Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1685
Chương 1685: Hắn là chủ nhân của ta!
Bốn người có vẻ ngoài kỳ lạ, thậm chí có đầu người và thân rắn hóa ra lại là bốn con rồng với nhiều màu sắc khác nhau!
Thanh Long bao phủ trong điện màu tím, Tử Long quấn trong gió trắng, Hắc Long được bao phủ bởi năng lượng màu xanh lá cây, Hồng Long trải đầy ánh sáng màu lam. Bốn con rồng đan xen và tụ lại với nhau, lao về phía Hàn Tam Thiên.
“Ngươi còn ngẩn người ra làm gì nữa?” Hàn Tam Thiên quát lên, cánh tay rung lên một cái, Lân Long đột nhiên lóe lên bạch quang, mở to miệng rồng, đánh thẳng về phía bốn con rồng kia!
"Gào!"
Năm con rồng va chạm với nhau, làn sóng năng lượng khổng lồ thậm chí còn đánh bật Han Tam Thiên xuống đất, lao ra dọc theo toàn bộ hang động, tạo ra một khe rãnh sâu.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường!
Hàn Tam Thiên khó khăn bò dậy khỏi mặt đất. Sóng to gió lớn khiến anh gần như ngất xỉu, ngước mắt lên nhìn cảnh mà năm con rồng đánh nhau, Hàn Tam Thiên lột ra vẻ tươi cười.
"Gọi người phụ nữ kia dậy, để nàng ta nhìn xem ông đây là rồng hay rắn.” Lân Long đứng vững vàng ở đó, trước mặt nó là bốn con rồng ác đang nằm giãy giụa trên mặt đất.
Tất cả đám chúng nó đều nơm nớp lo sợ nhìn Lân long, trong ánh mắt đều tràn đầy vẻ khó tin.
Hàn Tam Thiên nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ liếc nhìn Tần Sương đang bất tỉnh. Nếu như Lân Long muốn tìm lại tôn nghiêm thì e là đã không đúng thời điểm rồi.
"Không thể nào, ngươi... ngươi chỉ là một con rồng, làm sao có thể đánh lại được bốn huynh đệ bọn ta liên thủ cơ chứ?"
Bốn con rồng ác đã liên thủ suốt mấy trăm năm, chưa từng gặp phải đối thủ khó chơi bao giờ. Đây cũng là lý do then chốt khiến bọn chúng tắt lửa tối đền có nhau sau khi Long tộc suy tàn.
Nhưng hôm nay, bọn chúng đã thua một con rồng bị thu làm linh sủng!
"Đúng vậy, trên lý thuyết ta không thể đánh bại bốn người các ngươi.” Lân long cười bảo:
"Nhưng nếu có thêm trái tim của Long tộc thì sao?”
Vừa nghe thấy trái tim của Long tộc, bốn con rồng độc ác đột nhiên giãn đồng tử ra. Trái tim của Long tộc đó chính là pháp bảo chấn tộc của Long tộc. Cũng chính vì mất đi nó mà loài rồng mới có thể suy tàn hàng nghìn năm nay, ngay cả trong mắt con người, rồng với rắn cũng chẳng khác gì nhau.
"Tham kiến tộc trưởng!” Sau khi liếc mắt nhìn nhau, bốn con rồng đột nhiên quỳ xuống.
Việc tu luyện của rồng không được trái tim Long tộc làm căn cứ cho nên bị giới hạn khó mà đột phá. Đối với bốn anh em bọn chúng mà nói, việc tu luyện hiện tại gần như là thời kỳ bị giới hạn của mỗi con rồng trong Long tộc cho nên hoàn toàn không thể nào có con rồng khác có thể một chọi bốn mà đánh bại chúng.
Nhưng lân long lại làm được, điều này đã cho thấy rằng nó đã lấy được vật chí bảo của Long tộc.
Huống hồ, khi đánh nhau vừa nãy, ít nhiều thì bốn con rồng đã có thể ngửi thấy mùi vị của trái tim Long tộc, chỉ là vẫn không dám chắc mà thôi.
