Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1703
Chương 1703: Giẫm lên tôn nghiêm
Cho nên, sau khi tộc trưởng của Hải vực Vĩnh Sinh biết được Phù Thiên đến cửa hỏi thăm, liền cố ý lạnh nhạt với ông ta. Cốt là để đợi đến khi ông ta hoàn toàn mất đi kiên nhẫn sẽ cho ông ta một chút hy vọng. Nhưng hy vọng này, lại là loại hy vọng hoàn toàn phá vỡ tôn nghiêm của Phù Thiên.
Hải vực Vĩnh Sinh đã chuyển thế bị động thành chủ động, không thể không nói, đây là một nước đi rất hay.
Lúc này Phù Thiên bị một vị tổng quản như Ngao Vĩnh chèn ép gắt gao đến mức phát cáu luôn rồi, trong lòng ông ta lại càng thêm bức thiết muốn được hợp tác với Hải vực Vĩnh Sinh, hoàn toàn đi thẳng vào thế bị động.
"Vị chân thần của đỉnh Lam Sơn, chính là vị thần mạnh nhất trong ba vị thần. Chuyện này chắc là Ngao tổng quản cũng biết rất rõ ràng chứ?"
Phù Thiên hỏi.
Ngao Vĩnh gật đầu, đây chính là sự thật, dù sao thế giới Hiên Viên cũng là do đỉnh Lam Sơn sáng tạo ra.
"Bây giờ, đỉnh Lam Sơn rõ ràng là đang muốn giúp đỡ một gia tộc khác leo lên vị trí của một trong ba gia tộc lớn. Nói đơn giản một chút, bây giờ cuộc chiến lớn nhất ở thế giới Bát Phương, chính là cuộc chiến song phương giữa các ngươi và bọn họ. Nhưng người đời, ngươi và ta đều vô cùng rõ ràng, đỉnh Lam Sơn mới chính là phe có khả năng đạt được thắng lợi lớn nhất, muốn đứng ở trong phe nào, trong lòng mọi người đều biết rất rõ ràng."
Phù Thiên nói:
"Nếu Hải vực Vĩnh Sinh không khiến cho người khác nhìn thấy có hy vọng, ta tin tưởng rằng chỉ trong tương lai gần thôi, phần lớn thế lực ở thế giới Bát Phương đều sẽ hướng về đỉnh Lam Sơn. Mà khi đó, Hải vực Vĩnh Sinh sẽ gặp phải cảnh bốn phía đều là địch."
"Thì sao chứ? Chẳng lẽ đỉnh Lam Sơn thật sự có thể khiến cho Hải vực Vĩnh Sinh chúng ta phải sợ hãi hay sao. Đừng quên, Hải vực Vĩnh Sinh chúng ta có chân thần."
Ngao Vĩnh cười nói.
"Một vị chân thần quả thật là vô địch khi ở thế giới Bát Phương, nhưng khi một vị chân thần mạnh mẽ khác trở lại, đối mặt với sự vây công của thế giới Bát Phương do một chân thần lãnh đạo, còn có phần thắng hay sao?"
Phù Thiên nhẹ giọng nói.
Đương nhiên là Ngao Vĩnh cũng biết đạo lý này, cường giả sẽ không thương hại những kẻ yếu, chỉ cần đỉnh Lam Sơn xưng bá thế giới, liên sẽ không bỏ qua cho Hải vực Vĩnh Sinh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ngao Vĩnh đồng ý đến đây để đàm phán.
Nhìn thấy Ngao Vĩnh không phản bác gì, Phù Thiên nghiêm mặt nói:
"Tuy rằng gia tộc họ Phù không có chân thần, nhưng chúng ta vẫn có một ngôi sao tương lai là Phù Dao như cũ. Nếu như bộ tộc Vĩnh Sinh có thể liên thủ với chúng ta, thì tương lai sẽ có ba gia tộc lớn sát cánh cùng, chúng ta là đồng bọn hợp tác, chúng ta có thể tiếp tục duy trì tình trạng như vậy giờ, hoặc có thể loại bỏ bọn họ."
Loại bỏ bọn họ ở đây đương nhiên là để chỉ đỉnh Lam Sơn!
"Nhưng mà ta nghe nói là, dường như Phù Dao cũng không đồng ý trở thành chân thần, tộc trưởng Phù thị như ngươi cũng không thể nào khống chế nàng ta mà."
Ngao Vĩnh cười nói.
Phù Thiên cũng không đồng ý:
"Cuối cùng Phù Dao cùng là người của bộ tộc Phù thị, cho dù là nàng ta không đồng ý nghe theo, nhưng mà nàng ta cũng là người của bộ tộc Phù thị. Hơn nữa, nếu như thật sự không thể dạy dỗ được nàng ta, thì ta có thể tạo ra một Phù Dao mới được."
