Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1731
Chương 1731: Chó cậy nhà, gà cậy chuồng
Lúc này, Dương tỷ chạy ngã lộ nhào vào trong phòng. Nhược Vũ nhướng mày, sau đó ngón tay ngọc nhẹ nhàng che lại mũi của mình, không nhịn được mà lên tiếng nói:
"Ngươi vừa rơi xuống dưới hố phân sao? Sao thối như vậy hả?"
Vừa nhìn thấy Nhược Vũ, Dương tỷ khóc như hoa lễ trong mưa, kêu cha gọi mẹ, vừa đấm vào trên mặt đất, vừa thất thanh khóc thảm:
"Nhược Vũ sư tỷ, tỷ phải làm chủ thay nô tỳ. Nô tỳ khổ quá mà, nô tỳ còn khổ hơn cả trái khổ qua ở trong vườn rau nữa."
Nhược Vũ không kiên nhẫn trừng mắt liếc nàng ta một cái, nói:
"Không cầm làm bộ làm tịch khi ở trước mặt ta, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả."
Kỹ xảo diễn kịch của Dương tỷ rất là tốt, vừa nghe thấy những lời này, cũng không khóc nữa, ngay lập tức nghiêm mặt nói:
"Nhược Vũ sư tỷ, ta bị người khác bắt nạt, ta đang làm com trưa cho tỷ, vừa mới làm xong thì gặp Hàn Tam Thiên, tỷ biết Hàn Tam Thiên chứ? Chính là tên nam nhân quê mùa của Tần Sương sư tỷ... Không, là tên nô lệ kia."
"Sau đó thì sao?"
Nhược Vũ nhíu mày hỏi.
Dương tỷ lại vừa khóc vừa nói, vừa lau nước mũi vừa lau nước mắt:
"Hàn Tam Thiên ỷ vào việc có Tần Sương sư tỷ làm chỗ dựa cho hắn, còn cướp đi thức ăn mà nô tỳ đã chuẩn bị. Nô tỳ nói đây là đồ ăn chuẩn bị cho Nhược Vũ sư tỷ ngài, nhưng hắn nói mặc kệ không quan tâm, cướp thì cướp thôi, còn lấy ra một thùng nước rửa bát, để cho nô tỳ mang lại đây cho ngài ăn, đương nhiên là nô tỳ sẽ không làm như vậy, bắt nạt nô tỳ cũng được, nhưng sao có thể bắt nạt cả Nhược Vĩ sư tỷ được chứ? Cho nên nô tỳ liền đi đòi sự công bằng cho tỷ, hắn nói dăm ba câu thì đuối lý, thẹn quá quá giận, nên... nên đánh nô tỳ."
Nói xong, Dương tỷ lại gào khóc thêm một lần nữa, quả thật là khiến cho người nghe rất đau lòng, nghe mà ứa nước mắt.
Chỉ với kỹ năng diễ xuất này, nếu như ở thôn xóm nào có tang lễ, chỉ cần một mình nàng ta khóc thôi cũng sẽ trở thành người con có hiểu nhất thôn.
Nhược Vũ cũng bị nàng ta khóc đến mức đau đầu, tinh thần đều uể oải. Kỹ năng khóc lóc om sòm này của Dương tỷ, ngay cả nàng ta cũng cảm thấy không chịu đựng nổi.
"Được rồi, được rồi, ngươi cũng đừng khóc nữa, cho nên, người đến tìm ta là để đòi lại công bằng cho ngươi đúng không?"
Nhược Vũ nhíu mày hỏi.
Nghe nói như thế, Dương tỷ ngừng khóc, tinh thần tỉnh táo, vô cùng trung thành nói:
"Nô tỳ chỉ là một kẻ hèn mọn, có công bằng hay không cũng không có vấn đề gì cả, nhưng mà chuyện Hàn Tam Thiên bất kính với Nhược Vũ sư tỷ cũng không giống nhau."
Nhược Vũ đứng lên, không kiên nhẫn nói:
"Được rồi, ngươi cũng không cần phải làm bộ diễn kịch khi ở trước mặt ta, ta còn không hiểu rõ ngươi hay sao?"
Đối với thái độ làm người của Dương tỷ, đương nhiên là Nhược Vũ cũng biết rõ ràng, nàng ta cũng không phải là một kẻ ngốc, bị người khác xúi giục. Ngược lại, nàng ta là người thánh khiết thông minh, quản lý Tứ Phong tương đối tốt.
