Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 456: Xác định tình cảm
“Gừ—–Gầm!”
Sở Phàm xông vào được một lát thì phía sâu trong phòng thí nghiệm liền phát ra tiếng gầm rú giận dữ.
Ngay sau đó thì thấy Sở Phàm và con quái vật người đầy vảy lao ra ngoài.
Tuy rằng toàn thân con quái vật đều là những chất dịch chứa đầy nọc độc nhưng Sở Phàm vận nội lực đến cực điểm, tạo ra một luồng gió luân chuyển bao trùm bên ngoài cơ thể anh khiến cho bất kỳ một dịch nhầy nào bắn vào người anh đều bị đẩy ra ngoài.
Con quái vật này không còn nghi ngờ gì nữa chính là Vương Quyền.
Không ngờ những vết thương vừa mới ban nãy bị Sở Phàm đánh vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đã hồi phục như ban đầu.
Không chỉ có vậy mà lớp vảy trên cơ thể anh ta lại càng trở nên cứng hơn, giúp cho khả năng chống trọi với những cú đánh cũng mạnh hơn.
“Khá lắm, siêu anh hùng Saiyan đây à!”
Ba cú đấm liên tiếp tung ra khiến Vương Quyền bị đánh lùi về phía sau, đồng thời cũng khiến nắm đấm của Sở Phàm cảm thấy tê rát.
Sau khi bị thương nặng rồi lại hồi phục trở lại mà sức mạnh còn tăng lên thì đích thị là siêu anh hùng Saiyan rồi.
Hoàng Phụng đứng ở cửa phòng thí nghiệm, cô lo lắng nhìn về phía hai người đang đánh nhau.
Cũng may cho dù sức mạnh của Vương Quyền có tăng lên nhưng cũng chưa phải là đối thủ của Sở Phàm, một lát sau thì Sở Phàm cũng đã thích ứng được với biên độ của đối thủ.
Tuy nhiên chỉ trong vài hiệp đấu thì đã khiến Vương Quyền phải gào lên thảm thiết, lớp vảy trên người anh ta bị đánh đến mức toác ra, lúc này dịch nhầy kia cũng chảy ra vô cùng ghê tởm.
“Nằm im xuống!”
Thấy Vương Quyền đã không còn khả năng kháng cự nữa thì Sở Phàm lại đá tiếp một cú khiến anh ta bay ra phía xa.
Vương Quyền hét lên đau đớn, cơ thể anh ta văng ra đập mạnh vào bức tường trong phòng thí nghiệm rồi rơi xuống đất, và không còn nhúc nhích được nữa.
Sở Phàm tiến lại kiểm tra, sau khi xác định Vương Quyền không còn sự nguy hiểm nào vào lúc này nữa anh mới ra hiệu cho Hoàng Phụng bước vào.
“Cảm ơn anh!”
Hoàng Phụng cảm kích nhìn Sở Phàm, sau đó cô lập tức chạy đến trước mặt Vương Quyền, giọng run run: “Vương Quyền, Vương Quyền anh có nghe thấy tôi nói không, tôi là Hoàng Phụng đây!”
Cô vốn tưởng rằng Vương Quyền trở nên như vậy thì đã hoàn toàn trở thành một con quái vật rồi không thể nào còn nghe hiểu tiếng người nữa.
Nhưng khoảng khắc âm thanh của Hoàng Phụng vang lên thì cơ thể Vương Quyền lại khẽ run lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
“Có hiệu quả đấy, Hoàng Phụng cô cứ tiếp tục đi!”, Sở Phàm ngạc nhiên nói.
Hoàng Phụng gật đầu nói: “Vương Quyền, là tôi có lỗi với anh, nếu tôi không ngang ngược một mình xông tới nơi này thì anh cũng sẽ không liều mạng chấp nhận nguy hiểm mà tới cứu tôi!”
“Rõ ràng anh nhát gan như vậy mà, trước đây anh chỉ dám khua môi múa mép trước mặt tôi thôi, vậy mà lần này anh lại lấy hết can đảm một mình đến cứu tôi, chắc hẳn anh đã chịu nhiều khổ cực rồi đúng không?”
