Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1093
CHƯƠNG 1093
Thư ký Trương Tử Lan cung kính đứng ở một bên, xem sơ qua biến động mới nhất của thị trường.
“Chủ tịch Tiết, gần đây… cổ phiếu của tập đoàn Lê thị liên tục tăng lên… có vẻ như càng ngày càng tốt… Có rất nhiều xí nghiệp tập đoàn đều đang bàn hợp tác dự án với tập đoàn Lê thị…” Trương Tử Lan từ tốn nói.
Hai mắt Tiết Nghĩa híp lại, anh ta không nói gì… Nhưng trong con ngươi phức tạp, vẻ trầm tư không ngừng lưu chuyển…
Từ khi Tiết Nghĩa bắt đầu kinh doanh cho tới nay, anh ta chưa bao giờ trải qua thất bại lớn như vậy. Tập đoàn Lê thị giống như tường đồng vách sắt, vốn không có cách nào đánh chiếm!
“Giúp tôi nối đường dây đến điện thoại của tổng giám đốc tập đoàn Lê thị.” Đột nhiên Tiết Nghĩa thâm thúy nói.
Tập đoàn Lê thị, trong phòng làm việc.
Lúc này, Lê Kim Huyên đang hờn dỗi. Tối hôm qua, Trần Xuân Độ cả đêm không về khiến tâm tình của cô rất rối loạn… Phụ nữ không thường tức giận, nhưng một khi tức giận sẽ rất đáng sợ.
Trần Xuân Độ ghé vào bên cạnh, cẩn thận an ủi con cọp mẹ…
Anh đã dỗ Lê Kim Huyên tròn hai tiếng đồng hồ, Lê Kim Huyên vẫn chưa có chút dấu hiệu nguôi giận nào.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong văn phòng tổng giám đốc đột nhiên vang lên.
“Tổng giám đốc Lê, chủ tịch Tiết của tập đoàn Phi Dương muốn nói chuyện vói cô… có nối máy không ạ?” Trong điện thoại, giọng nói của thư ký Tôn Giai Giai vang lên.
“Tiết Nghĩa?” Lê Kim Huyên hơi sững sờ, chần chờ một chút, cô nói: “Nối đi.”
Rất nhanh, điện thoại lập tức chuyển sang đường dây riêng của Tiết Nghĩa.
“Tổng giám đốc Lê, chào cô.” Trong ống nghe của điện thoại, giọng nói của Tiết Nghĩa chậm rãi truyền ra.
“Xin chào Chủ tịch Tiết, chẳng hay anh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì?” Lê Kim Huyên nghi ngờ hỏi.
“Tổng giám đốc Lê, gần đây tập đoàn Phi Dương tôi đang tìm đồng bạn hợp tác, không biết tổng giám đốc Lê có hứng thú hay không? Chúng ta ngồi xuống bàn bạc.” Tiết Nghĩa thong thả nói, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, không hề có vẻ tự đại nào.
Hợp tác?… Lê Kim Huyên càng thêm nghi hoặc, cô do dự hồi lâu, sau đó áy náy trả lời: “Chủ tịch Tiết… gần đây tôi không có dự định hợp tác… thật ngại quá…”
Nghe nói như thế, Tiết Nghĩa trong điện thoại hơi trầm mặc.
“Tổng giám đốc Lê, tôi cảm thấy giữa chúng ta có cơ hội hợp tác rất lớn. Tôi nắm những tin tức quan trọng trong giới kinh doanh tại thành phố T này, tập đoàn Lê thị các người là đầu rồng về bất động sản, đây là một cơ hội hợp tác rất có lợi…” Tiết Nghĩa giải thích.
“Xin thứ lỗi, vẫn là không cần thì hơn… Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy trước.” Lê Kim Huyên nói xong, lập tức dập máy.
Trần Xuân Độ đứng ở bên cạnh, toàn bộ đoạn đối thoại vừa rồi rơi vào trong tai.
“Vừa rồi là Tiết Nghĩa kia sao?” Trần Xuân Độ bĩu môi: “Chồn đi chúc Tết gà.”
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên ngưng trọng, hiện vẻ thâm thúy: “Ngoại trừ mười ba cái cảng trên tay tôi, anh ta còn có cơ hội hợp tác gì chứ?”