Nếu không, nàng ta cũng đã không khiến cho Lâm Mộng Tịch yên tâm giao hết công việc lớn nhỏ của Tứ Phong vào tay của nàng ta được.
Nàng ta chỉ cần nghĩ một chút, liền có thể biết được mọi chuyện đã xảy ra như thế nào thông qua lời kể của Dương tỷ. Nhất định là do Dương tỷ chó cậy nhà, gà cậy chuồng, làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng do học nghệ không tinh, bị người khác giáo huấn, sau khi trở về lại đi tìm nàng ta bịa đặt chuyện khác, để có thể trả thù được.
Vốn do học nghệ không tinh, bị người khác dạy dỗ, cũng không có gì để nói.
Nhưng tục ngữ nói vẫn rất đúng, đánh chó phải nhìn mắt chủ. Cho dù Dương tỷ không đúng, nhưng mà một tên nô lệ nho nhỏ như Hàn Tam Thiên, cũng không có tư cách ra tay dạy dỗ người của nàng ta.
Dương tỷ liếc mắt một cái liền biết mình đã bị Nhược Vũ nhìn thấu, cúi đầu không dám nói gì nữa.
"Hắn đang ở chỗ nào?"
Nhược Vũ lạnh lùng nói.
Dương tỷ vội vàng ngẩng đầu lên:
"Ở ngay bên phòng bếp."
Nhược Vũ hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bước về phía phòng bếp. Dương tỷ vui vẻ, vội vàng đứng dậy, chạy như điên đuổi theo Nhược Vũ.
Hàn Tam Thiên và Tiểu Đào vừa mới trở lại phòng, lúc này, Nhược Vũ đã mang theo mấy tên đệ tử và Dương tỷ, hùng hùng hổ hổ tìm đến cửa.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, tuy rằng Dương tỷ đứng ở phía sau cùng, nhưng vẻ đắc ý trên mặt vẫn không tả được như cũ!
Hàn Tam Thiên cười nhẹ nhàng, an ủi Tiểu Đào đã sợ đến mức gương mặt trắng bệch đứng bên cạnh. Đứng dậy bước ra ngoài cửa, sau khi cúi người thi lễ, anh cung kính nói:
"Hàn Tam Thiên chào Nhược Vũ sư tỷ."
Nhược Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, ánh mắt lạnh lẽo nói:
"Bỏ qua mấy lời khách sáo kia đi, ta tới đây vì chuyện gì, chắc là trong lòng ngươi cũng vô cùng rõ ràng rồi chứ?"
Hàn Tam Thiên cười cười, gật đầu, đang chuẩn bị nói chuyện, đúng lúc này, đột nhiên anh lại cảm thấy có một cỗ lực lượng vô hình đè ép lấy đầu gối của chính anh, muốn ép anh quỳ xuống.
Hàn Tam Thiên vội vàng cắn chặt răng vận dụng sức mạnh để chống cự, nhưng anh vẫn không thể không khom đầu gối của mình lại được.
Nhược Vũ lạnh giọng cười:
"Thật nhìn không ra, Tần Sương dạy ngươi cũng khá tốt đấy."
Nói xong, nàng ta lại tăng thêm sức mạnh dồn ép anh.
Ngay lập tức Hàn Tam Thiên liền cảm thấy không thể khống chế được đầu gối của chính mình. Cả cơ thể nghiêng về phía trước, anh vội vàng dùng tất cả sức mạnh của mình để chống cụ, nhưng cơ thể của anh ngày càng nghiêng về phía trước nhiều hơn, khiến cho anh trực tiếp rủ xuống mặt đất, sau đó dùng tay chống lên mặt đất trong tư thế chống đẩy.
"Có chút khí phách đấy."
Nhược Vũ cười lạnh:
"Ta muốn nhìn một chút, ngươi còn có thể chống đỡ trong bao lâu."
Mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm trán Hàn Tam Thiên. Anh có cảm giác như đầu gối của mình đang bị phật sơn đè lấy. Lúc này đôi tay chống đẩy của anh cũng bắt đầu run rẩy, Hàn Tam Thiên biết, anh sắp không chống đỡ được nữa.
Đột nhiên, đúng vào lúc này, Nhược Vũ đang đắc ý bỗng nhiên cảm thấy đầu gối của mình bị một cỗ sức mạnh đánh trúng. Cả người ngã sấp về phía trước và quỳ xuống. Tuy nàng ta đã kịp thời dùng sức mạnh để chống đỡ, nhưng cũng không tránh khỏi kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể nào tin được nhìn Hàn Tam Thiên!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Lúc này, Dương tỷ chạy ngã lộ nhào vào trong phòng. Nhược Vũ nhướng mày, sau đó ngón tay ngọc nhẹ nhàng che lại mũi của mình, không nhịn được mà lên tiếng nói:
"Ngươi vừa rơi xuống dưới hố phân sao? Sao thối như vậy hả?"
