Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470: Bạn thân làm chứng
“Vậy thì, tôi chính là người làm chứng cho sự việc xảy ra năm đó sao?”
Sở Phàm cảm thấy rất kỳ lạ, dù đám hóng hớt kia rất dễ bị lừa, nhưng nếu anh trở thành người làm chứng thật thì bọn họ cũng sẽ không chấp nhận đâu!
Có ai từng chứng kiến nghệ sĩ nhà người ta dính scandal rồi ông chủ của nghệ sĩ đó trở thành người làm chứng bao giờ chưa.
Vậy chẳng phải là tự biên tự diễn, chưa nói đã khai sao?
“Cậu chủ, nếu không tìm ra được người nào đứng ra giúp đỡ thì thực ra vẫn có một người có thể làm chứng”, Lục Bình bỗng nhiên lên tiếng.
“Ai thế?”, Sở Phàm vội vàng hỏi.
“Khi còn học cấp ba, Lăng Khê có một người bạn rất thân, cô ta biết rõ chuyện của Lăng Khê và cha nội đó, nếu cô ta ra mặt thì có thể chứng minh được sự trong sạch giữa Lăng Khê và người kia, tới lúc đó chúng ta tìm thêm các tổ chức chuyên nghiệp, giám định những bức ảnh trên mạng kia đều là giả thì sẽ không còn vấn đề gì nữa”.
“Vậy để tôi đi tìm người đó”.
Sở Phàm suy nghĩ rồi nói: “Ông là ông chủ của công ty giải trí Hành Tinh, nhất cử nhất động của ông bây giờ đều bị giám sát, nếu ông đi tìm người ta thì chắc chắn một vài kênh truyền thông bất lương sẽ suy đoán chúng ta đi mua chuộc người khác. Đúng là bây giờ tôi có chút danh tiếng ở thành phố Vân Hải thật nhưng có rất ít người biết mối quan hệ giữa tôi và Lăng Khê, nên tôi đi thì hay hơn”.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất thì Sở Phàm không hề nói ra.
Nếu chuyện này đúng là mưu kế của con cháu nhà họ Sở thì chắc chắn cô bạn thân kia cũng chính là đối tượng mà bọn họ sẽ đi tranh giành.
Để Lục Bình đi, chắc chắn sẽ không có được lợi lộc gì.
Chi bằng đích thân anh ra trận, tiện thể coi xem rốt cuộc ai là người dám ra tay với anh!
Sau khi quyết định, Sở Phàm liền chuẩn bị hành động.
Có được địa chỉ, Sở Phàm đi thẳng tới bãi đỗ xe, thế nhưng anh phát hiện ra điều gì đó khi vừa bước tới cạnh chiếc xe.
Anh thở dài bất đắc dĩ rồi nói vọng qua đầu xe bên kia: “Ra đi, tôi phát hiện ra cô rồi”.
Vừa dứt lời, một bóng hình từ đầu xe bên kia từ từ đứng dậy, khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành để lộ vẻ căng thẳng và bất an.
Đó chính là Thẩm Lăng Khê.
“Cậu chủ, tôi…”
Bị Sở Phàm tóm gáy, Thẩm Lăng Khê đang định giải thích thì Sở Phàm đã gạt tay: “Không cần nói nữa, cô muốn đi cùng tôi phải không?”
“Đúng vậy!”
Đôi mắt Thẩm Lăng Khê sáng rực, cô ấy vội vàng nói: “Chuyện này dù sao cũng do tôi làm không tốt nên mới để đối phương nắm được thời cơ, nếu cứ để tôi né tránh, bắt mọi người hứng chịu mưa bão thì tôi sẽ rất áy náy”.
“Hơn nữa, lâu lắm rồi tôi không gặp cô bạn thân của mình, vừa hay nhân cơ hội này đi gặp cô ấy một lần”.
“Được thôi, lên xe đi”.
