Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1744
Chương 1744: Buông tay chịu trói
Bỗng nhiên vô số kỳ thú điên cuồng lao về phía kết giới, mặc dù cấm chế tạo ra tổn thương rất lớn đối với kỳ thú, nhưng chúng nó vẫn người trước ngã xuống thì người sau tiến lên. Giống như không muốn sống nữa, dùng thân thể va chạm một cái điên cuồng.
Giữa không trung, lấy Ngân Long dẫn đầu, năm con rồng ngao du trên bầu trời một lát. Gầm lên một tiếng dài, sau đó đáp xuống theo hướng sấm chớp. Nơi nó đi qua, cả đám người đột nhiên ngã xuống như tre, tiếng gào khóc khắp nơi, kêu thảm thiết không dứt.
Trận pháp rối loạn, cấm chế nháy mắt cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa vạn thú ở bên trong điên cuồng lao lên kết giới, toàn bộ cấm chế xuất hiện vết nứt nghiêm trọng.
"Giới Viện sư bá, chúng ta sắp không chống đỡ được nữa, làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, trận hình đã rối loạn, mà đám kỳ thú này giống như phát điên rồi."
Một đệ tử không chịu đựng nổi bắt đầu kích động la lớn.
Các vị trưởng lão cau mày, loạn trong giặc ngoài, toàn bộ các đệ tử của Hư Vô Tông ở đầu trận tuyến rõ ràng đã rối loạn.
"Sư huynh, để ta dẫn vài vị sư đệ đi khống chế mấy con rồng kia." Ngô Diễn xin chỉ thị nói.
"Không cần." Tam Vĩnh đột nhiên vội vàng quát.
Ngô Diễn khó hiểu nhìn Tam Vĩnh, năm con rồng đánh bất ngờ, là đầu sỏ gây nên trận đại loạn này. Nếu không diệt trừ chúng, cấm chế sẽ bị phá, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
"Bắt giặc phải bắt vua trước!" Lúc này, ánh mắt của Tam Vĩnh nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên.
Ngô Diễn càng khó hiểu hơn: "Hàn Tam Thiên? Sư huynh, ngài muốn chúng ta đi đối phó với Hàn Tam Thiên? Vạn thú của rừng bách thú đại loạn, có liên quan gì tới hắn?"
"Ta cũng không biết nguyên nhân, nhưng đệ nhìn kỹ Phi Tượng của Cô Thành đi!"
Mọi người lập tức nhìn lại, phía sau Hàn Tam Thiên, lúc này đầu con Phi Tượng của Diệp Cô Thành quỳ rạp xuống trên không, cúi đầu ở trước mặt Hàn Tam Thiên, bộ dạng hoàn toàn khuất phục.
Cả đám người nhất thời không thể tin nổi, đó là linh sủng của Diệp Cô Thành, tại sao nó lại khom lưng khuyu gối trước mặt Hàn Tam Thiên?
"Sư huynh, ý của ngài là, những kỳ thú trong rừng bách thú đều do tên nô lệ Hàn Tam Thiên tạo ra? Điều này sao có thể chứ?"
"Đúng vậy sư huynh, Hàn Tam Thiên có tư cách gì để khống chế vạn thú? Ngài ta và các vị sư huynh đệ còn không thể làm được, Hàn Tam Thiên làm sao có thể làm?"
"Chỉ có chân thần mới có bản lĩnh này, hoặc là nói Hàn Tam Thiên chính là người của Yêu Tộc."
"Nói rất đúng, ban đầu Hàn Tam Thiên sử dụng yêu pháp tà thuật, là người của Yêu Tộc cũng không có gì lạ. Nếu hắn đã là Yêu Tộc thì tất nhiên có thể dùng bí pháp gì đó khống chế vạn thủ."
"Nếu sự thật là như vậy thì Hàn Tam Thiên kia không thể không diệt trừ, bằng không để hắn tồn tại một ngày, đối với Hư Vô Tông chúng ta là một ngày bị uy hiếp." 11
"Đúng vậy, hôm nay bất kể như thế nào, cũng nhất định không được để cho Hàn Tam Thiên thoát khỏi nơi này, nếu không, những con kỳ thú của rừng bách thú sẽ trở thành quả bom hẹn giờ của cả Hư Vô Tông."
Thấy vài vị sư đệ nói như thế, Tam Vĩnh gật đầu một cách nặng nề: "Vậy Hàn Tam Thiên giao cho mấy người các ngươi, không giết người này, sẽ là tai họa của Hư Vô Tông ta."