Vừa nhìn thấy Nhược Vũ, Dương tỷ khóc như hoa lễ trong mưa, kêu cha gọi mẹ, vừa đấm vào trên mặt đất, vừa thất thanh khóc thảm:
"Nhược Vũ sư tỷ, tỷ phải làm chủ thay nô tỳ. Nô tỳ khổ quá mà, nô tỳ còn khổ hơn cả trái khổ qua ở trong vườn rau nữa."
Nhược Vũ không kiên nhẫn trừng mắt liếc nàng ta một cái, nói:
"Không cầm làm bộ làm tịch khi ở trước mặt ta, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả."
Kỹ xảo diễn kịch của Dương tỷ rất là tốt, vừa nghe thấy những lời này, cũng không khóc nữa, ngay lập tức nghiêm mặt nói:
"Nhược Vũ sư tỷ, ta bị người khác bắt nạt, ta đang làm com trưa cho tỷ, vừa mới làm xong thì gặp Hàn Tam Thiên, tỷ biết Hàn Tam Thiên chứ? Chính là tên nam nhân quê mùa của Tần Sương sư tỷ... Không, là tên nô lệ kia."
"Sau đó thì sao?"
Nhược Vũ nhíu mày hỏi.
Dương tỷ lại vừa khóc vừa nói, vừa lau nước mũi vừa lau nước mắt:
"Hàn Tam Thiên ỷ vào việc có Tần Sương sư tỷ làm chỗ dựa cho hắn, còn cướp đi thức ăn mà nô tỳ đã chuẩn bị. Nô tỳ nói đây là đồ ăn chuẩn bị cho Nhược Vũ sư tỷ ngài, nhưng hắn nói mặc kệ không quan tâm, cướp thì cướp thôi, còn lấy ra một thùng nước rửa bát, để cho nô tỳ mang lại đây cho ngài ăn, đương nhiên là nô tỳ sẽ không làm như vậy, bắt nạt nô tỳ cũng được, nhưng sao có thể bắt nạt cả Nhược Vĩ sư tỷ được chứ? Cho nên nô tỳ liền đi đòi sự công bằng cho tỷ, hắn nói dăm ba câu thì đuối lý, thẹn quá quá giận, nên... nên đánh nô tỳ."
Nói xong, Dương tỷ lại gào khóc thêm một lần nữa, quả thật là khiến cho người nghe rất đau lòng, nghe mà ứa nước mắt.
Chỉ với kỹ năng diễ xuất này, nếu như ở thôn xóm nào có tang lễ, chỉ cần một mình nàng ta khóc thôi cũng sẽ trở thành người con có hiểu nhất thôn.
Nhược Vũ cũng bị nàng ta khóc đến mức đau đầu, tinh thần đều uể oải. Kỹ năng khóc lóc om sòm này của Dương tỷ, ngay cả nàng ta cũng cảm thấy không chịu đựng nổi.
"Được rồi, được rồi, ngươi cũng đừng khóc nữa, cho nên, người đến tìm ta là để đòi lại công bằng cho ngươi đúng không?"
Nhược Vũ nhíu mày hỏi.
Nghe nói như thế, Dương tỷ ngừng khóc, tinh thần tỉnh táo, vô cùng trung thành nói:
"Nô tỳ chỉ là một kẻ hèn mọn, có công bằng hay không cũng không có vấn đề gì cả, nhưng mà chuyện Hàn Tam Thiên bất kính với Nhược Vũ sư tỷ cũng không giống nhau."
Nhược Vũ đứng lên, không kiên nhẫn nói:
"Được rồi, ngươi cũng không cần phải làm bộ diễn kịch khi ở trước mặt ta, ta còn không hiểu rõ ngươi hay sao?"
Đối với thái độ làm người của Dương tỷ, đương nhiên là Nhược Vũ cũng biết rõ ràng, nàng ta cũng không phải là một kẻ ngốc, bị người khác xúi giục. Ngược lại, nàng ta là người thánh khiết thông minh, quản lý Tứ Phong tương đối tốt.
