Thành làm đồ đệ, ta cảm thấy đứa nhỏ này có thiên phú xuất chúng nên mới hao hết tâm tư để bồi dưỡng hắn. Trong hơn hai mươi năm dường như ta đã đặt chân đến khắp thế giới Bát Phương, tìm kiếm thiên tài địa bảo về cho hắn. Diệp Cô Thành cũng thật khiến ta thoải mái, trưởng thành với tốc độ kinh người. Dưới tình huống như vậy, ta gần như đã điên cuồng bồi dưỡng hắn."
"Ba năm trước đây, ta quen biết một người bạn, lúc trước hắn vô tình phát hiện ra tung tích truyền nhân của tộc Bàn Cổ. Ngay lập tức ta như bị ma quỷ ám lấy, liên thủ với hắn ta, tiến hành đánh lén thôn trang ấy." Tần Thanh Phong nói xong, vô cùng hối hận nói tiếp: "Sau khi tàn sát thôn trang ấy xong, người bạn kia của ta vì muốn đạt được kho báu trong thôn mà thiết kế hãm hại ta, đánh ta trở thành người tàn phế, còn đồ đệ của ta cũng phải bội ta. Đây có lẽ chính là báo ứng vì ta đã làm những việc độc ác."
Trong ba năm nay, đối với sai lầm hồ đồ mà mình đã phạm phải vào năm ấy dường như Tần Thanh Phong vẫn luôn im lặng không nói cho ai biết. Nhưng những cơn ác mộng hàng đêm kéo dài suốt ba năm vẫn khiến cho ông ta đau khổ như trước.
Bây giờ nói với Hàn Tam Thiên ngược lại khiến cho Tần Thanh Phong thở phào một hơi.
"Sư phụ, ngài như vậy có khác gì mấy tên cầm thú ngàn năm trước đâu chứ?" Hàn Tam Thiên tức giận nói. Chỉ vì lợi ích lại coi mạng người như cỏ rác, vậy khác gì súc sinh?
Bỗng nhiên Hàn Tam Thiên lại nhớ tới câu nói kia, người đáng thương thì sẽ có chỗ đáng giận. Tần Thanh Phong chính là người như thế.
"Ta cũng biết mình có nghiệp chướng nặng nề. Lúc trước là do nhất thời hồ đồ, phạm phải tội nghiệt như vậy, đáng tiếc bây giờ một kẻ tàn phế như ta không sống lâu nữa, cũng không thể tìm được người của bộ tộc Bàn Cổ. Nhưng nếu như khi còn sống mà có thế gặp lại người của bộ tộc Bàn Cổ thì ta sẽ lấy cái chết ra để tạ tội!" Tần Thanh Phong kiên định nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu, nói: "Sư phụ, những lời này của ngài là thật sao?"
"Từ trước đến nay Tần Thanh Phong ta luôn hiểu rõ, những gì đã nói ra thì sẽ không nuốt lời." Hàn Tam Thiên gật đầu:
"Được, tuy rằng ngài là sư phụ của ta, nhưng đúng là đúng, sai là sai. Có lẽ, có người có thể giúp ngài hoàn thành tâm nguyện." Sau khi Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài phòng kéo Tiểu Đào đi vào, sau đó, đưa chính ngọc kiếm của mình cho Tiểu Đào.
Nhìn thấy hành động kia của Hàn Tam Thiên, lúc Tần Thanh Phong đang cảm thấy vô cùng kỳ lạ thì bỗng nhiên lúc này Hàn Tam Thiên lại dùng lực, ấn ký trên cánh tay Tiểu Đào bắt đầu sáng lên lên nhàn nhạt.
Đến khi Tần Thanh Phong nhìn thấy ấn ký màu xanh trên tay Tiểu Đào, ngay lập tức sợ hãi nói: "Bàn... Bàn... Người tộc Bàn Cổ?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bên ngoài tông Hư Vô, núi lớn liền nhau hơn ngàn dặm, mùa thu lá vàng ở khắp nơi, liếc mắt nhìn một cái cũng không thấy được điểm cuối cùng.
