Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1741
Chương 1741: Yêu thuật tà ma
"Hàn Tam Thiên!"
Một vị trưởng lão cực kỳ sợ hãi.
Người ở giữa không trung trên kia, sao lại là hắn?!
Người cùng đấu với Diệp Cô Thành đến hôn thiên ám địa như thế, sao lại có thể là một tên nô lệ chứ?!
Sắc mặt Tần Sương trắng bệch, thân thể mất thăng bằng, lảo đảo mấy bước!
Tại sao là Hàn Tam Thiên!
Đột nhiên, thần kinh cả người của Tần Sương căng thẳng, bởi vì nàng chợt nhớ ra, lúc này Hàn Tam Thiên đối mặt là sự tấn công của đám đệ tử.
Đừng nói là hắn ta, coi như là chính nàng, hoặc là bất kỳ một vị trưởng lão nào ở đây cũng tuyệt đối không có khả năng chịu nổi sự tấn công của nhiều người như thế.
"Hàn Tam Thiên chỉ là một tên nô lệ mà thôi, lại dùng sức mạnh gì có thể cùng đánh Diệp Cô Thành lâu như thế được?" Trưởng lão Nhị phong nhíu mày mà nói.
"Đúng vậy, điều này thực có hơi không thể nào tưởng tượng nổi." Trưởng lão Tam phong thậm chí có hơi hối hận. Sớm biết Hàn Tam Thiên có như thế năng lực, ngày đó thời điểm khảo thí ở chủ điện, nếu mình nên nhận hắn ta làm đồ đệ, ít ra Tam phong cũng lưu lạc đến mức không có chút nào tương lai thế này.
Trưởng lão Thủ phong nhìn vào giữa không trung, thần sắc ông ta phức tạp, đã lo lắng đồ đệ của mình Diệp Cô Thành, lại có hơi tiếc cho vì Hàn Tam Thiên.
"Mặc dù Hàn Tam Thiên là một tên nô lệ, nhưng lại luyện yêu thuật tà ma, đương nhiên là kinh mạch nghịch hành."
Ngô Diễn một lần nữa khiến cho một đám trưởng lão giật nảy cả mình. Hóa ra Hàn Tam Thiên là kẻ trong ma giáo.
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, ai cũng không còn có tiếc nuối trong lòng nữa.
"Hàn Tam Thiên đã cứu ta rất nhiều lần, hắn không phải người của ma giáo, hắn là người tốt." Tần Sương tức giận vì Hàn Tam Thiên mà biện minh.
Ngô Diễn không vui nói: "Sương nhi, mặc dù con thiên tư thông minh, nhưng dù sao tuổi con còn rất trẻ, những điều trải qua còn quá ít, không phân biệt được người tốt với người xấu. Tên Hàn Tam Thiên này vốn dĩ không hề giống như con tưởng tượng đâu, con bị hắn ta lừa rồi."
"Người của ma đạo nào có thể là người tốt, Sương nhi, bây giờ con đã là đệ tử của chủ điện, cần phải học được cách phân biệt thị phi!" Trưởng lão Thủ phong cũng châm chọc nói.
Tần Sương khó thở, trong rừng bách thú, Hàn Tam Thiên vì cứu nàng mà ngay cả mạng cũng không cần. Sau khi quay lại chủ điện còn chủ động tặng công lao cho nàng, oan ức thì mình gánh, coi như hắn ta thật là người trong ma đạo, nhưng loại người như thế nếu như là người xấu, Tần Sương tình nguyện tin tưởng, trên đời này không có người tốt.
"Hàn Tam Thiên không phải là người như trong tưởng tượng các ngươi, hắn ta là người tốt, ta sẽ không để cho các ngươi tổn thương hắn ta." Tần Sương nói xong, đã muốn xông lên giúp đỡ Hàn Tam Thiên.