“Chúng ta cùng nhau lớn lên, anh luôn là người chăm sóc tôi nhưng tôi lại chê anh không đủ dũng cảm, chê anh không mạnh mẽ như những quân sĩ khác trong bộ đội, vậy mà anh chưa từng oán trách tôi một lời, trái lại còn luôn âm thầm ở bên cạnh tôi theo sát tôi, nhưng đâu có ai biết được rằng anh cũng là một người con cưng của nhà họ Vương cơ mà!”
Nói đến đây, đôi mắt của Hoàng Phụng như sắp mờ đi.
Không biết kể từ khi nào cô lại trở nên chán ghét Vương Quyền, không thích tính cách thiếu quyết đoán không có chủ kiến của anh ta, lại càng không thích ánh mắt rực lửa và lắng sâu khi anh nhìn cô nữa.
Nhưng tất cả những điều đó lại không làm cho Vương Quyền thay đổi tình cảm với cô, anh vẫn luôn ở bên cô, nghe lời cô và coi cô là duy nhất.
Lần này lại vì cứu cô mà mới rơi vào hoàn cảnh này, một người như vậy sao có thể khiến cô không động lòng cho được?
“Vương Quyền, anh có nghe thấy tôi nói không, anh mau tỉnh lại đi được không, chỉ cần anh có thể tỉnh lại thì tôi sẽ đồng ý làm bạn gái anh!”
Nói đến đây thì Hoàng Phụng đã có chút nghẹn ngào, bàn tay cô giữ chặt đôi môi đỏ, nước mắt cứ thế tuôn trào lăn dài trên làn da trắng nõn, từng giọt từng giọt rơi lên người Vương Quyền.
Sở Phàm vốn dĩ chỉ đứng bên cạnh quan sát thôi nhưng đột nhiên anh phát hiện ra Vương Quyền đã cử động một chút.
Không thể nào, tên này đã không còn sức lực để mà động đậy được nữa, chẳng lẽ sức mạnh của anh ta lại bùng phát?
Sở Phàm chợt cảm thấy hoang mang, khi anh chuẩn bị kéo Hoàng Phụng ra thì lại nghe thấy một âm thanh khàn đục vang lên: “Em Phụng, những lời lúc nãy em nói là thật sao?”
Lời nói vừa thốt ra thì cả Sở Phàm và Hoàng Phụng đều lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.
Bọn họ chăm chú nhìn vào Vương Quyền, chỉ thấy những lớp vảy màu xanh trên người anh ta nhanh chóng bong tróc ra, để lộ lớp da thịt của con người.
Anh ta ngước đầu dậy một cách khó khăn rồi nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc rồi nhìn Hoàng Phụng: “Hình như anh đã gặp một cơn ác mộng rất dài và rất đáng sợ, giờ tỉnh dậy được nhìn thấy em, thực sự là quá tốt rồi”.
“Tốt cái đầu anh đấy!”
Cuối cùng Hoàng Phụng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô không kìm được mà cho anh ta một cái bạt tai nhẹ.
Sở Phàm đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trong lòng thầm nói với Hoàng Phụng, do “nguyên nhân đặc biệt” mới khiến Vương Quyền trở nên như vậy, rốt cục thì nguyên nhân đặc biệt kia là để chỉ điều gì?
Chỉ có điều Hoàng Phụng không chịu nói ra, cho nên anh cũng không thể ép cô nói ra được.
“Sở Phàm, sao cậu lại ở đây?”
Lúc này Vương Quyền đã được Hoàng Phụng đỡ dậy.
Anh ta vừa nhìn thấy Sở Phàm liền hỏi.
Sở Phàm sững người rồi nói: “Tôi chỉ vô tình đi qua đây mà thôi, anh không cần quan tâm đến tôi đâu”.
“Thôi được rồi, thời gian gấp gáp chúng ta mau rồi khỏi đây thôi”.
Sau khi định thần lại thì Sở Phàm nói với Hoàng Phụng.
Cô gật đầu đồng ý rồi dìu Vương Quyền cùng rời đi.
Vương Quyền nhìn người thương bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy thật khó tin và cũng vô cùng kinh ngạc.
Khi còn nhỏ, mối quan hệ của anh ta và Hoàng Phụng rất tốt nhưng khi lớn dần lên thì Hoàng Phụng lại càng ngày càng ghét anh, cho dù anh có làm thế nào thì cũng không thể làm cho Hoàng Phụng hài lòng.