Nếu không, nàng ta cũng đã không khiến cho Lâm Mộng Tịch yên tâm giao hết công việc lớn nhỏ của Tứ Phong vào tay của nàng ta được.
Nàng ta chỉ cần nghĩ một chút, liền có thể biết được mọi chuyện đã xảy ra như thế nào thông qua lời kể của Dương tỷ. Nhất định là do Dương tỷ chó cậy nhà, gà cậy chuồng, làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng do học nghệ không tinh, bị người khác giáo huấn, sau khi trở về lại đi tìm nàng ta bịa đặt chuyện khác, để có thể trả thù được.
Vốn do học nghệ không tinh, bị người khác dạy dỗ, cũng không có gì để nói.
Nhưng tục ngữ nói vẫn rất đúng, đánh chó phải nhìn mắt chủ. Cho dù Dương tỷ không đúng, nhưng mà một tên nô lệ nho nhỏ như Hàn Tam Thiên, cũng không có tư cách ra tay dạy dỗ người của nàng ta.
Dương tỷ liếc mắt một cái liền biết mình đã bị Nhược Vũ nhìn thấu, cúi đầu không dám nói gì nữa.
"Hắn đang ở chỗ nào?"
Nhược Vũ lạnh lùng nói.
Dương tỷ vội vàng ngẩng đầu lên:
"Ở ngay bên phòng bếp."
Nhược Vũ hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bước về phía phòng bếp. Dương tỷ vui vẻ, vội vàng đứng dậy, chạy như điên đuổi theo Nhược Vũ.
Hàn Tam Thiên và Tiểu Đào vừa mới trở lại phòng, lúc này, Nhược Vũ đã mang theo mấy tên đệ tử và Dương tỷ, hùng hùng hổ hổ tìm đến cửa.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên, tuy rằng Dương tỷ đứng ở phía sau cùng, nhưng vẻ đắc ý trên mặt vẫn không tả được như cũ!
Hàn Tam Thiên cười nhẹ nhàng, an ủi Tiểu Đào đã sợ đến mức gương mặt trắng bệch đứng bên cạnh. Đứng dậy bước ra ngoài cửa, sau khi cúi người thi lễ, anh cung kính nói:
"Hàn Tam Thiên chào Nhược Vũ sư tỷ."
Nhược Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, ánh mắt lạnh lẽo nói:
"Bỏ qua mấy lời khách sáo kia đi, ta tới đây vì chuyện gì, chắc là trong lòng ngươi cũng vô cùng rõ ràng rồi chứ?"
Hàn Tam Thiên cười cười, gật đầu, đang chuẩn bị nói chuyện, đúng lúc này, đột nhiên anh lại cảm thấy có một cỗ lực lượng vô hình đè ép lấy đầu gối của chính anh, muốn ép anh quỳ xuống.
Hàn Tam Thiên vội vàng cắn chặt răng vận dụng sức mạnh để chống cự, nhưng anh vẫn không thể không khom đầu gối của mình lại được.
Nhược Vũ lạnh giọng cười:
"Thật nhìn không ra, Tần Sương dạy ngươi cũng khá tốt đấy."
Nói xong, nàng ta lại tăng thêm sức mạnh dồn ép anh.
Ngay lập tức Hàn Tam Thiên liền cảm thấy không thể khống chế được đầu gối của chính mình. Cả cơ thể nghiêng về phía trước, anh vội vàng dùng tất cả sức mạnh của mình để chống cụ, nhưng cơ thể của anh ngày càng nghiêng về phía trước nhiều hơn, khiến cho anh trực tiếp rủ xuống mặt đất, sau đó dùng tay chống lên mặt đất trong tư thế chống đẩy.
"Có chút khí phách đấy."
Nhược Vũ cười lạnh:
"Ta muốn nhìn một chút, ngươi còn có thể chống đỡ trong bao lâu."
Mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm trán Hàn Tam Thiên. Anh có cảm giác như đầu gối của mình đang bị phật sơn đè lấy. Lúc này đôi tay chống đẩy của anh cũng bắt đầu run rẩy, Hàn Tam Thiên biết, anh sắp không chống đỡ được nữa.
Đột nhiên, đúng vào lúc này, Nhược Vũ đang đắc ý bỗng nhiên cảm thấy đầu gối của mình bị một cỗ sức mạnh đánh trúng. Cả người ngã sấp về phía trước và quỳ xuống. Tuy nàng ta đã kịp thời dùng sức mạnh để chống đỡ, nhưng cũng không tránh khỏi kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể nào tin được nhìn Hàn Tam Thiên!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net