"Sương nhi, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Đột nhiên, Lâm Mộng Tịch gầm lên một tiếng, mắt tủ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Sương, trên mặt đều là lạnh lẽo và tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Mộng Tịch yêu chiều Tần Sương có thừa, thậm chí ngay cả một câu nói nặng lời đều không nỡ nói ra, nhưng lần này, Lâm Mộng Tịch tức giận.
Nếu như Hàn Tam Thiên là người của ma đạo, như vậy Tần Sương nhất định phải giữ một khoảng cách với hắn ta!
"Haizz, Sương nhi, xem ra ngươi đã bị yêu ma kia mê hoặc tâm tính rồi, ngươi không nên như thế."
"Đúng vậy, Sương nhi, ngươi là đệ tử chủ điện, thế nào có thể làm bạn với yêu ma? Nhiệm vụ của ngươi nên là trảm yêu trừ ma, bảo vệ chính đạo."
"Hắn ta trước kia là nô lệ của ngươi, vào lúc này, Sương nhi, ngươi càng hẳn là giết Hàn Tam Thiên, dùng điều này để chứng minh lập trường của ngươi!"
Giết Hàn Tam Thiên? Tần Sương liều mình lắc đầu. Không, nàng không làm được!
Nàng cảm ơn hắn ta còn không kịp sao lại có thể giết chết hắn chứ?!
"Hắn ta chính là một tên súc sinh, chỉ có điều là giả vờ lương thiện lẻn vào Hư Vô tông của chúng ta, mục đích chính là vì làm những chuyện dâm uế kia. Tần Sương, Sương nhi, con nên vì những nô tì bị hại kia mà báo thù mới đúng!”
Lâm Mộng Tịch lạnh lùng nhìn Tần Sương. Hàn Tam Thiên phạm tội, Tần Sương là chủ nhân tên nô lệ này coi như có quan hệ gần nhất với hắn ta, tự nhiên sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Hơn nữa nó sẽ lại ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai của Lâm Mộng Tịch, mà muốn diệt trừ tin đồn này, đây là phương pháp tốt nhất cũng như chứng minh trong sạch,
"Sương nhi, chư vị sư bá sư thúc nói rất đúng, có lúc là phải tự mình ra tay để lấy sự trong sạch của mình, lập trường phải kiên định, con hắn là nên đi giúp sư huynh Diệp Cô Thành của %3D con."
Tần Sương không thể tin được nhìn Lâm Mộng Tịch, nước mắt bên trong đôi mắt đẹp đẽ nhẹ lăn. Nàng vẫn như cũ kiên quyết lắc đầu, liên tục lùi lại, nàng làm sao có thể giết Hàn Tam Thiên được? Nàng tình nguyện người đi đối mặt giao chiến là chính mình, cũng không muốn kia là Hàn Tam Thiên.
"Không, con, con không muốn."
"Sương nhi, không cho phép náo loạn." Lâm Mộng Tịch tức giận quát một tiếng. Tiếp đó đưa kiếm của bản thân đến trong tay của Tần Sương, ý tứ quá rõ ràng, bà muốn nàng phải tự mình giết Hàn Tam Thiên.
Tần Sương nhìn kiếm, nước mắt nhẹ rơi, chậm chạp không muốn đón lấy.
"Nếu như con không giết Hàn Tam Thiên, như thế, tình nghĩa mẫu tử của chúng ta, hôm nay cứ kết thúc ở đến đây đi." Lâm Mộng Tịch biết rõ cá tính con gái của mình. Mặc dù bề ngoài băng lãnh, nhưng tâm địa thiện lương, nếu như không buộc nàng, sự nhẹ dạ của nàng sẽ hại nàng, sẽ hại tương lai của Hu Vô tông.
Nghe nói như thế, Tần Sương không thể tin nổi mà nhìn Lâm Mộng Tịch. Nàng nghĩ không rằng Lâm Mộng Tịch sẽ ép buộc nàng như thế.