Sau đó vì để có được người phụ nữ mà anh ta ngày nhớ đêm mong thì có những lúc anh ta thậm chí còn có những suy nghĩ đen tối, chỉ có điều còn chưa kịp thực hiện thì Hoàng Phụng đã mất tích rồi.
Và tiếp sau đó thì chính là cảnh tượng lúc này.
Hoàng Phụng đột nhiên lại chấp nhận sự theo đuổi của anh, đồng nghĩa với việc anh đã có được cô rồi sao?
Với suy nghĩ này, Vương Quyền chỉ cảm thấy mọi thứ từ trước đến giờ thật mơ hồ, nếu không phải Hoàng Phụng dìu anh ta thì có lẽ anh ta cũng không thể đứng vững mà đi được nữa.
“Mọi chuyện đã xử lý xong rồi sao?”
Tại lối vào phòng điều khiển, lúc này Hứa Vạn Sơn vẫn đang chỉ huy các nhân viên cảnh sát thu thập chứng cứ phạm tội của Lý Ý Đức.
Không ngờ quay người lại anh liền nhìn thấy Sở Phàm và Hoàng Phụng, còn có cả Vương Quyền yếu ớt đang bước tới, chuyện này khiến anh vô cùng xúc động, hiệu xuất cũng khá nhanh đấy chứ.
Còn trên suốt đường đi, Vương Quyền cũng được nghe Hoàng Phụng kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Khi biết được bản thân mình biến thành tên quái vật độc ác chỉ biết giết người thì ánh mắt Vương Quyền bỗng tỏ ra sợ hãi và kinh ngạc, giống như đang liên tưởng đến chuyện gì đó vô cùng đáng sợ vậy.
Sở Phàm luôn ở bên cạnh quan sát, cho nên sự thay đổi trong ánh mắt của anh ta anh đương nhiên cũng thấy được.
“Cũng thú vị đấy”.
Trong lòng anh thầm lẩm bẩm, nhưng cũng không tỏ ra thái độ khác thường gì.
Nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc, cuối cùng anh cũng đã có thể rút lui rồi.
Nhưng tiếp theo đây là chuyện vô cùng quan trọng mà anh sắp phải đối mặt!
Sở Phàm xông vào được một lát thì phía sâu trong phòng thí nghiệm liền phát ra tiếng gầm rú giận dữ.
Ngay sau đó thì thấy Sở Phàm và con quái vật người đầy vảy lao ra ngoài.
Tuy rằng toàn thân con quái vật đều là những chất dịch chứa đầy nọc độc nhưng Sở Phàm vận nội lực đến cực điểm, tạo ra một luồng gió luân chuyển bao trùm bên ngoài cơ thể anh khiến cho bất kỳ một dịch nhầy nào bắn vào người anh đều bị đẩy ra ngoài.
Con quái vật này không còn nghi ngờ gì nữa chính là Vương Quyền.
Không ngờ những vết thương vừa mới ban nãy bị Sở Phàm đánh vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đã hồi phục như ban đầu.
Không chỉ có vậy mà lớp vảy trên cơ thể anh ta lại càng trở nên cứng hơn, giúp cho khả năng chống trọi với những cú đánh cũng mạnh hơn.
“Khá lắm, siêu anh hùng Saiyan đây à!”
Ba cú đấm liên tiếp tung ra khiến Vương Quyền bị đánh lùi về phía sau, đồng thời cũng khiến nắm đấm của Sở Phàm cảm thấy tê rát.
Sau khi bị thương nặng rồi lại hồi phục trở lại mà sức mạnh còn tăng lên thì đích thị là siêu anh hùng Saiyan rồi.
Hoàng Phụng đứng ở cửa phòng thí nghiệm, cô lo lắng nhìn về phía hai người đang đánh nhau.
Cũng may cho dù sức mạnh của Vương Quyền có tăng lên nhưng cũng chưa phải là đối thủ của Sở Phàm, một lát sau thì Sở Phàm cũng đã thích ứng được với biên độ của đối thủ.
Tuy nhiên chỉ trong vài hiệp đấu thì đã khiến Vương Quyền phải gào lên thảm thiết, lớp vảy trên người anh ta bị đánh đến mức toác ra, lúc này dịch nhầy kia cũng chảy ra vô cùng ghê tởm.
“Nằm im xuống!”
