Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1682
Chương 1682: Vua thú
Một đường đi theo hướng bên trong, ước chừng lại đi được tầm nửa ngày, toàn bộ chung quanh đã hoàn toàn bị lá cây rậm rạp che kín tầm mắt, nhìn lại, trong mắt chỉ có một mảnh đen kịt.
“Cẩn thận.” Tần Sương nhắc nhở một câu, nàng đã có thể cảm nhận được gần đó có năng lượng dao động.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, núp ra phía sau lưng Tần Sương, quan sát bốn phía.
"Không phải chứ?" Tần Sương không thể tưởng tượng ngâm khẽ một tiếng, tiếp theo liền trực tiếp xách kiếm ra.
Thấy tư thế này của nàng, cả người Hàn Tam Thiên cũng không khỏi trở nên khẩn trương. Không phải chứ, hay là lại gặp phải con đại BOSS nào?
Đây rốt cuộc là số đỏ hay là đen?!
Ngay vào lúc này, đám cỏ chung quanh nhẹ nhàng nhảy động, âm thanh sàn sạt rung động từ bốn phương tám hướng truyền đến. Hàn Tam Thiên ngây ra, Tần Sương cũng ngơ ngác.
Mấy trăm con thú hiểm lấy hình thức vòng tròn vây quanh bao bọc hai người bọn họ lại!
"Thú mắt đỏ, ngựa một sừng, Thiên Quỳ, Thần Phong!” Cả người Tần Sương nhanh chóng sầu muộn. Bọn họ đuổi được thứ gì thế này? Đi vào hang ổ của thú hiếm sao?
Sao mà tất cả đều là đại thú cấp hoàng vậy?
Một mình đấu với cấp hoàng, Tần Sương có sự tự tin này, nhưng một người chọi một đám, kẻ ngốc cũng biết kết quả!
Điều Tần Sương không biết chính là quả thật số bọn họ quá đỏ, đỏ tới mức gặp được cảnh tượng thủ hiếm hộ pháp.
"Giết chúng đi!" Lúc này, con đứng ở vị trí cao nhất trong trăm thú là một con tinh tinh lông trắng. Đây là con tinh tinh có hình thể lớn nhất mà Hàn Tam Thiên từng gặp qua.
“Khỉ đá Phật Âm!” Tần Sương kinh ngạc đến mức thất thanh.
Đây chính là thú hiểm kim sắc cao cấp nhất. Đừng nói là Tứ Phong, cho dù là toàn bộ Hư Vô Tông cũng chưa chắc thấy đã có thể có hơn bốn con thú vàng. Nhưng hôm nay, hai người lại may mắn đụng phải hai con.
Hơn nữa, trong đó còn bao gồm một con mạnh nhất này!
Tần Sương chi muốn bắt con thú hiếm cấp hoàng tốt tốt một tẹo, thuận tiện tìm cho Hàn Tam Thiên một con thú hiếm thanh đồng mà thôi. Sao lại khó đến thế chứ?
Theo tiếng gầm lên giận dữ của con khỉ lớn, hơn trăm con thú hiếm lập tức bay thẳng đến đánh hai người. Trong lòng Hàn Tam Thiên thầm kêu khổ, mới vừa dẹp một đợt thì một đợt mới lại bắt đầu. Sinh sống ở thế giới Bát Phương sao mà khó đến thế chứ?
Tần Sương trải qua một đêm chữa thương, sức chiến đấu cũng khôi phục không khác biệt gì nhiều. Đối mặt với đàn thúvọt tới, tay năm tay mười, bay múa khắp trời, đồng thời với việc đẹp mắt thì Hàn Tam Thiên cũng biết, nàng đang chống đỡ rất vất vả.
Nhưng chưa đến lúc cực chẳng đã thì Hàn Tam Thiên vẫn không muốn để lộ Thiên Âm thuật của mình ở trước mặt Tần Sương. Lúc trước anh sử dụng cũng hoàn toàn là bởi vì khi đó Tần Sương đã nguy trong sớm tối.
Hay là để cô ta đi?!
"Mau chạy đi!” Hàn Tam Thiên còn chưa nói lên lời, Tần Sương ở giữa không trung đã quát lạnh một tiếng.