Dù sao thì trái tim Long tộc đã thất lạc quá lâu, Long tộc đã tìm kiếm lâu như vậy cũng không có tin tức nào. Bọn họ làm sao dám chắc cơ chứ? Bây giờ nghe Lân long nói, bọn chúng càng chắc chắn hơn về những gì mình đang nghĩ trong lòng, lập tức quỳ xuống.
Kẻ có trái tim rồng của Long tộc thì chính là thủ lĩnh Long tộc, đây là quy củ của Long tộc.
"Được rồi, đừng có gọi tộc trưởng tộc trưởng thân thiết như vậy.” Lân long khinh thường nói.
Lâm Long nói xong thì nhìn về phía Hàn Tam Thiên: "Xử trí bốn người này thế nào đây?"
“Đói bụng, giết nấu canh rắn đi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói. "Dù sao bên ngoài sơn động đều có dị thú, chúng ta nhất thời không ra được."
Nghe vậy, bốn con rồng đều hoảng sợ, kẻ cầm đầu nhìn thấy Lân long gật đầu thì lập tức quỳ xuống hét lớn: "Tộc trưởng, đừng, tuyệt đối đừng mà. Chúng ta là kẻ cùng tộc với ngài, ngài sẽ không vì một con người yếu đuối mà đi giết hại chính đồng bào của mình đấy chứ?"
"Đúng vậy, long tộc của chúng ta đã thất thế, chúng ta nên đoàn kết một lòng mới phải."
"Ngài có trái tim của long tộc, việc ngài phải làm là dẫn dắt long tộc chúng ta đi đến vinh quang chứ không phải là nghe lệnh tên nhân loại này."
Lân long gật đầu: "Các ngươi nói rất đúng, mọi người đều là cùng một chủng tộc. Ta không nên giết các ngươi, cũng nên dẫn dắt các ngươi đi đến vinh quang. Nhưng vấn đề là các ngươi chọc ai không chọc lại cố tình động vào hắn ta?"
"Tộc trưởng, hắn chẳng qua chỉ là một con người nhỏ nhoi mà thôi, ngay cả bốn huynh đệ của chúng ta cũng có thể dễ dàng giết chết hắn. Động vào hắn thì có sao đâu?"
"Đúng vậy, lão tứ nói rất đúng. Ngài là người có trái tim của Long tộc, ở trên cả vạn người ở Long tộc. Sao ngài lại phải nghe lời hắn chứ?"
Một đám rồng vẫn đang lấy lòng Lân long vì chúng nó biết rất rõ rằng chỉ có Lân long mới có thể quyết định được sống chết của bọn chúng, còn Han Tam Thiên thì chẳng là gì cả.
Lân long khẽ cười bảo: "Đúng vậy, có trái tim của long tộc quả thực là ở trên vạn người. Thế nhưng các ngươi đã quên nửa câu đầu, dưới một người, trên cả vạn người."
Nghe đến đây, bốn con rồng chợt thấy khó hiểu!
"Đơn giản thôi, ta là linh sủng của hắn, hắn là chủ nhân của ta. Đã hiểu chưa?!"
Khuôn mặt của bốn con rồng ngay lập tức tái đi!
Tộc trưởng long tộc của bọn chúng, ngôi sao sẽ dẫn dắt bọn chúng đi đến một tương lai huy hoàng hóa ra lại là loại linh sủng của nhân loại hèn mọn trước mặt!
Điều này...
"Tộc trưởng, ngài không đùa với chúng ta đấy chứ?” Kẻ đứng đầu trong bốn con rồng thận trọng hỏi.
"Nếu như giả thì bao đổi." Lân long mỉm cười gật đầu.
Bốn con rồng liếc nhìn Hàn Tam Thiên với vẻ không thể tin nổi rồi lại liếc nhìn Lân long - kẻ dường như có vẻ rất thích được làm thủ cưng của người khác – nhất thời đầu óc quay cuồng.
Chuyện gì đang xảy thế này? Tại sao lại như vậy chứ? Có trái tim Long tộc thì chắc chắn sẽ là cao thúc hàng đầu trong thế giới Bát Phương, tại sao lại phải khuất phục trước một con người?
Hơn nữa còn là một con người yếu đuối như vậy?