Không biết Thẩm Lăng Khê đã ngồi xổm ở đây bao lâu rồi, cô gái này đã muốn đích thân đi thì đi vậy, Sở Phàm có đủ tự tin có thể khiến người khác không phát hiện ra cô ấy.
Sau khi lên xe, Sở Phàm thản nhiên nói: “Vừa rồi người nghe trộm bên ngoài phòng làm việc cũng là cô phải không?”
“Cậu chủ, sao cậu biết vậy?”
Thẩm Lăng Khê mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn người đàn ông bằng tuổi đang ở bên cạnh cô với vẻ kinh ngạc.
Sở Phàm cười, không nói gì.
Có những chuyện hai người đã lựa chọn không nói ra.
Ví dụ như Sở Phàm đã phát hiện ra anh chính là người qua đường cứu Thẩm Lăng Khê năm đó.
Còn Thẩm Lăng Khê có lẽ đã sớm nhớ ra chuyện này từ lâu nên khoảng thời gian vừa rồi cô ấy không còn gọi Sở Phàm là “cậu chủ” nữa mà gọi thẳng tên của anh.
Chỉ đáng tiếc là đầu Sở Phàm bị thiếu mất dây thần kinh nên ngây ngô không hiểu gì.
Người bạn thân của Thẩm Lăng Khê tên là Châu Lê Phương, hai người là bạn ngồi cùng bàn ba năm học cấp ba với nhau.
Hai người không chỉ thân thiết mà thành tích học tập cùng đều xếp top đầu.
Chỉ có điều khi thi cuối cấp, một người đăng ký trường chuyên nghiệp 985 ở thành phố khác, còn Thẩm Lăng Khê thì đăng ký thi vào trường đại học hý kịch Đông Hải, từ đó con đường của hai người mỗi lúc một xa, tính tới nay cũng đã gần năm năm không gặp nhau rồi.
Cô chỉ mơ hồ ghi nhớ được là nhà của Châu Lê Phương sống ở khu nào, còn cô ta có chuyển đi hay không thì Lăng Khê không rõ.
Cả đoạn đường đi không ngừng nghỉ, sau khi tới khu dân cư, Sở Phàm bảo Thẩm Lăng Khê ở yên trong xe, còn anh bước xuống nghe ngóng tình hình, kết quả là sau khi thăm dò một vòng thì anh mới biết Châu Lê Phương đã lấy chồng sau khi tốt nghiệp và đã chuyển tới ở với gia đình nhà chồng rồi.
Sau khi có được địa chỉ, Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê lại đi vòng hơn nửa thành phố Vân Hải, cuối cùng cũng gặp được Châu Lê Phương ở một cửa hàng trong khu dân cư.
Lúc này, Thẩm Lăng Khê đã biến thành một người khác dưới thuật hóa trang tinh vi của Sở Phàm nên cô ấy có thể nghiễm nhiên xuống xe mà không cần phải lo lắng sẽ bị nhận ra.
Thế nhưng cô ấy sững sờ, không dám lên tiếng nhận người quen khi nhìn thấy người phụ nữ tàn tạ đang dắt theo hai đứa trẻ, tay còn xách đủ loại hoa quả, rau cỏ trước mặt.
“Có đúng là cô ta không?”
Sở Phàm đứng cạnh hỏi.
“Không sai, nhưng cô ấy…”
Thẩm Lăng Khê không biết phải nói thế nào, Châu Lê Phương trước đây từng là hoa khôi cùng cấp với cô ấy.
Hai người không chỉ học giỏi mà nhan sắc còn đều vượt trội.
Vậy mà mới năm năm trôi qua, Thẩm Lăng Khê thì không hề xấu đi mà còn ngày càng xinh đẹp quyến rũ hơn trước.
Còn Châu Lê Phương lại biến thành một bà mẹ như sắp bốn mươi, đeo cặp kính dày cộp, đầu tóc rối bời, mặc đồ ngủ ở nhà, khi nói chuyện còn nhìn thấy cả mảnh hành dính ở kẽ răng.
