Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1127
CHƯƠNG 1127
Trần Xuân Độ nở nụ cười, nụ cười đầy ý mỉa mai: “Cậu cả Nguyên à, tôi và cậu không thù không oán, cậu lại vô duyên vô cớ chạy tới đây gây sự với tôi, Chuyện này nghe có hợp lý chút nào không ?”
“Mẹ mày!” Nguyên Bưu nổi giận, dữ tợn mắng: “Trần Xuân Độ… Chỉ cần mày còn ở lại thành phố T ngày nào, ông đây chắc chắn sẽ dí theo giết mày đến chết!”
Trong mắt Trần Xuân Độ vẫn lẳng lặng không một gợn sóng, cứ thể bình thản nhìn anh ta.
“Nguyên Bưu, cậu cảm thấy hôm nay cậu sẽ còn sống để trở về sao?” giọng nói của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến tận xương… Nhưng… Lại khiến con người ta không rét mà run!
Ầm! Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh!
Trần Xuân Độ chậm rãi giơ điếu thuốc ra, dí mạnh đầu lọc đang cháy vào tay Nguyên Bưu!
“A!” Nguyên Bưu kêu gào thảm thiết, cơ thể cũng run lên kịch liệt! Da tay của anh ta đã bị phần đầu nóng bỏng của điếu thuốc đốt đến biến dạng!
“Con bà nó, mẹ mày!” mặt mày Nguyên Bưu lúc này vô cùng dữ tợn, anh ta đã nhìn thấy tử thần hiện ra trước mắt! Nhưng anh ta là cậu chủ nhà họ Nguyên! Ở thành phố T này, không một ai có thể động vào anh ta! Đây chính là chỗ dựa của anh ta!
“Nếu mày dám động vào tao, nhất định nhà họ Nguyên sẽ băm mày thành thịt vụn!”
Nguyên Bưu run rẩy rống lớn, giọng điệu vô cùng hung tợn: “Ở thế giới ngầm thành phố T, nhà họ Nguyên tao đây là thế lực oai phong một cõi! Mày dám đụng vào tao thử xem? Tao cam đoan ngay ngày mai mày sẽ phải phơi thây đầu đường! Chết không toàn thây! Ngũ mã phanh thây!”
“Ồ… Thật không?” Trần Xuân Độ bỗng lấy ra một cái bật lửa… Dùng một tay gẩy bật nắp bật lửa ra, chất lỏng butan bốc mùi gay mũi bên trong lập tức vung vãi khắp đầu tóc Nguyên Bưu!
Mùi butan khó ngửi nhanh chóng khuếch tán trong không khí.
“Đồ khốn kiếp! Mày làm gì vậy? Mẹ mày! Ông đây nói cho mày hay, mày không dọa được ông đây đâu! Ông đây không sợ chết!” Nguyên Bưu điên tiết lên, hung tợn đe dọa.
Trần Xuân Độ lười để ý đến anh ta, trực tiếp hơ lửa đốt đám khí butan bay trên tóc Nguyên Bưu!
“Phừng!” khí butan lập tức bắt lửa, ánh lửa bùng lên kịch liệt! Đầu tóc dày dặn, anh tuấn của Nguyên Bưu lập tức như đống cỏ khổ bắt lửa, bốc cháy hừng hực!
“Con bà nó! Mày làm gì vậy!” Nguyên Bưu tức khắc nổ tung! Ngọn lửa mãnh liệt ngút trời trên đỉnh đầu tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng đến nỗi cả đầu anh ta như sắp phát nổ, nỗi đau khủng khiếp ập tới! Nguyên cái đầu bị ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, làn da co kéo biến dạng, đau nhức không ngừng truyền tới!
“Không có gì, định biến mày thành một đầu heo sữa quay mà thôi.” vẻ mặt Trần Xuân Độ vô cùng đạm mạc, không có chút cảm xúc nào.
Lê Kim Huyên đờ ra, ngay lúc định tiến lên can ngăn thì lại bị Trần Xuân Độ chặn lại.
“Nè… Anh sẽ đốt chết anh ta đấy…” Lê Kim Huyên thì thầm, trong giọng nói thoáng hiện vẻ khiếp sợ.
“Chết thì chết, số người chết dưới tay anh còn thiếu sao? Đâu có ngại nhiều thêm một người.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh như vậy, hệt như chẳng có chuyện gì lớn xảy ra cả.
Ngọn lửa trên đầu Nguyên Bưu bùng cháy dữ dội, tóc tai đã bị đốt đến biến dạng, mùi tanh bắt đầu bốc lên, da đầu bị ngọn lửa thiêu đến co lại, méo mó, máu tươi trào ra, rồi ngay lập tức bị ngọn lửa nóng rực đun cho đông lại… Cảnh tượng cùng máu me khủng khiếp.
“A!” Nguyên Bưu đội ngọn lửa trên đầu, tâm trí sắp hỏng mất! Đây là nỗi sợ khi đối mặt với cái chết!
Giờ phút này, anh ta thật sự cảm nhận được cái chết đang tiến lại gần!
Đường đường là cậu chủ nhà họ Nguyên, là cậu chủ của một trong những thế lực ngầm kiêu hùng ở thành phố T, anh ta không sợ trời không sợ đất, mỗi ngày lên núi đao xuống biển lửa, nhưng tại thời điểm này, anh ta mới chân chính cảm nhận được cái chết!