"Cho nên, điều kiện của ngươi là bộ tộc Phù thị sẽ trở thành thuộc hạ của Hải vực Vĩnh Sinh chúng ta, đúng không?"
Lúc này Ngao Vĩnh nói.
Thật ra, trước khi đến đây, ông ta đã nghĩ kỹ tất cả mọi chuyện rồi, cũng biết tình thế trước mắt của ba gia tộc lớn, cùng với tiếp theo phải làm như thế nào. Hợp tác với gia tộc Phù thị chính là lựa chọn tốt nhất của bọn họ.
Nhưng mà, ông ta muốn để cho gia tộc Phù thị phải ngoan ngoãn nghe theo bộ tộc Vĩnh Sinh.
Phù Thiên khẽ cắn môi, đương nhiên đây không phải là thứ mà ông ta hy vọng thấy được, ông ta chỉ muốn giao dịch một cách sòng phẳng mà thôi. Bộ tộc Vĩnh Sinh cho ông ta sự trợ giúp và nâng đỡ, chờ đến khi thực lực gia tộc Phù thị lớn hơn, bọn họ sẽ phân chia thiên hạ. Đến lúc đó bọn họ có thể giúp đỡ bộ tộc Vĩnh Sinh nhiều hơn, cùng lắm thì bọn họ là chủ, còn ông ta là phụ, đỉnh Lam Sơn ở phía sau!
Nhưng điều kiện của Ngao Vĩnh lại là để cho Phù thị trở thành quân cờ, thuộc hạ cho bộ tộc Vĩnh Sinh, hợp tác và nô dịch hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
"Ngao tổng quản, nếu ngươi thật sự không muốn hợp tác với chúng tôi, có thể chúng tôi sẽ gia nhập vào đỉnh Lam Sơn."
Phù Thiên đứng dậy, làm bộ sẽ rời đi.
Cả hai bên đều có bàn tính riêng, Phù Thiên có thể buông tha không cần mặt mũi để đàm phán với Hải vực Vĩnh Sinh, thậm chí còn không cần tôn nghiêm, nhưng ông ta không thể khiến cho gia tộc Phù thị không đạt được lợi ích gì. Nếu không, người tộc trưởng như ông ta có ý nghĩa gì đâu chứ?
"Phù tộc trưởng thân là tộc trưởng, sao làm việc lại hấp tấp như thế được chứ? Ngươi đã không muốn làm thuộc hạ của bộ tộc Vĩnh Sinh chúng ta, vậy chúng ta lại đổi cách khác vậy."
"Chúng ta sẽ nói chuyện hợp tác, đã là hợp tác, ta muốn biết bộ tộc Vĩnh Sinh có thể có được lợi ích gì?"
"Chỉ cần các ngươi có nhu cầu, chỉ cần không quá quá đáng, ta và gia tộc Phù thị đều có thể làm được."
Ngao Vĩnh nhẹ nhàng cười:
"Được, việc này ta có thể trở về để bẩm bảo với tộc trưởng, để ngài ấy tự mình bàn lại chi tiết với người. Nhưng tộc trưởng là một người vô cùng bận rộn, nếu như sau khi ta báo cáo rồi nhưng vẫn không thể nào thương lượng nổi thì Ngao Vĩnh ta cũng thể nào gánh vác nổi. Nói cách khác, Phù tộc trưởng phải thể hiện sự chân thành của mình, để cho ta tin tưởng ngươi."
Phù Thiên sửng sốt:
"Ngao Vĩnh tổng quản, ý của ngài là gì?"
Nghĩ vậy, ông ta vội vàng lấy từ trong túi của mình ra một ít nguyên liệu cực phẩm, bày ra ở trên bàn, nói:
"Ngao Vĩnh tổng quản, chút chân thành này có đủ hay không?"
Ngao Vĩnh cười lớn:
"Phù tộc không hổ là một gia tộc lớn, quả nhiên là một người thông minh, vừa mới nói một chút liền hiểu ý, nhưng mà, bên ngoài Phù tộc trưởng đã đủ chân thành rồi, nhưng mà trong lòng thì sao?"
Nói xong, Ngao Vĩnh chậm rãi nhấc chân lên, đưa chân mình hướng về phía Phù Thiên, khinh thường nói:
"Đôi giày này của ta, có hơi bẩn đấy."