Thư ký Trương Tử Lan cung kính đứng ở một bên, xem sơ qua biến động mới nhất của thị trường.
“Chủ tịch Tiết, gần đây… cổ phiếu của tập đoàn Lê thị liên tục tăng lên… có vẻ như càng ngày càng tốt… Có rất nhiều xí nghiệp tập đoàn đều đang bàn hợp tác dự án với tập đoàn Lê thị…” Trương Tử Lan từ tốn nói.
Hai mắt Tiết Nghĩa híp lại, anh ta không nói gì… Nhưng trong con ngươi phức tạp, vẻ trầm tư không ngừng lưu chuyển…
Từ khi Tiết Nghĩa bắt đầu kinh doanh cho tới nay, anh ta chưa bao giờ trải qua thất bại lớn như vậy. Tập đoàn Lê thị giống như tường đồng vách sắt, vốn không có cách nào đánh chiếm!
“Giúp tôi nối đường dây đến điện thoại của tổng giám đốc tập đoàn Lê thị.” Đột nhiên Tiết Nghĩa thâm thúy nói.
Tập đoàn Lê thị, trong phòng làm việc.
Lúc này, Lê Kim Huyên đang hờn dỗi. Tối hôm qua, Trần Xuân Độ cả đêm không về khiến tâm tình của cô rất rối loạn… Phụ nữ không thường tức giận, nhưng một khi tức giận sẽ rất đáng sợ.
Trần Xuân Độ ghé vào bên cạnh, cẩn thận an ủi con cọp mẹ…
Anh đã dỗ Lê Kim Huyên tròn hai tiếng đồng hồ, Lê Kim Huyên vẫn chưa có chút dấu hiệu nguôi giận nào.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong văn phòng tổng giám đốc đột nhiên vang lên.
“Tổng giám đốc Lê, chủ tịch Tiết của tập đoàn Phi Dương muốn nói chuyện vói cô… có nối máy không ạ?” Trong điện thoại, giọng nói của thư ký Tôn Giai Giai vang lên.
“Tiết Nghĩa?” Lê Kim Huyên hơi sững sờ, chần chờ một chút, cô nói: “Nối đi.”
Rất nhanh, điện thoại lập tức chuyển sang đường dây riêng của Tiết Nghĩa.
“Tổng giám đốc Lê, chào cô.” Trong ống nghe của điện thoại, giọng nói của Tiết Nghĩa chậm rãi truyền ra.
“Xin chào Chủ tịch Tiết, chẳng hay anh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì?” Lê Kim Huyên nghi ngờ hỏi.
“Tổng giám đốc Lê, gần đây tập đoàn Phi Dương tôi đang tìm đồng bạn hợp tác, không biết tổng giám đốc Lê có hứng thú hay không? Chúng ta ngồi xuống bàn bạc.” Tiết Nghĩa thong thả nói, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, không hề có vẻ tự đại nào.
Hợp tác?… Lê Kim Huyên càng thêm nghi hoặc, cô do dự hồi lâu, sau đó áy náy trả lời: “Chủ tịch Tiết… gần đây tôi không có dự định hợp tác… thật ngại quá…”
Nghe nói như thế, Tiết Nghĩa trong điện thoại hơi trầm mặc.
“Tổng giám đốc Lê, tôi cảm thấy giữa chúng ta có cơ hội hợp tác rất lớn. Tôi nắm những tin tức quan trọng trong giới kinh doanh tại thành phố T này, tập đoàn Lê thị các người là đầu rồng về bất động sản, đây là một cơ hội hợp tác rất có lợi…” Tiết Nghĩa giải thích.
“Xin thứ lỗi, vẫn là không cần thì hơn… Nếu như không còn chuyện gì khác, tôi cúp máy trước.” Lê Kim Huyên nói xong, lập tức dập máy.
Trần Xuân Độ đứng ở bên cạnh, toàn bộ đoạn đối thoại vừa rồi rơi vào trong tai.
“Vừa rồi là Tiết Nghĩa kia sao?” Trần Xuân Độ bĩu môi: “Chồn đi chúc Tết gà.”
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên ngưng trọng, hiện vẻ thâm thúy: “Ngoại trừ mười ba cái cảng trên tay tôi, anh ta còn có cơ hội hợp tác gì chứ?”