Tần Thanh Phong đang ở trong phòng tranh, vẻ mặt tràn đầy sự bị thương. Vừa mới lau chùi xong bài vị mà mình vừa làm xong cho Hàn Tam Thiên, lúc này, có mấy đạo chùm sáng dừng ở trước cửa. Ông ta theo bản năng mà giấu bài vị ở sau lưng, tưởng rằng Diệp Cô Thành lại đến nữa. Nhưng hôm nay không phải là ngày phát lương, hắn ta đến đây làm gì?
Vào lúc này, có một bóng dáng đi vào trong phòng, nhìn thấy người tới, vẻ mặt Tần Thanh Phong kinh ngạc.
"Tam Thiên? Ngươi chưa chết sao?"
Sắc mặt Hàn Tam Thiên tái nhợt, cực kỳ suy yếu, nhưng dù vậy, trên tay anh vẫn ôm lấy thi thể của Chu Dĩnh. Chỉ là Chu Dĩnh đã chết, chỉ còn xương trắng ở bên trong, da bọc xương. Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng: "Tam Thiên chưa chết là nhờ bà ấy đã dùng mạng mình để đổi lại mạng của tôi."
Nhìn thấy xương trắng như tuyết trong tay Hàn Tam Thiên, Tần Thanh Phong sửng sốt nói: "Bà ấy là..."
"Bà ấy chính là sư phụ mà tôi nhận ở tông Hư Vô, Chu Dĩnh."
Nghe nói như thế, ngay lập tức gương mặt của Tần Thanh Phong đầy vẻ sửng sốt. Ước chừng một lát sau mới phản ứng lại được, lắc đầu một cách khó chịu, nhẹ nhàng nhận lấy thi cốt của Chu Dĩnh.
"Tam Thiên có thể sống, đều dựa vào việc sư phụ đã liều mình cứu giúp, từ nay về sau, Tam Thiên mãi mãi là đệ tử của ngài." Nói xong, Hàn Tam Thiên quỳ xuống, hướng tới thi thể của Chu Dĩnh để dập đầu thật mạnh ba cái.
Tần Thanh Phong thở dài một tiếng, đỡ Hàn Tam Thiên đứng lên: "Chu Dĩnh có thể lấy mạng để cứu người thì đó là may mắn của ngươi. Vậy ngươi đã có tính toán gì cho sau này chưa?"
"Sư phụ, lần này Tam Thiên đến đây, một là vì muốn giao lại thi thể của sư phụ Chu Dĩnh cho ngài. Hoàn cảnh trong Từ Vân Động quá kém, lúc bà ấy còn sống vẫn luôn oán hận Tứ Phong cho nên con không muốn chôn bà ấy trong tông Hư Vô. Hai là vì con biết sư phụ ngài đi nhiều học rộng, cho nên có một vấn đề muốn hỏi ngài." Hàn Tam Thiên nói.
Tần Thanh Phong gật đầu: "Tam Thiên, ngươi hỏi đi, nếu sư phụ biết sẽ không giấu."
"Sư phụ, ngài biết bộ tộc Bàn Cổ không?"
Nghe thấy vấn đề của Hàn Tam Thiên, Tần Thanh Phong nhướng mày, lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía ngoài phong, nhìn thấy mấy con kỳ thú và một cô nương xinh đẹp, đều đang lo lắng nhìn Hàn Tam Thiên.
"Sư phụ, bọn họ đều là kỳ sủng của con, còn cô gái kia là Tiểu Đào là người một nhà."
Tần Thanh Phong gật đầu, khó khăn nói: "Đây là chuyện mà thế giới Bát Phương đã ngầm hiểu không được nhắc đến, bất kể người nào cũng không được nhắc đến."