Một bên là người đã cứu mình người, một bên là mẫu thân đã ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng mình thành người, trong lòng Tần Sương sụp đổ, trong lúc nhất thời khó mà lựa chọn.
Khẽ cắn môi, cuối cùng cầm kiếm trong tay Lâm Mộng Tịch, Tần Sương bay thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
"Chúng đệ tử, nghe lệnh!" Lúc này Ngô Diễn tức giận quát một tiếng.
Chúng đệ tử cùng nhau đồng thanh đáp lại: "Có!"
"Giúp đỡ Diệp Cô Thành và Tần Sương giết chết tên tên yêu nghiệt Hàn Tam Thiên này, bày trận, nghe ta hiệu lệnh."
"Rö!"
Chúng đệ tử nghe lệnh, xếp thành trận pháp, mà ở giữa không trung chính là Hàn Tam Thiên, chờ mệnh lệnh của Ngô Diễn.
Lúc này, Tần Sương cầm kiếm bay đến trước mặt Hàn Tam Thiên.
Nhìn thấy Tần Sương đến, Diệp Cô Thành lạnh lùng đắc ý, nhìn Hàn Tam Thiên.
"Tam Thiên, thật xin lỗi." Tần Sương nhìn Hàn Tam Thiên, áy náy nói.
Hàn Tam Thiên cười, nhấc kiếm trong tay lên."Cô không cần thật xin lỗi, trong rừng Bách thú, chúng ta đã trả hết rồi. Cô là cô, Hàn Tam Thiên là Hàn Tam Thiên."
Nghe nói như thế, thân thể mềm mại của Tần Sương chấn động, trong lòng đột nhiên cảm thấy kịch liệt vô cùng đau đớn.
Trả hết?! Đây cũng chính là nói, hai người đã không còn quan hệ gì đúng chứ!
Nhưng nhìn thấy nụ cười của Hàn Tam Thiên, nhìn lại trong mắt Tần Sương tràn đầy bi thương, Diệp Cô Thành không thể nhịn được nữa: "Đủ rồi, Hàn Tam Thiên, ít nói lời vô ích đi, chịu chết đi."
Diệp Cô Thành vừa mới nói xong, lần nữa đánh về phí Hàn Tam Thiên. Có Tần Sương ở đây, ý chí chiến đấu của Diệp Cô Thành sục sôi, nghĩ hết các cách muốn ở trước mặt của Tần Sương thể hiện một phen. Tần Sương vì Hàn Tam Thiên mà khổ sở, Diệp Cô Thành ra chiêu tàn độc, thề muốn Hàn Tam Thiên chết không có chỗ chôn.
Đối mặt với thế công kích mãnh liệt của Diệp Cô Thành, Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười một tiếng, trong tay nhẹ nhàng trực tiếp đối cứng.
Diệp Cô Thành rất nhanh càng đánh càng sợ, bởi vì chỉ qua thời gian ngắn ngủi, Hàn Tam Thiên vốn không lưu loát Thiên âm thuật, bây giờ không chỉ có dễ như trở bàn tay đánh lại, quan trọng nhất chính là bên trong chiêu thức Hàn Tam Thiên sử dụng, lại có gì đó giống thuật pháp của mình.
Tên nhóc hết tiệt này vậy mà vừa đánh vừa học trộm chiêu thức của mình!
Mồ hôi lạnh trên trán Diệp Cô Thành ứa ra, đánh không lại là một phần, không muốn đánh càng là một phần khác. Nếu cứ như thế tiếp tục đánh, hắn thật sự lo lắng mình sẽ bị Hàn Tam Thiên học trộm, ngay cả quần cộc đều không chừa lại.
Những thứ này đều là thứ mà là chính bản thân hắn khổ học mấy chục năm mới có được.
Diệp Cô Thành căn bản không biết là, càng khổ hơn chính là còn ở phía sau nữa!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Hàn Tam Thiên!"
