Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1696
Chương 1696: Chỉ là cứu người
"Miệng kề miệng?"Hàn Tam Thiên sửng sốt mất một lúc.
Sao có thể làm chuyện này được chứ?
Trong lòng anh chỉ có Tô Nghênh Hạ, những người phụ nữ khác ở trước mặt anh đều là hư vô, anh không thể làm chuyện gì có lỗi với Tô Nghênh Hạ được.
Hàn Tam Thiên lắc đầu một cách kiên quyết, nói:"Không được."
Lân Long phải khuyên nhủ một cách bất đắc dĩ:"Vậy ngươi có thể nghĩ biện pháp nào khác để cho nàng ta uống nước được sao? Hơn nữa, suy nghĩ của ngươi có phải là quá phong phú rồi không thế? Đây là cứu người, ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả? Nếu như ngươi đã nói như vậy thì phương pháp hô hấp nhân tạo ở Trái Đất chẳng phải đã thất truyền từ lâu rồi hay sao?"
Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Tần Sương, tình hình của nàng đã rất xấu, huống hồ, những gì mà Lân Long nói cũng có lý, đây là cứu người, không nên có những suy nghĩ khác.
Nghĩ vậy, Hàn Tam Thiên khẽ cắn môi, dằn ngang trái tim lại, sau đó tự uống một ngụm nước, đi đến trước mặt Tần Sương.Nhìn đôi môi hơi mỏng xinh đẹp của nàng, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng đặt môi mình lên đấy.
Môi của nàng thật mềm, cũng thật lạnh, vừa chạm phải đã có một cỗ mùi hương, cũng có một loại mê man lan truyền khắp cơ thể anh.
Trong nháy mắt Hàn Tam Thiên cảm thấy máu trong cơ thể anh đang sôi trào lên, có một nỗi kích động khó hiểu đánh thằng vào đạt não. Nhưng mà, dù sao Hàn Tam Thiên cũng không phải là loại người như vậy, tuy rằng cơ thể có phản ứng song đầu óc anh vẫn luôn tỉnh táo.
Lý trí chiến thắng sự kích động ấy, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng đẩy nước vào trong miệng Tần Sương.
Lúc này, Lân Long đứng ở một bên mới để lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. Tiểu Bạch nhìn Hàn Tam Thiên với một ánh mắt kỳ lạ, hỏi:"Nước suối này thật sự có thể cứu được người hay sao?"
Lân Long cười nói:"Đương nhiên là không thể rồi."
Tiểu Bạch cũng biết nước suối ở rừng bách thú không thể cứu người được cho nên mới cảm thấy rất là kỳ lạ:"Vậy ngươi còn để cho hắn dùng cách này để cứu người làm gì? Nếu để lỡ mất thời gian tốt nhất để chữa trị thì phải làm sao?"
Lân Long lắc đầu:"Không đâu, hắn đã cứu được người rồi. Tuy rằng nước suối không thể cứu người được, nhưng mà hắn lại có thể. Trong cơ thể hắn có một nguồn sức mạnh thần bí, vượt xa những gì mà người đã tưởng tượng.Có điều bây giờ hắn cũng không biết phải dùng nó như thế nào. Cho nên, biện pháp duy nhất, chính là để cho hắn bị động mà đưa năng lượng này cho Tần Sương."
Bỗng nhiên Tiểu Bạch hiểu ra:"Cho nên, đút nước là giả, ngươi phải để cho hai người bọn họ..."
Lân Long gật đầu, nó biết với tính cách này của Hàn Tam Thiên, cũng biết Hàn Tam Thiên vẫn luôn trung thành với Tô Nghênh Hạ, nếu như đơn giản bảo anh miệng kề miệng truyền một ít năng lượng của mình cho Tần Sương, anh nhất định sẽ không thể nào chấp nhận được ngay.
Nhưng đút nước sẽ tốt hơn rất nhiều.