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bốn người có vẻ ngoài kỳ lạ, thậm chí có đầu người và thân rắn hóa ra lại là bốn con rồng với nhiều màu sắc khác nhau!
Thanh Long bao phủ trong điện màu tím, Tử Long quấn trong gió trắng, Hắc Long được bao phủ bởi năng lượng màu xanh lá cây, Hồng Long trải đầy ánh sáng màu lam. Bốn con rồng đan xen và tụ lại với nhau, lao về phía Hàn Tam Thiên.
“Ngươi còn ngẩn người ra làm gì nữa?” Hàn Tam Thiên quát lên, cánh tay rung lên một cái, Lân Long đột nhiên lóe lên bạch quang, mở to miệng rồng, đánh thẳng về phía bốn con rồng kia!
"Gào!"
Năm con rồng va chạm với nhau, làn sóng năng lượng khổng lồ thậm chí còn đánh bật Han Tam Thiên xuống đất, lao ra dọc theo toàn bộ hang động, tạo ra một khe rãnh sâu.
Yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ thường!
Hàn Tam Thiên khó khăn bò dậy khỏi mặt đất. Sóng to gió lớn khiến anh gần như ngất xỉu, ngước mắt lên nhìn cảnh mà năm con rồng đánh nhau, Hàn Tam Thiên lột ra vẻ tươi cười.
"Gọi người phụ nữ kia dậy, để nàng ta nhìn xem ông đây là rồng hay rắn.” Lân Long đứng vững vàng ở đó, trước mặt nó là bốn con rồng ác đang nằm giãy giụa trên mặt đất.
Tất cả đám chúng nó đều nơm nớp lo sợ nhìn Lân long, trong ánh mắt đều tràn đầy vẻ khó tin.
Hàn Tam Thiên nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ liếc nhìn Tần Sương đang bất tỉnh. Nếu như Lân Long muốn tìm lại tôn nghiêm thì e là đã không đúng thời điểm rồi.
"Không thể nào, ngươi... ngươi chỉ là một con rồng, làm sao có thể đánh lại được bốn huynh đệ bọn ta liên thủ cơ chứ?"
Bốn con rồng ác đã liên thủ suốt mấy trăm năm, chưa từng gặp phải đối thủ khó chơi bao giờ. Đây cũng là lý do then chốt khiến bọn chúng tắt lửa tối đền có nhau sau khi Long tộc suy tàn.
Nhưng hôm nay, bọn chúng đã thua một con rồng bị thu làm linh sủng!
"Đúng vậy, trên lý thuyết ta không thể đánh bại bốn người các ngươi.” Lân long cười bảo:
"Nhưng nếu có thêm trái tim của Long tộc thì sao?”
Vừa nghe thấy trái tim của Long tộc, bốn con rồng độc ác đột nhiên giãn đồng tử ra. Trái tim của Long tộc đó chính là pháp bảo chấn tộc của Long tộc. Cũng chính vì mất đi nó mà loài rồng mới có thể suy tàn hàng nghìn năm nay, ngay cả trong mắt con người, rồng với rắn cũng chẳng khác gì nhau.
"Tham kiến tộc trưởng!” Sau khi liếc mắt nhìn nhau, bốn con rồng đột nhiên quỳ xuống.
Việc tu luyện của rồng không được trái tim Long tộc làm căn cứ cho nên bị giới hạn khó mà đột phá. Đối với bốn anh em bọn chúng mà nói, việc tu luyện hiện tại gần như là thời kỳ bị giới hạn của mỗi con rồng trong Long tộc cho nên hoàn toàn không thể nào có con rồng khác có thể một chọi bốn mà đánh bại chúng.
Nhưng lân long lại làm được, điều này đã cho thấy rằng nó đã lấy được vật chí bảo của Long tộc.
Huống hồ, khi đánh nhau vừa nãy, ít nhiều thì bốn con rồng đã có thể ngửi thấy mùi vị của trái tim Long tộc, chỉ là vẫn không dám chắc mà thôi.