Với bộ dạng này thì chẳng ai tin trước đây cô ta là hoa khôi được vô số nam sinh thầm thương trộm nhớ.
“Không sai là được rồi, để tôi đi hỏi”.
Sở Phàm mơ hồ đoán ra Thẩm Lăng Khê đang nghĩ gì, anh vỗ vai cô gái, ra hiệu cô ngồi vào xe đợi còn anh thì đi về phía Châu Lê Phương.
“Chào cô, xin hỏi có phải là cô Châu Lê Phương không?”
Sở Phàm đứng trước mặt Châu Lê Phương, lên tiếng hỏi.
Châu Lê Phương dừng bước, nhìn Sở Phàm trẻ măng từ đầu tới chân với vẻ nghi ngờ, cô ta cười chế giễu: “Ấy, anh đẹp trai tới từ nơi nào mà lại chủ động bắt chuyện với bà, cũng to gan nhỉ, anh có biết chồng tôi là ai không?”
Sở Phàm tối mặt, không nhịn nổi bèn nói: “Tôi không định bắt chuyện với cô mà là một người bạn cũ muốn gặp cô”.
“Bạn cũ của tôi sao? Ai vậy?”
Rõ ràng Châu Lê Phương không tin Sở Phàm, bèn hỏi lại.
Sở Phàm liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai để ý thì anh mới thấp giọng nói: “Thẩm Lăng Khê”.
“Cái gì, Thẩm Lăng Khê sao?”
Bộ dạng lúc đầu của Châu Lê Phương rất không quan tâm, nhưng sau đó cô ta giống như giẫm phải đuôi mèo, nhảy cẫng lên, định hét lớn.
Sở Phàm nhanh tay nhanh mắt tiến tới, bụm miệng cô ta lại.
“Đừng có hét ầm lên, không được để người khác phát hiện Thẩm Lăng Khê đang ở đây”, Sở Phàm vội vàng nói.
“Ư ư ư!”
Châu Lê Phương gật đầu lia lịa, Sở Phàm mới buông tay ra khỏi miệng cô ta.
Sau đó người phụ nữ đưa những túi đồ cho hai đứa trẻ bên cạnh, dặn dò: “Cậu cả, con đưa em út về trước đi, nếu bố hỏi mẹ đi đâu thì con nói là mẹ làm rơi đồ trong chợ, phải quay lại tìm, biết chưa?”
“Con biết rồi mẹ!”
Đưa bé lớn tuổi hơn ngoan ngoãn trả lời, sau đó khệ nệ xách cái túi dẫn em mình đi về nhà.
Nhìn hai đứa trẻ đi vào tòa nhà, Châu Lê Phương mới đi theo Sở Phàm, họ vội vã ra khỏi khu dân cư, tới chiếc xe trông hết sức bình thường được đậu bên đường.
Ở bên trong xe, Thẩm Lăng Khê đã tẩy trang, để lộ khuôn mặt thật của mình.
Sau khi Châu Lê Phương lên xe, hai người nhìn nhau, khuôn mặt để lộ biểu cảm không dám tin.
“Phương Phương…”
“Lăng Khê, đúng là cậu rồi!”
Thẩm Lăng Khê khẽ reo lên, mắt Châu Lê Phương thì đỏ hoe, cô ta nhào tới ôm chặt Thẩm Lăng Khê, giọng nói tràn đầy sự nhớ nhung và oán trách.
“Con bé này, trở thành ngôi sao rồi thì quên tớ luôn, cậu có biết tớ nhớ cậu nhiều như nào không, lúc tớ cưới cũng chẳng tìm được cậu để làm phù dâu nữa, cậu có biết tớ đau lòng thế nào không?”, Châu Lê Phương trách móc nặng nề, còn nhéo Thẩm Lăng Khê vài cái.