Khi Hàn Tam Thiên đút hết ngụm nước này sang ngụm nước khác, giống như những gì mà Lân Long đã dự liệu trước, năng lượng của Hàn Tam Thiên cũng được Tần Sương hút lấy một cách chậm rãi. Trong suy đoán của Lân Long, nguồn sức mạnh này vô cùng thần bí và mạnh mẽ, cho dù chỉ có một ít, nhưng mà dùng để giữ mạng cho Tần Sương thì cũng không có vấn đề gì.
Rất nhanh, Tần Sương dần dần có ý thức, trong cơ thể nàng cũng có một hơi thở ấm áp từ miệng lan tràn đến toàn thân, độc tố bên trong cơ thể cũng bắt đầu được đè xuống, cảm thấy trên môi mình có thứ gì đấy kỳ lạ, Tần Sương mở mắt ra.
Đến khi nàng nhìn thấy lông mi thật dài kia của Hàn Tam Thiên đang ở ngay trước mắt, đôi môi nóng bỏng của anh lại đang kề với môi mình, thậm chí chính nàng còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh, gương mặt Tần Sương ứng đỏ, nhưng lại lặng lẽ nhìn người đàn ông ở trước mắt mình, không dám lên tiếng.
Lúc này, nhịp tim của nàng đang đập rất nhanh!
Lần đầu tiên Tần Sương thân mật với một người đàn ông, cũng là lần đầu tirn nàng được một người đàn ông hôn.
Nàng như là một con nai con đang chạy loạn, không biết phải làm sao, hơi mất phương hướng.
Rất nhanh, Hàn Tam Thiên rời khỏi môi nàng, chạy lại bên bờ suối.Khi anh trở lại với một miệng được chứa đầy nước, Tần Sương lại vội vàng nhắm hai mắt lại.
Hàn Tam Thiên dừng lại ngay trước mặt nàng, hơi thở của Tần Sương càng thêm dồn dập.Đúng lúc này, đột nhiên Hàn Tam Thiên hô lên một tiếng thật vui vẻ:"Mau nhìn xem, Tần Sương sư tỷ đã tốt hơn rất nhiều rồi, sắc mặt của cô ấy đã hồng hào hơn rồi."
Lúc này Tần Sương hận không thể tìm được một cái lỗ nào để nàng chui xuống dưới ấy.Đấy không phải là hồng hào, rõ ràng là bởi vì xấu hổ nên gương mặt nàng mới đỏ lên như vậy!
Lân Long gật đầu, lúc Tần Sương mở mắt ra, nó cũng đã thấy được rồi, bây giờ nhìn thấy tiết mục này, nó cũng chỉ có thể nhịn cười mà nói: %3D "Chứng tỏ nước suối có tác dụng."
Hàn Tam Thiên gật đầu, tiếp theo lại càng thêm cố hết sức để lặp lại những động tác như vừa nãy.
Bị Hàn Tam Thiên đánh thức, Tần Sương càng thêm căng thẳng. Nếu như không phải do Hàn Tam Thiên đang vội vàng cứu người, anh nhất định sẽ phát hiện ra mỗi một lần anh cúi người xuống, sắc mặt Tần Sương sẽ càng trở nên đỏ hơn, mày liễu cũng sẽ hơi nhíu lại.
Nàng đang căng thẳng nhưng cũng có một loại cảm giác rất khó hiểu.
Mãi cho đến khi Hàn Tam Thiên định đút nước thêm một lần nữa, rốt cuộc Tần Sương cũng không nhịn được mà mở mắt:"Được rồi, Tam Thiên, ta tỉnh rồi."
Nếu là dưới tình huống sức khỏe của nàng đang rất tốt, Tần Sương không biết mình sẽ yên lặng chờ anh làm như vậy trong bao lâu, chờ đợi anh làm bao nhiêu lần. Nhưng dù sao cơ thể của nàng đang rất yếu, chính cái miệng nhỏ nhắn của nàng cũng đã bị Hàn Tam Thiên hôn tới tê rồi, thường xuyên tiếp xúc thân mật với Hàn Tam Thiên khiến cho nàng cảm thấy khó thở.