Dù sao thì trái tim Long tộc đã thất lạc quá lâu, Long tộc đã tìm kiếm lâu như vậy cũng không có tin tức nào. Bọn họ làm sao dám chắc cơ chứ? Bây giờ nghe Lân long nói, bọn chúng càng chắc chắn hơn về những gì mình đang nghĩ trong lòng, lập tức quỳ xuống.
Kẻ có trái tim rồng của Long tộc thì chính là thủ lĩnh Long tộc, đây là quy củ của Long tộc.
"Được rồi, đừng có gọi tộc trưởng tộc trưởng thân thiết như vậy.” Lân long khinh thường nói.
Lâm Long nói xong thì nhìn về phía Hàn Tam Thiên: "Xử trí bốn người này thế nào đây?"
“Đói bụng, giết nấu canh rắn đi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói. "Dù sao bên ngoài sơn động đều có dị thú, chúng ta nhất thời không ra được."
Nghe vậy, bốn con rồng đều hoảng sợ, kẻ cầm đầu nhìn thấy Lân long gật đầu thì lập tức quỳ xuống hét lớn: "Tộc trưởng, đừng, tuyệt đối đừng mà. Chúng ta là kẻ cùng tộc với ngài, ngài sẽ không vì một con người yếu đuối mà đi giết hại chính đồng bào của mình đấy chứ?"
"Đúng vậy, long tộc của chúng ta đã thất thế, chúng ta nên đoàn kết một lòng mới phải."
"Ngài có trái tim của long tộc, việc ngài phải làm là dẫn dắt long tộc chúng ta đi đến vinh quang chứ không phải là nghe lệnh tên nhân loại này."
Lân long gật đầu: "Các ngươi nói rất đúng, mọi người đều là cùng một chủng tộc. Ta không nên giết các ngươi, cũng nên dẫn dắt các ngươi đi đến vinh quang. Nhưng vấn đề là các ngươi chọc ai không chọc lại cố tình động vào hắn ta?"
"Tộc trưởng, hắn chẳng qua chỉ là một con người nhỏ nhoi mà thôi, ngay cả bốn huynh đệ của chúng ta cũng có thể dễ dàng giết chết hắn. Động vào hắn thì có sao đâu?"
"Đúng vậy, lão tứ nói rất đúng. Ngài là người có trái tim của Long tộc, ở trên cả vạn người ở Long tộc. Sao ngài lại phải nghe lời hắn chứ?"
Một đám rồng vẫn đang lấy lòng Lân long vì chúng nó biết rất rõ rằng chỉ có Lân long mới có thể quyết định được sống chết của bọn chúng, còn Han Tam Thiên thì chẳng là gì cả.
Lân long khẽ cười bảo: "Đúng vậy, có trái tim của long tộc quả thực là ở trên vạn người. Thế nhưng các ngươi đã quên nửa câu đầu, dưới một người, trên cả vạn người."
Nghe đến đây, bốn con rồng chợt thấy khó hiểu!
"Đơn giản thôi, ta là linh sủng của hắn, hắn là chủ nhân của ta. Đã hiểu chưa?!"
Khuôn mặt của bốn con rồng ngay lập tức tái đi!
Tộc trưởng long tộc của bọn chúng, ngôi sao sẽ dẫn dắt bọn chúng đi đến một tương lai huy hoàng hóa ra lại là loại linh sủng của nhân loại hèn mọn trước mặt!
Điều này...
"Tộc trưởng, ngài không đùa với chúng ta đấy chứ?” Kẻ đứng đầu trong bốn con rồng thận trọng hỏi.
"Nếu như giả thì bao đổi." Lân long mỉm cười gật đầu.
Bốn con rồng liếc nhìn Hàn Tam Thiên với vẻ không thể tin nổi rồi lại liếc nhìn Lân long - kẻ dường như có vẻ rất thích được làm thủ cưng của người khác – nhất thời đầu óc quay cuồng.
Chuyện gì đang xảy thế này? Tại sao lại như vậy chứ? Có trái tim Long tộc thì chắc chắn sẽ là cao thúc hàng đầu trong thế giới Bát Phương, tại sao lại phải khuất phục trước một con người?
Hơn nữa còn là một con người yếu đuối như vậy?
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net