Thẩm Lăng Khê biết mình đuối lý nên không những không phản kháng mà còn để đối phương tự ý “trừng phạt” mình.
Một lúc sau, khi tâm trạng của hai cô gái đã ổn định, Sở Phàm mới nói: “Được rồi Lăng Khê, hôm nay không phải chỉ đơn giản tới ôn lại chuyện cũ đâu, cô mau nói chuyện chính đi”.
“Chuyện chính à, là chuyện gì vậy?”
Châu Lê Phương cảm thấy hoang mang.
Thẩm Lăng Khê bất lực bèn nói sơ qua đầu đuôi câu chuyện cho cô ta nghe.
Châu Lê Phương tỏ ra tức giận sau khi nghe xong: “Cái tên Chiêm Đào đó thật đáng ghét, khi còn ở trường tớ đã biết ngay anh ta chẳng phải loại người tốt đẹp gì, lúc đó tớ nói cậu đừng nhận lời mà cậu không nghe, giờ hối hận rồi chứ gì?”
Mặc dù giọng nói của cô ta chứa đựng sự chỉ trích nhưng Sở Phàm có thể nhận ra cô ta đang quan tâm tới Thẩm Lăng Khê.
“Cô Châu, bây giờ trách móc không có tác dụng gì, cô có thể làm chứng giúp Thẩm Lăng Khê rằng thực ra giữa cô ấy và người đàn ông tên Chiêm Đào kia không hề xảy ra tiếp xúc thân mật nào không?”, Sở Phàm nói.
Châu Lê Phương suy nghĩ rồi nói: “Đương nhiên tôi có thể làm chứng cho Thẩm Lăng Khê nhưng tôi lo cũng không có tác dụng, sau khi tôi kết hôn đều dốc lòng dốc sức chăm lo cho gia đình, anh cũng nhìn thấy hai đứa nhỏ tôi dẫn đi chợ lúc nãy đấy, lâu lắm rồi tôi không quan tâm tới những thứ trên mạng, giờ tôi đứng ra làm chứng thì người khác có tin không?”
Sở Phàm cảm thấy rất kỳ lạ, dù đám hóng hớt kia rất dễ bị lừa, nhưng nếu anh trở thành người làm chứng thật thì bọn họ cũng sẽ không chấp nhận đâu!
Có ai từng chứng kiến nghệ sĩ nhà người ta dính scandal rồi ông chủ của nghệ sĩ đó trở thành người làm chứng bao giờ chưa.
Vậy chẳng phải là tự biên tự diễn, chưa nói đã khai sao?
“Cậu chủ, nếu không tìm ra được người nào đứng ra giúp đỡ thì thực ra vẫn có một người có thể làm chứng”, Lục Bình bỗng nhiên lên tiếng.
“Ai thế?”, Sở Phàm vội vàng hỏi.
“Khi còn học cấp ba, Lăng Khê có một người bạn rất thân, cô ta biết rõ chuyện của Lăng Khê và cha nội đó, nếu cô ta ra mặt thì có thể chứng minh được sự trong sạch giữa Lăng Khê và người kia, tới lúc đó chúng ta tìm thêm các tổ chức chuyên nghiệp, giám định những bức ảnh trên mạng kia đều là giả thì sẽ không còn vấn đề gì nữa”.
“Vậy để tôi đi tìm người đó”.
Sở Phàm suy nghĩ rồi nói: “Ông là ông chủ của công ty giải trí Hành Tinh, nhất cử nhất động của ông bây giờ đều bị giám sát, nếu ông đi tìm người ta thì chắc chắn một vài kênh truyền thông bất lương sẽ suy đoán chúng ta đi mua chuộc người khác. Đúng là bây giờ tôi có chút danh tiếng ở thành phố Vân Hải thật nhưng có rất ít người biết mối quan hệ giữa tôi và Lăng Khê, nên tôi đi thì hay hơn”.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất thì Sở Phàm không hề nói ra.
