Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1678
Chương 1678: Thú hiếm!
Phía sau núi Tử Phong, râm mát xanh tươi, sông ngòi giao thoa, người đi vào gần như bị đại thụ trên đầu chặn mất tầm nhìn, dưới vẻ âm u, nghe thấy chim hót thú kêu.
Hàn Tam Thiên đi tuốt ở đằng trước, chưa được mấy bước đã nghe thấy tiếng quát nhẹ của Tần Sương: "Ngươi muốn chết à mà đi phía trước ta?"
Quay mặt lại nhìn, thấy Tần Sương lạnh mặt đi lên phía trước.
"Sâu trong núi rừng có rất nhiều dã thú, bây giờ ngươi mới ở cấp bậc nhập môn, một con linh sủng hoàng sắc cũng có thể giết chết ngươi trong nháy mắt. Thế mà còn đi trước ta." Tần Sương lạnh giọng lẩm bẩm.
Mặt Hàn Tam Thiên lộ vẻ xấu hổ, việc đi phía trước quả thực là một thói quen của anh. Dù sao, bất kể là ở Hiên Viên hay là Trái Đất thì anh đều là người tiên phong đi phía trước.
"Phía sau núi liên miên chập chùng, kể từ sau khi chúng ta đến đó thì có thể sẽ bắt đầu gặp phải linh thú. Đến lúc ấy người nhất địn phải nhớ kỹ, theo sát ở sau lưng của ta, không có mệnh lệnh của ta thì không được làm xằng làm bậy, biết không hả?"
Năng lực của linh thú cao cấp thực sự rất mạnh, ngay cả Tần Sương cũng không nắm chắc tất thắng. Hàng năm đều có không ít đệ tử, sau khi nhập môn, bị linh thú giết chết trong quá trình tìm linh thú.
Nhưng cũng giống như lễ trưởng thành vậy, cho dù chết nhiều hơn nữa thì tất cả đệ tử nhập môn đều phải tham gia.
Hàn Tam Thiên gật đầu, đi theo phía sau Tần Sương, hướng về nơi sâu thẳm phía sau núi mà xuất phát.
Đi khoảng chừng được một canh giờ, hai người đi vào trong rừng rậm um tùm rộng rãi. Tuy trong rừng rất yên tĩnh, nhưng khắp nơi đều loáng thoáng lộ ra mùi chết chóc. Một câu 'chúng ta đã đến rồi của Tần Sương làm cho cả người Hàn Tam Thiên đều trở nên nghiêm túc hon.
Đôi mắt của Hàn Tam Thiên hệt như một đôi mắt ưng vậy, nhanh chóng tìm kiếm ở chung quanh.
Tần Sương liếc trắng mắt: "Tuy là đã đến rồi nhưng không có nghĩa là sẽ có rất nhiều linh thú đâu. Ngươi không cần khẩn trương như vậy."
Hàn Tam Thiên gật đầu, ồ một tiếng, nhưng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác.
Chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên, hai mắt Hàn Tam Thiên dừng ở trong một bụi cỏ phía ха ха.
"Được rồi, đã bảo ngươi không cần khẩn trương như vậy, đây chẳng qua chỉ là một con thỏ linh mà thôi." Tần Sương hạn hán lời, nói.
"Đúng rồi, ngươi đã nghĩ kỹ muốn loại hình linh sủng gì chưa? Công kích hay là phòng ngự, hoặc là loại phụ trợ khác? Ngoài ra có cần ngoại hình không? Dù sao ngươi cũng đàn ông, chọn một con khí phách tí nhé." Tần Sương nói.
"Con Lân Long này của tôi thật sự không được u?" Hàn Tam Thiên yếu ớt nói.
"Nếu như ngươi mà còn nhắc đến con rắn kia nữa thì ta lập tức sẽ đuổi người ra ngoài." Tần Sương lạnh lùng nói.
Hàn Tam Thiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại:
"Muốn loại công kích."
Tấn công tốt nhất chính là sự phòng thủ tốt nhất. Hàn Tam Thiên không thèm thứ bất động như núi, thứ anh muốn là một kích là giết gọn.
Lại đi vào trong khoảng chừng nửa dặm, ánh mắt Hàn Tam Thiên lại một lần nữa dừng ở trong bụi cây rậm rạp phía xa: "Sư tỷ, lại là thỏ linh sao?"