Nhìn thấy Tần Sương đã tỉnh lại, Hàn Tam Thiên chẳng hay biết gì mà cảm thấy vô cùng vui vẻ:"Tần Sương sư tỷ đã tỉnh lại rồi sao?"
Tần Sương gật đầu một cách xấu hổ, nghĩ thầm nếu như ta mà không tỉnh lại thì sẽ bị ngươi hôn đến mức ngất xỉu mất.
"Có muốn uống chút nước hay không?'Hàn Tam Thiên hỏi theo bản năng.
Dù sao một vạn người bệnh khi tỉnh lại thì câu đầu tiên mà họ nói sẽ là tôi khát.
Tần Sương nghe thấy chữ nước, kích động lắc đầu:"Không...Không cần."
"Được rồi."Hàn Tam Thiên gật đầu, sau đó anh nói với Tiểu Bạch và Lân Long:"Chúng ta đi thôi."
Lân Long gật đầu, Tiểu Bạch cũng gật đầu. Tần Sương buồn bực nhìn về phía Tiểu Bạch và Lân Long. Thật ra nàng cũng đã gặp Lân Long rồi, nhưng mà với Tiểu Bạch, nàng chưa nhìn thấy bao giờ.
"Đây là cái gì vậy...?"Tần Sương chỉ vào Tiểu Bạch rồi hỏi:"Là linh sủng của ngươi sao?"
Hàn Tam Thiên gật đầu. Tần Sương mỉm cười nói:"Thật là đáng yêu."
Đáng yêu? Trong lòng Hàn Tam Thiên đang khóc rống lên, nếu như nàng ấy biết rằng đó chính là Thủ Vương mà nàng thường nghe thấy tông Hư Vô, không biết nàng còn có thể khen nó đáng yêu nữa hay không.
"Đúng rồi, chúng ta định đi đâu vậy?"Tần Sương hỏi.
Hàn Tam Thiên cười cười:"Đi giúp cô chữa bệnh."
Nói xong, Hàn Tam Thiên xoay người rồi ngồi xuống, sau khi Tần Sương sửng sốt mất một lúc, gương mặt hơi hơi đỏ lên, sải bước lên lưng của Hàn Tam Thiên.
Công Tần Sương trên lưng, hai người hai thú hướng về phía một ngọn núi lớn. Trên đường đi, Hàn Tam Thiên giải thích cho Tần Sương nghe mục đích của chuyến đi, cũng nói rõ nguyên nhân.
Tần Sương nghe xong liền lắc đầu liên tục, nói:"Thôi chúng ta đừng đi nữa.Cấm địa của Thủ Vương là ở phía sau ngọn núi, cho dù là khi rừng bách thú hoàn toàn mở ra thì đó cũng là nơi người lạ không thể tới gần được."
Tử Phong có hai cấm địa lớn, một cái chính là Từ Vân Động mà trước đây Hàn Tam Thiên đã tiến vào, còn một cái nữa chính là cấm địa Tử Linh phía sau núi.
Tần Sương cũng đã từng nghe Lâm Mộng Tịch nhắc rằng nơi đó là để trấn áp đại ma vương đáng sợ, âm khí tận trời, nếu như có đệ tử đến gần, rất có thể sẽ bị âm khí nhập thể.
Quan trọng hon là chưởng môn của tông Hư Vô sẽ bố trí cấm thiên lôi chủ, người xâm nhập hoặc là người đi ra từ đó đều sẽ khiến thiên lôi bổ xuống, bị đánh đến mức chỉ còn lại bột mịn.
Hơn nữa, cho dù có thể đột phá cấm chú thì bên trong cũng có rất nhiều cơ quan mạnh mẽ.
Đối với điểm này, trong lòng Tiểu Bạch cũng biết rất rõ, nếu không hắn cũng sẽ không bỏ qua việc sống lại mà lại lựa chọn luân hồi.
Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chỉ cần có một cơ hội, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Miệng kề miệng?"Hàn Tam Thiên sửng sốt mất một lúc.
Sao có thể làm chuyện này được chứ?
Trong lòng anh chỉ có Tô Nghênh Hạ, những người phụ nữ khác ở trước mặt anh đều là hư vô, anh không thể làm chuyện gì có lỗi với Tô Nghênh Hạ được.
Hàn Tam Thiên lắc đầu một cách kiên quyết, nói:"Không được."
Lân Long phải khuyên nhủ một cách bất đắc dĩ:"Vậy ngươi có thể nghĩ biện pháp nào khác để cho nàng ta uống nước được sao? Hơn nữa, suy nghĩ của ngươi có phải là quá phong phú rồi không thế? Đây là cứu người, ngươi đang nghĩ cái gì vậy hả? Nếu như ngươi đã nói như vậy thì phương pháp hô hấp nhân tạo ở Trái Đất chẳng phải đã thất truyền từ lâu rồi hay sao?"
Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Tần Sương, tình hình của nàng đã rất xấu, huống hồ, những gì mà Lân Long nói cũng có lý, đây là cứu người, không nên có những suy nghĩ khác.
Nghĩ vậy, Hàn Tam Thiên khẽ cắn môi, dằn ngang trái tim lại, sau đó tự uống một ngụm nước, đi đến trước mặt Tần Sương.Nhìn đôi môi hơi mỏng xinh đẹp của nàng, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng đặt môi mình lên đấy.
Môi của nàng thật mềm, cũng thật lạnh, vừa chạm phải đã có một cỗ mùi hương, cũng có một loại mê man lan truyền khắp cơ thể anh.
Trong nháy mắt Hàn Tam Thiên cảm thấy máu trong cơ thể anh đang sôi trào lên, có một nỗi kích động khó hiểu đánh thằng vào đạt não. Nhưng mà, dù sao Hàn Tam Thiên cũng không phải là loại người như vậy, tuy rằng cơ thể có phản ứng song đầu óc anh vẫn luôn tỉnh táo.
Lý trí chiến thắng sự kích động ấy, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng đẩy nước vào trong miệng Tần Sương.
Lúc này, Lân Long đứng ở một bên mới để lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý. Tiểu Bạch nhìn Hàn Tam Thiên với một ánh mắt kỳ lạ, hỏi:"Nước suối này thật sự có thể cứu được người hay sao?"
Lân Long cười nói:"Đương nhiên là không thể rồi."
Tiểu Bạch cũng biết nước suối ở rừng bách thú không thể cứu người được cho nên mới cảm thấy rất là kỳ lạ:"Vậy ngươi còn để cho hắn dùng cách này để cứu người làm gì? Nếu để lỡ mất thời gian tốt nhất để chữa trị thì phải làm sao?"
Lân Long lắc đầu:"Không đâu, hắn đã cứu được người rồi. Tuy rằng nước suối không thể cứu người được, nhưng mà hắn lại có thể. Trong cơ thể hắn có một nguồn sức mạnh thần bí, vượt xa những gì mà người đã tưởng tượng.Có điều bây giờ hắn cũng không biết phải dùng nó như thế nào. Cho nên, biện pháp duy nhất, chính là để cho hắn bị động mà đưa năng lượng này cho Tần Sương."
Bỗng nhiên Tiểu Bạch hiểu ra:"Cho nên, đút nước là giả, ngươi phải để cho hai người bọn họ..."
Lân Long gật đầu, nó biết với tính cách này của Hàn Tam Thiên, cũng biết Hàn Tam Thiên vẫn luôn trung thành với Tô Nghênh Hạ, nếu như đơn giản bảo anh miệng kề miệng truyền một ít năng lượng của mình cho Tần Sương, anh nhất định sẽ không thể nào chấp nhận được ngay.
Nhưng đút nước sẽ tốt hơn rất nhiều.
