Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-50
Chương 50
Chương 50
“Dạ dạ dạ!” An Minh Khải cuống quít gật đầu, lúc này anh ta nào dám nói về chuyện hợp tác gì đó nữa chứ.
Một lát sau, anh ta đích thân tiễn Bùi Nguyên Minh ra khỏi đại sảnh trưng bày ô tô, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đã khởi động xe rời đi, diệp khải mới phát hiện ra toàn thân anh ta bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
“Tổng giám đốc Khải, tôi không hiểu tại sao anh lại..” Cô quản lý lúc nãy đầy nghi ngờ, trong lòng cô ta trăm mối ngổn ngang khó hiểu.
“Bốp!” An Minh Khải vung cho cô ta một cái tát: “Từ khi nào mà ông đây làm việc gì cũng phải đi giải thích với cô? Cô nhớ cho tôi! Chuyện hôm nay ai dám nói ra ngoài nửa chữ thì ông đây sẽ cho kẻ đó biết chết có cảm giác gì!”
Lái xe rời khỏi ‘Thành phố ô tô, diệp họa thấy thời gian cũng đã hơi muộn rồi nên anh cũng không trở lại công ty nữa mà sau khi nhắn tin cho Trịnh Tuyết Dương xong thì liền tạt ngang qua siêu thị mua đồ, chuẩn bị đem về nhà.
Ở một nơi khác, biết được Bùi Nguyên Minh sắp về nhà rồi thì trinh Tuyết Dương cảm thấy bản thân cô hơi thẹn thùng, nhưng mà cô cũng hoàn thành công việc rất nhanh rồi liền về nhà.
Trong phòng khách, Thanh Linh đang cầm điện thoại, sắc mặt bà ta hơi khó coi. Chính là bởi vì vừa rồi ông cụ nhà họ Trịnh gọi điện thoại tới mắng nhiếc bà ta một trận, muốn bà ta hôm nay phải dẫn hai người Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương tới nhà họ Trịnh giải thích về chuyện hợp đồng.
Mặc dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng theo bản năng thì Thanh Linh liền cảm thấy chính là vì Bùi Nguyên Minh đã gây ra rắc rối gì đó nữa rồi.
Thấy Trịnh Tuyết Dương về nhà, sắc mặt bà ta liền thay đổi, bà ta trầm
giọng nói: “Sao mới sớm như thế mà đã về rồi? Thằng vô dụng kia đâu?”
Trịnh Tuyết Dương nhỏ giọng đáp: “Mẹ, anh ấy mới nhắn tin cho con, một lát nữa anh ấy sẽ về ngay.”
“Được! Trước tiên không nhắc tới thằng vô dụng đó!” Hôm nay Thanh Linh tức giận đủ chuyện, bà ta nhìn chằm chằm Trịnh Tuyết Dương nói: “Con nói cho mẹ biết, hôm nay con có chuyện gì? An Diệu Linh nói con chỉ vừa gặp mặt An Minh Khải một lát liền đi ngay! Rốt cuộc là con có chuyện gì!”
Trịnh Tuyết Dương chần chờ một lát rồi mới đáp: “Mẹ, con gặp Bùi Nguyên Minh!”
“Liên quan gì tới thằng vô dụng đầy? Con nói cho mẹ nghe, có phải vì chuyện làm con tin trước đây mà con đã cảm động rồi không?” Thanh Linh tức giận đùng đùng: “Mẹ nói cho con biết Trịnh Tuyết Dương, con đừng nghĩ rằng chỉ bằng một tý chuyện đó mà mẹ sẽ thay đổi cái nhìn về thằng vô dụng đó!”
“Con tự mình nghĩ kĩ lại xem, kết hôn đã ba năm rồi con đã từng ngày nào được sống vui vẻ chưa? Con so sánh giữa chồng con và chồng người khác thử xem! Con lại nhìn xem địa vị của nhà chúng ta trong nhà họ Trinh trong ba năm này tuột dốc không phanh đi! Nếu không phải bởi thằng khắc tinh đó thì nhà chúng ta sẽ xui xẻo như vậy sao! Nói tóm lại, mẹ không quan tâm con có muốn hay không, ngày mai con phải đi tới buổi xem mắt với An Minh Khải!
Con đã nghe rõ chưa!”
Trong khi nói thì thang linh cầm điện thoại lên, bà ta bấm gọi cho một dãy số, cái tên hiện trên màn hình rõ ràng chính là An Minh Khải.
“Dì Thanh Linh, dì có việc tìm cháu sao?” Đầu bên kia, giọng nói của An Minh Khải thấp thỏm không yên, đồng thời còn đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải nhớ lại lời dặn dò muốn khiêm tốn của Bùi Nguyên Minh thì chắc anh ta cũng không dám nhận cuộc gọi này.