Hàn Tam Thiên nói xong, ngẩng đầu nhìn Tần Sương. Lúc này, mày liễu của Tần Sương nhíu chặt, một thanh ngân kiếm đã biến hình ở trong tay từ lâu, đang bị nàng nắm thật chặt.
Đồng thời, Tần Sương đưa tay kéo Hàn Tam Thiên ra sau lưng.
Động tác này đã sưởi ấm Hàn Tam Thiên.
Lúc này tay phải của Tần Sương tạo ra một động tác nhỏ kỳ lạ, phất một cái về phía bên trong bụi cây rậm rạp, lùm cây dường như bị rắc một tầng bột bạc, tỏa sáng lấp lánh.
Chỉ trong khoảnh khắc, lùm cây bỗng nhiên biến mất giữa tăm, một con động vật mình ngựa có lông dài màu trắng liền lộ ra ngoài.
Con vật này có đôi mắt như mắt thỏ, trong sự linh động mang theo những tơ máu màu đỏ, tứ chi giông như chân gấu, chân trước dài, chân sau ngắn, thoạt nhìn thật đáng yêu.
"Thiên tằm tiểu phi mã, vận may của ngươi không tệ." Tần Sương nhẹ nhàng cười.
Nàng vừa cười rồi!
"Thiên tằm tiểu phi mã, về sau trưởng thành thì sẽ biến đổi, cao nhất có thể đến giai đoạn kim sủng. Mặc dù bây giờ chỉ là Thanh Đồng, trưởng thành cũng rất chậm, nhưng ít nhất còn có tương lai. Đã chuẩn bị xong chưa?" Tâm trạng của Tần Sương không tệ, ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại không hứng thú nổi, nói thật, con tiểu phi mã này quả thực rất đáng yêu, cũng đẹp mắt nữa, nhưng vấn đề chính là quả đáng yêu, Hàn Tam Thiên cảm thấy không đủ phong cách.
Có điều dù sao thử luyện linh sủng cũng là môn chính khóa, Hàn Tam Thiên vẫn phải làm.
Trong cơ thể vận tâm pháp của Hư Vô Tông, Hàn Tam Thiên tụ năng lượng lại ở trong tay, nhắm ngay tiểu phi mã, lập tức một đạo phi kiếm vút lên trời cao!
"Xoẹt!"
Một đạo băng kiếm cắm thẳng ở phía sau tiểu phi mã, tiếp theo, Hàn Tam Thiên nhân cơ hội, liên tục cắm ba đạo phi kiếm ở trước mặt nó và hai bên trái phải.
Bốn kiếm cùng nhau vây khốn, tiểu phi mã hốt hoảng không có đường chạy trốn, nhắm ngay Hàn Tam Thiên, dự định liều mình đánh một trận.
"Ngoan ngoãn đầu hàng đi." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng, đem tất cả năng lượng tụ ở tay trái, phóng ra một chưởng cuối cùng.
Mà lúc này tiểu phi mã cũng tức giận trợn to hai mắt, hội tụ năng lượng toàn thân nhắm vào Hàn Tam Thiên. Vừa hí lên một tiếng phẫn nộ thì một chùm tia sáng to lớn cũng bay thẳng đến đánh vào Hàn Tam Thiên.
"Bum!"
Bỗng nhiên, ngay lúc Hàn Tam Thiên đang đón nhận chùm tia sáng của tiểu phi mã thì ở xa xa, đột nhiên xảy ra một hồi đất rung núi chuyển.
Hàn Tam Thiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã cảm thấy thân thể bỗng nhiên như thể bị va phải núi vậy, cả người giống như trang giấy gặp gió, lảo đảo, bay vút lên trời rồi rơi xuống rừng cây sau lưng.
"Phịch."
Sau khi cơ thể của Hàn Tam Thiên liên tục đụng gãy mười mấy gốc cây thì cuối cùng cũng dừng lại trên một cây đại thụ to bằng một người.
Theo một tiếng vang, cả người Hàn Tam Thiên nặng nề đập xuống đất, trong cổ họng chỉ cảm thấy có vị của máu đỏ, anh cố nén xuống nhưng cuối cùng vẫn phải há miệng phun ra.