Khi Hàn Tam Thiên đút hết ngụm nước này sang ngụm nước khác, giống như những gì mà Lân Long đã dự liệu trước, năng lượng của Hàn Tam Thiên cũng được Tần Sương hút lấy một cách chậm rãi. Trong suy đoán của Lân Long, nguồn sức mạnh này vô cùng thần bí và mạnh mẽ, cho dù chỉ có một ít, nhưng mà dùng để giữ mạng cho Tần Sương thì cũng không có vấn đề gì.
Rất nhanh, Tần Sương dần dần có ý thức, trong cơ thể nàng cũng có một hơi thở ấm áp từ miệng lan tràn đến toàn thân, độc tố bên trong cơ thể cũng bắt đầu được đè xuống, cảm thấy trên môi mình có thứ gì đấy kỳ lạ, Tần Sương mở mắt ra.
Đến khi nàng nhìn thấy lông mi thật dài kia của Hàn Tam Thiên đang ở ngay trước mắt, đôi môi nóng bỏng của anh lại đang kề với môi mình, thậm chí chính nàng còn có thể cảm nhận được hơi thở của anh, gương mặt Tần Sương ứng đỏ, nhưng lại lặng lẽ nhìn người đàn ông ở trước mắt mình, không dám lên tiếng.
Lúc này, nhịp tim của nàng đang đập rất nhanh!
Lần đầu tiên Tần Sương thân mật với một người đàn ông, cũng là lần đầu tirn nàng được một người đàn ông hôn.
Nàng như là một con nai con đang chạy loạn, không biết phải làm sao, hơi mất phương hướng.
Rất nhanh, Hàn Tam Thiên rời khỏi môi nàng, chạy lại bên bờ suối.Khi anh trở lại với một miệng được chứa đầy nước, Tần Sương lại vội vàng nhắm hai mắt lại.
Hàn Tam Thiên dừng lại ngay trước mặt nàng, hơi thở của Tần Sương càng thêm dồn dập.Đúng lúc này, đột nhiên Hàn Tam Thiên hô lên một tiếng thật vui vẻ:"Mau nhìn xem, Tần Sương sư tỷ đã tốt hơn rất nhiều rồi, sắc mặt của cô ấy đã hồng hào hơn rồi."
Lúc này Tần Sương hận không thể tìm được một cái lỗ nào để nàng chui xuống dưới ấy.Đấy không phải là hồng hào, rõ ràng là bởi vì xấu hổ nên gương mặt nàng mới đỏ lên như vậy!
Lân Long gật đầu, lúc Tần Sương mở mắt ra, nó cũng đã thấy được rồi, bây giờ nhìn thấy tiết mục này, nó cũng chỉ có thể nhịn cười mà nói: %3D "Chứng tỏ nước suối có tác dụng."
Hàn Tam Thiên gật đầu, tiếp theo lại càng thêm cố hết sức để lặp lại những động tác như vừa nãy.
Bị Hàn Tam Thiên đánh thức, Tần Sương càng thêm căng thẳng. Nếu như không phải do Hàn Tam Thiên đang vội vàng cứu người, anh nhất định sẽ phát hiện ra mỗi một lần anh cúi người xuống, sắc mặt Tần Sương sẽ càng trở nên đỏ hơn, mày liễu cũng sẽ hơi nhíu lại.
Nàng đang căng thẳng nhưng cũng có một loại cảm giác rất khó hiểu.
Mãi cho đến khi Hàn Tam Thiên định đút nước thêm một lần nữa, rốt cuộc Tần Sương cũng không nhịn được mà mở mắt:"Được rồi, Tam Thiên, ta tỉnh rồi."
Nếu là dưới tình huống sức khỏe của nàng đang rất tốt, Tần Sương không biết mình sẽ yên lặng chờ anh làm như vậy trong bao lâu, chờ đợi anh làm bao nhiêu lần. Nhưng dù sao cơ thể của nàng đang rất yếu, chính cái miệng nhỏ nhắn của nàng cũng đã bị Hàn Tam Thiên hôn tới tê rồi, thường xuyên tiếp xúc thân mật với Hàn Tam Thiên khiến cho nàng cảm thấy khó thở.