Nếu chuyện này đúng là mưu kế của con cháu nhà họ Sở thì chắc chắn cô bạn thân kia cũng chính là đối tượng mà bọn họ sẽ đi tranh giành.
Để Lục Bình đi, chắc chắn sẽ không có được lợi lộc gì.
Chi bằng đích thân anh ra trận, tiện thể coi xem rốt cuộc ai là người dám ra tay với anh!
Sau khi quyết định, Sở Phàm liền chuẩn bị hành động.
Có được địa chỉ, Sở Phàm đi thẳng tới bãi đỗ xe, thế nhưng anh phát hiện ra điều gì đó khi vừa bước tới cạnh chiếc xe.
Anh thở dài bất đắc dĩ rồi nói vọng qua đầu xe bên kia: “Ra đi, tôi phát hiện ra cô rồi”.
Vừa dứt lời, một bóng hình từ đầu xe bên kia từ từ đứng dậy, khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành để lộ vẻ căng thẳng và bất an.
Đó chính là Thẩm Lăng Khê.
“Cậu chủ, tôi…”
Bị Sở Phàm tóm gáy, Thẩm Lăng Khê đang định giải thích thì Sở Phàm đã gạt tay: “Không cần nói nữa, cô muốn đi cùng tôi phải không?”
“Đúng vậy!”
Đôi mắt Thẩm Lăng Khê sáng rực, cô ấy vội vàng nói: “Chuyện này dù sao cũng do tôi làm không tốt nên mới để đối phương nắm được thời cơ, nếu cứ để tôi né tránh, bắt mọi người hứng chịu mưa bão thì tôi sẽ rất áy náy”.
“Hơn nữa, lâu lắm rồi tôi không gặp cô bạn thân của mình, vừa hay nhân cơ hội này đi gặp cô ấy một lần”.
“Được thôi, lên xe đi”.
Không biết Thẩm Lăng Khê đã ngồi xổm ở đây bao lâu rồi, cô gái này đã muốn đích thân đi thì đi vậy, Sở Phàm có đủ tự tin có thể khiến người khác không phát hiện ra cô ấy.
Sau khi lên xe, Sở Phàm thản nhiên nói: “Vừa rồi người nghe trộm bên ngoài phòng làm việc cũng là cô phải không?”
“Cậu chủ, sao cậu biết vậy?”
Thẩm Lăng Khê mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn người đàn ông bằng tuổi đang ở bên cạnh cô với vẻ kinh ngạc.
Sở Phàm cười, không nói gì.
Có những chuyện hai người đã lựa chọn không nói ra.
Ví dụ như Sở Phàm đã phát hiện ra anh chính là người qua đường cứu Thẩm Lăng Khê năm đó.
Còn Thẩm Lăng Khê có lẽ đã sớm nhớ ra chuyện này từ lâu nên khoảng thời gian vừa rồi cô ấy không còn gọi Sở Phàm là “cậu chủ” nữa mà gọi thẳng tên của anh.
Chỉ đáng tiếc là đầu Sở Phàm bị thiếu mất dây thần kinh nên ngây ngô không hiểu gì.
Người bạn thân của Thẩm Lăng Khê tên là Châu Lê Phương, hai người là bạn ngồi cùng bàn ba năm học cấp ba với nhau.
Hai người không chỉ thân thiết mà thành tích học tập cùng đều xếp top đầu.
Chỉ có điều khi thi cuối cấp, một người đăng ký trường chuyên nghiệp 985 ở thành phố khác, còn Thẩm Lăng Khê thì đăng ký thi vào trường đại học hý kịch Đông Hải, từ đó con đường của hai người mỗi lúc một xa, tính tới nay cũng đã gần năm năm không gặp nhau rồi.
Cô chỉ mơ hồ ghi nhớ được là nhà của Châu Lê Phương sống ở khu nào, còn cô ta có chuyển đi hay không thì Lăng Khê không rõ.