Hàn Tam Thiên cảm giác toàn bộ lục phủ ngũ tạng dường như đều lệch khỏi vị trí, anh càng không biết nếu như không phải có đạo kim quang hộ thể kia của mình thì ít nhất anh đã bị treo mười mấy lần rồi.
Trong đoạn khoảng cách mà Hàn Tam Thiên bị bay ra, trên mặt đất là một khe rãnh sâu nửa thước, rộng chừng hai thước.
Không phải chứ? Linh sủng Thanh Đồng thôi mà mạnh như vậy sao?
Hàn Tam Thiên muốn chống người dậy nhưng anh phát hiện toàn thân hoàn toàn không chịu khống chế của mình. Quan trọng nhất là dù cho anh chỉ hít thỏ thôi cũng có thể dẫn tới việc cả người đau đớn kịch liệt.
Mà ngay vào lúc này, từng hàng đại thụ sau lưng tiểu phi mã bỗng nhiên động đậy.
Ngay sau đó, một con quái vật lớn chậm rãi đi ra từ trong bụi cây, cao chừng ba thước, chiều rộng hơn hai thước, chỉ tùy tiện bước một bước đã làm đất rung núi chuyển.
"Đại phi mã!?" Tần Sương nhướng mày, thần kinh cả người đều căng thẳng.
Sao phía sau núi Tứ Phong lại xuất hiện loại quái vật này?
Đây chính là thú hiểm bậc kim đấy!
"Tại sao có thể như vậy?" Trên mặt Tần Sương hiện lên đầy sự lo lắng và sợ hãi.
Uy lực của thú hiểm kim sắc thì dù là tu vi hiện tại của Tần Sương cũng hoàn toàn không có cách nào địch lại được nó, nhưng thường thường thú hiếm kim sắc đều ở khu vực sâu hơn, sao lại chạy đến nơi này kia chứ?
Nhưng lúc này, nàng đã không nghĩ được nhiều như vậy, mắt thấy đại phi mã tức giận đi về phía Hàn Tam Thiên, nàng cầm kiếm rồi lướt thẳng tới chỗ đại phi mã!
Cả người Tần Sương đứng lơ lửng trên không giống như tiên nữ vậy, kiếm băng từ trên trời trút xuống khắp nơi!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Phía sau núi Tử Phong, râm mát xanh tươi, sông ngòi giao thoa, người đi vào gần như bị đại thụ trên đầu chặn mất tầm nhìn, dưới vẻ âm u, nghe thấy chim hót thú kêu.
Hàn Tam Thiên đi tuốt ở đằng trước, chưa được mấy bước đã nghe thấy tiếng quát nhẹ của Tần Sương: "Ngươi muốn chết à mà đi phía trước ta?"
Quay mặt lại nhìn, thấy Tần Sương lạnh mặt đi lên phía trước.
"Sâu trong núi rừng có rất nhiều dã thú, bây giờ ngươi mới ở cấp bậc nhập môn, một con linh sủng hoàng sắc cũng có thể giết chết ngươi trong nháy mắt. Thế mà còn đi trước ta." Tần Sương lạnh giọng lẩm bẩm.
Mặt Hàn Tam Thiên lộ vẻ xấu hổ, việc đi phía trước quả thực là một thói quen của anh. Dù sao, bất kể là ở Hiên Viên hay là Trái Đất thì anh đều là người tiên phong đi phía trước.
"Phía sau núi liên miên chập chùng, kể từ sau khi chúng ta đến đó thì có thể sẽ bắt đầu gặp phải linh thú. Đến lúc ấy người nhất địn phải nhớ kỹ, theo sát ở sau lưng của ta, không có mệnh lệnh của ta thì không được làm xằng làm bậy, biết không hả?"
Năng lực của linh thú cao cấp thực sự rất mạnh, ngay cả Tần Sương cũng không nắm chắc tất thắng. Hàng năm đều có không ít đệ tử, sau khi nhập môn, bị linh thú giết chết trong quá trình tìm linh thú.
Nhưng cũng giống như lễ trưởng thành vậy, cho dù chết nhiều hơn nữa thì tất cả đệ tử nhập môn đều phải tham gia.
Hàn Tam Thiên gật đầu, đi theo phía sau Tần Sương, hướng về nơi sâu thẳm phía sau núi mà xuất phát.
