Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1692
Chương 1692: Thú Vương vạn tuế!
"Tứ sư thúc, không nên đau khổ như vậy. Tần Sương... muội ấy đã..."Diệp Cô Thành thở dài một hơi khó xử.
"Chuyện này, chuyện này đều là do tên Hàn Tam Thiên không tốt. Nếu không phải do Tần Sương vì muốn giúp hắn ta bắt một con linh sủng thì sẽ không đi vào trong rừng bách thú."Lúc này Diệp Cô Thành mang bộ dạng tự trách nói.
Nghe thấy câu ấy, đột nhiên Lâm Mộng Tịch ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập nước mắt, đầy vẻ phẫn nộ.
Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên, nếu không phải do tên nô lệ chết tiệt này thì sao Tần Sương lại đi vào rừng bách thú và sao có thể chết ở bên trong được chứ?
Nhưng đến khi suy nghĩ lại, Lâm Mộng Tịch lại lắc đầu nói:"Không thể trách người khác được, đây chính là số mệnh, là số mệnh của Tần Sương!"
"Tứ sư thúc, người cứ yên tâm đi.Tuy rằng Hàn Tam Thiên đã chết rồi, nhưng xét đến cùng, kẻ dẫn sói vào nhà chính là Tần Thanh Phong. Ta nhất định sẽ đi tìm hắn để lấy lại công bằng thay Tần Sương sư muội."Diệp Cô Thành lạnh giọng nói.
"Đúng vậy, tên nô lệ Hàn Tam Thiên phạm phải sai lầm, kẻ lúc trước thu hắn ta làm đồ đệ như Tần Thanh Phong cũng không thể thoát khỏi quan hệ được Đi, chúng ta đi tìm Tần Thanh %3D Phong để tính sổ."
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Cô Thành, ngay lập tức các đệ tử liên quy chụp nguyên nhân Tần Sương chết lên người Hàn Tam Thiên, cũng trút hết lên người Tần Thanh Phong.
Diệp Cô Thành hiểu rõ, dù sao Tần Sương cũng là một trong ba thiên tài của tông Hư Vô, cái chết của nàng đương nhiên sẽ gây ra một làn sóng lớn trong tông môn.Hắn ta dời tầm mắt đi một cách thích hợp vừa có thể che dấu tất cả những chuyện mình làm một cách sạch sẽ, vừa có thể lợi dụng cái chết của Tần Sương để xây dựng cho mình một làn sóng chú ý, quả đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Trong hang đá.
Tất cả bách thú đều đã lao ra khỏi cấm chế, toàn bộ đang vây quanh trong hang đá, tâm trạng thấp thỏm, nhìn chằm chằm vào trong động.
Thủ Vương xuất thế, bọn nó rất vui vẻ.Nhưng trước đó có một tiếng nổ mạnh ở trong động cũng khiến cho bọn họ vô cùng lo lắng.
Nhưng thật ra sự lo lắng của bọn nó cũng không nhiều lắm. Dù sao, trong động có tứ đại hộ vệ, còn có một Thú Vương, mặc dù đã luân hồi, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, còn có hai con Thạch Hầu có thể xử đám nhân loại một cách dễ dàng, cũng không có gì để đáng lo.
Lúc này, trong thạch động có tiếng bước chân chậm rãi, rất nhanh tứ long đã đi ra từ trong động.
Nhìn thấy tứ long, bách thú đều hoan hô, sự lo lăng ở trong lòng cũng hoàn toàn biến mất. Nếu như bọn họ đều bình an vô sự, vậy thì Thú Vương cũng có thể bình an vô sự.
"Kính mời Thủ Vương."Bốn con rồng đều cùng nhau hỗ lên, ngay lập tức tất cả bách thú đều nằm rạp quỳ xuống, vô cùng thành kính.
Trong động lại vang lên tiếng bước chân, Thạch Hầu lặng lẽ liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, không nhìn thấy không lo, nhưng vừa nhìn thấy đã bị dọa đến nhảy dựng lên.
Lúc này Hàn Tam Thiên đang ôm lấy Tần Sương, chậm rãi đi ra!