Thấy Vương Quyền đã không còn khả năng kháng cự nữa thì Sở Phàm lại đá tiếp một cú khiến anh ta bay ra phía xa.
Vương Quyền hét lên đau đớn, cơ thể anh ta văng ra đập mạnh vào bức tường trong phòng thí nghiệm rồi rơi xuống đất, và không còn nhúc nhích được nữa.
Sở Phàm tiến lại kiểm tra, sau khi xác định Vương Quyền không còn sự nguy hiểm nào vào lúc này nữa anh mới ra hiệu cho Hoàng Phụng bước vào.
“Cảm ơn anh!”
Hoàng Phụng cảm kích nhìn Sở Phàm, sau đó cô lập tức chạy đến trước mặt Vương Quyền, giọng run run: “Vương Quyền, Vương Quyền anh có nghe thấy tôi nói không, tôi là Hoàng Phụng đây!”
Cô vốn tưởng rằng Vương Quyền trở nên như vậy thì đã hoàn toàn trở thành một con quái vật rồi không thể nào còn nghe hiểu tiếng người nữa.
Nhưng khoảng khắc âm thanh của Hoàng Phụng vang lên thì cơ thể Vương Quyền lại khẽ run lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
“Có hiệu quả đấy, Hoàng Phụng cô cứ tiếp tục đi!”, Sở Phàm ngạc nhiên nói.
Hoàng Phụng gật đầu nói: “Vương Quyền, là tôi có lỗi với anh, nếu tôi không ngang ngược một mình xông tới nơi này thì anh cũng sẽ không liều mạng chấp nhận nguy hiểm mà tới cứu tôi!”
“Rõ ràng anh nhát gan như vậy mà, trước đây anh chỉ dám khua môi múa mép trước mặt tôi thôi, vậy mà lần này anh lại lấy hết can đảm một mình đến cứu tôi, chắc hẳn anh đã chịu nhiều khổ cực rồi đúng không?”
“Chúng ta cùng nhau lớn lên, anh luôn là người chăm sóc tôi nhưng tôi lại chê anh không đủ dũng cảm, chê anh không mạnh mẽ như những quân sĩ khác trong bộ đội, vậy mà anh chưa từng oán trách tôi một lời, trái lại còn luôn âm thầm ở bên cạnh tôi theo sát tôi, nhưng đâu có ai biết được rằng anh cũng là một người con cưng của nhà họ Vương cơ mà!”
Nói đến đây, đôi mắt của Hoàng Phụng như sắp mờ đi.
Không biết kể từ khi nào cô lại trở nên chán ghét Vương Quyền, không thích tính cách thiếu quyết đoán không có chủ kiến của anh ta, lại càng không thích ánh mắt rực lửa và lắng sâu khi anh nhìn cô nữa.
Nhưng tất cả những điều đó lại không làm cho Vương Quyền thay đổi tình cảm với cô, anh vẫn luôn ở bên cô, nghe lời cô và coi cô là duy nhất.
Lần này lại vì cứu cô mà mới rơi vào hoàn cảnh này, một người như vậy sao có thể khiến cô không động lòng cho được?
“Vương Quyền, anh có nghe thấy tôi nói không, anh mau tỉnh lại đi được không, chỉ cần anh có thể tỉnh lại thì tôi sẽ đồng ý làm bạn gái anh!”
Nói đến đây thì Hoàng Phụng đã có chút nghẹn ngào, bàn tay cô giữ chặt đôi môi đỏ, nước mắt cứ thế tuôn trào lăn dài trên làn da trắng nõn, từng giọt từng giọt rơi lên người Vương Quyền.
Sở Phàm vốn dĩ chỉ đứng bên cạnh quan sát thôi nhưng đột nhiên anh phát hiện ra Vương Quyền đã cử động một chút.
Không thể nào, tên này đã không còn sức lực để mà động đậy được nữa, chẳng lẽ sức mạnh của anh ta lại bùng phát?
Sở Phàm chợt cảm thấy hoang mang, khi anh chuẩn bị kéo Hoàng Phụng ra thì lại nghe thấy một âm thanh khàn đục vang lên: “Em Phụng, những lời lúc nãy em nói là thật sao?”
Lời nói vừa thốt ra thì cả Sở Phàm và Hoàng Phụng đều lộ ra vẻ kinh ngạc vô cùng.