Cả đoạn đường đi không ngừng nghỉ, sau khi tới khu dân cư, Sở Phàm bảo Thẩm Lăng Khê ở yên trong xe, còn anh bước xuống nghe ngóng tình hình, kết quả là sau khi thăm dò một vòng thì anh mới biết Châu Lê Phương đã lấy chồng sau khi tốt nghiệp và đã chuyển tới ở với gia đình nhà chồng rồi.
Sau khi có được địa chỉ, Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê lại đi vòng hơn nửa thành phố Vân Hải, cuối cùng cũng gặp được Châu Lê Phương ở một cửa hàng trong khu dân cư.
Lúc này, Thẩm Lăng Khê đã biến thành một người khác dưới thuật hóa trang tinh vi của Sở Phàm nên cô ấy có thể nghiễm nhiên xuống xe mà không cần phải lo lắng sẽ bị nhận ra.
Thế nhưng cô ấy sững sờ, không dám lên tiếng nhận người quen khi nhìn thấy người phụ nữ tàn tạ đang dắt theo hai đứa trẻ, tay còn xách đủ loại hoa quả, rau cỏ trước mặt.
“Có đúng là cô ta không?”
Sở Phàm đứng cạnh hỏi.
“Không sai, nhưng cô ấy…”
Thẩm Lăng Khê không biết phải nói thế nào, Châu Lê Phương trước đây từng là hoa khôi cùng cấp với cô ấy.
Hai người không chỉ học giỏi mà nhan sắc còn đều vượt trội.
Vậy mà mới năm năm trôi qua, Thẩm Lăng Khê thì không hề xấu đi mà còn ngày càng xinh đẹp quyến rũ hơn trước.
Còn Châu Lê Phương lại biến thành một bà mẹ như sắp bốn mươi, đeo cặp kính dày cộp, đầu tóc rối bời, mặc đồ ngủ ở nhà, khi nói chuyện còn nhìn thấy cả mảnh hành dính ở kẽ răng.
Với bộ dạng này thì chẳng ai tin trước đây cô ta là hoa khôi được vô số nam sinh thầm thương trộm nhớ.
“Không sai là được rồi, để tôi đi hỏi”.
Sở Phàm mơ hồ đoán ra Thẩm Lăng Khê đang nghĩ gì, anh vỗ vai cô gái, ra hiệu cô ngồi vào xe đợi còn anh thì đi về phía Châu Lê Phương.
“Chào cô, xin hỏi có phải là cô Châu Lê Phương không?”
Sở Phàm đứng trước mặt Châu Lê Phương, lên tiếng hỏi.
Châu Lê Phương dừng bước, nhìn Sở Phàm trẻ măng từ đầu tới chân với vẻ nghi ngờ, cô ta cười chế giễu: “Ấy, anh đẹp trai tới từ nơi nào mà lại chủ động bắt chuyện với bà, cũng to gan nhỉ, anh có biết chồng tôi là ai không?”
Sở Phàm tối mặt, không nhịn nổi bèn nói: “Tôi không định bắt chuyện với cô mà là một người bạn cũ muốn gặp cô”.
“Bạn cũ của tôi sao? Ai vậy?”
Rõ ràng Châu Lê Phương không tin Sở Phàm, bèn hỏi lại.
Sở Phàm liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai để ý thì anh mới thấp giọng nói: “Thẩm Lăng Khê”.
“Cái gì, Thẩm Lăng Khê sao?”
Bộ dạng lúc đầu của Châu Lê Phương rất không quan tâm, nhưng sau đó cô ta giống như giẫm phải đuôi mèo, nhảy cẫng lên, định hét lớn.
Sở Phàm nhanh tay nhanh mắt tiến tới, bụm miệng cô ta lại.
“Đừng có hét ầm lên, không được để người khác phát hiện Thẩm Lăng Khê đang ở đây”, Sở Phàm vội vàng nói.
“Ư ư ư!”