Hàn Tam Thiên rất do dự, chạy không phải phong cách của mình, vứt bỏ phụ nữ để chạy thì Hàn Tam Thiên càng không bỏ tôn nghiêm của mình được. Ngay lúc đang do dự, Tần Sương đã phi xuống trước mặt, không đợi Hàn Tam Thiên nói chuyện liền nhấc quần áo của anh dẫn anh bay đi luôn.
Hàn Tam Thiên rất muốn nói, mình cũng biết bay nhưng Tần Sương vẫn không cho anh cơ hội này.
Quay mắt nhìn lại, trăm thủ ở phía sau điên cuồng truy kích.
Mà lại nhìn về phía trước, trên con đường trước mặt đột nhiên lại lòi ra rất nhiều kỳ thú.
Sau có truy binh, trước có kẻ chặn, ngay ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc con khi lớn màu trắng ấy bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một cơn gió thật lớn lập tức thổi ra từ trong miệng nó, cũng càng ra xa càng lớn!
"Phịch!"
Tần Sương giống như chiếc máy bay gãy cánh bị ngọn gió đánh tới thì lập tức ngã thật mạnh ở trên mặt đất.
Đối mặt với con khỉ đá đang xông lên, Tần Sương bất chấp tất cả, bò dậy liền tấn công về phía con khỉ đá.
Hàn Tam Thiên nhìn bốn phía xung quanh, khắp nơi đầy rẫycác loại kỳ thủ, một đám giương nanh múa vuốt dường như rút da lột gân của Hàn Tam Thiên ra. Nhưng nhiều năm kinh nghiệm nói cho anh biết gặp chuyện không thể hoảng.
Anh bay nhanh tìm kiếm chỗ để đột phá, rất nhanh ánh mắt của anh đã chiếu tới một hang động chỗ tảng đá lớn phía sau trăm thú.
Động đá dễ thủ khó công là lực chọn tốt nhất của hai người. Tuy rằng sớm hay muộn cũng phía đối mặt với việc bị vây đến chết nhưng bọn họ có cơ hội có thể chờ đợi đệ tử Tứ Phong viện trợ.
Nhìn Tần Sương trên không trung đã bị đánh bại lui liên tiếp. Tốc độ tấn công của con khỉ đá cực nhanh, chỉ trong mấy hiệp, Tần Sương lại lần nữa liên tiếp bị thương.
"Sư tỷ, bên kia!" Hàn Tam Thiên hô một tiếng, âm thầm vận công pháp của Hư Vô Tông, đồng thời vận dụng năng lượng của Thiên Âm thuật, phá vòng vây về phía hang đá bên kia.
Phía sau là đại bản doanh mà bọ kỳ thú muốn bảo vệ. Một nhóm kỳ thú dốc hết toàn bộ lực lượng để giết hai người, lại hoàn toàn không nghĩ tới phương hướng chạy của hai người này lại là nơi đó.
Bọn họ phòng thủ lỏng lẻo, hơn nữa hai người Hàn Tam Thiên đột nhiên xông tới, đám kỳ thú còn đang bị bất ngờ thì Hàn Tam Thiên đã lôi kéo Tần Sương xuống đất liều mạng chạy vào sơn động.
“Đủ rồi!” Bàn tay của con khỉ đá vung lên, đứng thẳng ở chỗ cách động trăm mét, ngăn cản bách thú đuổi theo.
"Chúng muốn vào động đá thì cứ để cho chúng vào đi thôi, vừa lúc có thể cung cấp một bữa tối cho thú vương đại nhân.” Khỉ đá lạnh giọng cười nói.
"Nhưng mà hầu vương, trước mắt thú vương đang là trạng thái sắp ra đời. Ngài ấy có thể đánh lại hai kẻ nhân loại kia hay không?" Lúc này có một con tùy tùng lo lắng nói.
"Không cần lo lắng. Hai người đó cũng chỉ có ả kia có chút công lực, nhưng vừa rồi ả nóng lòng chạy trốn cho nên trúng Ngũ Độc chưởng của ta, không sống được bao lâu nữa đâu. Còn về gã đực rựa kia trừ việc chạy trốn là nhanh ra thì chẳng được cái tích sự gì, chẳng tạo thành bất cứ sự uy hiếp gì đối với thú vương đâu." Khỉ đá tự tin lạnh lùng nói.
"Còn nữa, đừng quên tuy rằng lúc thú vương mới sinh ra thì yếu ớt nhưng bên trong còn có tứ đại bảo tiêu ở bên trong.”