"Tộc Bàn Cổ ban đầu là một trong những tộc lớn trong thế giới Bát Phương, năm ở một ngọn núi phía đông, chính là chủng tộc có huyết thống cao quý nhất của thế giới Bát Phương. Đàn ông của tộc Bàn Cổ, trời sinh có thần lực, còn phụ nữ mỗi người đều có tướng mạo khuynh quốc khuynh thành. Từ nhỏ bọn họ đã phải bảo vệ bí mật của Bàn Cổ. Truyền rằng bí mật của Bàn Cổ có liên quan đến manh mối vua của vạn vũ khí búa Bàn Cổ, còn có rất nhiều bí mật của thần Bàn Cổ nữa. Nghe đồn rằng, kẻ biết được bí mật của Bàn Cổ thì có thể thống trị thế giới Bát Phương. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân ấy mà đưa đến tai họa diệt tộc cho bọn họ!"
"Các vị chân thần trong thế giới Bát Phương vì bí mật của Bàn Cổ đã cùng nhau liên hợp lại, lấy cớ trị tội, tiến thành một cuộc chiến phạt quy mô lớn với tộc Bàn Cổ. Trong cuộc chiến này, bộ tộc Bàn Cổ máu chảy thành sông, xác chết chất cao như núi. Mấy vạn đàn ông tộc Bàn Cổ dưới sự tấn công của liên quân đã bị tàn sát một cách thê thảm, còn những phụ nữ được 11 giữ lại."
Tần Thanh Phong nói đến đây, đã có chút không đành lòng: "Họ phải nhận hết sự sỉ nhục của hàng vạn người. Những kẻ mất hết tính người trong giới chính đạo ấy đã làm những việc hoang đường hết sức điên rồ. Đêm hôm ấy ở tộc Bàn Cổ, tất cả phụ nữ trong bộ tộc Bàn Cổ đều kêu gào thảm thiết. Sau đó, bọn họ bắt đầu phải chịu đựng cảnh bị tra tấn trong ba ngày. Ngoại trừ việc để phát tiết thú tính của bọn người kia ra, ở tộc Bàn Cổ bọn họ cũng không đạt được manh mối gì quá hữu dụng."
"Phần đông liên quân trong thế giới Bát Phương, sau khi giết sạch bộ tộc Bàn Cổ rồi thì nghênh ngang mà bỏ đi. Bọn họ ngầm hiểu với nhau, tự động đưa chuyện này vào điều cấm, không cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc đến."
Tuy Hàn Tam Thiên chưa trải qua chuyện này, nhưng nghe đến đây, anh cũng tức giận, đây đúng là chuyện mà chỉ có súc sinh mới làm được: "Vậy ý của sư phụ ngài là, bộ tộc Bàn Cổ đã bị tiêu diệt rồi sao?"
"Không phải, lúc ấy còn có một nhánh nhỏ của tộc Bàn Cổ, bởi vì ra ngoài mà may mắn thoát khỏi tai họa. Sau đó, phân tộc của tộc Bàn Cổ này cũng mai danh ẩn tích, sống cuộc sống nơi thế ngoại đào viên. Không ai biết được hành tung của bọn họ, nhưng..." Tần Thanh Phong nói đến đây, lại im lặng.
Gương mặt ông ta đầy vẻ áy náy và hối hận.
Một lát sau, ông ta đau khổ cười nói: "Nhưng ba năm trước, ta đã gặp được tộc nhân của tộc Bàn Cổ."
Một câu này, khiến cho Hàn Tam Thiên phải kinh hãi, đồng thời trong lòng anh cũng hy vọng có thể đạt được manh mối gì.
Đối với Hàn Tam Thiên mà nói đó là hy vọng, nhưng đối với Tần Thanh Phong mà nói, chuyện lần ấy chính là điểm bắt đầu của sự tuyệt vọng.