Châu Lê Phương gật đầu lia lịa, Sở Phàm mới buông tay ra khỏi miệng cô ta.
Sau đó người phụ nữ đưa những túi đồ cho hai đứa trẻ bên cạnh, dặn dò: “Cậu cả, con đưa em út về trước đi, nếu bố hỏi mẹ đi đâu thì con nói là mẹ làm rơi đồ trong chợ, phải quay lại tìm, biết chưa?”
“Con biết rồi mẹ!”
Đưa bé lớn tuổi hơn ngoan ngoãn trả lời, sau đó khệ nệ xách cái túi dẫn em mình đi về nhà.
Nhìn hai đứa trẻ đi vào tòa nhà, Châu Lê Phương mới đi theo Sở Phàm, họ vội vã ra khỏi khu dân cư, tới chiếc xe trông hết sức bình thường được đậu bên đường.
Ở bên trong xe, Thẩm Lăng Khê đã tẩy trang, để lộ khuôn mặt thật của mình.
Sau khi Châu Lê Phương lên xe, hai người nhìn nhau, khuôn mặt để lộ biểu cảm không dám tin.
“Phương Phương…”
“Lăng Khê, đúng là cậu rồi!”
Thẩm Lăng Khê khẽ reo lên, mắt Châu Lê Phương thì đỏ hoe, cô ta nhào tới ôm chặt Thẩm Lăng Khê, giọng nói tràn đầy sự nhớ nhung và oán trách.
“Con bé này, trở thành ngôi sao rồi thì quên tớ luôn, cậu có biết tớ nhớ cậu nhiều như nào không, lúc tớ cưới cũng chẳng tìm được cậu để làm phù dâu nữa, cậu có biết tớ đau lòng thế nào không?”, Châu Lê Phương trách móc nặng nề, còn nhéo Thẩm Lăng Khê vài cái.
Thẩm Lăng Khê biết mình đuối lý nên không những không phản kháng mà còn để đối phương tự ý “trừng phạt” mình.
Một lúc sau, khi tâm trạng của hai cô gái đã ổn định, Sở Phàm mới nói: “Được rồi Lăng Khê, hôm nay không phải chỉ đơn giản tới ôn lại chuyện cũ đâu, cô mau nói chuyện chính đi”.
“Chuyện chính à, là chuyện gì vậy?”
Châu Lê Phương cảm thấy hoang mang.
Thẩm Lăng Khê bất lực bèn nói sơ qua đầu đuôi câu chuyện cho cô ta nghe.
Châu Lê Phương tỏ ra tức giận sau khi nghe xong: “Cái tên Chiêm Đào đó thật đáng ghét, khi còn ở trường tớ đã biết ngay anh ta chẳng phải loại người tốt đẹp gì, lúc đó tớ nói cậu đừng nhận lời mà cậu không nghe, giờ hối hận rồi chứ gì?”
Mặc dù giọng nói của cô ta chứa đựng sự chỉ trích nhưng Sở Phàm có thể nhận ra cô ta đang quan tâm tới Thẩm Lăng Khê.
“Cô Châu, bây giờ trách móc không có tác dụng gì, cô có thể làm chứng giúp Thẩm Lăng Khê rằng thực ra giữa cô ấy và người đàn ông tên Chiêm Đào kia không hề xảy ra tiếp xúc thân mật nào không?”, Sở Phàm nói.
Châu Lê Phương suy nghĩ rồi nói: “Đương nhiên tôi có thể làm chứng cho Thẩm Lăng Khê nhưng tôi lo cũng không có tác dụng, sau khi tôi kết hôn đều dốc lòng dốc sức chăm lo cho gia đình, anh cũng nhìn thấy hai đứa nhỏ tôi dẫn đi chợ lúc nãy đấy, lâu lắm rồi tôi không quan tâm tới những thứ trên mạng, giờ tôi đứng ra làm chứng thì người khác có tin không?”