Sau khi Ngô Diễn dẫn theo sáu vị trưởng lão hành lễ, liếc mắt nhìn nhau một cái, nhấc kiếm lên trực tiếp xông về phía của Hàn Tam Thiên.
Cả người Hàn Tam Thiên nhanh chóng làm ra tư thế phòng thủ, như thể đối mặt với kẻ thù lớn.
Bảy vị trưởng lão của Hư Vô Tông, người như Diệp Cô Thành làm sao có thể so sánh được. Nói cho cùng, tuy rằng Hư Vô Tông không tính là một môn phái lớn, nhưng dù sao cũng là một trong những môn phái cổ xưa, có thể làm được trưởng lão chắc chắn không có chỗ nào là không xuất sắc. Mặc dù nhìn ra cả Thế giới Bát Phương, bọn họ không tính là cao thủ hàng đầu, nhưng trình độ ít nhất cũng có thể là bậc trung.
Mà bảy người lên cùng một lúc, Hàn Tam Thiên tự nhận rằng mặc dù bản thân có kim thân mới, nhưng muốn đánh bại bọn họ, quả thực khó như lên trời.
Nhưng đánh không lại cũng phải đánh, trong tự điển của Hàn Tam Thiên, ngấm ngầm chịu đựng thường được sử dụng, nhưng không bao giờ xuất hiện hai chữ nhận thua.
Mạng của anh, muốn giữ lại cũng phải là Tô Nghênh Hạ giữ, còn trước đó, cho dù là ông trời, cũng đừng hòng lấy được mạng của Hàn Tam Thiên anh.
"Đến đây đi." Hàn Tam Thiên hét lên một tiếng. Toàn thân bao phủ một màu đen kịt, dưới màu đen, kim quang của Hàn Tam Thiên sẽ hiện ra!
"Gào!"
Cảm nhận được sự phẫn nộ của Hàn Tam Thiên, Lân Long gầm lớn một tiếng. Dẫn dắt bốn con rồng muốn quay về phòng thủ giúp đỡ Hàn Tam Thiên, nhưng đường đi đã bị Lục Vân Phong và Diệp Cô Thành chặn lại.
"Hàn Tam Thiên, tên nghiệp chướng ngươi, còn không buông tay chịu trói?" Ngô Diễn vừa đến nơi, liền lạnh giọng quát Hàn Tam Thiên.
Ban đầu ông ta chỉ làm việc hợp lòng người, xử oan cho Hàn Tam Thiên bao nhiêu lần, nhưng vì đệ tử yêu thích của mình oán hận Hàn Tam Thiên, ông ta cảm thấy hy sinh một tên nô lệ không có gì sai. Nhưng điều ông ta không bao giờ ngờ tới đó là một sai lầm tình cờ của ông ta, lại vô hình mang đến lợi ích to lớn cho chính mình.
Sau khi ông ta tự tay giết chết Hàn Tam Thiên, danh tiếng của ông ta ở Hư Vô Tông sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa.
"Buông tay chịu trói? Ông xứng đáng sao?" Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng, trực tiếp phát động tấn công.
Sắc mặt của Ngô Diễn lập tức trở nên lạnh lùng hung ác. Tên nghiệp chướng này, trước mặt ông ta còn không ngoan ngoãn đầu hàng, lại còn dám chủ động tấn công, quả thực là đâm đầu vào chỗ chết!
"Lão tử lấy cái mạng chó của ngươi!" Ngô Diễn quát lớn một tiếng, nhấc tay, đánh thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Thân là trưởng lão Giới Viện của Hư Vô Tông, năng lượng bùng lên trên người của Ngô Diễn rất mạnh. Ttuy rằng chỉ là cao thủ cấp thánh, nhưng vì phương pháp ông ta đang tu luyện là quyền pháp Thiên Cương bá đạo nhất, thậm chí có thể đánh đồng với cao thủ Phiêu Miểu sơ giai!
Cảm nhận được hơi thở vô cùng mạnh mẽ trên người của trưởng lão Giới Viện, Hàn Tam Thiên nhướng mày, thúc đẩy toàn bộ Thiên Âm thuật đến mức mạnh nhất, không dám chậm trễ chút nào.
Âm!
Hai kẻ mạnh va vào nhau, ánh lửa văng khắp nơi.
Hàn Tam Thiên bị chấn động ảnh hưởng lùi liên tục về sau hơn mười mét, cổ họng có vị ngọt, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Vẻ mặt của Ngô Diễn mang theo ý cười, khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên: "Không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng ngươi mà cũng dám phát động tấn công với ta? Ngươi là thứ rác rưởi gì?"
Một trận chiến qua đi, ông ta đã thăm dò hoàn toàn sức mạnh của Hàn Tam Thiên. Tuy rằng nắm đấm của anh có hơi đau, nhưng rất rõ ràng, ở trong mắt của Ngô Diễn thì Hàn Tam Thiên chỉ là một con kiến biết cắn người mà thôi.
Con kiến có thể cắn người ta đau đến mức nào? Nhưng muốn bóp chết anh, dễ dàng đến mức không thể dễ dàng hơn.
Hàn Tam Thiên vừa phun ngụm máu tươi trong miệng ra, cười lạnh lùng: "Đây là sức mạnh của trưởng lão Giới Viện của Hư Vô Tông ông sao? Xem ra, Hư Vô Tông quả thật không còn ai."
Ngô Diễn kìm nén lửa giận, lạnh lùng nói: "Chết đến nơi rồi còn ở đây khua môi múa mép."
"Nực cười, chết đến nơi? Trưởng lão Giới Viện của Hư Vô Tông hóa ra chỉ biết khoác lác thôi sao? Chỉ đánh lui tôi được mấy thước mà đã khoác lác giống như chính mình là thiên hạ vô địch." Hàn Tam Thiên lên tiếng cười nhạo.
Lời này vừa nói ra, nét mặt của Ngô Diễn đã không nén được sự tức giận.
"Được, tên vô dụng đáng chết, ngươi đã muốn đi gặp diêm vương sớm một chút thì ta đây sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!" Ngô Diễn lạnh lùng trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên, đột nhiên ông ta thúc đẩy toàn bộ năng lượng trong cơ thể.
Ông ta phải giết chết tên rác rưởi này bằng một đòn!
Trong lúc vật đổi sao dời, Ngô Diễn đánh một quyền mạnh nhất về phía Hàn Tam Thiên.
Ầm ầm!
Lại là một tiếng nổ.
Con người của Ngô Diễn đột nhiên mở to, tiếp theo ông ta không thể tin được sờ ngực của chính mình, máu tươi dọc theo khóe miệng của ông ta điên cuồng tuôn ra không ngừng.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bỗng nhiên vô số kỳ thú điên cuồng lao về phía kết giới, mặc dù cấm chế tạo ra tổn thương rất lớn đối với kỳ thú, nhưng chúng nó vẫn người trước ngã xuống thì người sau tiến lên. Giống như không muốn sống nữa, dùng thân thể va chạm một cái điên cuồng.
Giữa không trung, lấy Ngân Long dẫn đầu, năm con rồng ngao du trên bầu trời một lát. Gầm lên một tiếng dài, sau đó đáp xuống theo hướng sấm chớp. Nơi nó đi qua, cả đám người đột nhiên ngã xuống như tre, tiếng gào khóc khắp nơi, kêu thảm thiết không dứt.
Trận pháp rối loạn, cấm chế nháy mắt cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa vạn thú ở bên trong điên cuồng lao lên kết giới, toàn bộ cấm chế xuất hiện vết nứt nghiêm trọng.
"Giới Viện sư bá, chúng ta sắp không chống đỡ được nữa, làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, trận hình đã rối loạn, mà đám kỳ thú này giống như phát điên rồi."
Một đệ tử không chịu đựng nổi bắt đầu kích động la lớn.
Các vị trưởng lão cau mày, loạn trong giặc ngoài, toàn bộ các đệ tử của Hư Vô Tông ở đầu trận tuyến rõ ràng đã rối loạn.
"Sư huynh, để ta dẫn vài vị sư đệ đi khống chế mấy con rồng kia." Ngô Diễn xin chỉ thị nói.
"Không cần." Tam Vĩnh đột nhiên vội vàng quát.
Ngô Diễn khó hiểu nhìn Tam Vĩnh, năm con rồng đánh bất ngờ, là đầu sỏ gây nên trận đại loạn này. Nếu không diệt trừ chúng, cấm chế sẽ bị phá, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
"Bắt giặc phải bắt vua trước!" Lúc này, ánh mắt của Tam Vĩnh nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên.
Ngô Diễn càng khó hiểu hơn: "Hàn Tam Thiên? Sư huynh, ngài muốn chúng ta đi đối phó với Hàn Tam Thiên? Vạn thú của rừng bách thú đại loạn, có liên quan gì tới hắn?"