"Từ sau khi ta thu Diệp Cô Thành làm đồ đệ, ta cảm thấy đứa nhỏ này có thiên phú xuất chúng nên mới hao hết tâm tư để bồi dưỡng hắn. Trong hơn hai mươi năm dường như ta đã đặt chân đến khắp thế giới Bát Phương, tìm kiếm thiên tài địa bảo về cho hắn. Diệp Cô Thành cũng thật khiến ta thoải mái, trưởng thành với tốc độ kinh người. Dưới tình huống như vậy, ta gần như đã điên cuồng bồi dưỡng hắn."
"Ba năm trước đây, ta quen biết một người bạn, lúc trước hắn vô tình phát hiện ra tung tích truyền nhân của tộc Bàn Cổ. Ngay lập tức ta như bị ma quỷ ám lấy, liên thủ với hắn ta, tiến hành đánh lén thôn trang ấy." Tần Thanh Phong nói xong, vô cùng hối hận nói tiếp: "Sau khi tàn sát thôn trang ấy xong, người bạn kia của ta vì muốn đạt được kho báu trong thôn mà thiết kế hãm hại ta, đánh ta trở thành người tàn phế, còn đồ đệ của ta cũng phải bội ta. Đây có lẽ chính là báo ứng vì ta đã làm những việc độc ác."
Trong ba năm nay, đối với sai lầm hồ đồ mà mình đã phạm phải vào năm ấy dường như Tần Thanh Phong vẫn luôn im lặng không nói cho ai biết. Nhưng những cơn ác mộng hàng đêm kéo dài suốt ba năm vẫn khiến cho ông ta đau khổ như trước.
Bây giờ nói với Hàn Tam Thiên ngược lại khiến cho Tần Thanh Phong thở phào một hơi.
"Sư phụ, ngài như vậy có khác gì mấy tên cầm thú ngàn năm trước đâu chứ?" Hàn Tam Thiên tức giận nói. Chỉ vì lợi ích lại coi mạng người như cỏ rác, vậy khác gì súc sinh?
Bỗng nhiên Hàn Tam Thiên lại nhớ tới câu nói kia, người đáng thương thì sẽ có chỗ đáng giận. Tần Thanh Phong chính là người như thế.
"Ta cũng biết mình có nghiệp chướng nặng nề. Lúc trước là do nhất thời hồ đồ, phạm phải tội nghiệt như vậy, đáng tiếc bây giờ một kẻ tàn phế như ta không sống lâu nữa, cũng không thể tìm được người của bộ tộc Bàn Cổ. Nhưng nếu như khi còn sống mà có thế gặp lại người của bộ tộc Bàn Cổ thì ta sẽ lấy cái chết ra để tạ tội!" Tần Thanh Phong kiên định nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu, nói: "Sư phụ, những lời này của ngài là thật sao?"
"Từ trước đến nay Tần Thanh Phong ta luôn hiểu rõ, những gì đã nói ra thì sẽ không nuốt lời." Hàn Tam Thiên gật đầu:
"Được, tuy rằng ngài là sư phụ của ta, nhưng đúng là đúng, sai là sai. Có lẽ, có người có thể giúp ngài hoàn thành tâm nguyện." Sau khi Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài phòng kéo Tiểu Đào đi vào, sau đó, đưa chính ngọc kiếm của mình cho Tiểu Đào.
Nhìn thấy hành động kia của Hàn Tam Thiên, lúc Tần Thanh Phong đang cảm thấy vô cùng kỳ lạ thì bỗng nhiên lúc này Hàn Tam Thiên lại dùng lực, ấn ký trên cánh tay Tiểu Đào bắt đầu sáng lên lên nhàn nhạt.
Đến khi Tần Thanh Phong nhìn thấy ấn ký màu xanh trên tay Tiểu Đào, ngay lập tức sợ hãi nói: "Bàn... Bàn... Người tộc Bàn Cổ?"
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net