Trần Xuân Độ nở nụ cười, nụ cười đầy ý mỉa mai: “Cậu cả Nguyên à, tôi và cậu không thù không oán, cậu lại vô duyên vô cớ chạy tới đây gây sự với tôi, Chuyện này nghe có hợp lý chút nào không ?”
“Mẹ mày!” Nguyên Bưu nổi giận, dữ tợn mắng: “Trần Xuân Độ… Chỉ cần mày còn ở lại thành phố T ngày nào, ông đây chắc chắn sẽ dí theo giết mày đến chết!”
Trong mắt Trần Xuân Độ vẫn lẳng lặng không một gợn sóng, cứ thể bình thản nhìn anh ta.
“Nguyên Bưu, cậu cảm thấy hôm nay cậu sẽ còn sống để trở về sao?” giọng nói của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến tận xương… Nhưng… Lại khiến con người ta không rét mà run!
Ầm! Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh!
Trần Xuân Độ chậm rãi giơ điếu thuốc ra, dí mạnh đầu lọc đang cháy vào tay Nguyên Bưu!
“A!” Nguyên Bưu kêu gào thảm thiết, cơ thể cũng run lên kịch liệt! Da tay của anh ta đã bị phần đầu nóng bỏng của điếu thuốc đốt đến biến dạng!
“Con bà nó, mẹ mày!” mặt mày Nguyên Bưu lúc này vô cùng dữ tợn, anh ta đã nhìn thấy tử thần hiện ra trước mắt! Nhưng anh ta là cậu chủ nhà họ Nguyên! Ở thành phố T này, không một ai có thể động vào anh ta! Đây chính là chỗ dựa của anh ta!
“Nếu mày dám động vào tao, nhất định nhà họ Nguyên sẽ băm mày thành thịt vụn!”
Nguyên Bưu run rẩy rống lớn, giọng điệu vô cùng hung tợn: “Ở thế giới ngầm thành phố T, nhà họ Nguyên tao đây là thế lực oai phong một cõi! Mày dám đụng vào tao thử xem? Tao cam đoan ngay ngày mai mày sẽ phải phơi thây đầu đường! Chết không toàn thây! Ngũ mã phanh thây!”
“Ồ… Thật không?” Trần Xuân Độ bỗng lấy ra một cái bật lửa… Dùng một tay gẩy bật nắp bật lửa ra, chất lỏng butan bốc mùi gay mũi bên trong lập tức vung vãi khắp đầu tóc Nguyên Bưu!
Mùi butan khó ngửi nhanh chóng khuếch tán trong không khí.
“Đồ khốn kiếp! Mày làm gì vậy? Mẹ mày! Ông đây nói cho mày hay, mày không dọa được ông đây đâu! Ông đây không sợ chết!” Nguyên Bưu điên tiết lên, hung tợn đe dọa.
Trần Xuân Độ lười để ý đến anh ta, trực tiếp hơ lửa đốt đám khí butan bay trên tóc Nguyên Bưu!
“Phừng!” khí butan lập tức bắt lửa, ánh lửa bùng lên kịch liệt! Đầu tóc dày dặn, anh tuấn của Nguyên Bưu lập tức như đống cỏ khổ bắt lửa, bốc cháy hừng hực!
“Con bà nó! Mày làm gì vậy!” Nguyên Bưu tức khắc nổ tung! Ngọn lửa mãnh liệt ngút trời trên đỉnh đầu tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng đến nỗi cả đầu anh ta như sắp phát nổ, nỗi đau khủng khiếp ập tới! Nguyên cái đầu bị ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, làn da co kéo biến dạng, đau nhức không ngừng truyền tới!
“Không có gì, định biến mày thành một đầu heo sữa quay mà thôi.” vẻ mặt Trần Xuân Độ vô cùng đạm mạc, không có chút cảm xúc nào.
Lê Kim Huyên đờ ra, ngay lúc định tiến lên can ngăn thì lại bị Trần Xuân Độ chặn lại.
“Nè… Anh sẽ đốt chết anh ta đấy…” Lê Kim Huyên thì thầm, trong giọng nói thoáng hiện vẻ khiếp sợ.
“Chết thì chết, số người chết dưới tay anh còn thiếu sao? Đâu có ngại nhiều thêm một người.” Giọng điệu của Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh như vậy, hệt như chẳng có chuyện gì lớn xảy ra cả.
Ngọn lửa trên đầu Nguyên Bưu bùng cháy dữ dội, tóc tai đã bị đốt đến biến dạng, mùi tanh bắt đầu bốc lên, da đầu bị ngọn lửa thiêu đến co lại, méo mó, máu tươi trào ra, rồi ngay lập tức bị ngọn lửa nóng rực đun cho đông lại… Cảnh tượng cùng máu me khủng khiếp.
“A!” Nguyên Bưu đội ngọn lửa trên đầu, tâm trí sắp hỏng mất! Đây là nỗi sợ khi đối mặt với cái chết!
Giờ phút này, anh ta thật sự cảm nhận được cái chết đang tiến lại gần!
Đường đường là cậu chủ nhà họ Nguyên, là cậu chủ của một trong những thế lực ngầm kiêu hùng ở thành phố T, anh ta không sợ trời không sợ đất, mỗi ngày lên núi đao xuống biển lửa, nhưng tại thời điểm này, anh ta mới chân chính cảm nhận được cái chết!