Ngay lập tức sắc mặt Phù Thiên trở nên dữ tợn, nhưng do dự một chút, ông ta vẫn ngồi xổ xuống, đang định dơ tay lên, Ngao Vĩnh cười nói:
"Phù tộc trưởng hiểu sai rồi, ý của ta không phải bảo ngươi lau sạch, mà là muốn ngươi liếm cho thật sạch."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Cho nên, sau khi tộc trưởng của Hải vực Vĩnh Sinh biết được Phù Thiên đến cửa hỏi thăm, liền cố ý lạnh nhạt với ông ta. Cốt là để đợi đến khi ông ta hoàn toàn mất đi kiên nhẫn sẽ cho ông ta một chút hy vọng. Nhưng hy vọng này, lại là loại hy vọng hoàn toàn phá vỡ tôn nghiêm của Phù Thiên.
Hải vực Vĩnh Sinh đã chuyển thế bị động thành chủ động, không thể không nói, đây là một nước đi rất hay.
Lúc này Phù Thiên bị một vị tổng quản như Ngao Vĩnh chèn ép gắt gao đến mức phát cáu luôn rồi, trong lòng ông ta lại càng thêm bức thiết muốn được hợp tác với Hải vực Vĩnh Sinh, hoàn toàn đi thẳng vào thế bị động.
"Vị chân thần của đỉnh Lam Sơn, chính là vị thần mạnh nhất trong ba vị thần. Chuyện này chắc là Ngao tổng quản cũng biết rất rõ ràng chứ?"
Phù Thiên hỏi.
Ngao Vĩnh gật đầu, đây chính là sự thật, dù sao thế giới Hiên Viên cũng là do đỉnh Lam Sơn sáng tạo ra.
"Bây giờ, đỉnh Lam Sơn rõ ràng là đang muốn giúp đỡ một gia tộc khác leo lên vị trí của một trong ba gia tộc lớn. Nói đơn giản một chút, bây giờ cuộc chiến lớn nhất ở thế giới Bát Phương, chính là cuộc chiến song phương giữa các ngươi và bọn họ. Nhưng người đời, ngươi và ta đều vô cùng rõ ràng, đỉnh Lam Sơn mới chính là phe có khả năng đạt được thắng lợi lớn nhất, muốn đứng ở trong phe nào, trong lòng mọi người đều biết rất rõ ràng."
Phù Thiên nói:
"Nếu Hải vực Vĩnh Sinh không khiến cho người khác nhìn thấy có hy vọng, ta tin tưởng rằng chỉ trong tương lai gần thôi, phần lớn thế lực ở thế giới Bát Phương đều sẽ hướng về đỉnh Lam Sơn. Mà khi đó, Hải vực Vĩnh Sinh sẽ gặp phải cảnh bốn phía đều là địch."
"Thì sao chứ? Chẳng lẽ đỉnh Lam Sơn thật sự có thể khiến cho Hải vực Vĩnh Sinh chúng ta phải sợ hãi hay sao. Đừng quên, Hải vực Vĩnh Sinh chúng ta có chân thần."
Ngao Vĩnh cười nói.
"Một vị chân thần quả thật là vô địch khi ở thế giới Bát Phương, nhưng khi một vị chân thần mạnh mẽ khác trở lại, đối mặt với sự vây công của thế giới Bát Phương do một chân thần lãnh đạo, còn có phần thắng hay sao?"
Phù Thiên nhẹ giọng nói.
Đương nhiên là Ngao Vĩnh cũng biết đạo lý này, cường giả sẽ không thương hại những kẻ yếu, chỉ cần đỉnh Lam Sơn xưng bá thế giới, liên sẽ không bỏ qua cho Hải vực Vĩnh Sinh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Ngao Vĩnh đồng ý đến đây để đàm phán.
Nhìn thấy Ngao Vĩnh không phản bác gì, Phù Thiên nghiêm mặt nói:
"Tuy rằng gia tộc họ Phù không có chân thần, nhưng chúng ta vẫn có một ngôi sao tương lai là Phù Dao như cũ. Nếu như bộ tộc Vĩnh Sinh có thể liên thủ với chúng ta, thì tương lai sẽ có ba gia tộc lớn sát cánh cùng, chúng ta là đồng bọn hợp tác, chúng ta có thể tiếp tục duy trì tình trạng như vậy giờ, hoặc có thể loại bỏ bọn họ."
Loại bỏ bọn họ ở đây đương nhiên là để chỉ đỉnh Lam Sơn!
"Nhưng mà ta nghe nói là, dường như Phù Dao cũng không đồng ý trở thành chân thần, tộc trưởng Phù thị như ngươi cũng không thể nào khống chế nàng ta mà."
Ngao Vĩnh cười nói.
Phù Thiên cũng không đồng ý:
"Cuối cùng Phù Dao cùng là người của bộ tộc Phù thị, cho dù là nàng ta không đồng ý nghe theo, nhưng mà nàng ta cũng là người của bộ tộc Phù thị. Hơn nữa, nếu như thật sự không thể dạy dỗ được nàng ta, thì ta có thể tạo ra một Phù Dao mới được."