Thanh Linh trừng Trịnh Tuyết Dương một cái rồi bà ta mới cười híp mắt nói: “An Minh Khải à, trưa nay Tuyết Dương nhà dì hơi không thoải mái nên mới hơi lạnh nhạt với con, con đừng để mấy việc nhỏ đầy trong lòng nhé. Dì sẽ làm chủ cho hai đứa, ngày mai hai đứa cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”
Giọng điệu ôn nhu này, chính là giọng điệu của một người mẹ vợ đối với đứa con rể mình vừa lòng.
Áo sơ mi của An Minh Khải ở đầu bên kia điện thoại chỉ vừa mới khô đã trực tiếp ướt đẫm lại lần nữa, anh ta gượng gạo nói: “Di Thanh Linh, con cảm thấy… Tuyết Dương thật sự là vô cùng ưu tú, nhưng mà con không xứng với cô ấy, thật sự là không thích hợp…”
“Hả?”
“Còn nữa, con cảm thấy cô ấy và Bùi Nguyên Minh rất tốt, hai người cũng rất xứng đôi, con không muốn làm ra loại chuyện phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như thế đâu, không có phúc.”
Vừa nói xong thì An Minh Khải liền cúp điện thoại, anh ta sợ bản thân mình không cần thận nói ra những lời gì đó không nên nói.
Anh ta bên này còn đang chuẩn bị tìm một thời cơ thích hợp tới tận cửa cầu xin Bùi Nguyên Minh đây này, nào dám có ý định gì không nên có với Trịnh Tuyết Dương nữa chứ? Đây không phải là muốn tìm đường chết sao?
“Này…” Thanh Linh hỗn độn trong gió, đây là chuyện gì thế? Không phải từ trước tới nay An Minh Khải đều coi con gái bà ta như người trong mộng sao? Sao đột nhiên lại trở nên thế này?
Ngay lúc này ngoài biệt thự đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của động cơ ô tô, Thanh Linh theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn ra ngoài, ngay sau đó thì cả người bà ta liền chấn động.
Một chiếc Porsche Panamera mới tinh đang dừng ở trước cửa biệt thự.
Mà điều làm cho Thanh Linh càng thêm kinh ngạc đó là, người đang bước xuống xe lúc này, vậy mà lai…
Chương 50
“Dạ dạ dạ!” An Minh Khải cuống quít gật đầu, lúc này anh ta nào dám nói về chuyện hợp tác gì đó nữa chứ.
Một lát sau, anh ta đích thân tiễn Bùi Nguyên Minh ra khỏi đại sảnh trưng bày ô tô, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đã khởi động xe rời đi, diệp khải mới phát hiện ra toàn thân anh ta bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.
“Tổng giám đốc Khải, tôi không hiểu tại sao anh lại..” Cô quản lý lúc nãy đầy nghi ngờ, trong lòng cô ta trăm mối ngổn ngang khó hiểu.
“Bốp!” An Minh Khải vung cho cô ta một cái tát: “Từ khi nào mà ông đây làm việc gì cũng phải đi giải thích với cô? Cô nhớ cho tôi! Chuyện hôm nay ai dám nói ra ngoài nửa chữ thì ông đây sẽ cho kẻ đó biết chết có cảm giác gì!”
Lái xe rời khỏi ‘Thành phố ô tô, diệp họa thấy thời gian cũng đã hơi muộn rồi nên anh cũng không trở lại công ty nữa mà sau khi nhắn tin cho Trịnh Tuyết Dương xong thì liền tạt ngang qua siêu thị mua đồ, chuẩn bị đem về nhà.
Ở một nơi khác, biết được Bùi Nguyên Minh sắp về nhà rồi thì trinh Tuyết Dương cảm thấy bản thân cô hơi thẹn thùng, nhưng mà cô cũng hoàn thành công việc rất nhanh rồi liền về nhà.
Trong phòng khách, Thanh Linh đang cầm điện thoại, sắc mặt bà ta hơi khó coi. Chính là bởi vì vừa rồi ông cụ nhà họ Trịnh gọi điện thoại tới mắng nhiếc bà ta một trận, muốn bà ta hôm nay phải dẫn hai người Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương tới nhà họ Trịnh giải thích về chuyện hợp đồng.
Mặc dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng theo bản năng thì Thanh Linh liền cảm thấy chính là vì Bùi Nguyên Minh đã gây ra rắc rối gì đó nữa rồi.
Thấy Trịnh Tuyết Dương về nhà, sắc mặt bà ta liền thay đổi, bà ta trầm
giọng nói: “Sao mới sớm như thế mà đã về rồi? Thằng vô dụng kia đâu?”