"Là ngươi!"Thạch Hầu nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời tiếng hô của nó cũng kinh động đến bách thú, ngay lập tức một đám thú đều đứng lên từ mặt đất, bày ra một dạng chuẩn bị tấn công, nhắm ngay vào Hàn Tam Thiên!
"Tất cả quỳ xuống cho ta, ở trước mặt Thú Vương, ai dám làm càn hả?"Tứ long cùng hét lên một cách giận dữ, vội vàng tiến lên chắn trước mặt Hàn Tam Thiên.“Kẻ nào dám tiến lên, giết không tha!”
"Tứ đại hộ vệ, các ngươi có ý gì vậy?"Thạch Hầu tức giận quát lớn.
"Không có ý gì hết, chúng ta chỉ bảo vệ Thú Vương mà thôi. Khỉ đá, thật ra ta mới là người hỏi ngươi có ý gì? Dám không quỳ lạy khi ở trước mặt Thú Vương, ngươi đang muốn tạo phản hay sao?"Con rồng đứng đầu tứ long tức giận quát.
Ở trước mặt Hàn Tam Thiên Lân Long và Thú Vương, hắn không dám làm càn, nhưng khi ở trước mặt bách thú, hắn còn sợ mình tức còn chưa đủ oai phong!
"Ngươi gọi tên nhân loại này là Thú Vương sao?"Thạch Hầu tức giận nói.
"Vô nghĩa, hắn không phải là Thú Vương, vậy chẳng lẽ là ngươi sao?"Con rồng đứng đầu tư long khinh thường nói.
"Cái tên phản đồ nhà ngươi, ta giết ngươi."Ngay lập tức Thạch Hầu liền tức giận, trực tiếp vọt về phía tứ long, mà bách thú nhìn thấy Thạch Hầu hành động, một đám cũng mang theo sát ý mà vọt lên.
"Đủ rồi!"Hàn Tam Thiên tức giận rống lớn một tiếng.
Một tiếng rống này uy nghiêm vô cùng, khí thế bá đạo. Tiếng rống mạnh mẽ khiến cho bách thú sửng sốt, dừng việc tấn công lại.
"Không cần sợ hắn ta, lên cho ta."Thạch Hầu hét lớn một tiếng, liếc nhìn qua đám bách thú rồi quay người tấn công.
Nhưng đột nhiên, hắn nhận ra tất cả bách thú cũng không hề gầm rú và tiến lên cùng hắn, ngược lại một đám thủ này còn không có một chút sát ý nào, sau đó ngoan ngoãn quỳ lạy trên mặt đất, vô cùng thành kính mà quỳ xuống dập đầu.
"Thú Vương vạn tuế!"Từ tiếng hô to của bách thú, Thạch Hầu quay đầu lại, đồng tử không ngừng phóng lớn lên, cho đến mức cực hạn!
Lúc này Hàn Tam Thiên đang dơ tay lên, trong lòng bàn tay phải của anh, có một cái gì đó trông giống như một con thỏ, đứng ở trong lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn hướng về phía Hàn Tam Thiên mà cúi đầu xưng thần!
Cả người Thạch Hầu chấn động, nếu không phải do tận mắt nhìn thấy, cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ tin đây là sự thật.
"Tứ đại hộ vệ, các ngươi!!!!"Thạch Hầu tức giận đến mức cảm thấy có vị ngọt, suýt chút nữa đã phun ra máu tươi. Thú tộc và rừng bách thủ đã chuẩn bị suốt trăm ngàn năm, chờ đợi Thú Vương chuyển thế một lần nữa. Nhưng trăm tính vạn tính cũng không bao giờ có thể tính được chuyện Thú Vương lại bị một tên nhân loại bắt làm con tin.
Đúng vậy, Thạch Hầu cho rằng Thú Vương đang bị bắt làm con tin!
"Đám phản đồ các ngươi, đồ ăn cây táo rào cây sung, ta phải giết chết các ngươi."Thạch Hầu tức giận rống lớn, phóng lên muốn đi giết tứ long.
"Thạch Hầu, lui ra đi."Lúc này Tiểu Bạch mới lạnh giọng quát:"Chuyện này không liên quan gì đến tứ long hết.Việc ta nhận Hàn Tam Thiên làm chủ là do ta tự quyết định, nên Thú Vương mới đương nhiên là Hàn Tam Thiên rồi.Ngươi quỳ xuống."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
"Tứ sư thúc, không nên đau khổ như vậy. Tần Sương... muội ấy đã..."Diệp Cô Thành thở dài một hơi khó xử.