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Một đường đi theo hướng bên trong, ước chừng lại đi được tầm nửa ngày, toàn bộ chung quanh đã hoàn toàn bị lá cây rậm rạp che kín tầm mắt, nhìn lại, trong mắt chỉ có một mảnh đen kịt.
“Cẩn thận.” Tần Sương nhắc nhở một câu, nàng đã có thể cảm nhận được gần đó có năng lượng dao động.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, núp ra phía sau lưng Tần Sương, quan sát bốn phía.
"Không phải chứ?" Tần Sương không thể tưởng tượng ngâm khẽ một tiếng, tiếp theo liền trực tiếp xách kiếm ra.
Thấy tư thế này của nàng, cả người Hàn Tam Thiên cũng không khỏi trở nên khẩn trương. Không phải chứ, hay là lại gặp phải con đại BOSS nào?
Đây rốt cuộc là số đỏ hay là đen?!
Ngay vào lúc này, đám cỏ chung quanh nhẹ nhàng nhảy động, âm thanh sàn sạt rung động từ bốn phương tám hướng truyền đến. Hàn Tam Thiên ngây ra, Tần Sương cũng ngơ ngác.
Mấy trăm con thú hiểm lấy hình thức vòng tròn vây quanh bao bọc hai người bọn họ lại!
"Thú mắt đỏ, ngựa một sừng, Thiên Quỳ, Thần Phong!” Cả người Tần Sương nhanh chóng sầu muộn. Bọn họ đuổi được thứ gì thế này? Đi vào hang ổ của thú hiếm sao?
Sao mà tất cả đều là đại thú cấp hoàng vậy?
Một mình đấu với cấp hoàng, Tần Sương có sự tự tin này, nhưng một người chọi một đám, kẻ ngốc cũng biết kết quả!
Điều Tần Sương không biết chính là quả thật số bọn họ quá đỏ, đỏ tới mức gặp được cảnh tượng thủ hiếm hộ pháp.
"Giết chúng đi!" Lúc này, con đứng ở vị trí cao nhất trong trăm thú là một con tinh tinh lông trắng. Đây là con tinh tinh có hình thể lớn nhất mà Hàn Tam Thiên từng gặp qua.
“Khỉ đá Phật Âm!” Tần Sương kinh ngạc đến mức thất thanh.
Đây chính là thú hiểm kim sắc cao cấp nhất. Đừng nói là Tứ Phong, cho dù là toàn bộ Hư Vô Tông cũng chưa chắc thấy đã có thể có hơn bốn con thú vàng. Nhưng hôm nay, hai người lại may mắn đụng phải hai con.
Hơn nữa, trong đó còn bao gồm một con mạnh nhất này!
Tần Sương chi muốn bắt con thú hiếm cấp hoàng tốt tốt một tẹo, thuận tiện tìm cho Hàn Tam Thiên một con thú hiếm thanh đồng mà thôi. Sao lại khó đến thế chứ?
Theo tiếng gầm lên giận dữ của con khỉ lớn, hơn trăm con thú hiếm lập tức bay thẳng đến đánh hai người. Trong lòng Hàn Tam Thiên thầm kêu khổ, mới vừa dẹp một đợt thì một đợt mới lại bắt đầu. Sinh sống ở thế giới Bát Phương sao mà khó đến thế chứ?
Tần Sương trải qua một đêm chữa thương, sức chiến đấu cũng khôi phục không khác biệt gì nhiều. Đối mặt với đàn thúvọt tới, tay năm tay mười, bay múa khắp trời, đồng thời với việc đẹp mắt thì Hàn Tam Thiên cũng biết, nàng đang chống đỡ rất vất vả.
Nhưng chưa đến lúc cực chẳng đã thì Hàn Tam Thiên vẫn không muốn để lộ Thiên Âm thuật của mình ở trước mặt Tần Sương. Lúc trước anh sử dụng cũng hoàn toàn là bởi vì khi đó Tần Sương đã nguy trong sớm tối.
Hay là để cô ta đi?!
"Mau chạy đi!” Hàn Tam Thiên còn chưa nói lên lời, Tần Sương ở giữa không trung đã quát lạnh một tiếng.
Hàn Tam Thiên rất do dự, chạy không phải phong cách của mình, vứt bỏ phụ nữ để chạy thì Hàn Tam Thiên càng không bỏ tôn nghiêm của mình được. Ngay lúc đang do dự, Tần Sương đã phi xuống trước mặt, không đợi Hàn Tam Thiên nói chuyện liền nhấc quần áo của anh dẫn anh bay đi luôn.