"Cho nên, điều kiện của ngươi là bộ tộc Phù thị sẽ trở thành thuộc hạ của Hải vực Vĩnh Sinh chúng ta, đúng không?"
Lúc này Ngao Vĩnh nói.
Thật ra, trước khi đến đây, ông ta đã nghĩ kỹ tất cả mọi chuyện rồi, cũng biết tình thế trước mắt của ba gia tộc lớn, cùng với tiếp theo phải làm như thế nào. Hợp tác với gia tộc Phù thị chính là lựa chọn tốt nhất của bọn họ.
Nhưng mà, ông ta muốn để cho gia tộc Phù thị phải ngoan ngoãn nghe theo bộ tộc Vĩnh Sinh.
Phù Thiên khẽ cắn môi, đương nhiên đây không phải là thứ mà ông ta hy vọng thấy được, ông ta chỉ muốn giao dịch một cách sòng phẳng mà thôi. Bộ tộc Vĩnh Sinh cho ông ta sự trợ giúp và nâng đỡ, chờ đến khi thực lực gia tộc Phù thị lớn hơn, bọn họ sẽ phân chia thiên hạ. Đến lúc đó bọn họ có thể giúp đỡ bộ tộc Vĩnh Sinh nhiều hơn, cùng lắm thì bọn họ là chủ, còn ông ta là phụ, đỉnh Lam Sơn ở phía sau!
Nhưng điều kiện của Ngao Vĩnh lại là để cho Phù thị trở thành quân cờ, thuộc hạ cho bộ tộc Vĩnh Sinh, hợp tác và nô dịch hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
"Ngao tổng quản, nếu ngươi thật sự không muốn hợp tác với chúng tôi, có thể chúng tôi sẽ gia nhập vào đỉnh Lam Sơn."
Phù Thiên đứng dậy, làm bộ sẽ rời đi.
Cả hai bên đều có bàn tính riêng, Phù Thiên có thể buông tha không cần mặt mũi để đàm phán với Hải vực Vĩnh Sinh, thậm chí còn không cần tôn nghiêm, nhưng ông ta không thể khiến cho gia tộc Phù thị không đạt được lợi ích gì. Nếu không, người tộc trưởng như ông ta có ý nghĩa gì đâu chứ?
"Phù tộc trưởng thân là tộc trưởng, sao làm việc lại hấp tấp như thế được chứ? Ngươi đã không muốn làm thuộc hạ của bộ tộc Vĩnh Sinh chúng ta, vậy chúng ta lại đổi cách khác vậy."
"Chúng ta sẽ nói chuyện hợp tác, đã là hợp tác, ta muốn biết bộ tộc Vĩnh Sinh có thể có được lợi ích gì?"
"Chỉ cần các ngươi có nhu cầu, chỉ cần không quá quá đáng, ta và gia tộc Phù thị đều có thể làm được."
Ngao Vĩnh nhẹ nhàng cười:
"Được, việc này ta có thể trở về để bẩm bảo với tộc trưởng, để ngài ấy tự mình bàn lại chi tiết với người. Nhưng tộc trưởng là một người vô cùng bận rộn, nếu như sau khi ta báo cáo rồi nhưng vẫn không thể nào thương lượng nổi thì Ngao Vĩnh ta cũng thể nào gánh vác nổi. Nói cách khác, Phù tộc trưởng phải thể hiện sự chân thành của mình, để cho ta tin tưởng ngươi."
Phù Thiên sửng sốt:
"Ngao Vĩnh tổng quản, ý của ngài là gì?"
Nghĩ vậy, ông ta vội vàng lấy từ trong túi của mình ra một ít nguyên liệu cực phẩm, bày ra ở trên bàn, nói:
"Ngao Vĩnh tổng quản, chút chân thành này có đủ hay không?"
Ngao Vĩnh cười lớn:
"Phù tộc không hổ là một gia tộc lớn, quả nhiên là một người thông minh, vừa mới nói một chút liền hiểu ý, nhưng mà, bên ngoài Phù tộc trưởng đã đủ chân thành rồi, nhưng mà trong lòng thì sao?"
Nói xong, Ngao Vĩnh chậm rãi nhấc chân lên, đưa chân mình hướng về phía Phù Thiên, khinh thường nói:
"Đôi giày này của ta, có hơi bẩn đấy."
Ngay lập tức sắc mặt Phù Thiên trở nên dữ tợn, nhưng do dự một chút, ông ta vẫn ngồi xổ xuống, đang định dơ tay lên, Ngao Vĩnh cười nói:
"Phù tộc trưởng hiểu sai rồi, ý của ta không phải bảo ngươi lau sạch, mà là muốn ngươi liếm cho thật sạch."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net