Một vị trưởng lão cực kỳ sợ hãi.
Người ở giữa không trung trên kia, sao lại là hắn?!
Người cùng đấu với Diệp Cô Thành đến hôn thiên ám địa như thế, sao lại có thể là một tên nô lệ chứ?!
Sắc mặt Tần Sương trắng bệch, thân thể mất thăng bằng, lảo đảo mấy bước!
Tại sao là Hàn Tam Thiên!
Đột nhiên, thần kinh cả người của Tần Sương căng thẳng, bởi vì nàng chợt nhớ ra, lúc này Hàn Tam Thiên đối mặt là sự tấn công của đám đệ tử.
Đừng nói là hắn ta, coi như là chính nàng, hoặc là bất kỳ một vị trưởng lão nào ở đây cũng tuyệt đối không có khả năng chịu nổi sự tấn công của nhiều người như thế.
"Hàn Tam Thiên chỉ là một tên nô lệ mà thôi, lại dùng sức mạnh gì có thể cùng đánh Diệp Cô Thành lâu như thế được?" Trưởng lão Nhị phong nhíu mày mà nói.
"Đúng vậy, điều này thực có hơi không thể nào tưởng tượng nổi." Trưởng lão Tam phong thậm chí có hơi hối hận. Sớm biết Hàn Tam Thiên có như thế năng lực, ngày đó thời điểm khảo thí ở chủ điện, nếu mình nên nhận hắn ta làm đồ đệ, ít ra Tam phong cũng lưu lạc đến mức không có chút nào tương lai thế này.
Trưởng lão Thủ phong nhìn vào giữa không trung, thần sắc ông ta phức tạp, đã lo lắng đồ đệ của mình Diệp Cô Thành, lại có hơi tiếc cho vì Hàn Tam Thiên.
"Mặc dù Hàn Tam Thiên là một tên nô lệ, nhưng lại luyện yêu thuật tà ma, đương nhiên là kinh mạch nghịch hành."
Ngô Diễn một lần nữa khiến cho một đám trưởng lão giật nảy cả mình. Hóa ra Hàn Tam Thiên là kẻ trong ma giáo.
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, ai cũng không còn có tiếc nuối trong lòng nữa.
"Hàn Tam Thiên đã cứu ta rất nhiều lần, hắn không phải người của ma giáo, hắn là người tốt." Tần Sương tức giận vì Hàn Tam Thiên mà biện minh.
Ngô Diễn không vui nói: "Sương nhi, mặc dù con thiên tư thông minh, nhưng dù sao tuổi con còn rất trẻ, những điều trải qua còn quá ít, không phân biệt được người tốt với người xấu. Tên Hàn Tam Thiên này vốn dĩ không hề giống như con tưởng tượng đâu, con bị hắn ta lừa rồi."
"Người của ma đạo nào có thể là người tốt, Sương nhi, bây giờ con đã là đệ tử của chủ điện, cần phải học được cách phân biệt thị phi!" Trưởng lão Thủ phong cũng châm chọc nói.
Tần Sương khó thở, trong rừng bách thú, Hàn Tam Thiên vì cứu nàng mà ngay cả mạng cũng không cần. Sau khi quay lại chủ điện còn chủ động tặng công lao cho nàng, oan ức thì mình gánh, coi như hắn ta thật là người trong ma đạo, nhưng loại người như thế nếu như là người xấu, Tần Sương tình nguyện tin tưởng, trên đời này không có người tốt.
"Hàn Tam Thiên không phải là người như trong tưởng tượng các ngươi, hắn ta là người tốt, ta sẽ không để cho các ngươi tổn thương hắn ta." Tần Sương nói xong, đã muốn xông lên giúp đỡ Hàn Tam Thiên.