"Chuyện này, chuyện này đều là do tên Hàn Tam Thiên không tốt. Nếu không phải do Tần Sương vì muốn giúp hắn ta bắt một con linh sủng thì sẽ không đi vào trong rừng bách thú."Lúc này Diệp Cô Thành mang bộ dạng tự trách nói.
Nghe thấy câu ấy, đột nhiên Lâm Mộng Tịch ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập nước mắt, đầy vẻ phẫn nộ.
Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên, nếu không phải do tên nô lệ chết tiệt này thì sao Tần Sương lại đi vào rừng bách thú và sao có thể chết ở bên trong được chứ?
Nhưng đến khi suy nghĩ lại, Lâm Mộng Tịch lại lắc đầu nói:"Không thể trách người khác được, đây chính là số mệnh, là số mệnh của Tần Sương!"
"Tứ sư thúc, người cứ yên tâm đi.Tuy rằng Hàn Tam Thiên đã chết rồi, nhưng xét đến cùng, kẻ dẫn sói vào nhà chính là Tần Thanh Phong. Ta nhất định sẽ đi tìm hắn để lấy lại công bằng thay Tần Sương sư muội."Diệp Cô Thành lạnh giọng nói.
"Đúng vậy, tên nô lệ Hàn Tam Thiên phạm phải sai lầm, kẻ lúc trước thu hắn ta làm đồ đệ như Tần Thanh Phong cũng không thể thoát khỏi quan hệ được Đi, chúng ta đi tìm Tần Thanh %3D Phong để tính sổ."
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Cô Thành, ngay lập tức các đệ tử liên quy chụp nguyên nhân Tần Sương chết lên người Hàn Tam Thiên, cũng trút hết lên người Tần Thanh Phong.
Diệp Cô Thành hiểu rõ, dù sao Tần Sương cũng là một trong ba thiên tài của tông Hư Vô, cái chết của nàng đương nhiên sẽ gây ra một làn sóng lớn trong tông môn.Hắn ta dời tầm mắt đi một cách thích hợp vừa có thể che dấu tất cả những chuyện mình làm một cách sạch sẽ, vừa có thể lợi dụng cái chết của Tần Sương để xây dựng cho mình một làn sóng chú ý, quả đúng là một mũi tên trúng hai con chim.
Trong hang đá.
Tất cả bách thú đều đã lao ra khỏi cấm chế, toàn bộ đang vây quanh trong hang đá, tâm trạng thấp thỏm, nhìn chằm chằm vào trong động.
Thủ Vương xuất thế, bọn nó rất vui vẻ.Nhưng trước đó có một tiếng nổ mạnh ở trong động cũng khiến cho bọn họ vô cùng lo lắng.
Nhưng thật ra sự lo lắng của bọn nó cũng không nhiều lắm. Dù sao, trong động có tứ đại hộ vệ, còn có một Thú Vương, mặc dù đã luân hồi, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, còn có hai con Thạch Hầu có thể xử đám nhân loại một cách dễ dàng, cũng không có gì để đáng lo.
Lúc này, trong thạch động có tiếng bước chân chậm rãi, rất nhanh tứ long đã đi ra từ trong động.
Nhìn thấy tứ long, bách thú đều hoan hô, sự lo lăng ở trong lòng cũng hoàn toàn biến mất. Nếu như bọn họ đều bình an vô sự, vậy thì Thú Vương cũng có thể bình an vô sự.
"Kính mời Thủ Vương."Bốn con rồng đều cùng nhau hỗ lên, ngay lập tức tất cả bách thú đều nằm rạp quỳ xuống, vô cùng thành kính.
Trong động lại vang lên tiếng bước chân, Thạch Hầu lặng lẽ liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, không nhìn thấy không lo, nhưng vừa nhìn thấy đã bị dọa đến nhảy dựng lên.
Lúc này Hàn Tam Thiên đang ôm lấy Tần Sương, chậm rãi đi ra!
"Là ngươi!"Thạch Hầu nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời tiếng hô của nó cũng kinh động đến bách thú, ngay lập tức một đám thú đều đứng lên từ mặt đất, bày ra một dạng chuẩn bị tấn công, nhắm ngay vào Hàn Tam Thiên!