Đi khoảng chừng được một canh giờ, hai người đi vào trong rừng rậm um tùm rộng rãi. Tuy trong rừng rất yên tĩnh, nhưng khắp nơi đều loáng thoáng lộ ra mùi chết chóc. Một câu 'chúng ta đã đến rồi của Tần Sương làm cho cả người Hàn Tam Thiên đều trở nên nghiêm túc hon.
Đôi mắt của Hàn Tam Thiên hệt như một đôi mắt ưng vậy, nhanh chóng tìm kiếm ở chung quanh.
Tần Sương liếc trắng mắt: "Tuy là đã đến rồi nhưng không có nghĩa là sẽ có rất nhiều linh thú đâu. Ngươi không cần khẩn trương như vậy."
Hàn Tam Thiên gật đầu, ồ một tiếng, nhưng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác.
Chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên, hai mắt Hàn Tam Thiên dừng ở trong một bụi cỏ phía ха ха.
"Được rồi, đã bảo ngươi không cần khẩn trương như vậy, đây chẳng qua chỉ là một con thỏ linh mà thôi." Tần Sương hạn hán lời, nói.
"Đúng rồi, ngươi đã nghĩ kỹ muốn loại hình linh sủng gì chưa? Công kích hay là phòng ngự, hoặc là loại phụ trợ khác? Ngoài ra có cần ngoại hình không? Dù sao ngươi cũng đàn ông, chọn một con khí phách tí nhé." Tần Sương nói.
"Con Lân Long này của tôi thật sự không được u?" Hàn Tam Thiên yếu ớt nói.
"Nếu như ngươi mà còn nhắc đến con rắn kia nữa thì ta lập tức sẽ đuổi người ra ngoài." Tần Sương lạnh lùng nói.
Hàn Tam Thiên ngoan ngoãn ngậm miệng lại:
"Muốn loại công kích."
Tấn công tốt nhất chính là sự phòng thủ tốt nhất. Hàn Tam Thiên không thèm thứ bất động như núi, thứ anh muốn là một kích là giết gọn.
Lại đi vào trong khoảng chừng nửa dặm, ánh mắt Hàn Tam Thiên lại một lần nữa dừng ở trong bụi cây rậm rạp phía xa: "Sư tỷ, lại là thỏ linh sao?"
Hàn Tam Thiên nói xong, ngẩng đầu nhìn Tần Sương. Lúc này, mày liễu của Tần Sương nhíu chặt, một thanh ngân kiếm đã biến hình ở trong tay từ lâu, đang bị nàng nắm thật chặt.
Đồng thời, Tần Sương đưa tay kéo Hàn Tam Thiên ra sau lưng.
Động tác này đã sưởi ấm Hàn Tam Thiên.
Lúc này tay phải của Tần Sương tạo ra một động tác nhỏ kỳ lạ, phất một cái về phía bên trong bụi cây rậm rạp, lùm cây dường như bị rắc một tầng bột bạc, tỏa sáng lấp lánh.
Chỉ trong khoảnh khắc, lùm cây bỗng nhiên biến mất giữa tăm, một con động vật mình ngựa có lông dài màu trắng liền lộ ra ngoài.
Con vật này có đôi mắt như mắt thỏ, trong sự linh động mang theo những tơ máu màu đỏ, tứ chi giông như chân gấu, chân trước dài, chân sau ngắn, thoạt nhìn thật đáng yêu.
"Thiên tằm tiểu phi mã, vận may của ngươi không tệ." Tần Sương nhẹ nhàng cười.
Nàng vừa cười rồi!
"Thiên tằm tiểu phi mã, về sau trưởng thành thì sẽ biến đổi, cao nhất có thể đến giai đoạn kim sủng. Mặc dù bây giờ chỉ là Thanh Đồng, trưởng thành cũng rất chậm, nhưng ít nhất còn có tương lai. Đã chuẩn bị xong chưa?" Tâm trạng của Tần Sương không tệ, ngoái đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại không hứng thú nổi, nói thật, con tiểu phi mã này quả thực rất đáng yêu, cũng đẹp mắt nữa, nhưng vấn đề chính là quả đáng yêu, Hàn Tam Thiên cảm thấy không đủ phong cách.
Có điều dù sao thử luyện linh sủng cũng là môn chính khóa, Hàn Tam Thiên vẫn phải làm.