Hàn Tam Thiên rất muốn nói, mình cũng biết bay nhưng Tần Sương vẫn không cho anh cơ hội này.
Quay mắt nhìn lại, trăm thủ ở phía sau điên cuồng truy kích.
Mà lại nhìn về phía trước, trên con đường trước mặt đột nhiên lại lòi ra rất nhiều kỳ thú.
Sau có truy binh, trước có kẻ chặn, ngay ở thời điểm nghìn cân treo sợi tóc con khi lớn màu trắng ấy bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một cơn gió thật lớn lập tức thổi ra từ trong miệng nó, cũng càng ra xa càng lớn!
"Phịch!"
Tần Sương giống như chiếc máy bay gãy cánh bị ngọn gió đánh tới thì lập tức ngã thật mạnh ở trên mặt đất.
Đối mặt với con khỉ đá đang xông lên, Tần Sương bất chấp tất cả, bò dậy liền tấn công về phía con khỉ đá.
Hàn Tam Thiên nhìn bốn phía xung quanh, khắp nơi đầy rẫycác loại kỳ thủ, một đám giương nanh múa vuốt dường như rút da lột gân của Hàn Tam Thiên ra. Nhưng nhiều năm kinh nghiệm nói cho anh biết gặp chuyện không thể hoảng.
Anh bay nhanh tìm kiếm chỗ để đột phá, rất nhanh ánh mắt của anh đã chiếu tới một hang động chỗ tảng đá lớn phía sau trăm thú.
Động đá dễ thủ khó công là lực chọn tốt nhất của hai người. Tuy rằng sớm hay muộn cũng phía đối mặt với việc bị vây đến chết nhưng bọn họ có cơ hội có thể chờ đợi đệ tử Tứ Phong viện trợ.
Nhìn Tần Sương trên không trung đã bị đánh bại lui liên tiếp. Tốc độ tấn công của con khỉ đá cực nhanh, chỉ trong mấy hiệp, Tần Sương lại lần nữa liên tiếp bị thương.
"Sư tỷ, bên kia!" Hàn Tam Thiên hô một tiếng, âm thầm vận công pháp của Hư Vô Tông, đồng thời vận dụng năng lượng của Thiên Âm thuật, phá vòng vây về phía hang đá bên kia.
Phía sau là đại bản doanh mà bọ kỳ thú muốn bảo vệ. Một nhóm kỳ thú dốc hết toàn bộ lực lượng để giết hai người, lại hoàn toàn không nghĩ tới phương hướng chạy của hai người này lại là nơi đó.
Bọn họ phòng thủ lỏng lẻo, hơn nữa hai người Hàn Tam Thiên đột nhiên xông tới, đám kỳ thú còn đang bị bất ngờ thì Hàn Tam Thiên đã lôi kéo Tần Sương xuống đất liều mạng chạy vào sơn động.
“Đủ rồi!” Bàn tay của con khỉ đá vung lên, đứng thẳng ở chỗ cách động trăm mét, ngăn cản bách thú đuổi theo.
"Chúng muốn vào động đá thì cứ để cho chúng vào đi thôi, vừa lúc có thể cung cấp một bữa tối cho thú vương đại nhân.” Khỉ đá lạnh giọng cười nói.
"Nhưng mà hầu vương, trước mắt thú vương đang là trạng thái sắp ra đời. Ngài ấy có thể đánh lại hai kẻ nhân loại kia hay không?" Lúc này có một con tùy tùng lo lắng nói.
"Không cần lo lắng. Hai người đó cũng chỉ có ả kia có chút công lực, nhưng vừa rồi ả nóng lòng chạy trốn cho nên trúng Ngũ Độc chưởng của ta, không sống được bao lâu nữa đâu. Còn về gã đực rựa kia trừ việc chạy trốn là nhanh ra thì chẳng được cái tích sự gì, chẳng tạo thành bất cứ sự uy hiếp gì đối với thú vương đâu." Khỉ đá tự tin lạnh lùng nói.
"Còn nữa, đừng quên tuy rằng lúc thú vương mới sinh ra thì yếu ớt nhưng bên trong còn có tứ đại bảo tiêu ở bên trong.”
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook