Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1673
Chương 1673: Trêu chọc Chiết Hư Tử
Nghĩ đến đây, lửa giận của Chiết Hư Tử lại bị đốt lên thêm một lần nữa, hắn ta vội vàng chạy về phía vườn rau phía đông.
Hàn Tam Thiên còn đang bón phân cho vườn rau, mùi tanh tưởi không dứt, Chiết Hư Tử hùng hùng hổ hổ bước đến, bàn chân to nhắm ngay vào người Hàn Tam Thiên để đạp một cái, tuy rằng Hàn Tam Thiên đã có phòng bị từ trước, nhưng khi đối mặt với Chiết Hư Tử, anh vẫn lựa chọn nhẫn nhịn, một cái đá này khiến cho Hàn Tam Thiên ngã lăn ra mặt đất, cả người dính đầy phân.
"Hàn Tam Thiên, ngươi chính là một con chó cái khốn kiếp, vậy mà dám cáo trạng ta trước mặt Tần Sương sư tỷ, ngươi có tin ta sẽ giết chết ngươi hay không?"
Chiết Hư Tử tức giận không chịu nổi, bắt đầu vén tay áo lên để lộ bộ dạng sắp ra tay thật.
Hàn Tam Thiên cười một cách khinh thường, nhìn lấy Chiết Hư Tử rồi nói:
"Không tin!"
Không tin!
Hai chữ này giống như là sét đánh ngang tai vậy, khiến cho Chiết Hư Tử sửng sốt đứng ngay tại chỗ, hắn ta cảm thấy quyền uy của chính mình đang bị người khác xúc phạm không còn lại một chút nào.
Mắt nhìn thấy Chiết Hư Tử sắp bùng phát, lúc này Tiểu hắc tử vội vàng bám vào bên người hắn ta rồi nhẹ giọng nói:
"Chiết sư huynh, Tần Sương sư tỷ vẫn còn đang đợi ở trong nhà đấy."
Vừa nghe thấy những lời này, ngay lập tức sự tức giận của Chiết Hư Tử biến mất như quả bóng cao su bị xì hơi:
"Được rồi, đừng nói những chuyện vô nghĩa nữa, nhanh đi thu dọn đồ đạc đi, Tần Sương sư tỷ đang tìm ngươi đẩy, nhanh chóng trở về đi."
Hàn Tam Thiên nhìn trời, lắc đầu nói:
"Không đi, cũng sắp đến trưa rồi, ngay cả một cái vườn phía đông tôi cũng chưa hoàn thành xong việc, sao có thời gian dư thừa để mà để ý đến người rảnh rỗi đâu chứ."
Người rảnh rỗi?!
Tần Sương sư tỷ là người rảnh rỗi sao?!
Chiết Hư Tử vừa muốn nổi đóa lên, lần này Tiểu hắc tử lại vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn ta:
"Chiết sư huynh, việc lớn quan trọng hơn."
"A, được!"
Chiết Hư Tử gật cái đầu heo của mình:
"Nhanh đi đi, chúng ta đến đây là để thay ngươi làm việc, công việc của ngươi chúng ta sẽ làm."
"Vậy cũng không đi."
Hàn Tam Thiên cười nói.
Chiết Hư Tử vừa muốn nổi giận lôi đình, Hàn Tam Thiên đã mở miệng nói:
"Tôi sợ sư huynh là cố ý đến đây để thử tôi, anh cứ yên tâm đi, sư huynh, những nhiệm vụ mà anh giao cho tôi, Tam Thiên nhất định sẽ hoàn thành tốt, nếu như có thể làm xong, hôm nay tôi tình nguyện không cần nghỉ ngơi."
"Thử?"
Trong lòng Chiết Hư Tử như có một trăm con chó đang chạy, con mẹ nó thử cái gì nữa hả?!
"Đúng vậy, sư huynh anh lại hung dữ như vậy, nghiêm túc như vậy, không phải là đang thử tô, vậy đó là gì chứ?"
Hàn Tam Thiên cười lạnh nói.
"Vậy ngươi muốn như thế nào mới không phải là thử nữa?"
"Vậy thì sư huynh cười một cái cho tôi xem đi."
Hàn Tam Thiên nói.
Chiết Hư Tử lại muốn nổ tung lên, từ trước đến nay cũng chỉ có hắn ta sai khiến người khác, từ khi nào mà những kẻ khác có thể khoa tay múa chân với hắn ta được chứ, huống chi vẫn là một tên nô lệ cấp thấp!
Đôi mắt Chiết Hư Tử không nhịn được quay sang nhìn Tiểu hắc tử, muốn dời sự tức giận đi, giây tiếp theo, gương mặt tràn đầy lửa giận của Chiết Hư Tử liền tràn ngập một nụ cười ghê tởm:
"Hắc hắc, Tam Thiên huynh đệ, được chưa, có thể đi được rồi."
Ánh mắt Hàn Tam Thiên nhìn Chiết Hư Tử giống như là nhìn một con khỉ, trong lòng Chiết Hư Tử cũng hiểu được, hắn ta hận không thể băm xác Hàn Tam Thiên ra trăm ngàn mảnh, nhưng mà trên mặt vẫn phải cười hì hì như cũ.
"Sư huynh, anh cười thật là xấu."
Hàn Tam Thiên châm chọc nói.
Nụ cười của Chiết Hư Tử đã sắp vặn vẹo rồi, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
"Ha ha, Tam Thiên ơi, ngươi xem sư huynh đều đã làm theo những gì ngươi nói rồi, không phải là ngươi nên.."
"Vẫn là không đi."
Hàn Tam Thiên lại từ chối.
"Ta..."
Lúc này, Tiểu hắc tử trực tiếp treo mình lên người Chiết Hư Tử, nói:
"Sư huynh, ngươi đừng kích động, đừng kích động mà."
Chiết Hư Tử thở ra một hơi thật mạnh, lại điều chỉnh cảm xúc thêm một lần nữa:
"Tam Thiên, người lại có chuyện gì nữa sao?"
"Tần Sương sư tỷ chính là người nổi tiếng của Tứ Phong, cũng là ngôi sao tương lai của phái Hư Vô, có thân phận không hề bình thường, giờ toàn thân tôi đều dính phân, còn không biết xấu hổ mà đi gặp nàng ấy sao?"
Hàn Tam Thiên cố gắng nhịn ý cười xuống đáy lòng, giả bộ có bộ dáng rất xấu hổ.
Cả hai bên đều đang tranh đấu về kỹ năng diễn xuất, để xem ai mới là người thắng cuối cùng.
"Vậy ngươi muốn như thế nào đây?"
Chiết Hư Tử cố gắng nặn ra một nụ cười đầy sự tức giận.
Hàn Tam Thiên cười khẽ, nhìn quần áo ở trên người Chiết Hư Tử.
Hơn mười phút sau, Hàn Tam Thiên mặc một bộ quần áo rất không hợp một chút nào, đi ra từ vườn rau phía đông, sau lưng anh là một Chiết Hư Tử đang trần truồng, run mình trong gió lạnh.
"Tiểu Tiểu Tiểu Hắc...Tiểu Hắc Tử, nhớ, ngươi nhớ kỹ cho ta....Nhớ kỹ, ta,....Ta phải Hàn... Hàn Tam Thiên...Không... Không được chết tử tế, hắt xì-!"
Trở lại căn phòng tranh, Tần Sương nhìn lấy bộ quần áo mà Hàn Tam Thiên đang mặc, tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống đại khái nàng vẫn có thể biết được.
"Chào sư tỷ."
Hàn Tam Thiên nhìn thấy Tần Sương, lễ phép chào hỏi.
Tuy rằng trên mặt Tần Sương không hề có chút thay đổi nào, vẫn lạnh lùng như thế, nhưng trong lòng nàng lại có một nụ cười khổ bất đắc dĩ, nàng cũng không ngờ đến, một người có lòng dạ nham hiểm như Hàn Tam Thiên còn thông minh đến như vậy, vừa rồi nàng cũng vừa mới phát hiện ra, Hàn Tam Thiên lại đang diễn một vở kịch ở trước mặt nàng.
Thế mà lại mượn tay nàng để chống đối lại Chiết Hư Tử, có chút thú vị.
"Ngươi đi theo ta vào nhà."
Tần Sương lạnh lùng nói xong, trực tiếp đi thẳng đến phòng của Hàn Tam Thiên.
Tuy rằng Hàn Tam Thiên tin rằng, Tần Sương rủ anh vào phòng, nhất định là không có ý như những gì anh đã tưởng tượng, nhưng thật sự anh cũng không rõ, rốt cuộc là nàng ấy muốn làm cái gì.
Đi vào trong phòng, Hàn Tam Thiên lại sợ đến ngây người, lúc này, Tần Sương đang nhẹ nhàng cởi lớp áo mỏng bên ngoài.
Mẹ kiếp, con mẹ nó chẳng lẽ tôi đã nghĩ sai rồi sao?