Trịnh Tuyết Dương nhỏ giọng đáp: “Mẹ, anh ấy mới nhắn tin cho con, một lát nữa anh ấy sẽ về ngay.”
“Được! Trước tiên không nhắc tới thằng vô dụng đó!” Hôm nay Thanh Linh tức giận đủ chuyện, bà ta nhìn chằm chằm Trịnh Tuyết Dương nói: “Con nói cho mẹ biết, hôm nay con có chuyện gì? An Diệu Linh nói con chỉ vừa gặp mặt An Minh Khải một lát liền đi ngay! Rốt cuộc là con có chuyện gì!”
Trịnh Tuyết Dương chần chờ một lát rồi mới đáp: “Mẹ, con gặp Bùi Nguyên Minh!”
“Liên quan gì tới thằng vô dụng đầy? Con nói cho mẹ nghe, có phải vì chuyện làm con tin trước đây mà con đã cảm động rồi không?” Thanh Linh tức giận đùng đùng: “Mẹ nói cho con biết Trịnh Tuyết Dương, con đừng nghĩ rằng chỉ bằng một tý chuyện đó mà mẹ sẽ thay đổi cái nhìn về thằng vô dụng đó!”
“Con tự mình nghĩ kĩ lại xem, kết hôn đã ba năm rồi con đã từng ngày nào được sống vui vẻ chưa? Con so sánh giữa chồng con và chồng người khác thử xem! Con lại nhìn xem địa vị của nhà chúng ta trong nhà họ Trinh trong ba năm này tuột dốc không phanh đi! Nếu không phải bởi thằng khắc tinh đó thì nhà chúng ta sẽ xui xẻo như vậy sao! Nói tóm lại, mẹ không quan tâm con có muốn hay không, ngày mai con phải đi tới buổi xem mắt với An Minh Khải!
Con đã nghe rõ chưa!”
Trong khi nói thì thang linh cầm điện thoại lên, bà ta bấm gọi cho một dãy số, cái tên hiện trên màn hình rõ ràng chính là An Minh Khải.
“Dì Thanh Linh, dì có việc tìm cháu sao?” Đầu bên kia, giọng nói của An Minh Khải thấp thỏm không yên, đồng thời còn đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải nhớ lại lời dặn dò muốn khiêm tốn của Bùi Nguyên Minh thì chắc anh ta cũng không dám nhận cuộc gọi này.
Thanh Linh trừng Trịnh Tuyết Dương một cái rồi bà ta mới cười híp mắt nói: “An Minh Khải à, trưa nay Tuyết Dương nhà dì hơi không thoải mái nên mới hơi lạnh nhạt với con, con đừng để mấy việc nhỏ đầy trong lòng nhé. Dì sẽ làm chủ cho hai đứa, ngày mai hai đứa cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”
Giọng điệu ôn nhu này, chính là giọng điệu của một người mẹ vợ đối với đứa con rể mình vừa lòng.
Áo sơ mi của An Minh Khải ở đầu bên kia điện thoại chỉ vừa mới khô đã trực tiếp ướt đẫm lại lần nữa, anh ta gượng gạo nói: “Di Thanh Linh, con cảm thấy… Tuyết Dương thật sự là vô cùng ưu tú, nhưng mà con không xứng với cô ấy, thật sự là không thích hợp…”
“Hả?”
“Còn nữa, con cảm thấy cô ấy và Bùi Nguyên Minh rất tốt, hai người cũng rất xứng đôi, con không muốn làm ra loại chuyện phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như thế đâu, không có phúc.”
Vừa nói xong thì An Minh Khải liền cúp điện thoại, anh ta sợ bản thân mình không cần thận nói ra những lời gì đó không nên nói.
Anh ta bên này còn đang chuẩn bị tìm một thời cơ thích hợp tới tận cửa cầu xin Bùi Nguyên Minh đây này, nào dám có ý định gì không nên có với Trịnh Tuyết Dương nữa chứ? Đây không phải là muốn tìm đường chết sao?
“Này…” Thanh Linh hỗn độn trong gió, đây là chuyện gì thế? Không phải từ trước tới nay An Minh Khải đều coi con gái bà ta như người trong mộng sao? Sao đột nhiên lại trở nên thế này?
Ngay lúc này ngoài biệt thự đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của động cơ ô tô, Thanh Linh theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn ra ngoài, ngay sau đó thì cả người bà ta liền chấn động.
Một chiếc Porsche Panamera mới tinh đang dừng ở trước cửa biệt thự.
Mà điều làm cho Thanh Linh càng thêm kinh ngạc đó là, người đang bước xuống xe lúc này, vậy mà lai…