"Ta cũng không biết nguyên nhân, nhưng đệ nhìn kỹ Phi Tượng của Cô Thành đi!"
Mọi người lập tức nhìn lại, phía sau Hàn Tam Thiên, lúc này đầu con Phi Tượng của Diệp Cô Thành quỳ rạp xuống trên không, cúi đầu ở trước mặt Hàn Tam Thiên, bộ dạng hoàn toàn khuất phục.
Cả đám người nhất thời không thể tin nổi, đó là linh sủng của Diệp Cô Thành, tại sao nó lại khom lưng khuyu gối trước mặt Hàn Tam Thiên?
"Sư huynh, ý của ngài là, những kỳ thú trong rừng bách thú đều do tên nô lệ Hàn Tam Thiên tạo ra? Điều này sao có thể chứ?"
"Đúng vậy sư huynh, Hàn Tam Thiên có tư cách gì để khống chế vạn thú? Ngài ta và các vị sư huynh đệ còn không thể làm được, Hàn Tam Thiên làm sao có thể làm?"
"Chỉ có chân thần mới có bản lĩnh này, hoặc là nói Hàn Tam Thiên chính là người của Yêu Tộc."
"Nói rất đúng, ban đầu Hàn Tam Thiên sử dụng yêu pháp tà thuật, là người của Yêu Tộc cũng không có gì lạ. Nếu hắn đã là Yêu Tộc thì tất nhiên có thể dùng bí pháp gì đó khống chế vạn thủ."
"Nếu sự thật là như vậy thì Hàn Tam Thiên kia không thể không diệt trừ, bằng không để hắn tồn tại một ngày, đối với Hư Vô Tông chúng ta là một ngày bị uy hiếp." 11
"Đúng vậy, hôm nay bất kể như thế nào, cũng nhất định không được để cho Hàn Tam Thiên thoát khỏi nơi này, nếu không, những con kỳ thú của rừng bách thú sẽ trở thành quả bom hẹn giờ của cả Hư Vô Tông."
Thấy vài vị sư đệ nói như thế, Tam Vĩnh gật đầu một cách nặng nề: "Vậy Hàn Tam Thiên giao cho mấy người các ngươi, không giết người này, sẽ là tai họa của Hư Vô Tông ta."
Sau khi Ngô Diễn dẫn theo sáu vị trưởng lão hành lễ, liếc mắt nhìn nhau một cái, nhấc kiếm lên trực tiếp xông về phía của Hàn Tam Thiên.
Cả người Hàn Tam Thiên nhanh chóng làm ra tư thế phòng thủ, như thể đối mặt với kẻ thù lớn.
Bảy vị trưởng lão của Hư Vô Tông, người như Diệp Cô Thành làm sao có thể so sánh được. Nói cho cùng, tuy rằng Hư Vô Tông không tính là một môn phái lớn, nhưng dù sao cũng là một trong những môn phái cổ xưa, có thể làm được trưởng lão chắc chắn không có chỗ nào là không xuất sắc. Mặc dù nhìn ra cả Thế giới Bát Phương, bọn họ không tính là cao thủ hàng đầu, nhưng trình độ ít nhất cũng có thể là bậc trung.
Mà bảy người lên cùng một lúc, Hàn Tam Thiên tự nhận rằng mặc dù bản thân có kim thân mới, nhưng muốn đánh bại bọn họ, quả thực khó như lên trời.
Nhưng đánh không lại cũng phải đánh, trong tự điển của Hàn Tam Thiên, ngấm ngầm chịu đựng thường được sử dụng, nhưng không bao giờ xuất hiện hai chữ nhận thua.
Mạng của anh, muốn giữ lại cũng phải là Tô Nghênh Hạ giữ, còn trước đó, cho dù là ông trời, cũng đừng hòng lấy được mạng của Hàn Tam Thiên anh.
"Đến đây đi." Hàn Tam Thiên hét lên một tiếng. Toàn thân bao phủ một màu đen kịt, dưới màu đen, kim quang của Hàn Tam Thiên sẽ hiện ra!
"Gào!"
Cảm nhận được sự phẫn nộ của Hàn Tam Thiên, Lân Long gầm lớn một tiếng. Dẫn dắt bốn con rồng muốn quay về phòng thủ giúp đỡ Hàn Tam Thiên, nhưng đường đi đã bị Lục Vân Phong và Diệp Cô Thành chặn lại.
"Hàn Tam Thiên, tên nghiệp chướng ngươi, còn không buông tay chịu trói?" Ngô Diễn vừa đến nơi, liền lạnh giọng quát Hàn Tam Thiên.
Ban đầu ông ta chỉ làm việc hợp lòng người, xử oan cho Hàn Tam Thiên bao nhiêu lần, nhưng vì đệ tử yêu thích của mình oán hận Hàn Tam Thiên, ông ta cảm thấy hy sinh một tên nô lệ không có gì sai. Nhưng điều ông ta không bao giờ ngờ tới đó là một sai lầm tình cờ của ông ta, lại vô hình mang đến lợi ích to lớn cho chính mình.
Sau khi ông ta tự tay giết chết Hàn Tam Thiên, danh tiếng của ông ta ở Hư Vô Tông sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa.
"Buông tay chịu trói? Ông xứng đáng sao?" Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng, trực tiếp phát động tấn công.
Sắc mặt của Ngô Diễn lập tức trở nên lạnh lùng hung ác. Tên nghiệp chướng này, trước mặt ông ta còn không ngoan ngoãn đầu hàng, lại còn dám chủ động tấn công, quả thực là đâm đầu vào chỗ chết!
"Lão tử lấy cái mạng chó của ngươi!" Ngô Diễn quát lớn một tiếng, nhấc tay, đánh thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
Thân là trưởng lão Giới Viện của Hư Vô Tông, năng lượng bùng lên trên người của Ngô Diễn rất mạnh. Ttuy rằng chỉ là cao thủ cấp thánh, nhưng vì phương pháp ông ta đang tu luyện là quyền pháp Thiên Cương bá đạo nhất, thậm chí có thể đánh đồng với cao thủ Phiêu Miểu sơ giai!
Cảm nhận được hơi thở vô cùng mạnh mẽ trên người của trưởng lão Giới Viện, Hàn Tam Thiên nhướng mày, thúc đẩy toàn bộ Thiên Âm thuật đến mức mạnh nhất, không dám chậm trễ chút nào.
Âm!
Hai kẻ mạnh va vào nhau, ánh lửa văng khắp nơi.
Hàn Tam Thiên bị chấn động ảnh hưởng lùi liên tục về sau hơn mười mét, cổ họng có vị ngọt, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Vẻ mặt của Ngô Diễn mang theo ý cười, khinh thường nhìn Hàn Tam Thiên: "Không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng ngươi mà cũng dám phát động tấn công với ta? Ngươi là thứ rác rưởi gì?"
Một trận chiến qua đi, ông ta đã thăm dò hoàn toàn sức mạnh của Hàn Tam Thiên. Tuy rằng nắm đấm của anh có hơi đau, nhưng rất rõ ràng, ở trong mắt của Ngô Diễn thì Hàn Tam Thiên chỉ là một con kiến biết cắn người mà thôi.
Con kiến có thể cắn người ta đau đến mức nào? Nhưng muốn bóp chết anh, dễ dàng đến mức không thể dễ dàng hơn.
Hàn Tam Thiên vừa phun ngụm máu tươi trong miệng ra, cười lạnh lùng: "Đây là sức mạnh của trưởng lão Giới Viện của Hư Vô Tông ông sao? Xem ra, Hư Vô Tông quả thật không còn ai."
Ngô Diễn kìm nén lửa giận, lạnh lùng nói: "Chết đến nơi rồi còn ở đây khua môi múa mép."
"Nực cười, chết đến nơi? Trưởng lão Giới Viện của Hư Vô Tông hóa ra chỉ biết khoác lác thôi sao? Chỉ đánh lui tôi được mấy thước mà đã khoác lác giống như chính mình là thiên hạ vô địch." Hàn Tam Thiên lên tiếng cười nhạo.
Lời này vừa nói ra, nét mặt của Ngô Diễn đã không nén được sự tức giận.
"Được, tên vô dụng đáng chết, ngươi đã muốn đi gặp diêm vương sớm một chút thì ta đây sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!" Ngô Diễn lạnh lùng trừng mắt liếc Hàn Tam Thiên, đột nhiên ông ta thúc đẩy toàn bộ năng lượng trong cơ thể.
Ông ta phải giết chết tên rác rưởi này bằng một đòn!
Trong lúc vật đổi sao dời, Ngô Diễn đánh một quyền mạnh nhất về phía Hàn Tam Thiên.
Ầm ầm!
Lại là một tiếng nổ.
Con người của Ngô Diễn đột nhiên mở to, tiếp theo ông ta không thể tin được sờ ngực của chính mình, máu tươi dọc theo khóe miệng của ông ta điên cuồng tuôn ra không ngừng.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net