"Tất cả quỳ xuống cho ta, ở trước mặt Thú Vương, ai dám làm càn hả?"Tứ long cùng hét lên một cách giận dữ, vội vàng tiến lên chắn trước mặt Hàn Tam Thiên.“Kẻ nào dám tiến lên, giết không tha!”
"Tứ đại hộ vệ, các ngươi có ý gì vậy?"Thạch Hầu tức giận quát lớn.
"Không có ý gì hết, chúng ta chỉ bảo vệ Thú Vương mà thôi. Khỉ đá, thật ra ta mới là người hỏi ngươi có ý gì? Dám không quỳ lạy khi ở trước mặt Thú Vương, ngươi đang muốn tạo phản hay sao?"Con rồng đứng đầu tứ long tức giận quát.
Ở trước mặt Hàn Tam Thiên Lân Long và Thú Vương, hắn không dám làm càn, nhưng khi ở trước mặt bách thú, hắn còn sợ mình tức còn chưa đủ oai phong!
"Ngươi gọi tên nhân loại này là Thú Vương sao?"Thạch Hầu tức giận nói.
"Vô nghĩa, hắn không phải là Thú Vương, vậy chẳng lẽ là ngươi sao?"Con rồng đứng đầu tư long khinh thường nói.
"Cái tên phản đồ nhà ngươi, ta giết ngươi."Ngay lập tức Thạch Hầu liền tức giận, trực tiếp vọt về phía tứ long, mà bách thú nhìn thấy Thạch Hầu hành động, một đám cũng mang theo sát ý mà vọt lên.
"Đủ rồi!"Hàn Tam Thiên tức giận rống lớn một tiếng.
Một tiếng rống này uy nghiêm vô cùng, khí thế bá đạo. Tiếng rống mạnh mẽ khiến cho bách thú sửng sốt, dừng việc tấn công lại.
"Không cần sợ hắn ta, lên cho ta."Thạch Hầu hét lớn một tiếng, liếc nhìn qua đám bách thú rồi quay người tấn công.
Nhưng đột nhiên, hắn nhận ra tất cả bách thú cũng không hề gầm rú và tiến lên cùng hắn, ngược lại một đám thủ này còn không có một chút sát ý nào, sau đó ngoan ngoãn quỳ lạy trên mặt đất, vô cùng thành kính mà quỳ xuống dập đầu.
"Thú Vương vạn tuế!"Từ tiếng hô to của bách thú, Thạch Hầu quay đầu lại, đồng tử không ngừng phóng lớn lên, cho đến mức cực hạn!
Lúc này Hàn Tam Thiên đang dơ tay lên, trong lòng bàn tay phải của anh, có một cái gì đó trông giống như một con thỏ, đứng ở trong lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn hướng về phía Hàn Tam Thiên mà cúi đầu xưng thần!
Cả người Thạch Hầu chấn động, nếu không phải do tận mắt nhìn thấy, cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ tin đây là sự thật.
"Tứ đại hộ vệ, các ngươi!!!!"Thạch Hầu tức giận đến mức cảm thấy có vị ngọt, suýt chút nữa đã phun ra máu tươi. Thú tộc và rừng bách thủ đã chuẩn bị suốt trăm ngàn năm, chờ đợi Thú Vương chuyển thế một lần nữa. Nhưng trăm tính vạn tính cũng không bao giờ có thể tính được chuyện Thú Vương lại bị một tên nhân loại bắt làm con tin.
Đúng vậy, Thạch Hầu cho rằng Thú Vương đang bị bắt làm con tin!
"Đám phản đồ các ngươi, đồ ăn cây táo rào cây sung, ta phải giết chết các ngươi."Thạch Hầu tức giận rống lớn, phóng lên muốn đi giết tứ long.
"Thạch Hầu, lui ra đi."Lúc này Tiểu Bạch mới lạnh giọng quát:"Chuyện này không liên quan gì đến tứ long hết.Việc ta nhận Hàn Tam Thiên làm chủ là do ta tự quyết định, nên Thú Vương mới đương nhiên là Hàn Tam Thiên rồi.Ngươi quỳ xuống."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net