"Sương nhi, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Đột nhiên, Lâm Mộng Tịch gầm lên một tiếng, mắt tủ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Sương, trên mặt đều là lạnh lẽo và tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Mộng Tịch yêu chiều Tần Sương có thừa, thậm chí ngay cả một câu nói nặng lời đều không nỡ nói ra, nhưng lần này, Lâm Mộng Tịch tức giận.
Nếu như Hàn Tam Thiên là người của ma đạo, như vậy Tần Sương nhất định phải giữ một khoảng cách với hắn ta!
"Haizz, Sương nhi, xem ra ngươi đã bị yêu ma kia mê hoặc tâm tính rồi, ngươi không nên như thế."
"Đúng vậy, Sương nhi, ngươi là đệ tử chủ điện, thế nào có thể làm bạn với yêu ma? Nhiệm vụ của ngươi nên là trảm yêu trừ ma, bảo vệ chính đạo."
"Hắn ta trước kia là nô lệ của ngươi, vào lúc này, Sương nhi, ngươi càng hẳn là giết Hàn Tam Thiên, dùng điều này để chứng minh lập trường của ngươi!"
Giết Hàn Tam Thiên? Tần Sương liều mình lắc đầu. Không, nàng không làm được!
Nàng cảm ơn hắn ta còn không kịp sao lại có thể giết chết hắn chứ?!
"Hắn ta chính là một tên súc sinh, chỉ có điều là giả vờ lương thiện lẻn vào Hư Vô tông của chúng ta, mục đích chính là vì làm những chuyện dâm uế kia. Tần Sương, Sương nhi, con nên vì những nô tì bị hại kia mà báo thù mới đúng!”
Lâm Mộng Tịch lạnh lùng nhìn Tần Sương. Hàn Tam Thiên phạm tội, Tần Sương là chủ nhân tên nô lệ này coi như có quan hệ gần nhất với hắn ta, tự nhiên sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Hơn nữa nó sẽ lại ảnh hưởng đến tiền đồ tương lai của Lâm Mộng Tịch, mà muốn diệt trừ tin đồn này, đây là phương pháp tốt nhất cũng như chứng minh trong sạch,
"Sương nhi, chư vị sư bá sư thúc nói rất đúng, có lúc là phải tự mình ra tay để lấy sự trong sạch của mình, lập trường phải kiên định, con hắn là nên đi giúp sư huynh Diệp Cô Thành của %3D con."
Tần Sương không thể tin được nhìn Lâm Mộng Tịch, nước mắt bên trong đôi mắt đẹp đẽ nhẹ lăn. Nàng vẫn như cũ kiên quyết lắc đầu, liên tục lùi lại, nàng làm sao có thể giết Hàn Tam Thiên được? Nàng tình nguyện người đi đối mặt giao chiến là chính mình, cũng không muốn kia là Hàn Tam Thiên.
"Không, con, con không muốn."
"Sương nhi, không cho phép náo loạn." Lâm Mộng Tịch tức giận quát một tiếng. Tiếp đó đưa kiếm của bản thân đến trong tay của Tần Sương, ý tứ quá rõ ràng, bà muốn nàng phải tự mình giết Hàn Tam Thiên.
Tần Sương nhìn kiếm, nước mắt nhẹ rơi, chậm chạp không muốn đón lấy.
"Nếu như con không giết Hàn Tam Thiên, như thế, tình nghĩa mẫu tử của chúng ta, hôm nay cứ kết thúc ở đến đây đi." Lâm Mộng Tịch biết rõ cá tính con gái của mình. Mặc dù bề ngoài băng lãnh, nhưng tâm địa thiện lương, nếu như không buộc nàng, sự nhẹ dạ của nàng sẽ hại nàng, sẽ hại tương lai của Hu Vô tông.
Nghe nói như thế, Tần Sương không thể tin nổi mà nhìn Lâm Mộng Tịch. Nàng nghĩ không rằng Lâm Mộng Tịch sẽ ép buộc nàng như thế.