Nhìn thấy Tần Sương đã tỉnh lại, Hàn Tam Thiên chẳng hay biết gì mà cảm thấy vô cùng vui vẻ:"Tần Sương sư tỷ đã tỉnh lại rồi sao?"
Tần Sương gật đầu một cách xấu hổ, nghĩ thầm nếu như ta mà không tỉnh lại thì sẽ bị ngươi hôn đến mức ngất xỉu mất.
"Có muốn uống chút nước hay không?'Hàn Tam Thiên hỏi theo bản năng.
Dù sao một vạn người bệnh khi tỉnh lại thì câu đầu tiên mà họ nói sẽ là tôi khát.
Tần Sương nghe thấy chữ nước, kích động lắc đầu:"Không...Không cần."
"Được rồi."Hàn Tam Thiên gật đầu, sau đó anh nói với Tiểu Bạch và Lân Long:"Chúng ta đi thôi."
Lân Long gật đầu, Tiểu Bạch cũng gật đầu. Tần Sương buồn bực nhìn về phía Tiểu Bạch và Lân Long. Thật ra nàng cũng đã gặp Lân Long rồi, nhưng mà với Tiểu Bạch, nàng chưa nhìn thấy bao giờ.
"Đây là cái gì vậy...?"Tần Sương chỉ vào Tiểu Bạch rồi hỏi:"Là linh sủng của ngươi sao?"
Hàn Tam Thiên gật đầu. Tần Sương mỉm cười nói:"Thật là đáng yêu."
Đáng yêu? Trong lòng Hàn Tam Thiên đang khóc rống lên, nếu như nàng ấy biết rằng đó chính là Thủ Vương mà nàng thường nghe thấy tông Hư Vô, không biết nàng còn có thể khen nó đáng yêu nữa hay không.
"Đúng rồi, chúng ta định đi đâu vậy?"Tần Sương hỏi.
Hàn Tam Thiên cười cười:"Đi giúp cô chữa bệnh."
Nói xong, Hàn Tam Thiên xoay người rồi ngồi xuống, sau khi Tần Sương sửng sốt mất một lúc, gương mặt hơi hơi đỏ lên, sải bước lên lưng của Hàn Tam Thiên.
Công Tần Sương trên lưng, hai người hai thú hướng về phía một ngọn núi lớn. Trên đường đi, Hàn Tam Thiên giải thích cho Tần Sương nghe mục đích của chuyến đi, cũng nói rõ nguyên nhân.
Tần Sương nghe xong liền lắc đầu liên tục, nói:"Thôi chúng ta đừng đi nữa.Cấm địa của Thủ Vương là ở phía sau ngọn núi, cho dù là khi rừng bách thú hoàn toàn mở ra thì đó cũng là nơi người lạ không thể tới gần được."
Tử Phong có hai cấm địa lớn, một cái chính là Từ Vân Động mà trước đây Hàn Tam Thiên đã tiến vào, còn một cái nữa chính là cấm địa Tử Linh phía sau núi.
Tần Sương cũng đã từng nghe Lâm Mộng Tịch nhắc rằng nơi đó là để trấn áp đại ma vương đáng sợ, âm khí tận trời, nếu như có đệ tử đến gần, rất có thể sẽ bị âm khí nhập thể.
Quan trọng hon là chưởng môn của tông Hư Vô sẽ bố trí cấm thiên lôi chủ, người xâm nhập hoặc là người đi ra từ đó đều sẽ khiến thiên lôi bổ xuống, bị đánh đến mức chỉ còn lại bột mịn.
Hơn nữa, cho dù có thể đột phá cấm chú thì bên trong cũng có rất nhiều cơ quan mạnh mẽ.
Đối với điểm này, trong lòng Tiểu Bạch cũng biết rất rõ, nếu không hắn cũng sẽ không bỏ qua việc sống lại mà lại lựa chọn luân hồi.
Nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chỉ cần có một cơ hội, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ qua.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net