Bọn họ chăm chú nhìn vào Vương Quyền, chỉ thấy những lớp vảy màu xanh trên người anh ta nhanh chóng bong tróc ra, để lộ lớp da thịt của con người.
Anh ta ngước đầu dậy một cách khó khăn rồi nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc rồi nhìn Hoàng Phụng: “Hình như anh đã gặp một cơn ác mộng rất dài và rất đáng sợ, giờ tỉnh dậy được nhìn thấy em, thực sự là quá tốt rồi”.
“Tốt cái đầu anh đấy!”
Cuối cùng Hoàng Phụng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô không kìm được mà cho anh ta một cái bạt tai nhẹ.
Sở Phàm đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trong lòng thầm nói với Hoàng Phụng, do “nguyên nhân đặc biệt” mới khiến Vương Quyền trở nên như vậy, rốt cục thì nguyên nhân đặc biệt kia là để chỉ điều gì?
Chỉ có điều Hoàng Phụng không chịu nói ra, cho nên anh cũng không thể ép cô nói ra được.
“Sở Phàm, sao cậu lại ở đây?”
Lúc này Vương Quyền đã được Hoàng Phụng đỡ dậy.
Anh ta vừa nhìn thấy Sở Phàm liền hỏi.
Sở Phàm sững người rồi nói: “Tôi chỉ vô tình đi qua đây mà thôi, anh không cần quan tâm đến tôi đâu”.
“Thôi được rồi, thời gian gấp gáp chúng ta mau rồi khỏi đây thôi”.
Sau khi định thần lại thì Sở Phàm nói với Hoàng Phụng.
Cô gật đầu đồng ý rồi dìu Vương Quyền cùng rời đi.
Vương Quyền nhìn người thương bên cạnh mình, trong lòng cảm thấy thật khó tin và cũng vô cùng kinh ngạc.
Khi còn nhỏ, mối quan hệ của anh ta và Hoàng Phụng rất tốt nhưng khi lớn dần lên thì Hoàng Phụng lại càng ngày càng ghét anh, cho dù anh có làm thế nào thì cũng không thể làm cho Hoàng Phụng hài lòng.
Sau đó vì để có được người phụ nữ mà anh ta ngày nhớ đêm mong thì có những lúc anh ta thậm chí còn có những suy nghĩ đen tối, chỉ có điều còn chưa kịp thực hiện thì Hoàng Phụng đã mất tích rồi.
Và tiếp sau đó thì chính là cảnh tượng lúc này.
Hoàng Phụng đột nhiên lại chấp nhận sự theo đuổi của anh, đồng nghĩa với việc anh đã có được cô rồi sao?
Với suy nghĩ này, Vương Quyền chỉ cảm thấy mọi thứ từ trước đến giờ thật mơ hồ, nếu không phải Hoàng Phụng dìu anh ta thì có lẽ anh ta cũng không thể đứng vững mà đi được nữa.
“Mọi chuyện đã xử lý xong rồi sao?”
Tại lối vào phòng điều khiển, lúc này Hứa Vạn Sơn vẫn đang chỉ huy các nhân viên cảnh sát thu thập chứng cứ phạm tội của Lý Ý Đức.
Không ngờ quay người lại anh liền nhìn thấy Sở Phàm và Hoàng Phụng, còn có cả Vương Quyền yếu ớt đang bước tới, chuyện này khiến anh vô cùng xúc động, hiệu xuất cũng khá nhanh đấy chứ.
Còn trên suốt đường đi, Vương Quyền cũng được nghe Hoàng Phụng kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Khi biết được bản thân mình biến thành tên quái vật độc ác chỉ biết giết người thì ánh mắt Vương Quyền bỗng tỏ ra sợ hãi và kinh ngạc, giống như đang liên tưởng đến chuyện gì đó vô cùng đáng sợ vậy.
Sở Phàm luôn ở bên cạnh quan sát, cho nên sự thay đổi trong ánh mắt của anh ta anh đương nhiên cũng thấy được.
“Cũng thú vị đấy”.
Trong lòng anh thầm lẩm bẩm, nhưng cũng không tỏ ra thái độ khác thường gì.
Nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc, cuối cùng anh cũng đã có thể rút lui rồi.
Nhưng tiếp theo đây là chuyện vô cùng quan trọng mà anh sắp phải đối mặt!
Bình luận facebook