Một bên là người đã cứu mình người, một bên là mẫu thân đã ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng mình thành người, trong lòng Tần Sương sụp đổ, trong lúc nhất thời khó mà lựa chọn.
Khẽ cắn môi, cuối cùng cầm kiếm trong tay Lâm Mộng Tịch, Tần Sương bay thẳng về phía Hàn Tam Thiên.
"Chúng đệ tử, nghe lệnh!" Lúc này Ngô Diễn tức giận quát một tiếng.
Chúng đệ tử cùng nhau đồng thanh đáp lại: "Có!"
"Giúp đỡ Diệp Cô Thành và Tần Sương giết chết tên tên yêu nghiệt Hàn Tam Thiên này, bày trận, nghe ta hiệu lệnh."
"Rö!"
Chúng đệ tử nghe lệnh, xếp thành trận pháp, mà ở giữa không trung chính là Hàn Tam Thiên, chờ mệnh lệnh của Ngô Diễn.
Lúc này, Tần Sương cầm kiếm bay đến trước mặt Hàn Tam Thiên.
Nhìn thấy Tần Sương đến, Diệp Cô Thành lạnh lùng đắc ý, nhìn Hàn Tam Thiên.
"Tam Thiên, thật xin lỗi." Tần Sương nhìn Hàn Tam Thiên, áy náy nói.
Hàn Tam Thiên cười, nhấc kiếm trong tay lên."Cô không cần thật xin lỗi, trong rừng Bách thú, chúng ta đã trả hết rồi. Cô là cô, Hàn Tam Thiên là Hàn Tam Thiên."
Nghe nói như thế, thân thể mềm mại của Tần Sương chấn động, trong lòng đột nhiên cảm thấy kịch liệt vô cùng đau đớn.
Trả hết?! Đây cũng chính là nói, hai người đã không còn quan hệ gì đúng chứ!
Nhưng nhìn thấy nụ cười của Hàn Tam Thiên, nhìn lại trong mắt Tần Sương tràn đầy bi thương, Diệp Cô Thành không thể nhịn được nữa: "Đủ rồi, Hàn Tam Thiên, ít nói lời vô ích đi, chịu chết đi."
Diệp Cô Thành vừa mới nói xong, lần nữa đánh về phí Hàn Tam Thiên. Có Tần Sương ở đây, ý chí chiến đấu của Diệp Cô Thành sục sôi, nghĩ hết các cách muốn ở trước mặt của Tần Sương thể hiện một phen. Tần Sương vì Hàn Tam Thiên mà khổ sở, Diệp Cô Thành ra chiêu tàn độc, thề muốn Hàn Tam Thiên chết không có chỗ chôn.
Đối mặt với thế công kích mãnh liệt của Diệp Cô Thành, Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười một tiếng, trong tay nhẹ nhàng trực tiếp đối cứng.
Diệp Cô Thành rất nhanh càng đánh càng sợ, bởi vì chỉ qua thời gian ngắn ngủi, Hàn Tam Thiên vốn không lưu loát Thiên âm thuật, bây giờ không chỉ có dễ như trở bàn tay đánh lại, quan trọng nhất chính là bên trong chiêu thức Hàn Tam Thiên sử dụng, lại có gì đó giống thuật pháp của mình.
Tên nhóc hết tiệt này vậy mà vừa đánh vừa học trộm chiêu thức của mình!
Mồ hôi lạnh trên trán Diệp Cô Thành ứa ra, đánh không lại là một phần, không muốn đánh càng là một phần khác. Nếu cứ như thế tiếp tục đánh, hắn thật sự lo lắng mình sẽ bị Hàn Tam Thiên học trộm, ngay cả quần cộc đều không chừa lại.
Những thứ này đều là thứ mà là chính bản thân hắn khổ học mấy chục năm mới có được.
Diệp Cô Thành căn bản không biết là, càng khổ hơn chính là còn ở phía sau nữa!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net