Trong cơ thể vận tâm pháp của Hư Vô Tông, Hàn Tam Thiên tụ năng lượng lại ở trong tay, nhắm ngay tiểu phi mã, lập tức một đạo phi kiếm vút lên trời cao!
"Xoẹt!"
Một đạo băng kiếm cắm thẳng ở phía sau tiểu phi mã, tiếp theo, Hàn Tam Thiên nhân cơ hội, liên tục cắm ba đạo phi kiếm ở trước mặt nó và hai bên trái phải.
Bốn kiếm cùng nhau vây khốn, tiểu phi mã hốt hoảng không có đường chạy trốn, nhắm ngay Hàn Tam Thiên, dự định liều mình đánh một trận.
"Ngoan ngoãn đầu hàng đi." Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng, đem tất cả năng lượng tụ ở tay trái, phóng ra một chưởng cuối cùng.
Mà lúc này tiểu phi mã cũng tức giận trợn to hai mắt, hội tụ năng lượng toàn thân nhắm vào Hàn Tam Thiên. Vừa hí lên một tiếng phẫn nộ thì một chùm tia sáng to lớn cũng bay thẳng đến đánh vào Hàn Tam Thiên.
"Bum!"
Bỗng nhiên, ngay lúc Hàn Tam Thiên đang đón nhận chùm tia sáng của tiểu phi mã thì ở xa xa, đột nhiên xảy ra một hồi đất rung núi chuyển.
Hàn Tam Thiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã cảm thấy thân thể bỗng nhiên như thể bị va phải núi vậy, cả người giống như trang giấy gặp gió, lảo đảo, bay vút lên trời rồi rơi xuống rừng cây sau lưng.
"Phịch."
Sau khi cơ thể của Hàn Tam Thiên liên tục đụng gãy mười mấy gốc cây thì cuối cùng cũng dừng lại trên một cây đại thụ to bằng một người.
Theo một tiếng vang, cả người Hàn Tam Thiên nặng nề đập xuống đất, trong cổ họng chỉ cảm thấy có vị của máu đỏ, anh cố nén xuống nhưng cuối cùng vẫn phải há miệng phun ra.
Hàn Tam Thiên cảm giác toàn bộ lục phủ ngũ tạng dường như đều lệch khỏi vị trí, anh càng không biết nếu như không phải có đạo kim quang hộ thể kia của mình thì ít nhất anh đã bị treo mười mấy lần rồi.
Trong đoạn khoảng cách mà Hàn Tam Thiên bị bay ra, trên mặt đất là một khe rãnh sâu nửa thước, rộng chừng hai thước.
Không phải chứ? Linh sủng Thanh Đồng thôi mà mạnh như vậy sao?
Hàn Tam Thiên muốn chống người dậy nhưng anh phát hiện toàn thân hoàn toàn không chịu khống chế của mình. Quan trọng nhất là dù cho anh chỉ hít thỏ thôi cũng có thể dẫn tới việc cả người đau đớn kịch liệt.
Mà ngay vào lúc này, từng hàng đại thụ sau lưng tiểu phi mã bỗng nhiên động đậy.
Ngay sau đó, một con quái vật lớn chậm rãi đi ra từ trong bụi cây, cao chừng ba thước, chiều rộng hơn hai thước, chỉ tùy tiện bước một bước đã làm đất rung núi chuyển.
"Đại phi mã!?" Tần Sương nhướng mày, thần kinh cả người đều căng thẳng.
Sao phía sau núi Tứ Phong lại xuất hiện loại quái vật này?
Đây chính là thú hiểm bậc kim đấy!
"Tại sao có thể như vậy?" Trên mặt Tần Sương hiện lên đầy sự lo lắng và sợ hãi.
Uy lực của thú hiểm kim sắc thì dù là tu vi hiện tại của Tần Sương cũng hoàn toàn không có cách nào địch lại được nó, nhưng thường thường thú hiếm kim sắc đều ở khu vực sâu hơn, sao lại chạy đến nơi này kia chứ?
Nhưng lúc này, nàng đã không nghĩ được nhiều như vậy, mắt thấy đại phi mã tức giận đi về phía Hàn Tam Thiên, nàng cầm kiếm rồi lướt thẳng tới chỗ đại phi mã!
Cả người Tần Sương đứng lơ lửng trên không giống như tiên nữ vậy, kiếm băng từ trên trời trút xuống khắp nơi!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net