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Nghĩ đến đây, lửa giận của Chiết Hư Tử lại bị đốt lên thêm một lần nữa, hắn ta vội vàng chạy về phía vườn rau phía đông.
Hàn Tam Thiên còn đang bón phân cho vườn rau, mùi tanh tưởi không dứt, Chiết Hư Tử hùng hùng hổ hổ bước đến, bàn chân to nhắm ngay vào người Hàn Tam Thiên để đạp một cái, tuy rằng Hàn Tam Thiên đã có phòng bị từ trước, nhưng khi đối mặt với Chiết Hư Tử, anh vẫn lựa chọn nhẫn nhịn, một cái đá này khiến cho Hàn Tam Thiên ngã lăn ra mặt đất, cả người dính đầy phân.
"Hàn Tam Thiên, ngươi chính là một con chó cái khốn kiếp, vậy mà dám cáo trạng ta trước mặt Tần Sương sư tỷ, ngươi có tin ta sẽ giết chết ngươi hay không?"
Chiết Hư Tử tức giận không chịu nổi, bắt đầu vén tay áo lên để lộ bộ dạng sắp ra tay thật.
Hàn Tam Thiên cười một cách khinh thường, nhìn lấy Chiết Hư Tử rồi nói:
"Không tin!"
Không tin!
Hai chữ này giống như là sét đánh ngang tai vậy, khiến cho Chiết Hư Tử sửng sốt đứng ngay tại chỗ, hắn ta cảm thấy quyền uy của chính mình đang bị người khác xúc phạm không còn lại một chút nào.
Mắt nhìn thấy Chiết Hư Tử sắp bùng phát, lúc này Tiểu hắc tử vội vàng bám vào bên người hắn ta rồi nhẹ giọng nói:
"Chiết sư huynh, Tần Sương sư tỷ vẫn còn đang đợi ở trong nhà đấy."
Vừa nghe thấy những lời này, ngay lập tức sự tức giận của Chiết Hư Tử biến mất như quả bóng cao su bị xì hơi:
"Được rồi, đừng nói những chuyện vô nghĩa nữa, nhanh đi thu dọn đồ đạc đi, Tần Sương sư tỷ đang tìm ngươi đẩy, nhanh chóng trở về đi."
Hàn Tam Thiên nhìn trời, lắc đầu nói:
"Không đi, cũng sắp đến trưa rồi, ngay cả một cái vườn phía đông tôi cũng chưa hoàn thành xong việc, sao có thời gian dư thừa để mà để ý đến người rảnh rỗi đâu chứ."
Người rảnh rỗi?!
Tần Sương sư tỷ là người rảnh rỗi sao?!
Chiết Hư Tử vừa muốn nổi đóa lên, lần này Tiểu hắc tử lại vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn ta:
"Chiết sư huynh, việc lớn quan trọng hơn."
"A, được!"
Chiết Hư Tử gật cái đầu heo của mình:
"Nhanh đi đi, chúng ta đến đây là để thay ngươi làm việc, công việc của ngươi chúng ta sẽ làm."
"Vậy cũng không đi."
Hàn Tam Thiên cười nói.
Chiết Hư Tử vừa muốn nổi giận lôi đình, Hàn Tam Thiên đã mở miệng nói:
"Tôi sợ sư huynh là cố ý đến đây để thử tôi, anh cứ yên tâm đi, sư huynh, những nhiệm vụ mà anh giao cho tôi, Tam Thiên nhất định sẽ hoàn thành tốt, nếu như có thể làm xong, hôm nay tôi tình nguyện không cần nghỉ ngơi."
"Thử?"
Trong lòng Chiết Hư Tử như có một trăm con chó đang chạy, con mẹ nó thử cái gì nữa hả?!
"Đúng vậy, sư huynh anh lại hung dữ như vậy, nghiêm túc như vậy, không phải là đang thử tô, vậy đó là gì chứ?"
Hàn Tam Thiên cười lạnh nói.
"Vậy ngươi muốn như thế nào mới không phải là thử nữa?"
"Vậy thì sư huynh cười một cái cho tôi xem đi."
Hàn Tam Thiên nói.
Chiết Hư Tử lại muốn nổ tung lên, từ trước đến nay cũng chỉ có hắn ta sai khiến người khác, từ khi nào mà những kẻ khác có thể khoa tay múa chân với hắn ta được chứ, huống chi vẫn là một tên nô lệ cấp thấp!
Đôi mắt Chiết Hư Tử không nhịn được quay sang nhìn Tiểu hắc tử, muốn dời sự tức giận đi, giây tiếp theo, gương mặt tràn đầy lửa giận của Chiết Hư Tử liền tràn ngập một nụ cười ghê tởm:
"Hắc hắc, Tam Thiên huynh đệ, được chưa, có thể đi được rồi."
Ánh mắt Hàn Tam Thiên nhìn Chiết Hư Tử giống như là nhìn một con khỉ, trong lòng Chiết Hư Tử cũng hiểu được, hắn ta hận không thể băm xác Hàn Tam Thiên ra trăm ngàn mảnh, nhưng mà trên mặt vẫn phải cười hì hì như cũ.
"Sư huynh, anh cười thật là xấu."
Hàn Tam Thiên châm chọc nói.
Nụ cười của Chiết Hư Tử đã sắp vặn vẹo rồi, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
"Ha ha, Tam Thiên ơi, ngươi xem sư huynh đều đã làm theo những gì ngươi nói rồi, không phải là ngươi nên.."
"Vẫn là không đi."
Hàn Tam Thiên lại từ chối.
"Ta..."
Lúc này, Tiểu hắc tử trực tiếp treo mình lên người Chiết Hư Tử, nói:
"Sư huynh, ngươi đừng kích động, đừng kích động mà."
Chiết Hư Tử thở ra một hơi thật mạnh, lại điều chỉnh cảm xúc thêm một lần nữa:
"Tam Thiên, người lại có chuyện gì nữa sao?"
"Tần Sương sư tỷ chính là người nổi tiếng của Tứ Phong, cũng là ngôi sao tương lai của phái Hư Vô, có thân phận không hề bình thường, giờ toàn thân tôi đều dính phân, còn không biết xấu hổ mà đi gặp nàng ấy sao?"
Hàn Tam Thiên cố gắng nhịn ý cười xuống đáy lòng, giả bộ có bộ dáng rất xấu hổ.
Cả hai bên đều đang tranh đấu về kỹ năng diễn xuất, để xem ai mới là người thắng cuối cùng.
"Vậy ngươi muốn như thế nào đây?"
Chiết Hư Tử cố gắng nặn ra một nụ cười đầy sự tức giận.
Hàn Tam Thiên cười khẽ, nhìn quần áo ở trên người Chiết Hư Tử.
Hơn mười phút sau, Hàn Tam Thiên mặc một bộ quần áo rất không hợp một chút nào, đi ra từ vườn rau phía đông, sau lưng anh là một Chiết Hư Tử đang trần truồng, run mình trong gió lạnh.
"Tiểu Tiểu Tiểu Hắc...Tiểu Hắc Tử, nhớ, ngươi nhớ kỹ cho ta....Nhớ kỹ, ta,....Ta phải Hàn... Hàn Tam Thiên...Không... Không được chết tử tế, hắt xì-!"
Trở lại căn phòng tranh, Tần Sương nhìn lấy bộ quần áo mà Hàn Tam Thiên đang mặc, tuy rằng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình huống đại khái nàng vẫn có thể biết được.
"Chào sư tỷ."
Hàn Tam Thiên nhìn thấy Tần Sương, lễ phép chào hỏi.
Tuy rằng trên mặt Tần Sương không hề có chút thay đổi nào, vẫn lạnh lùng như thế, nhưng trong lòng nàng lại có một nụ cười khổ bất đắc dĩ, nàng cũng không ngờ đến, một người có lòng dạ nham hiểm như Hàn Tam Thiên còn thông minh đến như vậy, vừa rồi nàng cũng vừa mới phát hiện ra, Hàn Tam Thiên lại đang diễn một vở kịch ở trước mặt nàng.
Thế mà lại mượn tay nàng để chống đối lại Chiết Hư Tử, có chút thú vị.
"Ngươi đi theo ta vào nhà."
Tần Sương lạnh lùng nói xong, trực tiếp đi thẳng đến phòng của Hàn Tam Thiên.
Tuy rằng Hàn Tam Thiên tin rằng, Tần Sương rủ anh vào phòng, nhất định là không có ý như những gì anh đã tưởng tượng, nhưng thật sự anh cũng không rõ, rốt cuộc là nàng ấy muốn làm cái gì.
Đi vào trong phòng, Hàn Tam Thiên lại sợ đến ngây người, lúc này, Tần Sương đang nhẹ nhàng cởi lớp áo mỏng bên ngoài.
Mẹ kiếp, con mẹ nó chẳng lẽ tôi đã nghĩ sai rồi sao?
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
Bình luận facebook